• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Thì mặt cô viết rõ thế mà!” Cung Lục Vương nhún vai tỏ vẻ vô tội, lúc nãy về đến nơi thấy Hàn Gia Mẫn cười như con ngốc mới vào đây trêu chọc một chút.

“Làm gì có!” Hàn Gia Mẫn nhíu mày, đưa tay lên mặt thì Cung Lục Vương lại thay đổi sắc mặt nhìn cô: “Nói nghe xem!”
“Chuyện là…”
Hàn Gia Mẫn ra hiệu cho anh lại gần rồi nói nhỏ, cô cứ thì thầm gì đấy trong rất thích thú.

Bên ngoài có người đứng nhìn nhưng sau đó đã rời đi.
Sau khi nghe xong kế hoạch của cô thì anh gật đầu: “Không tồi! Nhưng không có cách nào tốt hơn sao?”
“Giỏi thì anh tự nghĩ đi!” Hàn Gia Mẫn bĩu môi, kế sách ổn thế mà còn đòi tìm ổn hơn nữa thì ở đâu ra chứ.
“Nhìn tung tăng hoạt bát vậy thì vết thương ổn rồi đó! Lần trước đúng là bị 062 làm gãy hai cọng xương sườn, thế mà cô vẫn còn đi đánh nhau.” Cung Lục Vương ngồi ở ghế kế bên mà không đuổi Hàn Gia Mẫn đi ra, trong khi cái ghế này ngoài anh ra trước giờ không có ai ngồi vào.
Nghe đến đây lại khiến Hàn Gia Mẫn bất mãn: “Ai biết tên đó vô tình như vậy, còn chọn chỗ nào sắt đá mà ném vào nữa chứ.”
“Ha… Hắn chưa cho cô chầu diêm vương là may rồi.


Trong thế giới màu đen này kẻ thắng thì làm vua.”
“Thế kẻ thua thì chết à? Không được sống để báo thù hả?”
Đúng là trong thế giới ngầm ở đâu cũng có quy luật riêng, là kẻ mạnh thì có quyền hô mưa gọi gió mà không cần sợ bất kỳ điều gì.

Có điều không phải kẻ nào thua cũng phải chết, như vậy có chút quá tàn nhẫn.
“Với người khác tôi không biết, nhưng với tôi kẻ thua thì làm ấm giường.” Cung Lục Vương nhếch môi, trước giờ thương trường hay hắc đạo anh vẫn luôn chưa bao giờ thất bại, đắc ý cũng phải thôi.
Hàn Gia Mẫn không ngạc nhiên, ngược lại có chút tò mò: “Bao nhiêu cô gái qua tay anh rồi?”
“Không biết! Tôi chưa thử qua, nhưng mà những cô gái kia mùi nồng quá tôi không thích.” Anh nhún vai, mùi mà anh nói chính là mùi nước hoa.

Những cô gái kia tuy ngoan ngoãn nghe lời nhưng sử dụng mấy mùi quá gắt khiến anh vừa ngửi thấy đã tránh xa.
Hàn Gia Mẫn cười khinh: “Gu mặn quá, cả người xấu xí anh cũng không bỏ qua cơ mà.”
“Xấu xí bề ngoài nhưng mọi thứ đều là hàng thật thì vẫn ngon chứ.”
“Đồ điên! Tôi đi ngủ.”
Hàn Gia Mẫn nghe đến câu đó liền bất giác đỏ tai, tim lại đập nhanh khiến cô đứng lên rời đi.

Cung Lục Vương liền giữ tay lại nói nhỏ: “Tối qua phòng tôi đi, phòng kia không được đâu.”
“Biết rồi! Xong chuyện này coi như hòa, không ai nợ ai đâu đấy.” Hàn Gia Mẫn gỡ tay anh ra sau đó chạy về phòng anh, ở lại nữa chắc cô nói linh tinh mất.
Hàn Gia Mẫn không ngốc đến mức không nhận ra sự khác thường ở bản thân mình, có điều Cung Lục Vương là tên đầu gỗ không biết yêu đương.

Cô chỉ thầm cầu trời đừng bao giờ động lòng với anh, bằng không thì phải nói số cô là số con bọ xít.
[...]
Màn đêm dần buông xuống, gió thổi qua khiến Hàn Gia Mẫn lạnh người mà trùm mền ngủ.


Hàn Gia Mẫn hiện tại đang ngủ rất say, hơn nữa cũng trùm mền rất kín.

Tối thì ít ai lên lầu hai vì nơi này dành cho những quản lý của Huyết Long bang.

Có thể nói là cô ngủ mà quên cả nhiệm vụ.
Bỗng một tiếng “cạch” vang lên, cánh cửa dần được mở từ từ ra.

Hôm nay vốn có một cuộc đấu tay đôi với nhau giữa Huyết Long bang và Gấu Đen nhưng cuối cùng không ai tham gia.

Cho nên kẻ kia đã quyết định ám sát người có liên quan đến Huyết Long bang.
Kẻ kia đi chậm lại gần giường của Hàn Gia Mẫn, từ ánh sáng của vầng trăng có thể nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Trên tay hắn cầm một con dao, miệng khẽ nói: “Không ngờ cô lại trốn được, làm hỏng hết kế hoạch của phía trên.”
Sau câu nói đó thì hắn vung mạnh dao xuống giường nhưng đã bị một lực tay giữ lại.

Máu rơi từng giọt thấm vào chiếc chăn màu trắng, người này nhìn hắn lạnh giọng: “Trốn trong Huyết Long bang lâu như vậy, là vì tôi quá xem trọng cậu rồi.”

“Mật danh của hắn là 047, phía trên mà hắn nói chính là người đứng đầu tổ chức Hắc Ám.” Xích Diễm từ cửa sổ nhìn 047 bị Cung Lục Vương khống chế.
Dưới giường là Đại Lang ở đó chờ, còn ngoài cửa đã có Tuấn Khang.

047 không ngờ bản thân lại mắc bẫy, bởi vì lúc nãy hắn nhìn thấy Hàn Gia Mẫn đi vào đây nên mới tin rằng kế hoạch sẽ thành công.
“Đừng xem thường con mồi của mình, biết đâu con mồi lại chính là kẻ săn mồi.” Cung Lục Vương rời giường quật ngã 047 xuống đất bất tỉnh rồi ra lệnh: “Đem giam vào tầng hầm chờ tra khảo! Nhớ phải lấy hết thông tin, không được để hắn chết hay cắn lưỡi.”
“Ha… Không ngờ lão đại mặc đồ của nữ cũng hợp phết nhỉ?” Đại Lang có ý trêu đùa nhưng bị Cung Lục Vương lườm một cái: “Còn chẳng phải tại cái ý kiến quái gở của kẻ nào đó đang ngủ say sưa sao?”
Cung Lục Vương đi về phòng của mình thì thấy có con mèo cuộn trong chăn.

Còn con mèo đó là ai thì không cần nói cũng biết, chiếc giường cũng bị chiếm lấy nên anh chỉ có thể qua phòng khác ngủ.

Hàn Gia Mẫn quên mất tối nay có kịch hay để xem, cũng chính vì cái giường này quá êm ấm nên mới lơ đễnh như vậy.
“Mèo tự luyến!” Cung Lục Vương lại gần nói một câu, kéo chăn đắp cho cô sau đó rời khỏi phòng đóng nhẹ cửa lại..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK