• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Mày tưởng tao không dám hả?” Tên già kia hung hăng, ánh mắt có chút tức giận nhìn Hàn Gia Mẫn.
Lão đưa tay lên định tát Hàn Gia Mẫn một cái thì đã bị một con dao bay ngang qua cắt trúng mặt.

Theo hướng của con dao thì người ném là Đường Thất.
“Em yêu, hôm nay không đi cùng lão đại sao?” Đường Thất hét lớn khiến mọi người đều chú ý.
Hàn Gia Mẫn cau mày kéo cô gái kia đi rồi nói nhỏ: “Cô nên ở nơi đông người và có quen biết, đứng một mình nguy hiểm đấy.”
“Cảm ơn cô! Tôi là Tô Ngọc Mai, còn cô là Yin sao?” Tô Ngọc Mai có tóc ngắn ngang vai, mặc bộ đồ khá trưởng thành nhìn Hàn Gia Mẫn.
Cô chỉ cười: “Đúng vậy!”
Những tên kia thấy có Lục Nghị nên rời đi mà không dám quấy rầy nữa.

Hàn Gia Mẫn đi thẳng lên chỗ của Đường Thất rồi mắng: “Bộ anh bị điên hay gì mà la lớn vậy?”
“Sợ nói nhỏ quá cô không nghe!” Đường Thất nhún vai tỏ vẻ vô tội khiến Hàn Gia Mẫn lườm một cái: “Tôi đâu có điếc và mù như anh!”
Lục Nghị đứng bên cạnh nhìn Hàn Gia Mẫn, cô hơi ốm một chút so với lần trước.


Anh ta nhìn Hàn Gia Mẫn rồi nhẹ giọng: “Yin, lần trước tôi không cố ý.”
Hàn Gia Mẫn khởi động tay sau đó đấm thẳng vào mặt Lục Nghị một cái rồi nói: “Cú đấm này là nhẹ rồi đấy!”
Lục Nghị bị đánh khiến cả sảnh hội trường đều bất ngờ, Tô Ngọc Mai đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.

Tô Ngọc Mai lên tiếng nhắc nhở Hàn Gia Mẫn: “Này này, anh ta là người rất có địa vị đấy.”
“Hả???” Hàn Gia Mẫn khó hiểu thì Tô Ngọc Mai nói: “Đảo này toàn là người có địa vị rất cao đến, mà Lục Nghị là cố vấn của bộ ngoại giao.”
“...” Gây họa thật rồi!
Hàn Gia Mẫn nhìn quanh tìm kiếm Cung Lục Vương thì đúng lúc anh cũng lên lầu.

Cô vội chạy lại nói nhỏ: “Sao anh không nói tôi biết thân phận anh ta?”
“Có hỏi đâu!” Cung Lục Vương nắm tay Hàn Gia Mẫn rồi nhỏ giọng: “Để tôi giải quyết!”
Lục Nghị lau vết máu rỉ ở miệng, đánh đến rách cả da môi thì đúng là đàn ông thật.

Anh ta cười cợt nhìn Hàn Gia Mẫn: “Vậy Yin tính bồi thường cái gì đây?”
“Lục Nghị! Yin đang là bạn gái của tôi, đừng có giở thói đập chậu cướp hoa.” Cung Lục Vương lạnh giọng, ánh mắt hiện rõ tia sát khí.
Lục Nghị nhếch môi cười: “Nếu tôi cứ thích đập chậu cướp hoa thì sao?”
“Vô dụng thôi! Cho dù là gì tôi cũng chỉ chọn Cung Lục Vương.” Hàn Gia Mẫn lên tiếng, cô mà quyết tâm cái gì là không bao giờ thay đổi.
“Hai người định diễn đến bao giờ nữa?” Lục Nghị biết hai người này phối hợp với nhau để tránh tai mắt nhưng Hàn Gia Mẫn một mực khẳng định: “Không phải diễn đâu! Tôi thích Lục Vương và quyết tâm theo đuổi rồi, bất kỳ ai cũng không cản được.”
“Hắn có thích cô không?” Lục Nghị nghiêm túc nhìn thẳng vào mặt Hàn Gia Mẫn hỏi thì cô bối rối: “Cái này… Tạm thời thì không nhưng tôi có thời gian.”
“Vậy thì tôi cũng có quyền theo đuổi cô mà nhỉ?” Lục Nghị đắc ý khiến Hàn Gia Mẫn khó chịu: “Nhưng tôi với Lục Vương đang tìm hiểu.”
Tìm hiểu thì đã sao? Chưa có gì thì vẫn còn cơ hội.

Lục Nghị nhìn Hàn Gia Mẫn cười đùa: “Khi nào hai người đính hôn tôi sẽ tin, nói suông thì miễn bàn.”
Hàn Gia Mẫn đưa tay hình nắm đấm lên tức giận: “Anh kiếm chuyện đúng không?”
“Đoán xem!” Lục Nghị cười cợt, nụ cười này là cố tình chọc tức Hàn Gia Mẫn.
Tô Ngọc Mai thấy bên dưới đang xì xầm bàn tán thì nói nhỏ với Hàn Gia Mẫn: “Yin, bỏ qua đi.


Mọi người đều đang bàn luận đấy, đừng cãi nữa.”
“Không ngờ Yin lại quen cả người đại diện cho Đông Thành.” Lục Nghị nói bâng quơ, ngay cả Đường Thất kế bên cũng cảm thấy anh ta đang rất ngứa đòn nên mới chọc Hàn Gia Mẫn.
“Ai chứ?” Hàn Gia Mẫn nhíu mày, cô có quen ai như anh ta nói đâu.

Lục Nghị chỉ tay về phía Tô Ngọc Mai rồi nói: “Tô Ngọc Mai!”
Hả??? Hàn Gia Mẫn một lần nữa ngạc nhiên vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nếu những người này có thân phận không bình thường vậy Cung Lục Vương ngoài làm lão đại của Huyết Long bang và nắm giữ tập đoàn Cung thị thì chắc không còn gì nữa đâu nhỉ?
“Lục Vương! Anh chỉ là lão đại và Cung tổng thôi đúng không?” Hàn Gia Mẫn nghi hoặc nhìn Cung Lục Vương, anh chỉ nhún vai: “Ai biết đâu!”
Hàn Gia Mẫn không vui, nói như không nói thì thôi khỏi nói luôn đi.

Buổi tiệc lúc này bắt đầu, một người cầm mic phát biểu: “Chào mọi người, tôi là Tô Đại! Dạo gần đây Đông Thành có chút biến động nên về đây xem thử, sẵn tiện công bố một vài tin quan trọng.”
“Bộp bộp bộp…”
Tiếng vỗ tay vang lên khiến Hàn Gia Mẫn nhìn quanh, xem ra người tên Tô Đại kia cũng có thân phận gì đó không tầm thường rồi.

Tô Đại nhìn Yin rồi lại nói: “Tại đây có một người dạo này gây sóng gió cho Đông Thành, không biết có thể lên đây phát biểu không nhỉ?”
“Yin, đang nói cô kìa.” Đường Thất đẩy đẩy vai Hàn Gia Mẫn khiến cô cau mày: “Kệ ông ta đi!”
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào.


Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
“Mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào, mỹ nhân Gia Mẫn mau dậy nào.

Tiền đến rồi, nhận thôi nhận thôi.”
Hàn Gia Mẫn mở điện thoại lên chỉnh chế độ im lặng rồi cười trừ: “Tôi quên tắt chuông!”
Cũng may chỉ có mấy người quen biết này nghe chứ không thân phận cô cũng bị lộ một nửa.

Tô Ngọc Mai tò mò nhìn Hàn Gia Mẫn hỏi: “Yin tên Gia Mẫn sao?”
“Ừm! Nhưng mà bình thường thì người ta hay gọi tôi là Yin.” Hàn Gia Mẫn cũng vui vẻ đáp lời Tô Ngọc Mai mà không nghi ngờ gì.
Tô Ngọc Mai cầm tay Hàn Gia Mẫn vui vẻ: “Vậy chúng ta có thể làm bạn với nhau không? Tôi rất thích một cô gái như cô.”
“Được chứ!” Hàn Gia Mẫn cười cười, chưa kịp gì thì Tô Ngọc Mai đã ôm lấy Hàn Gia Mẫn nói nhỏ: “Tìm được cô rồi.”
“Hửm?” Hàn Gia Mẫn khó hiểu, mới gặp mà bảo tìm được rồi là sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK