Tuấn Khang nhìn sắc trời, bây giờ đêm khuya dễ lạnh nên lên tiếng: “Tôi thấy hay là về rồi nói chuyện, giữa khuya đứng đây không tốt.”
Cung Lục Vương bắt đầu bật chế độ trêu chọc, anh nhìn Hàn Gia Mẫn nói bâng quơ: “Ha… Chắc có người muốn tắm biển đây mà.”
“Nè, tôi kiếm chuyện anh chưa?” Hàn Gia Mẫn khó chịu, cô không làm gì cũng bị anh gây sự là sao? Bộ hết chuyện làm rồi chắc?
“Ai biết!” Cung Lục Vương nói xong thì bước đi, trong lòng rất hả dạ.
Mọi người đều đi bộ về, sẵn tiện dạo biển đêm luôn.
Khoảng cách của mỗi người mỗi khác nhau nên có thể nói hiện tại Hàn Gia Mẫn và Cung Lục Vương đang đi gần nhau.
Cô đi từ từ, nhân lúc anh không để ý thì nắm lấy cánh tay kéo Cung Lục Vương thẳng ra biển rồi đẩy một cái.
Vì không phòng bị nên Cung Lục Vương ngã hẳn xuống biển khiến mọi người quay lại nhìn.
Hàn Gia Mẫn đứng trước mặt anh cười vui vẻ: “Này thì nói tôi, tôi cho anh ướt chung cho biết.”
“Hai người này là một cặp mà tôi tin thật đấy.” Phó Kỳ nhìn tình huống mà phán đoán, Đại Lang còn không thể tin nổi mà phán một câu: “Vậy mà bọn họ lại là oan gia.”
Cung Lục Vương bị đẩy như vậy thì không thèm đứng lên, vẻ mặt có chút không vui nhìn Hàn Gia Mẫn.
Cô nghĩ là anh giận nên lại gần đưa tay ra: “Mau lên, bằng không tôi không kéo anh đứng lên đâu.”
“Như vậy mới công bằng chứ!” Cung Lục Vương nắm lấy tay Hàn Gia Mẫn sau đó kéo cô ngã xuống biển, bây giờ cả hai người đều ướt như nhau.
Hàn Gia Mẫn phẫn nộ hét to: “Cung Lục Vương!!!”
Anh đứng lên bỏ chạy, mặc kệ cô vừa đuổi theo vừa hét lớn.
Cảnh tượng này 371 đã nhìn thấy, xem ra lời công bố kia là thật.
Hắn đứng lên rời đi, tình cờ vì chuyện này mà Hàn Gia Mẫn tạm thời không nguy hiểm tính mạng.
Mà thật ra, là Cung Lục Vương cố tình thì đúng hơn.
Được cop.
Danh Sách Chương: