Y vừa quay đầu lại đã bị mỏ chim của Hoài Vọng mổ nhẹ lên đầu. Lực mổ không nhẹ không nặng, như là nghẹn một cục tức nhưng lại nhịn xuống.
Kiêm Trúc rụt đầu, “Làm gì mổ ta?”
Hoài Vọng mổ y xong để y quay lại phía trước, “Chạy lung tung gì đấy.”
Kiêm Trúc chít chít líu lo kháng nghị, “Ta có chạy lung tung đâu? Ta đang theo dõi mục tiêu. Thanh Hà Môn dùng ma vật làm linh sung thưởng cho đệ tử có tu vi cao nhất trong tông môn, quả đúng là khiến người ta giận sôi —— chúng ta phải đi theo xem cuối cùng là bọn chúng đang chuẩn bị làm chuyện quỷ quái gì.”
Hoài Vọng nghiêng đầu liếc mắt nhìn y, dự tính nhận biết thật giả trong lời y nói. Mỗi một cọng lông tơ trên khuôn mặt của chú chim xanh bé nhỏ viết kín hai chữ “ngay thẳng”, Hoài Vọng cẩn thận quan sát, thầm nghĩ: Tuy rằng người nọ thích ăn nói linh tinh, nhưng trong chuyện trước giờ vẫn luôn phân rõ được chính phụ.
Hắn bèn tạm thời tin tưởng, không truy cứu nữa, đi theo Kiêm Trúc bay về phía trước.
Nơi nghỉ của đệ tử Thanh Hà Môn được phân chia dựa theo tu vi. Đệ tử ngoại môn thì ngủ giường chung, đệ tử nội môn thì ở chung trong mấy gian tiểu viên trên mấy đỉnh núi, còn đệ tử thân truyền đứng đầu như đám Nhược Tân, thì lại có thể mỗi người một viện.
Kiêm Trúc và Hoài Vọng đi theo Nhược Tân một đường về đến viện riêng của cô ta, nhìn cô ta sắp xếp cho con chim đẹp trai màu tím thẫm đó trên một cái cây trong viện.
Mới đầu thì Nhược Tân còn dự tính giao lưu với con chim đẹp trai, nhưng con chim đẹp trai này hình như tương đối cao sang lạnh lùng, trông điệu bộ lạnh nhạt với cô ta lắm.
Nhược Tân nói với nó mấy câu mà không được đáp lại, nên là thấy tức rồi, quay đầu đi về phòng mình.
Con chim đẹp trai thế là vênh vênh váo váo đậu trên cành cây, cứ như là một vị vua mới lên ngôi báu, bễ nghễ nhìn phương trơi này.
…
Kiêm Trúc đặt chân trên một cây đại thụ ngoài sân, y nhìn bóng lưng rất giống Điểu Ngạo Thiên (1), ánh mắt toát lên vẻ thưởng thức, “Cực kỳ đẹp trai, cực kỳ ngầu.”
Cái dáng vẻ khinh người đó, đến Tiết Kiến Hiểu nhìn cũng phải gật đầu bảo được.
Hoài Vọng nghe vậy, lạnh lùng nói, “Không để ý người khác thì là đẹp trai?”
Kiêm Trúc nhẹ nhàng quăng cho hắn một cái nhìn, “Vậy ngài nói xem không quan tâm đến người khác gọi là gì?”
Hoài Vọng há miệng còn chưa kịp nói ra tiếng, bỗng dưng sực nhớ ra hình như trước đây mình cũng là một người không thích để ý đến người… hắn từ từ khép mỏ lại.
Kiêm Trúc nhìn hắn nghẹn nói không ra lời, quay đầu giũ giũ lông, xem như là mình vừa hòa nhau một ván.
Trong khoảnh khắc im lặng ngắn ngũi, tầm mắt Hoài Vọng lại rơi vào con chim đen thui trong đình viện.
Hắn nhớ lại trước đây mình cũng không mấy ngó ngàng gì đến Kiêm Trúc, nhưng Kiêm Trúc lại thích sáp lại gần nói chuyện với hắn, với cả Kiêm Trúc cũng từng nhắc đến người cũ của y, nói là “cả ngày chẵng chịu nói gì”. Ngay lúc này bắt gặp con chim đó lại có vẻ thích thú lắm —— chẳng lẽ Kiêm Trúc thích kiểu lạnh lùng?
Hoài Vọng nhíu nhíu mày, sau đó ngậm miệng không nói nữa.
…
Hai người đậu cành cây ngoài sân một lúc, không bao lâu lại nhìn thấy Nhược Tân đi ra ngoài cửa hình như chuẩn bị rời đi. Trước khi cô ta đi còn không cam lòng quay lại giao lưu với chú chim đẹp trai một hai câu nhưng nó vẫn cứ không để ý tới cô ta.
Nhược Tân bị chọc tức, quay đầu ra cửa.
Thấy cô ta đi xa, Kiêm Trúc lập tức vỗ cánh bay qua, đáp xuống bên cạnh chú chim đẹp trai.
Vạn vật có linh, một vài loại chim chóc thú vật sau khi tu vi tinh tiến cũng sẽ được khai trí, có thần thức có thể giao lưu với con người: Ví dụ như Đoạt Duẫn và A Hắc nhà y.
Kiêm Trúc không biết tu vi của con chim đẹp trai này đến đâu, nhưng hoặc chăng có lẽ Kiêm Trúc biến thành chú chim nhỏ xinh quá, chim đẹp trai nhìn y đôi lần, đã mở cái mỏ cao quý của mình ra giao lưu với y.
Thế mà là ma điểu đã khai trí.
Hoài Vọng vốn đang treo cái giá lạnh lùng, nhưng hắn nhìn hai kẻ đã bắt đầu líu ra líu ríu như không có con chim nào khác xung quanh, không chịu nổi bay sang đậu bên cạnh Kiêm Trúc.
Sau đó dùng bụng mình ủn y hắn một cái.
Kiêm Trúc đang nói chuyện với chim đẹp trai, bất ngờ bị hắn ủn cái lảo đảo cả người, suýt chút nữa nhào đầu vào người chim đẹp trai! Chim đẹp trai theo bản năng định ưỡn bụng mình lên đỡ y, thì khắc sau Kiêm Trúc đã bị Hoài Vọng ngậm cổ gắp trở lại.
Kiêm Trúc không biết Hoài Vọng đang làm trò gì, y quay đầu dùng mỏ chim mổ Hoài Vọng ra, rồi tiếp tục nói chuyện với chim đẹp trai.
Hoài Vọng bị mổ ra, “…”
Con chim đẹp trai kia hình như cũng không muốn quan tâm đến Hoài Vọng, chỉ trò chuyện với Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc qua mấy câu nói thôi mà đã bắt đầu thân thiết với hắn rồi, lúc này đang hỏi hắn, “Tới đây được bao lâu rồi bằng hữu?”
Chim đẹp trai, “Từ sau khi phá xác, được hai tháng.”
Kiêm Trúc, “Vẫn luôn ở trong đình viện đấy hả?”
Chim đẹp trai “ừm” một tiếng rồi hỏi, “Sao ngươi biết cái đình viện đó?”
“Bọn ta từ trong đó trốn ra ngoài.”
“Các ngươi còn trốn ra được à?”
“Thiên phú dị bẩm.”
“…”
Hai chim hàn huyên được mấy câu, thì Kiêm Trúc mới nhớ ra là mình vẫn chưa hỏi tên của đối phương, “Người bằng hữu này, ngươi tên gì vậy?”
Cái mỏ dài của chim đẹp hơi giương ra, “Ô Đồng.”
Kiêm Trúc lập tức khen hắn, “Ngươi thật sự đúng là chim như tên, đen tới tím luôn. Ta là Thương Trúc, cho nên ta có màu xanh.” Y nói rồi lùi bước để lộ Hoài Vọng đằng sau, “Hắn gọi Thương Ngô, cho nên hắn là màu trắng.”
Ô Đồng, “Sao các ngươi còn chung một họ nữa?”
Kiêm Trúc, “Bởi vì chúng ta là huynh đệ sinh đôi.”
Trên khuôn mặt lãnh khốc đó của Ô Đồng toát lên một vẻ kinh ngạc, “Trứng còn có sinh đôi?”
Kiêm Trúc ngượng ngùng, “Trứng hai lòng đỏ.”
Ô Đồng, “…”
Hoài Vọng, “…”
Hai con chim trước mặt một trắng một xanh, con chim lớn màu trắng bạc đứng sau lưng con chim nhỏ màu xanh, cánh chim hơi mở ra, một điệu giữ đồ ăn. Đôi mắt hẹp dài của Ô Đồng híp híp: Trứng hai lòng đỏ mà lại có ham muốn chiếm hữu mạnh thế à?
Trong lúc hắn đánh giá Hoài Vọng thì Hoài Vọng cũng mắt lạnh nhìn sang, tầm mắt giao nhau, Ô Đồng dừng mình trong chốc lát rồi hơi lui về sau.
Kiêm Trúc thấp hơn hai người kia một khúc nên bỏ lỡ màn giao lưu bằng ánh mắt bên trên. Ngay lúc này y đang suy nghĩ kế hoạch vào Thanh Hà Môn.
Y ngẩng đầu thử dò hỏi Ô Đồng, “Ngươi có biết trên người mình có ma khí không?”
Ô Đồng, “Ta đâu có thiểu năng.”
Ý là biết rất rõ.
Kiêm Trúc lại hỏi, “Có người nào nói với ngươi đi theo những đệ tử này phải làm gì không?”
Ô Đồng lắc lắc đầu.
Kiêm Trúc đăm chiêu, cách mấy hơi y lại ngửa đầu nói với hắn, “Nếu như có chuyện gì đó xảy ra, hoặc là có nguy hiểm gì, ngươi có thể nói cho bọn ta biết.”
Ô Đồng không tỏ rõ ý kiến, chỉ rũ đôi mắt chim hẹp dài đó nhìn y, đáy mắt đen lay rọi bóng cái đầu đầy lông tơ mềm mại màu xanh của chú chim nhỏ.
Kiêm Trúc nói rồi quay đầu sang chọc chọc Hoài Vọng từ nãy đến giờ chưa lên tiếng nói chuyện, “Chúng ta đi nơi khác đi dạo.”
Hoài Vọng vẫn không nói gì, chỉ khi Kiêm Trúc vút bay lên thì vỗ cánh đi theo y.
Kiêm Trúc dọc theo đường núi bay về phía tiền viện, y cảm thấy tốt nhất là đi đến nơi của Tẫn Hỷ Chân nhân để xem thử, nhưng mà tương đối là mạo hiểm. Y quay lại nói với Hoài Vọng, “Đến lớp học của đệ tử trước đã.”
Y dứt lời mà không nghe Hoài Vọng đáp, nghiêng đầu nhìn người nào đó một cái, “Hoài Vọng, ngài có nghe thấy lời ta nói không?”
Hoài Vọng lạnh lùng, “Có.”
Kiêm Trúc, “…” Y bắt đầu ngẫm lại xem mình có đắc tội Hoài Vọng chỗ nào không.
Chắc không phải là lúc mình dẫn hắn đến hang núi rồi, cũng không phải là lúc bảo hắn biến thành chim rồi. Dù sao thì khi đi hóng gió vẫn còn rất tốt, sau đó cũng không chuyện gì xảy ra.
Kiêm Trúc cảnh giác liếc nhìn Hoài Vọng, ở giữa không trung nhẹ nhàng đụng hắn một, “Ngài nhập ma rồi hả?”
“…không có.”
Kiêm Trúc cau mày còn định nói gì đó, đột nhiên thần thức khẽ động —— bên chỗ nhóm Tiết Kiến Hiểu truyền tin sang đây.
“Có chuyện gì vậy, tiểu thiếu chủ?”
“Các ngươi đang ở đâu!” Tiếng của Tiết Kiến Hiểu truyền đến.
Vốn dĩ cậu ta nhìn thấy Kiêm Trúc và Hoài Vọng sáng sớm đã một trước một sau đi ra ngoài, còn tưởng là hai người chuẩn bị trải qua thế giới hai người hay gì đấy, thế là không giục giã. Kết quả chờ đã hơn nửa ngày mà vẫn chưa thấy cả hai trở về, bèn không kìm được liên hệ với hai người.
Tiếng gió vù vù truyền tới, Kiêm Trúc đáp, “Ở trên trời.”
Tiết Kiến Hiểu, “???”
Tiết Kiến Hiểu không hiểu, “Là sao?” Theo nghĩa vật lý hay là…
Kiêm Trúc, “Xâm nhập vào nội bộ điều tra tình hình địch.”
“Nội bộ nào? Tình hình địch gì?”
Kiêm Trúc nói khái quát tình hình lại cho cậu ta biết. Nói xong, Tiết Kiến Hiểu sục sôi căm phẫn, “Trước đó đã thấy bọn chúng không phải thứ tốt lành gì rồi mà! Quả nhiên là đang âm thầm làm bậy.”
Cậu nói xong hỏi Kiêm Trúc, “Này, Tiên tôn đâu, bên cạnh ngươi hả?”
Kiêm Trúc liếc nhìn Hoài Vọng không nói một lời, “Ở đây, nhưng mà không được trọn vẹn.” Có mà như không khí ấy.
Hoài Vọng, “…”
Tiết Kiến Hiểu lại bắt đầu nghe không hiểu. Cậu ta không quá rối rắm, chỉ hỏi Kiêm Trúc rằng mình với phật tử có thể làm chút gì đó không.
“Yêu cầu hơi cao một chút là hai người cũng nghĩ cách gì đấy để trà trộn vào, yêu cầu hơi thấp một chút là đừng để người của Thiên Khuyết Tông và Dược Tông phát hiện.” Kiêm Trúc nói, “Không thì chúng ta lại một lần nữa phải đối mặt với cảnh loạn trong giặc ngoài.”
Tiết Kiến Hiểu, “…”
Giao lưu đến đây là kết thúc. Sau khi ngắt truyền tin, hai bên người nào lo việc nấy.
…
Kiêm Trúc rất nhanh đã tìm được lớp của đệ tử, y đậu trên một cành cây đại thụ bên ngoài học đường, thuận tiện bắt chuyện với Hoài Vọng, “Xích lại gần chút, che nắng.”
Đôi cánh màu trắng bạc hơi dừng, bao phủ trên đỉnh đầu y.
Cây đại thụ mà cả hai đậu trên cách lớp học chừng bảy, tám trượng, bên ngoài học đường là một mảnh đất trống, bên dưới ánh nắng mặt trời chói chang khắc nghiệt không có một ngọn cỏ. Góc nhìn của Kiêm Trúc xéo với cửa sổ lớp học, nếu như đệ tử bên trong không cố tình thò đầu ra ngoài thì sẽ không nhìn thấy được hai người, nhưng hai người thì có thể nghe được tiếng ở bên trong.
Thanh Hà Môn tu kiếm và đạo, cùng một đồng nguyên với Lâm Viễn Tông, nhưng gốc gác sâu xa thì còn kém Lâm Viễn Tông rất nhiều, đạo tâm ngay thẳng.
Kiêm Trúc đậu trên chạc cây nghe bên trong học đường giảng bài một hồi, cảm thấy cũng chỉ đến như thế.
Y cảm thán, “Cuộc sống hàng ngày của Thanh Hà Môn cũng khá là bình thường.”
Lần này Hoài Vọng tự hạ mình nhún nhường mở cái miệng vàng ngọc ra, “Bình thường?”
Kiêm Trúc liệt kê ra cho hắn nghe, “Đi học bình thường, tu luyện bình thường, lục đục bình thường.”
“…”
Mặc dù là liên khúc “bình thường” này tào đa vô khẩu (2), nhưng ngoài mặt thì Thanh Hà Môn đúng là bình thường không có biến động gì. Chờ đến giờ tan học, tiếng người trong học đường cũng bắt đầu huyên náo hơn hẳn, Kiêm Trúc nhìn thấy các đệ tử vừa mới tỉ thí với nhau trên sàn võ đang từ cửa đi ra.
Cùng là những người tài giỏi trong Thanh Hà Môn, trong đó bao gồm của vị đại sư huynh giành được hạng nhất và Nhược Tân.
Trên cổ tay của đại sư huynh có quấn một con rắn có sọc đỏ và xanh lá giao nhau, hẳn là linh sủng vừa được nhận. Trên thân rắn mơ hồ thấm ma khí, tiếc là người ở đó không hề phát hiện.
Các đệ tử đang vây quanh hắn khen không dứt miệng, hết sức ngưỡng mộ nhìn “linh xà” sặc sỡ đó.
Ánh mắt của đại sư huynh lướt qua mọi người bắt được Nhược Tân ở một bên đi ngang qua, gọi cô ta lại nói, “Nhược Tân sư muội, linh sủng của muội đâu, sao không mang theo?”
Nhược Tân dừng bước lại, hừm lạnh liếc nhìn hắn, “Phó Giác đại sư huynh, đi học tất nhiên là phải tập trung hết sức mình, sao còn mang linh sủng theo? Huynh coi lớp học là chợ tranh hoa chim sao?”
Phó Giác bị cô ta kháy thế cũng không nóng giận, cười cười nói, “Không lẽ linh sủng của sư muội không thân thiết với muội đó chứ?”
“Ha ha, sao có chuyện đó được, nó thân với ta lắm.”
Kiêm Trúc ở đằng xa nghe hết đoạn đối thoại quái gở đó vào tai, xoay sang lèm bèm với Hoài Vọng, “Thế mà gọi là thân thiết, thì Ô Đồng với ta chẳng phải là nhiệt tình như lửa sao?”
Hoài Vọng liếc y một cái: Ha ha.
Trước lớp học, mấy đệ tử vẫn còn đang cạnh khóe nhau. Một người trong đó khoát tay một cái nói, “Hai người đừng cãi nhau, không phải ngày mai có thí luyện sao? Trưởng lão cũng đã nói, muốn xem thử xem mức độ hợp nhau của mọi người và linh sủng đến đâu, ngày mang mang ra là biết thôi.”
“Cũng phải.” Phó Giác khẽ cười một tiếng, “Nếu linh sủng của sư muội thân thiết với muội như vậy, thế thì ngày mai muội mang ra cho bọn ta xem thử cho biết với.”
Nhược Tân cắn răng nói một tiếng “được”, sau đó vung tay áo một cái cất bước rời khỏi.
…
Kiêm Trúc thấy mấy người phía trước tản đi, lấy cánh chọc chọc Hoài Vọng, “Ngài nói xem có ai mà đã tặng quà rồi, còn đi theo dõi xem người nhận quà và quà ở chung có hợp nhau không?”
Hoài Vọng đang mở cánh, bị y chọc một vào dưới nách, cả người chim hơi run lên. Sau đó đáp, “Có.”
Kiêm Trúc trợn to đôi mắt tròn vo trên cái mặt đầy lông, rồi nghe hắn nói tiếp, “Người rảnh.”
“…”
Hay lắm, Hoài Vọng cũng biết làm trò nói giễu.
Hoài Vọng dứt lời, thấy đôi mắt sau lớp lông tơ của Kiêm Trúc híp híp lại, không hiểu tại sao trong lòng nổi lên cảm giác ngứa ngáy râm ran. Hắn vô thức ló đầu qua, muốn cọ cọ lông —— mới thò đầu sang được một chút, Kiêm Trúc đã như phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, làm điệu bộ như đề phòng bị mổ vậy.
Đầu Hoài Vọng mới thò được một nửa đã ngừng lại, trong phút chốc hắn mới nhận ra mình lại để tập tính của loài chim nổi lên, bèn từ từ rút đầu về.
Cảnh báo của Kiêm Trúc tắt đi, trở về đề tài chính, “Ngày mai thí luyện, chúng ta cũng đi theo xem thử.”
Hoài Vọng “ừm” một tiếng.
Kiêm Trúc quay đầu qua nhìn ngó hắn mấy lần: Từ đầu buổi tới giờ Hoài Vọng đã rất ít lời rồi, còn hơi một tí là mổ đầu y, chắc hẳn là có ý kiến gì đó không muốn để người khác biết với mình rồi.
Y dựa trên nguyên tắc khoan hồng độ lượng, dĩ hòa vi quý, duỗi móng vuốt nhảy nhảy hai cái qua, dùng ngực ủn ủn Hoài Vọng, “Ngày mai chúng ta lại sắp bắt đầu một lòng đối ngoại, phải đoàn kết hữu ái, không nên để nội chiến.”
Lời của Kiêm Trúc mang ý vị sâu xa, “Có ý kiến gì thì ngài trước hết cứ thả ra đi, phải biết lý lẽ, hiểu không? Hoài Vọng.”
Hoài Vọng không biết nhìn đại cuộc, “…được.”
Hai người đạt được mục đích hòa thuận với nhau, Kiêm Trúc bèn bảo Hoài Vọng quay trở lại ngoài viện bên kia chuẩn bị dựng cái tổ, “Ngài có biết dựng tổ chim không?”
“Biết.”
“Vậy ngài dựng lớn một chút, chúng ta có thể chen chen trong đó.”
Hoài Vọng nhìn y hình như muốn nói gì đó, rồi lại dừng lại. Hai người cùng bay trở lại bên ngoài viện của Nhược Tân, sau khi Kiêm Trúc tìm được nơi dựng tổ xong, Hoài Vọng lập tức không nói tiếng nào bay đi gắp cành cây đến xây tổ cho hai người.
Tranh thủ lúc Hoài Vọng đi dựng ổ, Kiêm Trúc nghĩ bụng bảo mình mình cũng không thể quá mức mặt dày mày dạn, ngồi mát ăn bát vàng, hay là nên làm việc gì cho chuyện chính. Y bay lên đầu tường nhìn nhìn, nhìn thấy Ô Đồng đang một mình một tổ trên cành cây trong viện, Nhược Tân chắc là đã vào trong phòng.
Không biết là ngày mang Ô Đồng đi ra tham gia thí luyện, thì Nhược Tân sẽ làm gì để quan hệ của cả hai tốt lên trong vòng một ngày đây.
Kiêm Trúc đáp xuống nhánh cây trong viện, “Ô Đồng.”
Ô Đồng quay đầu, Kiêm Trúc hỏi hắn, “Đón ngươi về rồi có nói gì với ngươi không?”
Ô Đồng dùng bốn chữ đơn giản nói rõ ràng vắn tắt, “Uy bức lợi dụ.”
“…” Kiêm Trúc cảm thán một câu hắn quả nhiên là cực ngầu, rồi hỏi tiếp, “Nghe nói bọn họ dự định ngày mai mang bọn ngươi đi tham gia thí luyện, các ngươi có nhiệm vụ gì?”
Ô Đồng lắc đầu.
“Sân thí luyện đó có kết giới hay cấm chế gì không?” Kiêm Trúc nói, “Ta cũng muốn đi xem.”
Đôi mắt đen hẹp dài Ô Đồng soi đỉnh đầu đầy lông tơ của y, từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi đi làm gì?”
“Mở mang tầm mắt.”
“…” Ô Đồng dừng một chút, bỗng nhiên nói, “Tốt nhất đừng đi, không an toàn.”
Kiêm Trúc phút chốc ngước mắt nhìn hắn, khuôn mặt màu tím thẫm đó vẫn lãnh khốc như vậy, không biết có phải bởi vì mang theo ma khí, mà tròng mắt màu đen của Ô Đồng chảy xuôi một dòng tà tính.
“Làm sao ngươi biết?” Ô Đồng lại không tiếp tục để ý y, biến trở về chú chim lạnh lùng ngạo nghễ.
Kiêm Trúc đoán có lẽ là do quan hệ của hai người vẫn chưa đủ chín muồi, thế là y bèn nhảy nhảy sáp đến gần chim đen, “Ô Đồng huynh, đời người như vở kịch, cầm kịch bản thì đừng hẹp hòi. Huynh có biết gì, thì mau chia sẻ chút ít với ta đi.”
Trong lúc y nói chuyện, thì cả người ngả về phía Ô Đồng. Chưa kịp đụng được vào cọng lông chim của đối phương, thì đột nhiên trên đỉnh đầu có một bóng đen hạ xuống.
Ngay lập tức ánh bạc loáng lên một cái, Hoài Vọng gần như là từ trên trời vuông góc giáng xuống, “chiêm chiếp” chen vào tách Kiêm Trúc ra khỏi Ô Đồng.
Kiêm Trúc bị chen suýt chút nữa lật mình bổ nhào, y giữ thăng bằng lại, ngước mắt lên đã thấy mọi cọng lông trên mình Hoài Vọng chảy hơi lạnh, trong miệng còn ngậm một đống cành cây, trong đôi đồng tử nhạt màu còn di tán một nỗi oán hờn.
Cứ như là một người chồng dốc sức làm việc ngoài đường, vất vả cực nhọc về nhà thì lại nhìn thấy vợ mình đang chuyện trò vui vẻ với Vương Đại Ngưu thôn kế bên vậy.
“Chiếp chiếp chiếp chiếp…” Kiêm Trúc bị tưởng tượng không hiểu ra sao đó của mình chọc trúng, y há mỏ phát ra một chuỗi tiếng cười hoạt bát trong trẻo.
Y cười đến độ lông chim trên người bắt đầu run rẩy, chẳng khác nào một cục lông màu xanh đang lắc lư. Trong miệng Hoài Vọng ngậm cành cây không thể nói chuyện được, bèn dùng cánh trùm y lại, thần thức truyền âm: Đi về.
Thế là Kiêm Trúc run lẩy bà lẩy bẩy bị hắn cắp theo bay trở ra ngoài sân.
Ô Đồng chứng kiến cảnh tượng đó: …
Trứng hai lòng đỏ? Ha ha, suýt chút nữa hắn tin rồi.
Sau khi Kiêm Trúc đi theo Hoài Vọng cùng nhau trở về, cũng muốn tiếp hắn dựng tổ. Kết quả xoay người một cái xinh đẹp, đã thẳng cánh quét rơi hết đống cành cây, “…”
Hoài Vọng nhìn hắn.
Kiêm Trúc chột dạ quay đầu lùi hai bước, giao toàn quyền còn lại cho người nào đó.
Không còn sự nhiệt tình giúp đỡ của Kiêm Trúc, tiến độ sau đó diễn ra thuận buồm xuôi gió, Hoài Vọng rất nhanh đã dựng xong một cái tổ. Kiêm Trúc thấy tổ chim dựng xong rồi, chuẩn bị trải nghiệm, thân chim nhún lên nhảy vào, vào rồi mới phát hiện ra mình thế mà chiếm gần một nửa chỗ.
“Cái tổ này có phải hơi nhỏ không, ngài còn to hơn ta nữa, ngài muốn vào phải thế nào?”
Hoài Vọng vẻ mặt bất động, “Tạm đỡ vậy.”
Kiêm Trúc suy tư một lúc, nhảy ra khỏi tổ chim bảo Hoài Vọng đi vào trước. Sau khi Hoài Vọng đi vào quả nhiên chiếm hơn phân nửa vị trí, Kiêm Trúc nhìn khoảng trời dưới cánh của chắn, tìm mội góc độ tươi đẹp chui xuống —— kích thước vừa vặn.
Hai con chim áp vào nhau vừa khớp, hơi chen một tí. Cánh của Hoài Vọng còn phải mở ra đắp trên người y.
Kiêm Trúc ổn định vị trí xong từ phía dưới chui đầu ra, “Như vậy có được không?”
Cọng lông chim trên cánh trên đỉnh đầu ngọn hình như hơi nhúc nhích một chút, Hoài Vọng nói, “Miễn cưỡng.”
“Vậy chúng ta miễn cưỡng tí đi.”
…
Thí luyện vào ngày mai, hôm nay hai người không còn hoạt động nào nữa.
Vậy là Kiêm Trúc làm ổ trong cái tổ đó, y tưởng là mình đóng cọc ở đây rồi, Hoài Vọng sẽ ngại chặt một mình đi ra ngoài, lại không nghĩ là Hoài Vọng cũng theo cùng chẳng nhúc nhích.
Miễn cưỡng một cách hết sức chủ động.
Kiêm Trúc liếc nhìn hắn thật sâu… sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái nhích lại gần Hoài Vọng.
Mặt trời lặn đằng Tây, màn đêm buông xuống.
Đêm xuống nhiệt độ ở Thanh Hà Môn đột nhiên hạ thấp, loại nhiệt độ thấp này không giống với lạnh lẽo trên Thương Sơn, càng thiên về u ám hơn, hết sức là không giống dương gian.
Cũng may Kiêm Trúc cũng không sợ lạnh, chỉ là cơ thể này làm y thấy hơi khó chịu, y híp mắt lại dựa vào dưới cánh Hoài Vọng, sau đó quay đầu qua dùng mỏ ngậm cánh của đối phương khép sát vào người mình.
Bên cạnh y, hình như Hoài Vọng hơi cứng mình trong thoáng chốc. Tiếp đó cánh chim áp vào, che chắn cho người bên dưới đến mức gió thổi không lọt.
Kiêm Trúc buồn ngủ mê mệt, nghĩ bụng Hoài Vọng biến thành con chim to như thế này đúng là không tệ. Y mở miệng khen một câu, “Vẫn là ngài cẩn thận, lúc biến cũng biết biến thành to một chút, còn có thể che mưa chắn gió cho ta.”
Nói rồi, y thong thong thả thả ngủ thiếp đi.
Hoài Vọng dùng cánh bao bọc y, một lúc lâu sau vẫn không mảy may nhúc nhích một cái.
Trong không gian núi rừng lành lạnh yên tĩnh bên ngoài viện, Hoài Vọng cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ lông tơ mịn màng bên dưới, có cơn gió lạnh từ kẽ hở giữa lông chim truyền vào, làm sợi lông tơ gợi lên cọ vào cánh của hắn.
Hoài Vọng lại khép cánh vào sát hơn một chút nữa.
Hắn nghĩ: Đây chỉ là để chắn gió cho người ta thôi.
Hắn lại nghĩ: Người hiện tại đang chắn gió cho Kiêm Trúc, chính là hắn.