Mục lục
Tiên Tôn Bội Tình Bạc Nghĩa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những ánh mắt đó trắng trợn không hề che giấu, như là từng thanh từng thanh đao xoèn xoẹt bay tới, châm chọc, khinh bỉ, mong chờ phản ứng của hắn… tất cả đều khiến hắn cảm giác như có gai đâm sau lưng, tiến thối lưỡng nan.

Giang Ân nghiến chặt hàm răng, hai tay nắm thành quả đấm trong tay áo, hắn càng muốn cố giữ bình tĩnh, lòng bàn tay càng đổ nhiều mồ hồi.

“Ngươi quen?” Hoài Vọng thấy ánh mắt Kiêm Trúc nhìn sang, mở miệng hỏi.

Giang Ân thoắt cái hít một hơi lên, câu nói nhẹ nhàng đó của Hoài Vọng giống như là một dãy núi dằn trong lòng hắn. Chỉ cần Kiêm Trúc nói một câu —— không, thậm chí không cần chờ Kiêm Trúc nói cho Hoài Vọng, với thân phận Đại Thừa của y bây giờ, tùy tiện xử lý một đệ tử cũng không ai cản trở.

Hắn ngừng thở, như là một tên trọng phạm đang chờ được thả trước khi chịu phạt.

Nhưng khắc sau Kiêm Trúc đã dời mắt đi, cất bước đi về phía trước, “Không quen, không có ấn tượng.”

“Ừm.” Hoài Vọng đáp một tiếng rồi đuổi theo bước đi của y, hai người thong thả rời đi trong ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.

Chờ bóng dáng hai người khuất hẳn ở cuối đường, xung quanh mới một lần nữa vang lên tiếng bàn luận. Không ai tránh Giang Ân, trực tiếp nói chuyện ngay trước mặt hắn:

“Có người hao tổn tâm cơ, ngày đêm suy nghĩ bịa đặt sinh sự, không ngờ là hoàn toàn không được người ta để vào mắt.”

“Với cấp bậc của Kiêm Trúc sư đệ, sao lại để ý đến một tên đệ tử kỳ Trúc Cơ nho nhỏ chứ?”

“Ây, gọi sư đệ gì chứ, phải gọi là Tiên quân.”

“Ờ đúng, là Kiêm Trúc Tiên quân. Chẳng trách có thể trở thành người thứ hai bước lên Đại Thừa, lòng dạ và cấp bậc như thế đã vượt xa người thường rồi.”

“Thấy ánh mắt của Hoài Vọng Tiên tôn ban nãy không? Thật sự phải nói là đầy mắt đầy tim đều Kiêm Trúc Tiên quân!”

Từng chữ từng câu như là một cái xẻng sắt, xúc hết những tâm tư u ám của hắn lật lên giẫm vào trong bùn đất.

Mặt Giang Ân nóng lên phừng phừng từng hồi. Nhất là cái liếc nhìn hời hợt đó của Kiêm Trúc, càng nổi bật lên sự buồn cười và đê hèn trong dáng vẻ nhảy nhót tưng tưng của hắn trước đây.

Hắn gắng gượng lấy lại bình tĩnh, định giả vờ như không có gì xảy ra gọi đồng môn rời đi chung. Ngẩng đầu lên còn chưa mở miệng, đồng môn bên cạnh đã vội vàng lui ra vài bước, như là sợ có liên quan gì với hắn.

Sau vài lần chạm mắt, mấy người đó xoay người đi không nán lại nữa.

Chỉ lại lại mình Giang Ân đứng tại chỗ, chịu đựng những xoi mói và trào phúng hắn hao tổn công sức muốn cho Kiêm Trúc bị.



Ngay lúc này Kiêm Trúc và Hoài Vọng đã khỏi tầm mắt của mọi người.

Hoài Vọng bước khỏi mấy chục bước, lại nghiêng đầu hỏi Kiêm Trúc một câu, “Ngươi thật sự không quen biết?”

Kiêm Trúc cảm thấy hắn vẫn cứ đa nghi như thế. Giọng điệu y chắc chắn, “Giao hữu của ta không phải ngươi biết hết sao?”

Hoài Vọng nghe vậy khi này mới thả lỏng người, thầm vui trong lòng “ừm” một tiếng.

Vuốt lông cho Hoài Vọng có thể thất lễ bất cứ lúc xong, Kiêm Trúc trộm thở phào nhẹ nhõm. Không phải là y thật sự không có ấn tượng gì với Giang Ân, chỉ lờ mờ nhớ được hai người đã kết thù gì đó không rõ.

Tư chất của Giang Ân cũng coi như là rất cao, nếu như vững vàng ổn định, tập trung tu hành, sau này chắc chắn có thể ngang dọc một phen. Nhưng tâm tính hắn không tốt, chỉ sợ là khó có thể tinh tiến trên con đường cầu đạo sau này.

Đáng tiếc, tư chất tự nhiên đang yên đang lành cứ vậy bị lãng phí.

Hai người sắp tới phòng tiếp khách.

Đệ tử gác cửa trông thấy hai người dắt tay nhau đến, thoáng kinh ngạc rồi vội vàng đón vào, “Đệ tử bái kiến Hoài Vọng Tiên tôn, bái kiến Kiêm Trúc Tiên quân.”

“Quy Đình đâu?” Hoài Vọng hỏi.

“Hồi Tiên tôn, các chân đang ở hồ sen mở tiệc chiêu đãi các khách đến thăm, chỉ có một vài người khách quý này là muốn đích thân gặp Kiêm Trúc Tiên quân, họ không đến buổi tiệc nên đành sắp xếp chờ ở đây.”

“Ừm.”

Đáp lại một tiếng, Hoài Vọng cho đệ tử lui ra. Kiêm Trúc thấy quả nhiên Hoài Vọng đẩy người ngoài ra, nhanh chóng tăng nhanh bước chân theo sau, chuẩn bị kiểm soát tình hình bất cứ lúc nào.

Vòng qua bức bình phong vải sồi trắng thuần vẽ núi sông, những người đang ngồi nghe thấy động tĩnh vội ngước mắt lên.

những người đang ngồi đều là người quen cũ của cả hai —— Niệm La vốc đống đồ ăn vặt trong tay, có vẻ như rất có hứng thú với đồ ăn trên đất liền. Thẩm Quất vẫn mặc bộ y sam màu vỏ quýt, hai chân tréo nguẩy giày thêu bên dưới ngoắc lên ngoắc xuống.

Ô Đồng ôm cánh tay nhìn sang, chắc là do chờ lâu quá rồi, hắn không nhịn được chậc lưỡi một tiếng, “Chậm quá.”

Thầm Thù vẫn là cái vẻ sóng lớn không động như cũ, đứng dậy cười nói, “A di đà phật~ đã lâu không gặp.”

“Niệm La bệ hạ, Thẩm cô nương, Ô Đồng huynh, phật tử.” Kiêm Trúc bắt chuyện với từng người.

Hoài Vọng bên cạnh cũng gật gật đầu, “Phật tử, Thẩm cô nương.” Kiêm Trúc quay đầu liếc mắt nhìn hắn, tầm mắt Hoài Vọng lại đảo qua Niệm La và Ô Đồng, giọng điệu hết sức không niềm nở, “Ờm, cả các ngươi nữa.”

Niệm La, “Hừ.”

Ô Đồng, “Ha ha.”

Kiêm Trúc cắt ngang đoạn dở hơi của bọn họ, “Chờ bao lâu rồi?”

Niệm La khoe thành tích, “Ngươi vừa thành công độ kiếp là bản vương đến ngay.”

Kiêm Trúc liếc nhìn đống vụn đồ ăn vặt còn thừa chất thành núi nhỏ bên tay cậu ta, ánh mắt từ ái lại bao dung, “Thấy là biết chờ chờ lâu lắm rồi.”

“…” Niệm La ngượng ngùng hơi đẩy đẩy đống vụn đó sang bên.

Ô Đồng không quen biết Niệm La, nhưng hắn thấy khung cảnh này có cảm giác quen như “cha hiền con ngốc” một cách sâu sắc —— nhất là đống đồ ăn vặt thừa kia, chẳng khác nào di truyền.

Hắn chuyển tầm mắt sang hướng khác vứt cảm giác quen quen có phần thái quá đó ra khỏi đầu, nhìn về phía Kiêm Trúc. Y đang nghiêng mặt đồng ý với lời hứa hẹn “đóng gói ăn vặt” với Niệm La, sau khi đột phá Đại Thừa thì khí chất trên người càng kín đáo ôn hòa hơn trước kia, mi tâm cũng như gió mát sông dài.

Tầm mắt hắn dừng trong chốc lát, Kiêm Trúc cũng đã quay đầu lại. Ô Đồng mở miệng, “Động tĩnh thật lớn.”

Kiêm Trúc biết ý hắn là cửu thiên lôi kiếp, “Ta cũng hết cách rồi, muốn ý kiến gì thì đi nói với Thiên đạo.”

Ô Đồng, “…”

Xì khẽ một tiếng, một cái hộp gỗ lướt qua thành một đường vòng cung trên không trung rồi rơi vào lồng ngực Kiêm Trúc. Kiêm Trúc bất ngờ, vội đưa tay đón được, “Cái gì vậy?”

“Quà tặng chúc mừng ngươi đột phá Đại Thừa.” Ô Đồng lười biếng trả lời, thấy Hoài Vọng lạnh lùng nhìn mình, khóe miệng nhếch nhếch, “Đạo lý giao hữu cơ bản ta vẫn biết.”

Câu cuối cùng như có ý đâm chọt, Hoài Vọng mở miệng, “Đạo lý làm người cơ bản vẫn còn học lại được.”

Ô Đồng, “Tiên tôn không gấp học bù, thì ta lại càng không cần học.”

Hoài Vọng, “Ngươi cũng không cần chuyện gì cũng lấy bản tôn ra làm gương đâu.”

Trong lúc hai người đang sỉ vả nhau, Niệm La lên tiếng, “Aizz, nam nhân ấu trĩ.”

Ô Đồng quay đầu cau mày, “Ai?”

Niệm La xác định rõ mục tiêu, chỉ về phía Hoài Vọng, “Hắn.”

Hai người ở đầu bên đó thống nhất chiến tuyến, Hoài Vọng thoắt cái trở nên tứ cố vô thân. Hờn dỗi đang tính bùng phát lên, vành tai bỗng nhiên bị một bàn tay véo nhẹ.

Lời sỉ vả chợt dừng. Hoài Vọng sửng sốt, Kiêm Trúc không nhanh không chậm mở miệng, “Không sao, ta khá thích ấu trĩ.”

Vệt đỏ hồng từ từ lan ra từ vành tai, Hoài Vọng cúi đầu đối diện với ánh mắt sáng rõ bóng loáng của Kiêm Trúc, cảm giác hờn dỗi phút chốc tan thành mây khói, trong lòng ngọt đuộm như bị ngâm trong mật.

Hoài Vọng cúi thấp đầu để y tùy ý xoa nắn vành tai, “Ừm.”

Niệm La thấy thế ủ rũ, “hừm” một tiếng ngồi xuống cạnh đó rột rột rột rột ăn đồ ăn vặt. Ô Đồng liếc hai người một cái, có chừng có mực dừng cạnh khóe lại.

Thẩm Quất cuối cùng cũng có thể chen lời vào đứng lên nói, “Trông các ngươi thế này là là tu thành chính quả rồi?”

“Chính quả” đó ý chỉ Hoài Vọng từ “tình lang” biến thành “chính thất”. Kiêm Trúc bật cười, quay đầu hỏi Hoài Vọng, “Ngươi nói xem?”

Hoài Vọng rất có tự mình biết mình, “Trong giai đoạn nỗ lực.”

Biểu cảm của Thẩm Quất như “ồ ồ ồ”, chắc là cho rằng như này vẫn chưa tính là “chính thất”, quá nửa là một loại tình thú nào đó.

Mọi người lần lượt tặng quà cho Kiêm Trúc rồi ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Qua vài câu Tán gẫu, Thầm Thù bỗng nhiên híp mắt cười nói, “Nếu như Tiết tiểu thiếu chủ cũng ở đây là vui rồi.”

Kiêm Trúc trêu, “Xem ra phật tử rất mong nhớ tiểu thiếu chủ.”

Hứng thú dạt dào như sắp tràn ra trong khóe mắt nheo lại của Thầm Thù, “Tất nhiên rồi, biểu cảm của tiểu thiếu chủ chắc chắn sẽ tương đối thú vị.”

“…” Im lặng tập thể.

Kiêm Trúc thầm cảm khái trong lòng, kiểu giễu cợt ác ý cỡ này rất có phong cách củaThầm Thù.

Nhưng mà trong các bằng hữu cũ thì chỉ có Tiết Kiến Hiểu không thể đến nơi, nhắc đến hai chuyện cậu ta bị gọi về nhà, Tiết Tầm Tuyết bệnh nặng, bầu không khí trong phòng thoáng trầm xuống.

Ngón trỏ Ô Đồng gõ gõ tay vịn ghế dựa, “Tại sao cha cậu ta mắc bệnh nặng?”

Nghe vậy, Kiêm Trúc và Hoài Vọng liếc mắt nhìn nhau.

Chuyện đó có liên quan đến âm mưu của Thiên đạo, tất cả mọi người ở đây đều bị liên luỵ trong đó, có đủ quyền biết rõ tình hình. Huống chi âm mưu của Thiên đạo đang từ từ nổi lên mặt nước, tu sĩ trong thiên hạ với hắn ta không khác gì heo chó, chỉ có cho hay chân tướng đúng lúc mới có thể ngăn tổn hại kịp thời.

Hai người nhìn thấy được suy nghĩ giống nhau trong mắt đối phương, sau khi dừng một chút vẫn là Hoài Vọng mở miệng, “Tiết Tông chủ tiếp nhận “truyền thừa” đó.”

Ô Đồng từng đích thân trải nghiệm hơi nhíu mày, hai người còn lại thì “hả?” một tiếng, chuẩn bị sẵn sàng để lắng nghe.

Cũng may là hai người ho đều từng nhìn thấy cảnh phù trận phát ra, nên giải thích không hề mất sức. Hoài Vọng tạm thời bỏ qua thân thế của hắn và Kiêm Trúc, thuật lại âm mưu của Thiên đạo từng chút một.

Giọng nói ra miệng lành lạnh chắc chắn, nhưng lại dậy lên cơn sóng không nhỏ trong lòng bọn họ —— tà nịnh của Thiên đạo, lấy “truyền thừa” làm mồi nhử để nuôi nhốt tu sĩ, bên ngoài dụ dỗ đọa ma, không ngừng liên tục bổ sung cho mình.

Đây vốn là một câu chuyện làm người nghe kinh sợ, nhưng nói ra từ trong miệng của Hoài Vọng, cộng thêm có không ít chuyện trước đó làm chứng, mọi người đang ngồi không thể không tin.

Trên bàn bỗng chốc chìm vào yên lặng.

Chuyện liên quan đến chúng sinh Tam giới, bóng ma của loạn Thiên viện còn chưa tiêu tan hoàn toàn, không ai muốn tai vạ đến mức đó lại xảy ra nữa.

“A di đà phật.” Một tiếng niệm phật phá vỡ yên lặng. Thầm Thù lập chưởng, bình hòa giữa lông mày nhiều hơn phần nghiêm túc, “Tốt nhất là nên báo trước cho chưởng môn các môn phái, không nhanh chóng truyền tin, tránh khỏi lòng người bàng hoàng, khiến Thiên… Tà linh có chỗ trống để chui.”

Kiêm Trúc gật đầu, “Bọn ta cũng nghĩ như vậy.”

Người mà Thiên đạo tìm đến đa số là người dẫn đầu trong môn phái hoặc người có thực lực mạnh mẽ, để cho bọn họ tự kiểm tra hoặc là kiểm tra dọc xuống, thì mới có thể giảm thiểu được tình trạng hỗn loạn ở mức tối đa.

Mọi người thương lượng một lúc, thấy thời gian không còn sớm bèn cùng đứng dậy. Kiêm Trúc và Hoài Vọng đưa bọn họ, đi thẳng đến sơn môn, đến cổng chuẩn bị từ biệt.

Niệm La ôm đồ ăn vật đã đóng gói, tâm trạng buồn bực đã được quét sạch sành sanh, “Chờ cho mọi chuyện được dẹp yên xong, bản vương muốn thường xuyên đến  làm khách!”

Đôi môi mỏng của Hoài Vọng khẽ nhấp, cảm nhận được ánh mắt Kiêm Trúc dõi theo, “Hoan nghênh.” Dừng một chút đến cùng vẫn không kiềm được thêm câu, “Ha ha.”

Niệm La, “Ha ha.”

Trong lúc hai người kia giao tiếp, Ô Đồng hất cằm với Kiêm Trúc, “Có việc gì nhớ đúng lúc liên hệ.”

Kiêm Trúc, “Đó là đương nhiên.”

Hoài Vọng đang “ha” tức khắc quay đầu, kéo Kiêm Trúc đến gần mình. Khóe miệng Ô Đồng giật một cái, “Ấu…” Hắn mở miệng ra lại như chợt nhớ ra chuyện gì đó, “chậc” một tiếng sửa lời, “Nhàm chán.”

Hoài Vọng ghé sát vào Kiêm Trúc, ánh mắt trực diện, “Ngươi có thích nam nhân nhàm chán hay không?”

Kiêm Trúc, “…”

Mọi người, “…”

Kiêm Trúc dằn xuống ngàn lời vạn chữ, “Ta rất thích.”

Hoài Vọng nghe vậy, trên mặt phút chốc như đường quan rộng mở. Niệm La không muốn nhìn thấy vẻ mặt đó của hắn, ôm đồ ăn vặt xoay người rời đi.

Ba người còn lại không nán lại thêm, chỉ là trước khi đi dành tặng cho Kiêm Trúc một lời than thở “chẳng dễ gì”.

Sau khi từ biệt với mọi người Kiêm Trúc cùng Hoài Vọng sóng vai đi trở về Thương Sơn.

Không phải là cả hai không thể bay trở về, nhưng Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng không hề có ý muốn bay về, dường như hết sức xem trọng việc “đi dạo” trong tông môn.

Y bao dung không vạch trần kế vặt của ai kia.

Bước được một đoạn, Hoài Vọng quay đầu hỏi Kiêm Trúc, “Tiếng than thở bọn họ là sao, là cảm thấy ngươi ở bên cạnh ta vất vả lắm sao?”

Kiêm Trúc thấy hắn nhạy cảm như vậy, bèn lên tiếng dỗ dành, “Không phải, là than thở chúng ta vô cùng xứng đôi.”

Hoài Vọng nửa tin nửa ngờ.

Kiêm Trúc mau chóng nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, khi ta Độ kiếp ngươi tìm đâu ra được nhiều thiên tài địa bảo như vậy?”

“Có hơn một nửa là có sẵn, có một số là đến sàn đấu giá lấy được về.”

Tầm mắt nhìn hắn phút chốc sắc bén, “Ngươi vậy mà có nhiều tiền riêng như vậy!”

“Không có.” Hoài Vọng vội kéo tay y, giải thích, “Lúc đầu định bồi thường cho Tạ Thanh Mạc.”

Kiêm Trúc, “…”

Kiêm Trúc lấy lại bình tĩnh, “Thế chỗ Tạ Thanh Mạc phải làm sao đây?”

Hoài Vọng, “Hắn chưa giục, từ từ trả.”

Hai người điều chỉnh tâm trạng xong, nhấp nháy nhấp nháy trong ánh nhìn chăm chú của các đệ tử đi xuyên qua ngọn núi phía trước trở về Thương Sơn.



Trong đài Tịch Hạc trên Thương Sơn, linh hạc và dê đen đang cần cù chăm chỉ một lần nữa xới đất dẫn mương.

Lúc Kiêm Trúc và Hoài Vọng đáp đất, hai đứa nhau cùng nhau chạy đến, đập cánh, đạp móng tranh công với hai người. Kiêm Trúc móc một mớ đồ ăn vặt mới nhón được trong phòng tiếp khách ra, linh hạc và dê đen lập tức vui sướng bắt đầu rột rột.

Thấy chúng nó được thỏa mãn, Kiêm Trúc ôm tay áo đi trở về nhà gỗ, “Nếu như con người đều biết thấy đủ như bọn nó là tốt rồi.”

Âm mưu cùng tội nghiệt thường sinh ra từ lòng tham, thứ mà bản thân luôn bị xem nhẹ.

Hoài Vọng liếc nhìn bóng lưng xù lông của dê đen,, “Nếu như ta nhớ không lầm, nó là một con Thao Thiết.” Bản tính tham lam.

Kiêm Trúc nghe vậy bừng tỉnh, “Ta suýt nữa quên mất.” Dứt lời y cười cười, “A Hắc còn chẳng tham lam bằng một số người.”

“Nói vậy cũng đúng.”

Chỉ qua mấy câu nói đã đi đến trước nhà gỗ. Hai người không vào trong ngay, lúc này sắc trời còn sớm, Hoài Vọng bèn nấu ấm trà trong vườn.

Kiêm Trúc ra ngoài một chuyến, kiểm soát tình hình tiêu hao hơn nửa tinh thần y, lúc này nằm ườn trên ghế như con cá ướp muối, để Hoài Vọng nấu trà trái tim điều chỉnh nhiệt độ thích hợp đưa đến tận mép.

Y quay đầu hút một cái, phát ra tiếng uống nước vang dội mà liền mạch, vô cùng không Đại Thừa, “Cũng may là giao chuyện đãi tiệc cho các trưởng lão.”

Hoài Vọng “ừm” một tiếng, lại nhìn mực nước điều chỉnh góc độ nghiêng tách trà.

Kiêm Trúc hút mấy hơi rồi rụt đầu, “Trước đây mấy lại tiệc tùng đó đều do chưởng môn chủ trì sao?”

Đặt tách trà lên mặt bàn, Hoài Vọng gật đầu, “Đáng tiếc lần này Vị Ất ốm đau trên giường.”

“Khá đột ngột nữa.” Kiêm Trúc tiếp một câu, nói xong bỗng nhiên dừng lại.

Y chợt dừng lại khiến Hoài Vọng ngước mắt nhìn, đang định lên tiếng hỏi thì chạm phải sắc thái trầm xuống trong đáy mắt Kiêm Trúc thì thu về. Hoài Vọng cũng cau may, sân vườn trước nhà gỗ bỗng chốc chìm vào lặng thinh.

Chiều rồi không còn lá cây che chắn, rụng một khoảnh lớn trong sân.

Gió thổi qua không một tiếng động, dòng nước từ khe đá trong núi chảy xuống bùn đất, đỉnh núi hoang vu sụt lở sau lôi kiếp có mầm cỏ mới ở dưới đất chui lên.

Bóng mặt trời đong đưa trong ly. Hồi lâu, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đồng thời ngước mắt nhìn về phía đối phương.

Kiêm Trúc kêu một tiếng, “Hoài Vọng.”

Hoài Vọng đứng dậy, mặt trời chiếu lên ngoại bào màu bạc, loáng một cái sáng rực, “Ta đi chủ phong của Vị Ất một chuyến.”

Giữa bầu không khí nghiêm túc, Kiêm Trúc không nhịn được tăng cao cảnh giác, lên tiếng căn dặn, “Đừng quên thể chất ngôn linh của ngươi, phải biết cái nào nói nên nói, cái nào nói không nên nói.”

Hoài Vọng, “…”

Hắn đáp lại một tiếng rồi phóng người hóa thành một vệt sáng.

Kiêm Trúc nhìn hắn thoáng cái rời khỏi Thương Sơn, thu ánh mắt giơ tay nhấp một hớp trà nhài hơi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK