• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hai ngày sau.
Trên giường có một cô gái vừa mới tỉnh dậy, trên tay vẫn còn truyền nước biển và sắc mặt nhợt nhạt.
“Ưm…”
“Tỉnh rồi sao?”
“Anh… anh hai!” Hàn Gia Mẫn bất giác gọi anh mình, không ngờ vừa mở mắt đã thấy anh hai ngồi cạnh.
Nếu là người khác chắc bị khủng bố vì địa vị hiện tại của Hàn Thiên Vũ mất thôi.

Hàn Gia Mẫn ngồi dậy thì bên eo bị đau, cô hơi nhíu mày chịu đựng một chút để không bị phát hiện.
“Sắc mặt không tệ! Xem ra em sống ở đây cũng ổn, có người lo cho em rồi còn gì.” Hàn Thiên Vũ thấy em gái mình nhăn mặt thì lại gần đỡ, để em gái dựa lưng vào giường.
Hàn Gia Mẫn mới tỉnh nên còn chưa hiểu ý anh mình lắm: “Hả? Anh nói ai thế?”
Hàn Gia Mẫn nhíu mày, đời nào có người tự dưng tốt bụng như thế chứ.


Cô quyết định sau này ra đường phải luôn đem theo vũ khí, bằng không như hôm trước lại phải tay không đánh đấm thì còn đâu là con gái nữa.
“ n tình của cô tôi đã trả, lần sau đừng có rước thêm cái họa nào nữa.” Cung Lục Vương từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm một tô cháo.
Anh đặt tô cháo nóng hổi lên bàn khiến Hàn Gia Mẫn hít hà, mùi vị thơm tới mức khiến cô cầm muỗng lên vừa thổi vừa ăn sau đó khen ngợi: “Ngon đó! Bảo sao gái cứ đổ, không hổ là người đàn ông lý tưởng ở Đông Thành.”
“Thế cô đổ tôi chưa?” Cung Lục Vương cười cười, còn nháy mắt với Hàn Gia Mẫn một cái khiến cô cong môi lên nhàn nhạt: “Chọn ai chứ cũng không chọn khúc cây đâu.”
Hàn Thiên Vũ nhìn hai người sau đó tò mò: “Có vẻ thân thiết đấy, đang quen nhau sao?”
“Nằm mơ đi!” Hàn Gia Mẫn và Cung Lục Vương nhìn nhau đồng thanh, cả hai cứ gặp là chí chóe không khác gì nước với lửa.
Hàn Thiên Vũ chắc chắn hai người này thế nào cũng là một đôi, chỉ là bây giờ còn chưa có quá nhiều thứ tác động thôi.
“Gia Mẫn, anh nghĩ em nên khôi phục thân phận đi.

Như vậy sẽ có vệ sĩ thân cận bảo vệ em, cũng tránh xảy ra những trường hợp như thế này.” Hàn Thiên Vũ nghiêm túc nhìn em gái mình, nếu cứ không công khai thì cậu không thể nào lấy tư cách anh trai để điều động người bảo vệ em gái được.
Hàn Gia Mẫn biết anh mình bận trăm công nghìn việc, toàn bộ công việc của ba mẹ đều do anh hai gánh vác.

Nếu bây giờ cô không khai ra mình là em gái của tổng thống khác gì làm gánh nặng đâu, cho nên không thể được.
“Vẫn câu nói cũ, em không muốn.” Hàn Gia Mẫn nghiêm túc nhìn anh mình, “Khi nào anh về nước?”
“Mới đây đã muốn đuổi rồi?” Hàn Thiên Vũ nghiêng đầu nghi hoặc, “Sợ anh phá hỏng chuyện gì sao?”
Hàn Gia Mẫn xua xua tay: “Đâu có! Anh qua đây hợp tác với Cung Lục Vương hả? Anh ta có gì hay ho đâu mà sao ai cũng lao vào thế nhỉ?”
“Nè, chê bai tôi hơi bị nhiều rồi đó.” Cung Lục Vương nhăn mặt rồi nói bâng quơ, “Con mèo tự luyến!”
Hàn Gia Mẫn hất mặt quay hướng khác, không thèm đôi co với anh làm gì.


Hàn Thiên Vũ nhìn hai người rồi lại nhìn Cung Lục Vương lên tiếng: “Chuyện hợp tác không vấn đề gì, nhưng có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Cung Lục Vương nhìn Hàn Thiên Vũ, đối với mọi thứ Hàn Thiên Vũ không cần lắm, cùng lắm chỉ cần anh làm việc gì đó.
Hàn Thiên Vũ nhìn em gái mình rồi thỏa thuận: “Tôi chỉ lấy lại vốn, lợi nhuận cậu hưởng hết.

Có điều, phải bảo vệ Gia Mẫn giúp tôi.”
“Không thành vấn đề! Nhưng em gái cậu thích vào chỗ chết lắm, tôi không thể quản được đâu.” Cung Lục Vương cố tình khiêu khích Hàn Gia Mẫn, cứ gặp cô là thích kiếm chuyện để cãi nhau.
Hàn Gia Mẫn cầm cái gối quăng thẳng về phía Cung Lục Vương nhưng anh né được, ngược lại cửa phòng lại mở ra nên trúng người khác.
“Ai mà chơi ngu vậy hả?” Á Hy khó chịu lên tiếng, ném một phát ăn ngay vào mặt luôn, không tức mới là lạ.
Hàn Gia Mẫn lập tức chỉ tay về phía Cung Lục Vương: “Là anh ta!”
“Là em thì có.” Á Hy nhặt cái gối lên đặt lại trên giường, còn không quên lườm Hàn Gia Mẫn một cái.

Á Hy kéo ghế ngồi, không ngại người ngoài mà lên tiếng: “Trong Gấu Đen ngoại trừ 062 thì còn có một nội gián nữa, có điều hắn đã trốn thoát rồi.”
“Có phải kẻ đó liên quan đến việc ở bến cảng Tây An không?” Cung Lục Vương lại giường ngồi, Hàn Gia Mẫn rút chân lại sau đó dựa lưng vào tường ăn bánh, mặc kệ hai người họ.
“Đúng vậy! Có hai nhóm người, một nhóm đã bị Yin phát hiện, nhóm còn lại vẫn chưa tra ra được thông tin.” Á Hy đưa xấp ảnh cho Cung Lục Vương xem, toàn bộ đều là ảnh Hàn Gia Mẫn chụp được hôm đó.

“062 là người của tổ chức Hắc Ám, hắn trà trộn vào bang cô sao?” Cung Lục Vương nhìn Á Hy, xem ra nội gián có ở khắp mọi nơi.
Á Hy gật đầu: “Hắn nói có nhóm khác làm! Hiện tại hắn cũng rời khỏi bang của tôi rồi, theo tôi nghĩ có khả năng Huyết Long bang cũng có nội gián.”
“Tổ chức Hắc Ám có vài người em quen biết, cũng đã từng đấu qua.” Hàn Gia Mẫn vừa nhai bánh vừa tiếp tục, “119 là sát thủ, 017 là lính đánh thuê, kẻ bắn tỉa hai ngày trước có khả năng là 371, còn 062 theo cái cách hành sự khốn nạn kia chắc là một tay đấu võ đài đi.”
Hàn Gia Mẫn vừa nói vừa có chút ấm ức, nhớ lại ngày hôm đó càng sôi máu thêm.

Cung Lục Vương nghe vậy thì tò mò: “Cô đấu với 062 rồi sao?”
“Không những đấu, còn bị đánh cho tơi tả.” Hàn Gia Mẫn thản nhiên đến mức vừa nói xong liền quay qua anh mình cười trừ, “Em bị truy đuổi, không thể trách em được.”
Hàn Thiên Vũ cuộn cuốn sách lại đánh lên đầu Hàn Gia Mẫn một cái rõ đau rồi nhắc nhở: “Là em tìm người ta gây sự thì có.”
“Anh hai! Đánh đầu em lỡ em mất khôn thì sao? Em không muốn thành đầu gỗ như ai đó đâu.” Hàn Gia Mẫn tuy cãi với anh hai mình nhưng vẫn không quên đá đểu người bên cạnh.
“Mạnh miệng thế xem ra 062 đã nương tay rồi! Hắn mà thật sự ra tay thì cô còn ở đây mà đá đểu sao? Đúng là mèo tự luyến!” Cung Lục Vương lườm Hàn Gia Mẫn một cái rồi lại nhàn nhạt, “Ngoại trừ những kẻ đó thì còn có 047, 128, 002 nữa đấy.”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK