Niệm La tranh công, “Phụ vương mắng ta một trận rồi cho ta trở về tẩm cung nghỉ ngơi, bản vương phải lén lút chạy ra ngoài đó.”
Kiêm Trúc hơi híp mắt lại, “Vậy sao điện hạ biết ta ở chỗ này?”
“Đương nhiên là thần giao cách cảm rồi.” Niệm La chuyển sang vẻ mặt đắc ý, “Thế nào? Có phải rất lãng mạn rất thâm tình hay không, động lòng chứ?”
Kiêm Trúc: …
Này thì không, y chỉ cảm thấy tình cha bao la vĩ đại.
Niệm La nói xong lại định đi qua kéo y, “Đi thôi, hồi cung với bản vương.”
Bỗng nhiên một cánh tay ở bên cạnh thò qua ngăn cậu ta lại, đáy mắt Hoài Vọng dằn nỗi tức giận và lạnh lẽo, “Y không đi đâu cả.”
Tư thái như bảo vệ đồ ăn đó làm cho Niệm La ngẩn người.
Tướng mạo của Hoài Vọng khi hóa thành giao nhân khác với tướng mạo bình thường của hắn, nhưng vẫn cao ráo tuấn tú như trước, chiếc đuôi cá màu bạc to khỏe đẹp đẽ, rõ ràng là một giao nhân rất mạnh mẽ. Niệm La thấy hắn quen quen, có điều chắc chắn là mình chưa từng gặp người này, “Vương phi, đây là ai?”
Hai người họ đang điều tra chuyện trong tộc giao nhân, Hoài Vọng vẫn chưa thể tháo bỏ lớp vỏ bọc này được. Kiêm Trúc bèn nhặt lại lời giải thích lúc trước, “Đây là huynh trưởng của ta.”
“Huynh trưởng của ngươi?” Niệm La bừng tỉnh, “Đại cữu tử (anh vợ)!”
Hoài Vọng kéo Kiêm Trúc ra sau, lạnh lùng nói, “Ai là đại cữu tử của ngươi.”
“Ngươi nói chuyện với bản vương thế nào đấy?” Niệm La nhíu nhíu mày, “Ây da thôi được rồi, bản vương lòng dạ rộng rãi, sau này sẽ là người một nhà rồi, nói ra thì ngươi cũng là trưởng bối của bản vương.”
Kiêm Trúc, “…”
Còn không phải sao, ngươi còn có thể gọi hắn một tiếng “cha nuôi”.
Hoài Vọng không muốn nhiều lời với Niệm La, lôi Kiêm Trúc xoay người muốn đi.
Niệm La đi đuổi theo đến, bô lô bô la không ngừng truy hỏi, “Đúng rồi, Tiên tôn đâu? Chẳng phải hắn dẫn ngươi đi sao, không lẽ là vừa ra khỏi cửa cung đã bỏ ngươi lại một mình rồi đi mất đó chứ.”
Kiêm Trúc há miệng còn chưa kịp bịa cái cớ hay ho nào, đã nghe thấy Niệm La căm phẫn sục sôi, “Chậc, đểu thật.”
“…”
Kiêm Trúc thấy tay Hoài Vọng đã nắm lấy chuôi kiếm, lưỡi kiếm ra khỏi vỏ chừng một tấc. Y vội vàng với tay qua đẩy thanh kiếm trở vào cái “roẹt”, “Không phải, Tiên tôn cho ta thời gian từ biệt với người nhà.”
“Ồ, hắn còn định dẫn ngươi đi xa xứ nữa.” Niệm La tìm được điểm vào mới, “Nhưng nếu như ngươi thành thân với bản vương rồi, thì ngươi không cần phải trải qua những chuyện đó nữa, thậm chí ngươi có thể đón đại cữu tử vào trong cung, sau đó cả nhà chúng ta cùng vui vui vẻ vẻ!”
Cậu ta nói rồi còn nhìn sang Hoài Vọng, tung mồi nhử, “Đại cửu tử, vui vẻ~ ”
“…” Kiêm Trúc cảm thấy Hoài Vọng không hề có gì là vui vẻ.
Y thậm chí còn có cảm giác Niệm La còn nói thêm một câu nữa, Hoài Vọng sẽ không buồn quan tâm đến việc bại lộ thân phận rút kiếm ra chém.
Y ngừng một chút rồi nói, “Đa tạ điện hạ ưu ái, nhưng lòng ta đã có chốn về.”
Niệm La bất thình lình bị trúng một mũi tên, cậu ta mở to mắt, “Là ai, chẳng lẽ là Tiên tôn?”
Người đứng bên cạnh y, bàn tay đang nắm chuôi kiếm của Hoài Vọng hơi buông lỏng, rồi lập tức siết càng chặt hơn, đốt ngón tay mơ hồ trắng bợt.
Kiêm Trúc cười một tiếng, “Đương nhiên, ta một lòng một dạ với ngài ấy.”
Dứt lời, chỗ ngoặt trong con hẻm chợt yên tĩnh.
Mi mắt Hoài Vọng buông xuống, đầu ngón tay khẽ run rẩy nhẹ đến không thể nhận ra. Hắn biết đó có lẽ chỉ là một loại lời giải thích, nhưng vẫn không thể ức chế được, sâu trong nội tâm có một niềm vui sướng và cảm giác thỏa mãn ngập tràn.
Niệm La ngẩn ra, sau đó lớn tiếng nói, “Ta không tin, ngươi mới quen biết hắn có một ngày, tại sao lại một lòng với hắn?”
“Điện hạ và ta cũng chỉ mới gặp mặt nhau.”
“Không giống nhau, bởi vì tim của chúng ta có sóng điện cảm ứng, hai người có không?”
“Tất nhiên là có.”
“Các ngươi cảm ứng được cái gì?”
Kiêm Trúc liếc nhìn sang Hoài Vọng, khóe mắt mang theo ý cười như có như không, “Ta cảm giác được trái tim mà Tiên tôn dành cho ta, lúc này đang lén lút vui vẻ.”
Hoài Vọng đang lén lút vui vẻ, “…”
Thoáng trong cái liếc mắt, vành tai giấu trong lọn tóc hơi đỏ lên.
Hai người họ đứng ở đây kề nhau trong bóng tối, Niệm La không muốn nghe tiếp nữa. Cậu ta cố chấp muốn đi theo Kiêm Trúc, “Dù sao thì bây giờ Tiên tôn không có ở đây, trước khi ngươi rời đi bản vương liền muốn đi theo ngươi!”
Thiếu niên Vương tử tùy hứng lên như một miếng cao dán da cá lột cũng không lột được.
Kiêm Trúc không thể làm gì, cũng may là Hoài Vọng vừa mới được dỗ dành, mức độ nhẫn nại đối với cậu ta đã gia tăng rồi, hai người đành phải để mặc cho Niệm La đi theo bên cạnh.
Hai người vẫn còn có việc chưa điều tra xong, vốn tưởng là sẽ không tra được bất cứ thứ gì, không ngờ bởi vì do thông tin trong cung bế tắc, mà lời đồn trong dân gian trái lại nhiều hơn.
Hoài Vọng đi đằng trước, Kiêm Trúc đi theo hắn vừa đi vừa nói.
Phía sau còn đính kèm Vương tử như cái “đuôi nhỏ” không biết gì cả, chỉ biết dõi theo góc nghiêng khuôn mặt của Kiêm Trúc.
Bước ra khỏi ngõ, Niệm La không nhịn được nói chen vào, “Cuối cùng thì các ngươi đang nói chuyện gì, chuyện phong hàn làm sao vậy?”
Kiêm Trúc dừng nói. Trước đó Tử Thâm có nói trung cung từng xảy ra phong hàn, hơn nữa hình như ban đầu là từ trong cung truyền ra.
Y ghé đầu qua nhìn NIệm La, “Điện hạ còn nhớ tình hình bạo phát phong hàn hai tháng trước trong cung như thế nào không?”
“Đương nhiên, bản vương có phải là cá vàng biến thành đâu, nhớ được chứ.” Cuối cùng thì Niệm La cũng chen miệng vào được, rột rột cẩn thận kể lại tình huống lúc đó như xào đậu.
Cậu ta nói rồi hỏi Kiêm Trúc, “Ban nãy thấy ngươi từ trong y quán ra, ngươi nhiễm phong hàn hay sao?”
Kiêm Trúc cười cười, “Không có.”
“Vậy thì tốt, nếu như ngươi bị bệnh gì, thì cứ để bản vương cho y sư trong cung khám cho ngươi.” Niệm La nói dứt lời lại thở dài thở ngắn làm ra vẻ, “Xem đi, bản vương lo lắng cho ngươi cỡ nào, không như Tiên tôn, để ngươi một thân một mình đến y quán xem bệnh~”
Kiêm Trúc, “…”
Hoài Vọng lạnh lùng nhìn cậu ta, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại câu mà vua giao nhân đã nói —— thằng ngốc này chưa khai trí.
Cảm giác Vấn Nhàn hơi xao động, Kiêm Trúc lập tức kéo chủ đề trở về, đúng lúc Niệm La nhắc đến y sư trong cung, y thuận thế hỏi, “Y sư trong cung là y sư giỏi nhất trong tộc chúng ta sao?”
Niệm La thấy buồn cười, “Sao lại không phải~ vương phi đáng yêu thật.”
Kiêm Trúc: …
Y cứ có cảm giác câu “đáng yêu” đó không có ý gì tốt cả.
…
Sau khi từ sườn núi Như Thứ đi ra dần tiến vào trung tâm trấn.
Cửa hàng và dân cư xung quanh bắt đầu tăng lên, Kiêm Trúc nhìn quanh một vòng, cảnh đường phố náo nhiệt, bách tính hòa thuận, thoạt trông không có gì khác thường.
Đang lúc đảo mắt, đầu mũi y nhúc nhích ngửi được một làn hương, ánh mắt rất nhanh đã bắt được nơi mùi hương phát ra trong dãy thực phường (phố ẩm thực). Ánh mắt Kiêm Trúc không dời nổi: Đặc sản địa phương kìa… ra khỏi đây sẽ không ăn được nữa.
“Đi vào ngồi đi.” Một giọng nói rơi xuống bên người.
Kiêm Trúc quay đầu nhìn về phía Hoài Vọng vừa lên tiếng, kinh ngạc trước sự tinh ý của hắn hôm nay. Chẳng lẽ thể chất ngôn linh bộc phát, chuyến này linh cảm không thông, cuối cùng tặng cho một bữa no nê.
“Buổi trà chiều cuối cùng?”
“Nói linh tinh gì nữa.” Hoài Vọng liếc mắt nhìn y, “Không phải ngươi đói sao?”
Kiêm Trúc ngượng ngùng, “Chủ yếu là quy luật quá.”
Quy luật vừa thấy đồ ăn là đói.
Ba người ngồi xuống chỗ ngoài thực phường, Niệm La cầm thực đơn đưa cho Kiêm Trúc, “Ngươi muốn ăn cái gì?”
Một bàn tay thon dài duỗi sang đỡ thực đơn. Hoài Vọng nghiêng người qua, cách Kiêm Trúc rất gần, ngón tay chỉ trỏ vào thực đơn, “Mấy cái này, ngươi thích.”
Kiêm Trúc, “Vậy thì mấy món này đi.”
Niệm La liếc mắt, “Làm sao ngươi biết y thích?”
Hoài Vọng vẻ mặt tự nhiên, “Hai người bọn ta sớm chiều ở cùng, không như với người ngoài, không biết rõ sở thích của y.”
Niệm La luôn cảm thấy lời đó nghe rất là kỳ lạ, nhất là dạng câu đó, giọng điệu đó, cứ như là mới vừa gặp ban nãy vậy…
Đồ ăn được bưng lên bàn, Niệm La thân là Vương tử cao quý tất nhiên là không đồ ăn đường phố tầm thường không có gì đặc biệt, Hoài Vọng thì không có hứng thú gì với mấy thứ đồ ăn này, thoáng chốc chỉ có một mình Kiêm Trúc vùi đầu khua đũa.
Đang lúc y ăn, một lọn tóc trượt xuống từ bả vai, mắt thấy sắp rơi xuống trước người. Tay Hoài Vọng bỗng nhiên duỗi ra từ sau lưng vòng qua, với tay sang vớt lên rồi nắm trong tay.
Kiêm Trúc ngậm con hàu quay đầu qua, “?”
Hoài Vọng nắm tóc y, “Ngươi lo ăn đi.”
Y lại lại cúi đầu tiếp tục ăn. Niệm La ngồi cạnh đó mày càng lúc càng cau chặt lại, sao phong cách của vị huynh trưởng này có gì đó lạ lạ?
Cơm còn chưa ăn xong, một đạo truyền tin vang lên, phá vỡ bầu không khí vi diệu trước mắt.
Kiêm Trúc liếc nhìn, là Tiết Kiến Hiểu đã lâu không gặp. Lo đến Niệm La ở đây, y đứng dậy đi sang một bên.
Nhận truyền tin, bên trong truyền đến giọng nói hết sức khẩn cấp của Tiết Kiến Hiểu, “Chúng ta đang bị đuổi giết, đến vùng biển Bắc rồi này, ngươi có thể nghĩ cách nào đón bọn ta đi vào không?”
Kiêm Trúc nhướng máy, “Hai người biết ta ở đây?”
Sau đó giọng của phật tử chen vào, “Đã bảo là sẽ gặp lại nhau nơi chân trời góc biển mà, a di đà phật~”
Tiếng niệm “a di đà phật” đó rất nhanh, chẳng khác nào phỏng miệng, thoạt nghe có vẻ như tình huống đúng là rất gấp gáp.
“Là ai đang đuổi giết các ngươi?” Kiêm Trúc nghĩ không thông. Phật tử có Vạn Phật Tông che chở, chống lưng của Tiết Kiến Hiểu là Thiên Khuyết Tông và Dược Tông, Doanh Châu là địa bàn của hai người bọn họ, còn ai dám đuổi giết hai người đó nữa.
“Đuổi, giết.” Tiết Kiến Hiểu tách hai chữ ra đọc lại một lần, “Thiên Khuyết Tông muốn bắt bản thiếu chủ về nhốt lại, Dược Tông muốn giết phật tử tế trời.”
“…”
Đợi hai người đối diện thuật tình huống lại một cách đơn giản, Kiêm Trúc mới hiểu được khoảng thời gian này đã có chuyện gì xảy ra.
Mới đầu ở bí cảnh, Tiết Kiến Hiểu căn cứ vào nỗi lòng làm Tạ Thanh Mạc khó chịu thuở ban đầu, chỉ cho các tu sĩ bị ma vật ăn mòn đến Dược Tông. Tất nhiên là Tạ Thanh Mạc khoanh tay đứng nhìn, đám tu sĩ đó không chịu đi, ngày ngày đêm đêm đứng thủ trước Dược Cốc, không ngờ là chỉ qua ít ngày, bệnh tình càng nghiêm trọng.
Một bộ phận tu sĩ sau khi phát bệnh thì hóa ma luôn.
Ma tu đời mới tàn phá hoành hành, trong lúc nhất thời Dược Cốc tưng bừng lộn xộn, Tạ Thanh Mạc tức muốn giết người, Thiên Khuyết Tông xin xỏ bảo đóng cửa dạy lại nghịch tử, còn Thầm Thù thì mặc cho Dược Tông xử lý.
Kiêm Trúc, “A di đà phật, đợi ta nghĩ cách đã.”
Thầm Thù, “Thí chủ nhanh lên đi, bằng không thì lần sau gặp lại sợ là bần tăng sẽ chỉ còn là một viên xá lợi (1).”
“…”
Về lại trước thực phường, Kiêm Trúc nói với Hoài Vọng, “Phật tử và Tiết Kiến Hiểu đến rồi.”
Mi tâm Hoài Vọng trĩu xuống trong phút chốc, hẳn biết là một khi hai người đó xuất hiện thì chắc chắn là có chuyện gì đó xảy ra, “Bây giờ đi ra đón hai người họ?”
Kiêm Trúc, “Ngươi biết đón người vào như thế nào không?”
Hoài Vọng im lặng. Kiêm Trúc ha ha: Biết ngay mà, dù sao thì ngay cả “xắt miếng nhập môn pháp” Hoài Vọng còn không hiểu.
Niệm La ngồi một bên nghe mà như lạc trong sương mù, “Ai đến? Vương phi, sao ngươi còn biết người bên ngoài nửa?”
Kiêm Trúc sửa lại cách xưng hô của cậu ta, “Là bạn qua thư của ta. Hay tin ta sắp theo Tiên tôn, không yên lòng nên đến thăm.”
Niệm La hân hoan, “Không tệ, ngươi kết được hai người bạn qua thư tốt đó~ họ không yên lòng là phải rồi.”
Hoài Vọng, “…”
Niệm La, “Nếu là bạn của Vương phi, lại còn tới để chia rẽ ngươi và Tiên tôn, vậy thì bản vương sẽ mở lòng tự bi đích thân đón tiếp họ vào!”
Cách đó không xa đằng sau lưng cậu ta, nồi nước đang nấu trên bếp sôi lên ùng ục, hơi nóng lượn lờ bốc khói trắng lên. Kiêm Trúc thấy Hoài Vọng đã lạnh đến suýt mất sắc, thấp thoáng mơ hồ nghe thấy mùi canh cá…
Y nhanh chóng lên tiếng, “Vậy thì làm phiền điện hạ rồi.”
Tình huống cấp bách, Hoài Vọng liếc Niệm La một cái rồi chuyển ánh mắt ngay, tạm thời không truy cứu.
Ba người cùng phi thân bay đến chỗ kết giới.
Khi sắp tới thì Kiêm Trúc còn hơi không yên tâm, lo sẽ kinh động đến vua giao nhân.
Niệm La không để ý lắm, “Ngày nào cũng có cá truyền tin đi xuyên qua kết giới, kết giới mở ra là chuyện bình thường thôi. Huống chi bản vương còn có huyết thống vương thất của tộc giao nhân, đứng trước kết giới quét mặt cái là có thể thả người vào.”
Kiêm Trúc khen cậu ta, “Điện hạ thật là cao cấp.”
Đúng như Niệm La đã nói, cậu ta đứng trước kết giới một lát là có một lỗ hỏng mở ra.
Tiết Kiến Hiểu và Thầm Thù đúng lúc dạy đến, không sớm không muộn cứ như là đã cẩn thận tính trước rồi vậy.
Kết giới bên trong lần nữa đóng kín lại, hai người thở phào nhẹ nhõm. Kiêm Trúc vẫy vẫy cái đuôi to của mình với hai người họ, còn thập thò chọt Hoài Vọng một cái.
Cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ căng thẳng, Kiêm Trúc lại như chưa nhận ra, “Xem đi, thấy đuôi của bọn ta đẹp không?”
Tiết Kiến Hiểu liếc cái đã biết ngay là người đứng cạnh y là Hoài Vọng, “Đẹp.”
Thầm Thù cười híp mắt, “Tộc giao nhân quả nhiên có vẻ ngoài tuấn mỹ.” Nói rồi hắn chuyển sang Niêm La đứng bên, “Vị này chắc là Vương tử điện hạ của tộc giao nhân?”
Niệm La “hừm hừm” một tiếng.
Tiết Kiến Hiểu không ngờ là Kiêm Trúc trà trộn vào trong tộc giao nhân, mà trộn đến vui vẻ hạnh phúc như thế, đến cả Vương tử còn đến đón hai người họ, “Điện hạ thật là nhiệt tình hiếu khách.”
Niệm La, “Không có gì, dù sao cũng là bạn của Vương phi.”
Tiết Kiến HIểu:?????
Cậu ta nơm nớp lo sợ quay đầu, quả nhiên nhìn thấy được động lực giết cá hết sức mạnh mẽ trên mặt Hoài Vọng. Ánh mắt hắn nhìn Niệm La thế mà như đang nhìn một con cá nằm trên thớt.
Tiết Kiến Hiểu giật mình nhận ra rằng so với trong bí cảnh, thì Hoài Vọng hướng nội lại bộc lộ tâm tình ra ngoài nhiều hơn.
Ái chà chà, người bạn tốt này của mình, ghê đấy.
Kiêm Trúc nhàn nhạt lên tiếng, “Điện hạ.”
Niệm La bất đắc dĩ đong đưa đuôi cá, “Biết rồi, bản vương không gọi là được chứ gì.”
…
Truyền tin trước đó vội vàng quá, rất nhiều chuyện không nói rõ được chi tiết. Bây giờ thì hai người phật tử đã vào địa bàn của tộc giao nhân nên tạm thời an toàn, Kiêm Trúc bèn hỏi, “Chuyện tu sĩ ma hóa cuối cùng là sao?”
Phật tử tận mắt nhìn thấy, “Tình trạng gần như giống với lần đầu tiên chúng ta nhìn thấy.” Hắn liếc nhìn qua Kiêm Trúc, có ý riêng, “Đau tê, khuếch tán nhanh, giai đoạn sau toả nhiệt, nóng lạnh luân phiên… sau chính là đọa ma.”
Cho dù phật tử không nói, Kiêm Trúc cũng nghĩ đến lần mà mình bị ma vật tổn thương đó, đúng là quá giống với tình trạng “phong hàn” trong thành.
Chỉ có điều là khi đó có phật châu của phật tử trấn áp, thêm có Tạ Thanh Mạc trừ tận gốc cho y, nên sau đó sẽ xảy ra chuyện gì y không biết rõ lắm.
Hoài Vọng lên tiếng, “Trở lại nhà Tử Đàm thử xem.”
Kiêm Trúc tán đồng, “Cũng được, phật tử thông hiểu y lý, có thể đến thử bệnh tình của Tử Thâm.”
Phật tử lập chưởng, “Vậy đi thôi.”
Cả nhóm đồng thuận, cùng đi về phía sườn núi Như Thứ. Sắc mặt Niệm La nghiêm túc lại, cũng mơ hồ có khí thế vương giả của hoàng tộc, “Nếu đã như vậy, bản vương về cung bẩm báo việc này với phụ vương trước đã.”
Kiêm Trúc bỗng dưng nghĩ đến nguồn gốc phát bệnh ban đầu là từ y sư trong cung chẩn đoán. Y gọi Niệm La lại, “Điện hạ, đi với bọn ta xem Tử Thâm trước rồi nói sau.”
Niệm La nghĩ ngợi một lúc, “Cũng được.”
Cậu ta nói rồi nóng ruột tăng nhanh tốc độ lên dẫn đầu phía trước, phật tử và Tiết Kiến Hiểu đi theo phía sau cậu ta, Kiêm Trúc và Hoài Vọng đi sau cùng.
Trong lúc nói chuyện đã đi vào phần ranh giới của sườn núi Như Thứ, tơ liễu bay đầy trời xông vào mặt.
Kiêm Trúc ngeo nguẩy đuôi cá đi theo đằng trước, bỗng nhiên có bóng người đến gần. Vạt áo trắng thuần vòng qua phía sau hắn, Hoài Vọng nghiêng đầu ghé qua, vươn tay gỡ đóa hoa bay phất phơ dính trên tóc y xuống.
Kiêm Trúc ngước mắt nhìn lên, suýt chút nữa đụng trúng cằm Hoài Vọng.
Đang định lên tiếng trách, đã nghe thấy giọng nói khe khẽ của Hoài Vọng, “Lời trước đó ngươi nói là có ý gì.”
“Sao cơ?” Kiêm Trúc nhìn Hoài Vọng lùi lại một chút, cúi đầu nhìn y.
Tầm mắt hai người đối diện, đôi môi mỏng của Hoài Vọng hơi mấp máy nói, “Ngươi nói một dạ với Tiên tôn, là có ý gì?”