Mục lục
Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Doanh Châu, hội Phú Lâm.

Tổng cộng có hơn hai mươi người của mười sáu tông môn lớn, trong bữa tiệc có Nhạc Tâm Tiên tử của Bồng Lai, Khư Tịnh Đại sư của Vạn Phật tông, Tiêu Dao Đạo trưởng của Vô Cực đang lên tiếng bàn bạc.

Hoài Vọng vận ngân sam ngồi ghế đầu, ngân quan bằng tấm sa mỏng tôn lên sương tuyết trên núi băng của Cửu Huyền.

Nhưng ngọn núi băng này bây giờ loáng thoáng dấu hiệu muốn tan chảy.

Sau khi Nhạc Tâm Tiên tử lên tiếng phát biểu một lúc thì quay đầu lại định dò hỏi ý kiến của Hoài Vọng, môi khẽ hé ra, song đối diện với ý cười khẽ bên khóe môi của Hoài Vọng thì bỗng chốc ngẩn người.

Không chỉ bà mà Khư Tịnh Đại sư ngồi ngay dưới Hoài Vọng cảm nhận được rõ ràng nhất. Lần trước ông đến thăm Lâm Viễn tông có ngồi cùng Hoài Vọng nói chuyện với hắn, chỉ cảm thấy đối phương mịt mù như mây khói, thanh thanh đạm đạm.

Lúc này lại như gió xuân vừa ghé, cả người tỏa ra cảm giác ấm áp vui vẻ.

Buổi thảo luận đúng lúc kết thúc, Khư Tịnh quay sang Hoài Vọng, “Hình như tâm trạng của Tiên tôn rất tốt?”

Câu hỏi này của ông kéo hết mọi sự chú ý của mọi người trong bữa tiệc, Hoài Vọng phục hồi tinh thần lại dưới tầm mắt của tất cả mọi người, đến lúc này mới nhận ra mình đã lơ đãng để lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Ban nãy hắn vừa nghĩ đến chuyện tối nay có thể quay lại Thương Sơn được nhìn thấy Kiêm Trúc, lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua Kiêm Trúc truyền tin với mình, hỏi hắn khi nào quay lại. Có phải là vì nhớ hắn không?

Hoài Vọng nghĩ đến đây, trong lòng không kiềm được mềm xuống, tình nồng ý mật không thể kiểm soát được.

Ánh mắt của hắn đảo một vòng phía dưới song vẫn không đáp thẳng câu hỏi của Khư Tịnh, chỉ thoáng thu gọn tâm tình của mình lại kéo chủ đề trở lại, “Chuyện khác thường xảy ra liên tục, việc liên quan đến chúng sinh Tam giới, đã đến nước này rồi thì không ai có thể chỉ biết lo cho thân mình được.”

“Nếu như chuyện đọa ma lại xuất hiện, thì nhất định không thể thiếu sự giúp đỡ của đạo hữu Vạn Phật tông. Nhưng đạo hữu Vạn Phật tông giúp độ ma, thì cũng cần có người ở bên cạnh hộ pháp.”

“Chuyện mà bây giờ chúng ta cần nói, một là phải chọn ra người hộ pháp, hai là nếu như có người phản bội minh ước, thì còn cần người chấp pháp.”

Hoài Vọng dứt lời, mọi người gật đầu không ngưng nhưng cũng chỉ gật đầu mà thôi. Nếu như gặp cảnh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau khống chế tình cảnh, bọn họ sẽ không lùi bước, nhưng nếu phải gánh trọng trách làm chim đầu đàn trên vai, thì lại chẳng mấy ai cam lòng tình nguyện trả giá?

Chuyện đề cử người hộ pháp và người chấp pháp đến đó lâm vào ngõ cụt. Thiên Âm đẩy qua Thiên Khuyết, Thiên Khuyết đẩy qua Tiêu Dao, Tiêu Dao đẩy qua Chiếu Dương… Đẩy tới đẩy lui lại trở về điểm bắt đầu.

Cuối cùng vẫn là Hộc Duệ Chân nhân phẩy phất trần lên, nói một tiếng “không thì tạm thời nghỉ ngơi một lúc?” tất cả mọi người lập tức vỗ tay tán dương, “Đúng đúng, điều chỉnh tâm trạng lại một chút đã, mọi người đừng để ảnh hưởng tình cảm.”

Hoài Vọng khẽ lườm bọn họ, “Vậy thì nghỉ ngơi nửa khắc đi.”

Cuộc thảo luận tạm dừng, người của các tông môn hoặc là chuyện phiếm với nhau, hoặc là truyền tin liên lạc với đồng môn của mình.

Đang lúc trò chuyện, Nhạc Tâm Tiên tử bỗng nhiên “aizz” một tiếng.

Bà vừa nhận được tin tức ở trong môn truyền đến, không phải là chuyện quan trọng khẩn cấp gì cả, chỉ là một tin đồn đang lan truyền sôi sục ở bên ngoài.

“Các ngươi đã nhận được tin chưa? Nghe nói là vua giao nhân mới lên ngôi mười mấy năm nay lần đầu rời khỏi biển Bắc, mang theo sính lễ phong phú, gióng trống khua chiêng đến Lâm Viễn tông cầu hôn!”

Dứt lời, tất cả cùng ồ lên.

Mí mắt Hoài Vọng phút chốc nhấc lên, ánh mắt bắn thẳng về phía Nhạc Tâm Tiên tử.

Đúng lúc bà nhìn sang, khẽ cười nhẹ, “Môn phái của Tiên tôn đúng là nhân tài lớp lớp, có người có thể khiến cho vua giao nhân ngàn dặm xa xôi đến cầu hôn, giờ Tam giới đâu đâu cũng nghe được.”

Bầu không khí êm đềm thoáng cái tan đi, thay vào đó là áp suất thấp đến kinh khủng. Vẻ rét lạnh hiện lên trong ánh mắt của Hoài Vọng, “Chuyện từ khi nào?”

Tiêu Dao Đạo trưởng cũng nghe nói, “Vừa mới xảy ra. Đội ngũ cầu hôn rất lớn, đi thẳng từ phương Bắc đến thành Lộ Tê, tông môn thế gia dọc đường còn bị kinh động! Dự tính thời gian thì chắc giờ này cũng đã đến Lâm Viễn tông rồi.”

“Không biết là người phương nào, mà có thể làm vua giao nhân động lòng.”

“Hay là Lâm Viễn Tiên tông làm thế nào, cho dù chỉ là một đệ tử thôi cũng xuất sắc đến vậy!”

Tất cả thi nhau chúc mừng Hoài Vọng, “Lâm Viễn Tiên tông đúng là danh bất hư truyền~” “Chúc mừng Tiên tôn, nếu như Lâm Viễn tông kết thân với tộc giao nhân, xem như là một mối tốt rồi!”

Bọn họ nói xong lại thấy sắc mặt của Hoài Vọng không tốt lắm, khuôn mặt hắn tối đen, bàn tay đang đặt trên bàn siết thật chặt.

Khư Tịnh Đại sư cách hắn gần nhất liếc mắt sang, trông thấy Vấn Nhàn bên người Hoài Vọng thoáng chấn động, như là không kiểm soát được muốn nhào ra khỏi vỏ…

“Có chuyện gì vậy, Tiên tôn?”

Hoài Vọng hít sâu một hơi, dằn cảm xúc nôn nóng trong lòng xuống —— chẳng trách tối hôm qua Kiêm Trúc hỏi hắn khi nào trở về? Ha ha, thì ra là vì con cá biển đó.

Gân xanh trên thái dương hắn giật một cái, chỗ ngồi bên dưới như có ngàn cây kim, khiến hắn không thể ngồi yên được nữa. Hoài Vọng gắng gượng ổn định giọng nói của mình, “Không có gì, tiếp tục hội nghị thôi.”

Lúc này còn cách nửa khắc một hồi lâu nữa, mọi người kinh ngạc, “Nhưng mà…”

Hoài Vọng, “Chuyện vừa thảo luận ban nãy trong lòng bản tôn đã có kết luận.”

Nhạc Tâm Tiên tử hỏi, “Vậy Tiên tôn cho rằng người hộ pháp…”

Hoài Vọng, “Để bản tôn.”

Bữa tiệc thoáng im lặng. Tiêu Dao Đạo trưởng, ” Vậy người chấp pháp…”

Hoài Vọng, “Để bản tôn.”

Mọi người: …!!??

Tuy rằng không biết tại sao bỗng nhiên Hoài Vọng ôm đồm luôn cả hai việc, nhưng tóm lại không phải bọn họ phụ trách thì mọi người cũng vui vẻ thoái mái, nhao nhao gật đầu đồng ý: “Tiên tôn đại nghĩa!”

“Giao cho Tiên tôn, chúng ta không thể yên tâm hơn!”

“Nếu như Tiên tôn có việc gì cần thì nói với bọn ta, muôn lần chết không chối từ!”

“Ừm.” Hoài Vọng chỉ đáp một tiếng rồi lập tức đứng dậy, kết quả hội nghị đã có rồi, nên không cần tiếp tục kéo dài thêm nữa, “Bản tôn còn có việc, xin cáo từ trước.”

Hắn nói dứt tiếng không chờ mọi người đáp lại, đã chuyển mình hóa thành một vệt sáng rời đi thật nhanh. Chỉ để lại người của các tông môn lớn ở lại ngơ ngác nhìn nhau: Tiên tôn bị làm sao thế?

Sau phút khó hiểu, bọn họ mới từ từ hồi tưởng lại: Ban nãy nói gì nhỉ?

Hình như là nhắc đến một tên đệ tử của Lâm Viễn tông, đang được vua giao nhân đến tận cửa cầu hôn…

Cùng lúc đó. Bên ngoài Lâm Viễn tông mây lành giăng kín trời, tiếng trống và đàn sắt (1) dậy lên, lá cờ màu xanh bạc của tộc giao nhân đón gió phấp phới bay.

Niệm La dẫn theo một nhóm giao nhân đứng bên ngoài tông môn, trong tay mỗi người nâng một hộp tráp, chứa đầy kỳ trân dị bảo dưới đáy biển. Mười mấy năm qua tộc giao nhân lần đầu tiên rời khỏi biển Bắc, để đức vua mới lên ngôi của bọn họ cầu hôn vương phi.

Kiêm Trúc đang đứng ngoài cổng tông môn, bên phải là Vị Ất chưởng môn, bên trái là một dàn các trưởng lão, đằng sau lưng còn một đám đệ tử Lâm Viễn tông hóng hớt không chê có chuyện.

Vô số tầm mắt tới tới lui lui giữa y và tộc giao nhân: Phức tạp, cảm thán, kính phục…

Kiêm Trúc gồng gánh ánh mắt của tất cả mọi người, đứng nghe Niệm La trước mặt phát biểu tuyên ngôn tình yêu.

“Phi thân mến… A Trúc! Lần đầu gặp nhau thuở thiếu thời, yêu từ cái nhìn đầu tiên; tuy có điều khúc chiết song sơ tâm không đổi. Ngày trước bày tỏ quá qua loa, hôm nay bản vương làm lại từ đầu!”

Niệm La nói rồi lấy một cái tráp sau lưng mở ra trước mặt mọi người, xoạt! hai viên trân châu biển lớn chừng nắm tay lóe lên hào quang rực rỡ chói mắt, soi sáng cả không gian ——

Hai mắt Kiêm Trúc bị chói đến mức nhắm chặt lại, mi tâm khẽ giật.

…con trai có hiếu quá.

Người con có hiếu Niệm La vẫn còn đang blah blah tuyên truyền giảng giải, “A Trúc, ngươi có đồng ý theo bản vương quay về tộc giao nhân, làm viên dạ minh châu sáng nhất trong mười vạn dặm đáy biển của ta không?”

Kiêm Trúc chầm chậm mở mắt ra, trong lòng thầm tự nhủ thế không bằng ngươi đi tìm Hoài Vọng đi, bàn về phát sáng thì không ai so được với hắn.

Nhưng dưới mắt của tất cả mọi người, Kiêm Trúc không tiện nhiều lời, y lấy lại bình tĩnh lên tiếng từ chối, “Xin lỗi, bệ hạ. Chúng ta khác chủng tộc không thể yêu nhau được.”

“Shh…” Y vừa nói xong, các đệ tử đang hóng hớt xung quanh tức khắc hít vào một hơi lạnh.

Không hổ là Kiêm Trúc sư đệ, ngay cả vua giao nhân mà cũng có thể từ chối một cách nhanh chóng gọn gàng như thế, không chút lưu luyến nào.

Niệm La bất ngờ bị đả kích, “Tại sao? Chủng tộc không phải là vấn đề, chỉ cần có tình yêu là đủ rồi.”

Ánh mắt Kiêm Trúc nhìn cậu ta viết kín hai chữ “từ ái”.

Cái đuôi cá mạnh mẽ của Niệm La thoáng chốc tiu nghỉu, mềm nhũn gục dưới đất. Cậu ta dừng một chút rồi trườn trườn về phía trước, trượt tới trước mặt Kiêm Trúc, vẫn còn muốn vùng vẫy thêm một hai.

“Tuy trước đó có chút hiểu lầm, nhưng qua khoảng thời gian này, bản vương đã bước ra khỏi nỗi đâu mất cha và tộc nhân hỗn loạn rồi một lần nữa cân nhắc lại tình cảm với A Trúc. Ta vẫn cảm thấy chúng ta là một đôi trời đất tạo nên.” Niệm La tội nghiệp, ngay cả xưng hô cũng thay đổi. “Không bằng A Trúc thử cân nhắc ta xem? Ta vừa tâm lý vừa một lòng, toàn bộ gia sản bạc triệu đều thuộc về ngươi hết~”

Lập trường của Kiêm Trúc kiên định, phẩy tay một cái nói, “Đa tạ bệ hạ đã ưu ái.”

Thích của Niệm La dành cho y đại để xuất phát từ sự rung động của tình cha ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cộng thêm việc y từng giúp đỡ cậu ta, khó tránh khỏi sinh ra tình cảm dựa dẫm quấn quýt, chứ không phải bắt nguồn từ tình cảm yêu thương. Kiêm Trúc biết rõ trong lòng.

Huống hồ, nếu như y không nhanh chóng từ chối, kéo dài đến lúc Hoài Vọng quay về bắt gặp, e là cái phong ấn “chồng cũ” cũng bị kích thích đến mất hiệu lực.



Niệm La nghe vậy vẫn còn có chút không cam lòng, “Nhưng mà…”

Dù sao cũng là mối tình đầu của cậu ta, ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, không muốn từ bỏ một cách đơn giản như vậy.

Song không chờ Kiêm Trúc lại mở miệng từ chối, thì Lạc Trầm Dương đứng bên cạnh chứng kiến từ lâu cuối cùng không chịu được bước lên trước một bước, “Bệ hạ, sư đệ của bọn ta đã từ chối rồi, đừng làm khó đệ ấy nữa.”

Lạc Trầm Dương đứng giữa hai người, bộ đồng phục đệ tử màu xanh biết có hình song ngư Âm Dương tôn dáng người cao ráo của hắn, phù hiệu và tua rua trước ngực thể hiện rõ thân phận đại đệ tử đứng đầu của hắn.

Hắn vừa bước ra, các đệ tử hóng chuyện xung quanh đột nhiên yên tĩnh.

Vị Ất vẫn một mực không lên tiếng thấy thế hơi nhíu mi tâm, miệng thoáng hé ra rồi khép lại. Đại đồ đệ của ông lúc nào cũng nhã nhặn lễ độ, hành động như thế này đúng là có phần thất lễ.

Nhưng nếu đã lên tiếng nhúng tay vào rồi, thì ở trước mặt người ngoài Vị Ất vẫn bảo đảm danh dự cho đại đồ đệ của mình, không lập tức la hắn.

Lạc Trầm Dương ra mặt như vậy không chỉ làm cho Kiêm Trúc sững sờ, ngay cả Niệm La cũng phải giật mình ngớ ra tại chỗ.

Có điệu, Niệm La là ai, thậm chí Hoài Vọng cậu ta còn dám kháy, người trước mắt chỉ là một tên đệ tử mà thôi, còn cấm cản được cậu ta chắc?

Vẻ mặt Niệm La sầm xuống. Khi không đối diện với Kiêm Trúc nữa thì trên người cậu ta lại thoáng hiện lên khí thế và sự trầm ổn của vua một tộc, “Bản vương theo đuổi vương phi, liên quan gì đến ngươi?”

Khí thế bên ngoài không khiến Lạc Trầm Dương lùi bước, “Kiêm Trúc là sư đệ của Lâm Viễn tông ta, ta thân là sư huynh đương nhiên phải bảo vệ cho đệ ấy.”

Cảm ứng tình địch của Niệm La cũng nhạy cảm, thấy thế còn gì mà không hiểu nữa, “Hừm, nói năng cho đàng hoàng vào, tưởng là bản vương không biết tâm tư của ngươi?”

Lạc Trầm Dương bị vạch mặt ngay tại chỗ, vẻ mặt thoáng bối rối nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, “Bất kể như thế nào, thì sư đệ cũng đã từ chối bệ hạ, bệ hạ cũng nên biết điều.”

Lời này của hắn có phần không khách sáo, máu nóng của Niệm La tức khắc trào lên, “Ngươi là kẻ nào, dám nói chuyện với bản vương như thế.” Cậu ta thầm nói, “Còn khiến người ta ghét hơn cả Hoài Vọng nữa.”

Tục danh của Hoài Vọng Tiên tôn lầm rầm bật ra từ trong miệng của cậu ta, lòng hóng chuyện của mọi người xung quanh phút chốc nổi lên: …hóa ra còn biết cả Tiên tôn nữa?

Kiêm Trúc vừa nghe cậu ta nhấc đến Hoài Vọng, lập tức muốn cậu ta nói tiếp.

Song y chưa kịp mở miệng, Niệm La đã buồn tủi quay sang y, “Bản vương cố tình chọn lúc không có Hoài Vọng ở đây để đến, sao vẫn bị người khác cản đường chứ?”

Bình bịch! Mọi người cả kinh trong lòng.

Ngay cả Vị Ất chưởng môn cũng thoáng co con ngươi: Lời này là có ý gì?

Vua giao nhân đòi cưới Kiêm Trúc, Tiên tôn can ngăn? Vì sao Tiên tôn lại muốn can?

Lời đồn giữa hai người họ mấy ngày nay nổi lên trong lòng, vốn tưởng chỉ là trò đùa bóng gió linh tinh thôi, nhưng vì một câu nói của Niệm La mà thay đổi ý nghĩa hoàn toàn.

Trong lúc mọi người nghi ngờ không thôi thì Kiêm Trúc chỉ thiếu điều muốn nhào tới bịt mồm Niệm La —— câm miệng đi, nghịch tử!

Vô ý hớ miệng nói Hoài Vọng ra thì thôi đi, y sợ nhất là Niệm La nói thêm gì nữa, sẽ lòi ra chuyện mình lấy cớ bế quan lúc trước, lén lút chuồn ra Lâm Viễn tông đến vùng biển Bắc.

Kiêm Trúc vội chắp tay trước ngực, “Thời gian sớm qua rồi, chuyện cũ không cần nhắc lại.”

Nhưng hành động cản trở của y trong mắt của mọi người, lại là một hồi ẩn ý khác: Y đang gấp, y đang hoảng, y đang giấu đầu hở đuôi…!



Kiêm Trúc bên này vừa dứt tiếng, quả nhiên Niệm La lập tức ngoan ngoãn không nhắc đến nữa.

Cơ mà Kiêm Trúc chưa kịp thở ra một hơi, thì quay mắt sang Niệm La với Lạc Trầm Dương lại bắt đầu tranh chấp.

Trong lúc tranh cãi, Niệm La kéo cánh tay Kiếm Trúc lôi y về bên cạnh mình, hất cằm lên nói với Lạc Trầm Dương, “Ngươi chẳng là gì của A Trúc cả, bớt lo chuyện người khác đi.”

Lạc Trầm Dương nghe vậy, trong mắt thoáng hiện lên lệ khí, nhét lễ độ tao nhã của mọi ngày sang bên. Hắn dằn cánh tay đang kéo Kiêm Trúc của Niệm La lại, “Buông đệ ấy ra!”

Kiêm Trúc cụp mắt xuống thấy ba người tay chồng tay trông đến là vui tươi, “…thế này đi, không thì để ta đến ba hai một, chúng ta đồng thời buông tay.”

Hai người, “Không buông!”

Kiêm Trúc, “…” Đập hết đi.

Mắt thấy bọn họ đều đã lên tay, cuối cùng Vị Ất cũng lên tiếng quát Lạc Trầm Dương, “Trầm Dương, không được vô lễ!”

Động tác lôi kéo ngừng lại, Lạc Trầm Dương quay về phía Vị Ất chưởng môn, dường như vẫn còn không phục, “Chưởng môn sư tôn!”

Kiêm Trúc nhìn tay áo đã nhăn nheo của mình, bắt đầu suy nghĩ có nên giả vờ phẫn nộ rồi thất vọng, sau đó vung tay áo lên xoay người chạy đi… mượn đó để thoát khỏi cảnh hỗn loạn này không.

Đúng lúc này, xung quanh bỗng vang lên một tiếng hô khẽ —— chỉ thấy một vệt sáng từ phía chân trời cắt sang, đáp xuống trước mặt tất cả mọi người.

Khi bóng người màu bạc đó đáp xuống trước mắt, thì đầu tiên là tất cả cùng ngẩn ngơ, sau đó không khỏi sôi trào lên từ tận đáy lòng.

“Tiên, Tiên tôn!?”

“Sao Tiên tôn lại đến…”

Hoài Vọng như là chạy đến từ một nơi rất xa, ngoại bào màu bạc lúc đáp xuống rót gió, “phần phật” rũ xuống sau lưng. Một lọn tóc mái buông xuống trên xương mày, đuôi tóc lướt qua mi mắt.

Khi nhìn thấy ba người nắm tay lôi kéo nhau, Hoài Vọng không có lấy một giây chần chờ, duỗi bàn tay khớp xương rõ ràng ra nắm cổ tay Kiêm Trúc, rồi lập tức kéo mạnh một cái —— kéo ai kia ra khỏi hai người còn lại.

Sau đó hắn buông tay ra, nhìn về phía Lạc Trầm Dương và Niệm La trước mặt. Cho dù đã có phần thu lại thì hai người vẫn có thể cảm nhận được hàn khí se lạnh phả đến trước mặt.

Các đó không xa, các đệ tử vây xem trở nên kích động: Chuyện gì thế này, chuyện gì thế này!

Hứa sư tỷ trong đám người âm thầm lặng lẽ không một tiếng rít lên trong bụng: Đậu mớ đậu mớ, sắp đánh nhau rồi!



Kiêm Trúc bị Hoài Vọng kéo ra phía sau vẫn chưa lấy lại tinh thần: Chẳng phải bảo tối nay mới về sao?

Sau khi lấy lại tinh thần thì cả kinh: Xong rồi, không lẽ phong ấn sắp bị giải trừ.

Y ngẩng đầu nhìn, góc độ từ sau hông chỉ có thể thấy hàm dưới căng thẳng, “Tiên tôn…”

Hoài Vọng không quay đầu nhìn y, chỉ quay qua Lạc Trầm Dương, “Còn ra thể thống gì.”

Lạc Trầm Dương mím chặt môi không trả lời. Ánh mắt lạnh lùng của Hoài Vọng đâm vào Niệm La kế bên, “Trước đám đông,  lằng nhà lằng nhằng, vua giao nhân bệ hạ không biết tự trọng?”

Lạc Trầm Dương không dám phạm thượng cãi lại Hoài Vọng, Niệm La lại không có mối kiêng kỵ, đó, cậu ta ha ha nói, “Vậy vừa nãy Tiên tôn kéo A Trúc làm gì?

Hoài Vọng, “Để y không phải chịu các ngươi quấy rối.”

Niệm La, “Lấy cớ vụng về.”

Hai người ngươi một lời, ta một lời, khí thế lui tới tới lui không thua gì trước đó. Giữa chừng Kiêm Trúc há miệng ra mấy lần, nhưng không tìm được cơ hội nào chen vào, bị ép phải khép lại.

Tình hình càng lúc càng kịch liệt, có sự nhúng tay chen ngang của Hoài Vọng, đến ngay cả Vị Ất chưởng môn cũng không lên tiếng, bèn đứng yên bên cạnh hóng chuyện. Động Nghênh còn hào phóng chia cho ông một ít hạt dưa, “Ăn chung không?”

Vị Ất chết lặng nhận lấy, “Đa tạ ngươi.”

Trái với sự rụt rè của chưởng môn, các đệ tử của chưởng môn hào hứng hơn rất nhiều. Thậm chí đã có người mở sòng, cược xem cuối cùng ai là người thắng.

Lần này Hà sư huynh không tham gia đặt cược, hắn đang chắp tay trước ngực điên cuồng gáo thét trong lòng: Thương Dự huynh, rốt cuộc thì huynh đang ở đâu!

Hứa sư tỷ che miệng cười khà khà: Tiên tôn lên lên lên!

Trong tình cảnh đốm lửa bắn tung tóe, đến cùng thì Kiêm Trúc cũng không thể nhịn được nữa có động tác. Y vớt tay áo bên người mình lên, để lộ chấm đỏ nho nhỏ trên cánh tay.

Tầm mắt của bọn họ thoắt cái quay sang.

Niệm La, “Ủa, bị sao vậy?”

Kiêm Trúc biểu diễn cho cậu ta xem, “Ngươi xem này, ta bị dị ứng hải sản rồi, chúng ta không hợp nhau.”

Mọi người, “…”

Niệm La, “…”

Đuôi cá của Niệm La đập lên đồm độp, “Tất cả đều là cớ của ngươi mà thôi, ngươi chỉ muốn từ chối ta thôi!”

Hoài Vọng thong thả lên tiếng, “Thế còn chưa đủ rõ à?”

Lạc Trầm Dương một lúc lâu không chen được miệng đã chờ được cơ hội mở miệng, “Bệ hạ biết là tốt rồi.”

Niệm La nghẹn họng, lại méo miệng tủi thân nhìn Kiêm Trúc. Kiêm Trúc không dính chiêu này của cậu ta, “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, tất cả là ý trời rồi.”

Niệm La nhìn về phía sính lễ sau lưng, “Nhiều sính lễ như thế…”

Kiêm Trúc, “Mang đi đầu tư tài chính cá nhân thì lời lắm.”

“…”

Sau một hồi thoái thác từ chối, lúc này Niệm La mới uể oải từ bỏ.

Trong ánh mắt như có thể thái mình thành lát cá của Hoài Vọng, ủ rũ cúi đầu dẫn đầu đội cá quay trở về phương Bắc.



Tộc giao nhân vừa đi khỏi, ngoài cổng Lâm Viễn tông phút chốc chỉ còn sót lại những người trong môn phái.

Hoài Vọng vẫn còn đứng bên cạnh Kiêm Trúc, hai người chỉ vừa lôi kéo trong giây lát thôi nhưng vẫn đứng rất gần nhau.

Khung cảnh lại một lần trở nên đầy ẩn ý.

Vị Ất nhét vỏ hạt dưa vào trong tay áo, lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, “Sao Tiên tôn về sớm vậy?”

Hoài Vọng quay đầu liếc mắt nhìn Kiêm Trúc một cái. Mọi người thấy thế, âm thầm suy đoán trong lòng: Không lẽ là nghe nói vua giao nhân đến cầu hôn, nên cố tình cố ý chạy về…

Nhưng chỉ một cái liếc nhìn, ánh mắt lại dời đi, “Xong rồi, thì quay lại.”

Vị Ất, “Thì ra là như vậy.”

Hoài Vọng nói rồi không nán lại thêm, nghiêng đầu gọi Kiêm Trúc rồi cất bước rời đi ngay lập tức. Trước khi hắn đi thì có đi ngang qua trước mặt Lạc Trầm Dương, thong thả quét mắt nhìn một cái.

Lạc Trầm Dương không tránh khỏi ánh mắt của hắn, hai người sượt qua nhau, tầm mắt đối đầu.

Chỉ vừa chạm rồi lập tức tách ra, Hoài Vọng dẫn theo Kiêm Trúc thẳng về Thương Sơn.

Khi đáp xuống con đường nhỏ trên Thương Sơn, tâm trạng Kiêm Trúc thay đổi trong nháy mắt, nhanh chóng tự hỏi cách đặt câu dùng từ để một lát nữa mở miệng.

Là tìm đường sống trong kẽ chết hay là đánh đòn phủ đầu…

Cổ tay bỗng nhiên bị siết, thì ra là Hoài Vọng bắt được tay y. Rời khỏi tầm mắt của tất cả mọi người rồi, Hoài Vọng lại nhích đến gần, Kiêm Trúc quay đầu lại nhìn chỉ thấy sườn mặt căng thẳng của ai kia.

“Hoài Vọng?” Y gọi một tiếng.

Hoài Vọng không đáp lại, nhanh chóng đi lướt qua đài Tịch Hạc. Kiêm Trúc bị hắn kéo bay xuyên qua vòm trời của khu rừng thương ngô, mãi đến khi đáp xuống chỗ linh đàm nọ thì mới lấy lại tinh thần.

“Soạt ——” Hai bóng người rơi thẳng xuống đầm nước.

Từ khi Hoài Vọng cải tạo Thương Sơn thì nhiệt độ của đầm nước cũng thay đổi, đúng lúc đó linh tuyền từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy cơ thể, không hề có một chút hơi lạnh, xua đi mệt mỏi trên người.

Người Kiêm Trúc ướt đẫm, ngoại sam và trung y áp sát cơ thể, sợi tóc tản mạn trong nước. Y ngẩn người, ngay sau đó một thân thể áp vào sau lưng.

Hoài Vọng ôm y vào lòng từ đằng sau, đôi cánh tay siết chặt trên eo y. Nằm ngoài dự liệu của Kiêm Trúc, Hoài Vọng vẫn chưa nhắc đến chuyện vừa rồi, chỉ gục đầu chôn trên hõm vai y như một chú chó to xác, vùi đầu cọ cọ.

Nhịp tim Kiêm Trúc đột nhiên đập nhanh hơn, y sam ướt đẫm phóng đại xúc cảm khi dính nhau. Y siết cổ tay của bàn tay đã bắt đầu ra tay của Hoài Vọng, hơi nghiêng đầu, “Làm gì đấy, Hoài Vọng?”

Đôi cánh tay mạnh mẽ đó ghìm y vào lồng ngực, mi mắt đang đóng chặt của Hoài Vọng khẽ run, dính một giọt nước bắn lên.

Hắn nghiêng đầu, bờ môi ấm áp lướt qua cần cổ mềm mại, “Mệt quá.”

Hơi thở phả vào nơi nhạy cảm như cổ, hơi râm ran ngứa ngáy, Kiêm Trúc đưa tay vỗ vỗ đầu chó của hắn, an ủi hắn phải bôn ba đường dài. Bỗng, một cảm giác đau nhói rơi xuống bên gáy, Kiêm Trúc không nhịn được rên lên một tiếng, “Ưm…!”

Cảm giác đau nhói đó rơi dọc xuống một đường, “Còn rất tức giận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK