Hoài Vọng lấy lại tinh thần, ánh mắt chuyển lên mặt y. Kiêm Trúc đăm chiêu, “Tại sao ta lại sinh ra phản ứng lớn như vậy với Ly Hỏa nhỉ?”
Không chờ Hoài Vọng trả lời, y đã lại lầm bầm lầu bầu, “Chẳng lẽ ta làm bằng nước?” Dù sao thì cứ như nước với lửa.
Hoài Vọng, “…”
Đang nói, ngoài cửa lại phát ra động tĩnh, thì ra là Ô Đồng đi vào. Hắn tiện tay đặt cái vỏ kiếm đang cầm torng tay lên bàn, vỏ kiếm đã ngừng rung động, yên lặng nằm ở đó.
“Ngươi không sao chứ?” Sắc mặt Ô Đồng không dễ chịu, người do hắn dẫn đến, lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy. Hắn cau mày, tầm mắt đảo qua người Kiêm Trúc, hòng muốn xem thử xem y có xảy ra điều gì khác thường không.
“Không có gì, có lẽ là bị cảm nắng.” Kiêm Trúc trở mình ngồi lên, thoạt nhìn đúng là không sao cả.
Hai người trong phòng thấy thế thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Thầm Thù và Tiết Kiến Hiểu cũng trở lại, Tiết Kiến Hiểu vừa vào cửa đã vọt tới trước mặt Kiêm Trúc, “Xảy ra chuyện gì, vừa rồi ngươi bị làm sao vậy?”
Kiêm Trúc nói, “Ta cũng muốn biết.”
Tiết Kiến Hiểu lại quay đầu nhìn về phía Thầm Thù, “Hòa thượng, không phải ngươi biết y thuật sao? Ngươi khám thử cho y xem.”
Thầm Thù đứng bất động tại chỗ, lần tràng hạt trả lời, “Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh khỏi, a di đà phật.” Dáng vẻ vừa sâu xa vừa khó hiểu y chang như lúc mới gặp lần đầu.
Hoài Vọng ngưng mắt nhìn hắn, dừng lại trong chốc lát rồi dời đi. Ô Đồng trầm ngâm một hai, “
làm cho người ta nhìn xem.””Ta gọi y sư trong cung đến xem thử cho ngươi.”
“Không cần, trước đó cũng từng xảy ra chuyện tương tự rồi, không sao đâu.”
“Như vậy sao được.”
Hai người còn đang đẩy tới đẩy lui, Hoài Vọng bỗng nhiên vén vạt áo lên ngồi xuống bên cạnh Kiêm Trúc, một bàn tay lành lạnh phủ lên cổ tay y. Kiêm Trúc ngừng câu chuyện chuyển mắt sang, “Ngài cũng biết xem mạch à?”
Hoài Vọng nói, “Thả lỏng, để thần thức của ta vào.”
Lời nói vừa dứt, căn phòng chợt lặng xuống một lúc. Đồng ý cho phép thần thức của người khác vào trong thức hải của mình sẽ có nguy hiểm nhất định, chỉ trừ khi có một niềm tin tuyệt đối với đối phương, thì bình thường sẽ luôn có đề phòng.
Thầm Thù cười híp mắt vân vê phật châu không lên tiếng, tầm mắt của Tiết Kiến Hiểu lướt qua vẻ mặt của ba người trước mặt, mi tâm Ô Đồng trĩu xuống, nhìn về phía Kiêm Trúc.
Kiêm Trúc lại tự nhiên mở tay ra, chẳng có nửa phần do dự, để thần thức Hoài Vọng tùy ý xông vào, “Ngài vào đi.”
Không biết là câu chữ nào kích động đến Hoài Vọng, mà ngón tay đang đè trên cổ tay y run lên nhè nhẹ, song bình tĩnh lại rất nhanh, tập trung tinh thần dò thần thức của mình ra.
Ba người còn lại trong phòng không dám làm phiền, Ô Đồng im lặng một thoáng, sau đó quăng một đạo linh lực ra ngoài cửa ngăn cản khả năng bị quấy nhiễu đến từ bên ngoài.
Tiết Kiến Hiểu lùi lại một bước đứng thành một hàng với Thầm Thù, lòng thầm nhẩm: A di đà phật, a di đà phật.
…
Linh lực của Hoài Vọng hồn hậu mạnh mẽ cuộn trào, lành lạnh mát mẻ như tuyết tan thành nước lũ mùa xuân.
Đây không phải là lần đầu tiên Kiêm Trúc cho thần thức Hoài Vọng tiến vào thức hải của mình, dù sao thì quan hệ của hai người trước đây là “bạn tri âm lâu ngày”.
Thậm chí tri âm càng lâu tu vi càng cao, tri âm đến mức làm cho Hoài Vọng vọt lên đột phá Đại Thừa, bản thân y cũng lên đến Hậu kỳ Hợp Thể. Kiêm Trúc không có chút nghi ngờ nào, nếu không phải khi đó Hoài Vọng độ kiếp mất trí nhớ, thì theo tốc độ tri âm đó của hai người thẳng tiến, người đột phá Đại Thừa thứ hai sẽ là mình.
Đạo thần thức đó xông vào kinh mạch và thức hải của y, cẩn thận dò xét tìm kiếm một lúc, có phần xe nhẹ chạy đường quen. Kiêm Trúc hơi nghĩ ngợi: Chẳng biết sự quen thuộc này có thể làm cho Hoài Vọng nhớ lại được gì không?
Sau khi Hoài Vọng tiến vào thức hải của Kiêm Trúc, cẩn thận kiểm tra một hồi, không làm gì khác nữa. Cho dù là đêm qua hai người họ đã có giao thoa thân thiết với nhau, thì ngay lúc này đây hắn cũng chỉ an an phận phận kiểm tra thức hải cho Kiêm Trúc mà thôi.
Khi chạm vào dấu ấn ở sâu bên trong, Hoài Vọng hơi dừng một chút, bàn tay đang nắm cổ tay của Kiêm Trúc nhẹ nhàng cọ qua, như là an ủi. Sau hắn thử thăm dò đụng chạm vào dấu ấn đó.
Dấu ấn sinh ra phản ứng kịch liệt với Ly Hỏa sau khi tiếp xúc với thần thức của Hoài Vọng thì không sinh ra quá nhiều phản ứng, Hoài Vọng thử thăm dò mấy lần, rồi lùi ra ngoài.
Kiêm Trúc mở mắt ra, cẩn thận quan sát vẻ mặt của người trước mắt, muốn xem thử xem hắn có xuất hiện biểu cảm như là bị sét đánh không.
Song Hoài Vọng không hề có vẻ kinh hoàng, chỉ nói với y, “Tạm không có gì đáng ngại.”
Kiêm Trúc thất vọng thở dài, “Aizz…”
Hoài Vọng:?
Tất cả mọi người:?
Chắc hẳn cũng ý thức được tiếng thở dài đó của mình không đúng lúc đến mức nào, nên Kiêm Trúc bèn thay đổi sang phong phái tích cực hơn, “Không sao rồi, dìu ta dậy đi, ta có thế tiếp tục đi chơi nữa!”
“Ngươi nên nghỉ ngơi đi.” Ô Đồng không nể mặt mũi, mở miệng nói.
Kiêm Trúc nghe vậy nhìn về phía Hoài Vọng, ý đồ muốn thông qua Hoài Vọng không hợp tính cới Ô Đồng tạo thành ý kiến ngược.
Nhưng lần này Hoài Vọng không có đối nghịch với Ô Đồng, chỉ là ngầm thừa nhận, còn tiện đó đè Kiêm Trúc nằm lên giường.
Kiêm Trúc, “…”
Những ngày tháng này không thể nào chịu nổi.
Trước mắt không có tình huống gì khác thường, Kiêm Trúc nghĩ nếu tạm thời chưa tra được gì, thì thôi không rầu rĩ nữa.
Thấy y khôi phục như thường, mọi người ở đây cũng coi như an tâm. Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù đi ra khỏi phòng, không quấy rầy Kiêm Trúc. Ô Đồng đứng trước giường nhìn Kiêm Trúc một chốc, nói rằng, “Ta đi trước, có việc gọi ta.”
Ánh mắt Kiêm Trúc dò tìm đá truyền tin trong phòng, “Gọi huynh thế nào?”
Sau đó y nhìn thấy Ô Đồng rút trong ngực ra một cọng lông chim nho nhỏ màu xanh, phe phẩy trước mắt y. Lúc này Kiêm Trúc mới sực nhớ ra, trước đó mình có nhổ một cọng lông cho Ô Đồng để truyền tin, y nở nụ cười, “Được.”
Hoài Vọng quăng sang một cái nhìn chăm chú chết chóc.
Ô Đồng đã quay đầu lại nhếch nhếch khóe môi với Hoài Vọng, ở ngay trước mặt hắn, chầm chầm nhét cọng lông chim nho nhỏ đó vào lồng ngực của mình, xoay người đi ra khỏi ngoài phòng.
Chờ cho tất cả đã đi hết rồi, Hoài Vọng phất tay áo lên làm thành cơn gió “rầm” một tiếng đóng của phòng lại, trong phòng chỉ còn hai người họ.
Kiêm Trúc thấy hắn chỉ thiếu có dán giấy niêm phong, không khỏi hỏi, “Không lẽ ngài định để ta nằm liệt trên giường cả ngày luôn đó chứ?”
Hoài Vọng nghĩ ngợi một lúc cũng thấy không hiện thực lắm, bèn nói, “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Kiêm Trúc đang định nói “đi ra ngoài chơi”, song nhìn vẻ mặt của Hoài Vọng —— dáng vẻ không giống như là sẽ chịu thả mình đi ra ngoài chơi cho lắm. Ánh mắt y xoay chuyển bỗng nhìn thấy dê đen nằm trong góc xó…
Tối hôm qua mới chỉ làm một lần.
Hoài Vọng thấy tầm mắt Kiêm Trúc trôi vào trong góc xó, mi tâm không khỏi nhảy một cái, “Kiêm Trúc.”
“Hả?” Kiêm Trúc chuyển hướng sang hắn. Môi Hoài Vọng hé ra, muốn nói gì đó rồi lại dằn xuống. Môi hắn khô khốc, một ngọn lửa không tên nổi lên trong lòng.
“Không có gì.” Hắn nói.
…
Kiêm Trúc nằm trong phòng thấy chán, nghĩ thấy chẳng bằng nối tiếp giấc mộng cũ. Nhưng Hoài Vọng nói thế nào cũng không cho y ngủ, lý do khá là vớ vẩn: Bảo là ban ngày ngủ không tốt cho sức khỏe.
Y thành tâm thành ý đặt câu hỏi, “Tại sao không tốt? Ngài cho rằng như thế không tốt cho quá trình quang hợp của ta?”
Hoài Vọng, “…” Hắn nhìn dáng vẻ Kiêm Trúc đúng là rất chán nản, mới cụp mắt ngẫm nghĩ xem có cách nào làm cho người ta vui vẻ không.
Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được có thứ gì có thể khơi được hứng thú của Kiêm Trúc. Hoài Vọng ngồi bên giường cúi đầu im lặng một hồi, lần đầu cảm thấy thì ra bản thân mình rất là vô vị.
Thậm chí, có thể còn vô vị hơn cả người cũ của Kiêm Trúc nữa.
Kiêm Trúc nhìn Hoài Vọng chẳng biết sao tự nhiên chìm vào mê man, y bật cười một tiếng, “Vậy ngài biểu diễn tiết mục cho ta xem đi.”
Hoài Vọng ngước mắt nhìn y, thoáng luống cuống. Hắn chẳng biết biểu diễn tiết mục gì cả, ngoại trừ múa đao làm kiếm —— nhưng hắn cũng không thể múa kiếm trong căn phòng này được, nếu không thì tòa cung điện này của Ô Đồng sẽ bị hắn phá hỏng mất.
Kiêm Trúc ôm tay áo dựa vào đầu giường dù bận vẫn ung dung, “Thổi kéo đàn hát, ngài tự chọn một.”
Hoài Vọng thầm nói hắn nào có biết thổi kéo đàn hát gì chứ, quá lắm xây căn nhà, đắp cái tổ còn tương đối rành rọt. Nghĩ đến đây hắn bỗng nhiên giật mình: Trong ảo cảnh đêm qua, Kiêm Trúc có kêu người kia làm cho y chụp đèn hoa sen.
Hoài Vọng đứng dậy nói, “Ngươi chờ ta một chút.”
Kiêm Trúc nhìn thấy hắn đứng dậy, thoáng chốc kinh ngạc: Không lẽ Hoài Vọng thật sự định múa một điệu cho y xem? Y thử tưởng tượng, sau đó ngả người dựa vào đầu giường cười thành tiếng, cười đến mức cơ thể run lên một cách rất có nhịp điệu.
Hoài Vọng thấy thế lập tức đoán được là y đang tưởng tượng gì ngay, nhưng hắn không bác bỏ, chỉ im lặng không nói tiếng đi ra ngoài.
Kiêm Trúc nhìn bóng lưng của hắn, “Hoài Vọng, chẳng lẽ ngài còn định thay bộ đồ khác nữa?”
Nhưng Hoài Vọng đã đi ra xa, chỉ để Kiêm Trúc nằm trên trên giường ngó dáo dác, xoa xoa tay mong chờ.
Kiêm Trúc nằm trên giường đợi trong chốc lát, Hoài Vọng đã vòng trở về.
Tốc độ rất nhanh, như là sợ y ngủ thiếp đi vậy. Khi hắn quay trở lại thì ôm đống rễ cây trong lòng, tất cả đều là chất gỗ thượng hạng, không biết đào ở đâu ra. Kiêm Trúc âm thầm cầu nguyện: Mong không phải là đào trong hậu hoa viên của Ô Đồng.
“Làm gì vậy?”
Hoài Vọng ngồi xuống mép giường, mím mím đôi môi mỏng, “Ta khắc cho ngươi một đồ chơi lặt vặt.” Hắn nói rồi ngước mắt lên, “Ngươi thích cái gì?”
Kiêm Trúc không ngờ rằng Hoài Vọng chuẩn bị biểu diễn điêu khắc tượng gỗ cho mình, nhưng mà nghĩ kỹ lại một chút thì đây đúng là phong cách của hắn. Trước đây Hoài Vọng cũng từng đưa cho y mấy cái tượng gỗ nhỏ, nhưng đều là khác xong rồi mới đưa, y chưa từng nhìn thấy hắn tự tay làm bao giờ.
Lúc này y thấy hào hứng hơn hẳn, hơi hơi thẳng người lên, “Vậy ngài khắc cho ta một cái đế đèn đi.” Chờ khi nào y có thời gian về Kiêm Sơn lấy chụp đèn, vừa khéo ráp thành một bộ.
“Ừm.” Hoài Vọng đáp lại, “Còn gì nữa không?”
“Khắc một Tiểu Hắc, lại khắc con hạc của ngài nữa.” Kiêm Trúc bắt đầu thỏa sức tưởng tượng, “Khi nào về Thương Sơn đơn thì đặt trước sân ngài, thế thì bọn nó mới có thêm động lực cày ruộng.”
Hoài Vọng, “…”
Hoài Vọng nhìn y một cái thật sâu, đáy mắt nhạt màu soi bóng khuôn mặt của nhà tư bản, “Được.”
Hai người họ ở trong phòng khắc gỗ, mới bắt đầu Hoài Vọng còn sợ Kiêm Trúc nhìn sẽ chán, nhưng càng khắc Kiêm Trúc càng sáp đến gần, còn rất hứng hỏi hết cái này đến cái khác, chỉ chỉ trỏ trỏ kêu “thêm cái này này”, “muốn cái cái kia”.
Hai người cách nhau rất gần, khi Kiêm Trúc nghiêng đầu nhìn Hoài Vọng khắc hoa, thì gần như là tựa vào sau vai của hắn.
Tim Hoài Vọng đột ngột đập lên gia tốc, suýt chút nữa đã khắc lệch.
Đến lúc này thì cuối cùng hắn cũng ý thức được sau khi ra khỏi ảo cảnh không phải tất cả mọi chuyện vẫn như bình thường, vẫn có gì đó không giống.
Tựa như thời khắc này chỉ mới hơi đến gần thôi, hắn đã khó lòng dằn nén muốn đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Hai người ngồi trong phòng vừa ngồi là qua hơn nửa ngày, Hoài Vọng khắc một cái đế đèn, lại khắc thêm hai con nông dân lao động, còn tiện tay khắc một bông hoa sen chín cánh, vô hại không vấy bẩn.
Kiêm Trúc thích thú không nỡ rời tay, “Thật sự cho ta hết sao?”
Hoài Vọng đáp, “Chứ thế nào.”
Nếu như không phải thấy Kiêm Trúc thích, thì sao hắn phải dùng kiếm ý Ngũ Nhạc Khuynh Đồi (1) để điêu khắc những thứ lặt vặt này chứ.
Kiêm Trúc hài lòng vui vẻ nhận hết cả. Hoài Vọng thấy thế dừng một chút, “So với những thứ mà ngươi thấy trước đây, ngươi thấy ta điêu khắc thế nào?”
“Tất nhiên là tốt nhất.”
Hoài Vọng “ừm” một tiếng, nhiệt độ trong phòng nhất thời trở nên ấm áp, dễ chịu.
…
Đến khi mặt trời gần xuống núi, thì bỗng nhiên có tiếng động từ ngoài sân vọng vào.
Kiêm Trúc ngẩng đầu, “Mọi người quay lại à?”
“Chắc vậy.”
“Không biết hôm nay bọn họ đi đâu chơi nữa.” Kiêm Trúc nói rồi trở mình đứng lên.
Hai người ra cửa, trong viện không chỉ có mỗi Thầm Thù và Tiết Kiến Hiểu, còn có Ô Đồng, Liễu Việt và một nhóm cung vệ đứng bên cạnh. Kiêm Trúc sững sờ, “Có chuyện vậy?”
Mọi người trong viện nghe thấy tiếng bèn quay đầu, Ô Đồng là người đầu tiên đi về phía y, “Nghỉ ngơi thế nào rồi?”
Kiêm Trúc nở nụ cười, “Vốn không có chuyện gì.”
Y nói rồi, lại nghe thấy giọng của Hoài Vọng vang lên, “Có ta bên cạnh y, tất nhiên là nghỉ ngơi tốt rồi.”
Ô Đồng: Ha ha.
Hoài Vọng: Ha ha ha.
Các cung vệ đứng bên đang dùng ánh mắt kỳ dị lén lút đánh giá ba người. Tiết Kiến Hiểu ho nhẹ một tiếng phá vỡ bầu không khí đó, “Người của Tụng Các đuổi đến đây, đúng lúc bị Ô Đồng… Ô Đồng huynh bắt lại.”
Cậu ta nói tiếng xưng hô đó mà lắp ba lắp bắp, hiển nhiên là còn rất lạ lẫm. Cũng may Ô Đồng không để ý, “ừm” một tiếng.
Kiêm Trúc kinh ngạc, “Tụng Các còn có thể đuổi tới Ma giới à? Thật đúng là chuyên nghiệp.”
Trước tiên là phải tra ra bọn họ đang ở Ma giới, rồi phải tìm được cách tiến vào Ma giới —— nói không đến ngay cả chuyện Ô Đồng là Vực Chủ Ma Vực bọn chúng cũng tra ra được. Chẳng trách người ta mạng lưới tình báo ngầm của Tụng Các đứng đầu trong Tam giới.
Tiết Kiến Hiểu nói, “Hẳn là cha ta ủy thác Tụng Các, không có người của Thiên Khuyết Tông ta đến. Đơn mà Tụng Các nhận, xem ra là bắt ta trở lại, tiện thể xử lý hòa thượng.”
Vẻ mặt của Thầm Thù sắp bị xử lý nhẹ như mây gió, dường như không liên quan đến mình, đến ngay cả độ cong của nụ cười cũng chưa từng lệch một chút/
Kiêm Trúc lần thứ hai cảm khái: Tâm thái của người xuất gia đúng là tốt.
Y lại hỏi Ô Đồng, “Huynh bắt người lại, sau đó thì sao?”
Ô Đồng cười một cách tà đạo, “À… dám tự tiện xông vào Ma Vực của ta, tất nhiên phải để lại chút kỷ niệm rồi.”
Kiêm Trúc cảnh giác, “Kỷ niệm thế nào?” Một ngón tay? Một cánh tay? Một con mắt sáng sủa?
Ô Đồng quay đầu liếc nhìn dãy núi chập trùng xa xăm, “Trời sắp tối rồi.”
Đến khi màn đêm buông xuống hoàn toàn, một đám lửa dấy lên trên dãy núi đằng xa xa, khi này Kiêm Trúc mới biết Ô Đồng có ý gì.
Tám tên Tụng Các bị bắt giữ bị dán tấm bảng trước ngực, mấy chữ lớn khắc trên bảng sáng rực lên: Cung, chúc, Vực, Chủ, ngàn, thu, vạn, đại.
Ô Đồng cột từng tên bên dưới cột lửa hiệu, nhìn từ xa như đang kéo một hàng biểu ngữ sáng trưng.
Tất cả mọi người: …
Kiêm Trúc cảm khái quay đầu khen Ô Đồng, “Huynh đúng là một thiên tài.”
Ô Đồng khiêm tốn, “Tất cả là nhờ truyền đơn của ngươi mới có được linh cảm đấy.”
Hai người nhìn nhau cười: Xem ra đều là người dã man.
“Sau đó ngươi định làm gì?” Giọng nói của Hoài Vọng cắt ngang quá trình đối mắt của hai người.
Ô Đồng cười lạnh, tiếp đó vung tay lên. Thống lĩnh Liễu Việt từ một bên bước lên, xòe lòng bàn tay ra, một viên đá khắc ảnh xuất hiện. Khung cảnh đằng xa lập tức được ghi chép lại một cách sinh động.
“Đã đến rồi mà không trả lễ thì không hay.” Ô Đồng nói, “Treo một đêm đi, để hôm sau bọn chúng mang hộ ta phần ảnh lưu niệm quý giá này về cho Các chủ bọn chúng.”
“Vài con chó con mèo vặt vãnh mà dám quăng vào Ma Vực của ta, còn tính bắt người ta mang về… một Tụng Các nhỏ nhoi, e là không để Ma Vực của ta vào trong mắt.”
Sau khi bài phát biểu của Điểu Ngạo Thiên kết thúc, nhóm Kiêm Trúc vỗ tay bộp bộp cổ vũ, “Không sai không sai, đúng là quá sức hung hăng.”
Ô Đồng nói dứt lời nhận lấy viên đá khắc ảnh đó, hình ảnh chuyển một cái đối diện với khuôn mặt ngông cuồng tự đại của mình, “Gọi dám chó mèo con ngươi quăng ra về, muốn vào Ma Vực của ta, thì ngươi tự mình dâng bái thiếp đến cửa.”
…
Sau khi thay bọn họ kéo giá trị thù hận của Tung Các lên xao nhất xong, Ô Đồng quay đầu trở về tẩm điện của mình, chỉ lại tám tên sát thủ vẫn còn đang treo tấm bảng trên người bị dưới lửa hiệu.
Trước khi đi Kiêm Trúc quay đầu ngó hàng biểu ngữ kia, y thấy Liễu Việt đang đứng bên cạnh, bèn hỏi, “Sáng mai ngươi đưa bọn chúng ra ngoài?”
Liễu Việt lắc đầu. Kiêm Trúc:?
Thấy trên gương mặt nghiêm túc đoan chính của hắn viết đầy ngay thẳng, “Ném ra ngoài.”
Kiêm Trúc: …
Tạm thời xử lý người của Tụng Các xong, người nào về phòng nấy.
Tuy nói bắt được tám tên này, nhưng không biết có phải là minh tu sạn đạo ám độ Trần Thương (2) không, còn có những kẻ khác mai phục trong bóng tối hành động bất cứ lúc nòa.
Hai người Kiêm Trúc và Hoài Vọng trái lại không thấy lo lắng chút nào, nếu một vài sát thủ nhỏ nhoi trong Tụng Các có thể thoải mái uy hiếp được hai người có tu vi Hậu kỳ Hợp Thể và Đại Thừa, thế thì cảnh giới này đúng là như trò đùa.
Song hai người lại không phải là mục tiêu, Thầm Thù và Tiết Kiến Hiểu kế bên mới là người đứng mũi chịu sào. Kiêm Trúc không lo cho Thầm Thù, y chỉ sợ Tiết Kiến Hiểu bị đóng gói mang đi.
Y nói với Hoài Vọng, “Ngài thêm kết giới bọn họ đi, sau này khỏi phải lo.”
Hoài Vọng không từ chối, đi ra khỏi phòng thêm kết giới cho hai người kia. Kết giới phòng ngự đối với hắn mà nói chỉ là chuyện như trở bàn tay, rất nhanh đã thêm xong.
Sau khi thêm kết giới xong Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù nói với hắn mấy câu, chờ Hoài Vọng trở về, thì trông thấy một bóng người màu xanh đang ngồi xổm trong góc xó.
Kiêm Trúc nhân lúc Hoài Vọng rời đi, lén lén lút lút thậm thà thậm thụt thương lượng với dê đen, “Ba ngày một lần, mi hóa ảo cảnh cho ta. Ta cày cấy nhiều một ngày, thì mi bớt đi một ngày cấy cày, thế nào?”
Hoài Vọng, “…”