Phía bến cảng Tây An thuộc quản lý của Xích Diễm, khu vực đó còn có bang Gấu Đen hoạt động.
Bây giờ Huyết Long bang mất một nửa phía nam, cho nên Gấu Đen cũng có liên quan.
Á Hy nhún vai tỏ vẻ chán nản: “Chị sẽ không tham gia! Dù sao chị cũng không rảnh đi chiếm lãnh thổ người khác làm gì, nhất là cái tên đầu đỏ này.”
Mới càn quét nội gián một đợt nên nhân lực cũng không còn nhiều, bây giờ đấu với Huyết Long bang khác gì tìm đường chết.
Á Hy nhận rõ tình hình hiện tại, tham gia đồng nghĩa với việc chấp nhận khiêu chiến.
Xích Diễm bị kêu là đầu đỏ thì nhăn mặt lườm Á Hy một cái: “Nè, Phó Kỳ giải quyết đấy! Hơn nữa kẻ kia yêu cầu hai bên đánh nhau, chỉ cần đồng ý hắn sẽ trả lại nửa phần đang chiếm lấy ở phía nam.”
“Tại sao cứ nhất thiết phải là Huyết Long bang và Gấu Đen đấu nhau? Quá vô lý rồi!” Á Hy phản đối, chuyện ảnh hưởng uy tín như vậy cô ấy không làm.
Hàn Gia Mẫn vỗ nhẹ vai Á Hy cười: “Thay vì hắn đánh với Huyết Long bang thì để cho chị đánh, thắng thua gì thì chị hưởng, còn hắn đâu có mất mát.
Với lại, nếu hai bên đánh nhau đồng nghĩa khiêu chiến, sau này khó mà hợp tác chung đấy.”
Quan điểm Hàn Gia Mẫn đưa ra không phải không có lý, nhìn chung vẫn là muốn Huyết Long bang bị ghét nhiều thêm mà thôi.
Nhưng Hàn Gia Mẫn nghe nói Phó Kỳ đã nhận giải quyết vụ này, bắt Á Hy đánh với Phó Kỳ là chuyện không thể nào.
“Nhưng mà…” Á Hy chần chừ, cô ấy đúng thật là không muốn đánh với Phó Kỳ.
Hàn Gia Mẫn thấy nét mặt của Á Hy khó coi như vậy thì nhìn Xích Diễm: “Không đánh thì sao?”
“Hắn sẽ ám sát một trong những người liên quan của Huyết Long bang.” Xích Diễm thản nhiên, hình như mọi chuyện đã nằm trong tầm kiểm soát.
“Anh đã hỏi qua ý kiến của Cung Lục Vương chưa?” Hàn Gia Mẫn nghiêng đầu, cô có một ý định táo bạo nên hỏi xem sao.
Nếu Cung Lục Vương không chọn cách này thì cô sẽ chọn, dù sao thì cô và anh không đời nào cùng suy nghĩ được.
Xích Diễm nhếch môi cười, hình như biết Hàn Gia Mẫn nghĩ gì đó.
Cậu ta đành bịa chuyện như thật nhìn Hàn Gia Mẫn: “Hỏi rồi, lão đại bảo cứ trực tiếp đánh nhau.”
Hàn Gia Mẫn đơ người, xem ra lần này cách nghĩ khác với cô rồi.
Cô nhìn Á Hy và Xích Diễm rồi nhàn nhạt: “Theo tình hình hiện tại cứ để hắn ám sát người liên quan đến Huyết Long bang đi, biết đâu tìm ra được nội gián nơi này.”
“Cô nghĩ hắn sẽ ám sát ai?” Xích Diễm bắt ghế ngồi, tiện tay giật lấy dĩa trái cây trên tay Hàn Gia Mẫn ăn.
Hàn Gia Mẫn nhíu mày rồi lại nhìn Á Hy: “Chị có nhận được thông báo gì không?”
“Không có! Xích Diễm không nói chị cũng không biết.” Á Hy thành thật đến mức đáng thương, xem ra kẻ kia rất biết tính toán.
Hàn Gia Mẫn bây giờ mới lấy lại dĩa trái cây bỏ hết vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Nếu mới ra thông báo chắc là nhắm vào tôi.
Người liên quan đến Huyết Long bang ngoài tôi ra còn ai nữa đâu.
Hơn nữa hắn cũng không nói người của Huyết Long bang.”
Xích Diễm đứng lên vỗ tay vài cái cười: “Còn tưởng Tuấn Khang đùa, xem ra là thật rồi.
Suy nghĩ của cô và lão đại thật sự rất giống nhau, có điều tính cách lại như kẻ thù.”
“Đừng có ví tôi như anh ta!” Hàn Gia Mẫn khó chịu, Xích Diễm mới khẽ nhắc nhở: “Lát nữa cô ra ngoài tham quan đi, biết đâu có ý hay gì đó.
Căn phòng này sẽ được sắp xếp một chút để tối nay cô còn toàn mạng.”
“Hừm! Nơi nào có Cung Lục Vương cũng xui xẻo, nói đúng hơn là Cung Lục Vương lây cái xui cho tôi.” Hàn Gia Mẫn chán nản sau đó mặc kệ Xích Diễm mà nhìn Á Hy, “Xong chuyện này thì ngày mai chúng ta đi ăn đi, dù gì cũng cuối tuần mà.”
Xích Diễm không ở lại làm phiền nữa, tiện tay đem tô cháo Hàn Gia Mẫn đã ăn xong và dĩa trái cây đi ra ngoài.
Á Hy lướt lướt trên điện thoại rồi nói: “Để chị xem có nhà hàng nào ngon không rồi đặt chỗ trước.”
“Bốn người nhé chị! Em rủ thêm Đại Lang và Phó Kỳ nữa.” Hàn Gia Mẫn thản nhiên đến mức khiến Á Hy nhíu mày đa nghi: “Phó Kỳ thì chị không nói, còn em với Đại Lang là quan hệ gì vậy?”
Hàn Gia Mẫn cười cười: “Đại Lang là ân nhân cứu mạng của em!”
Hóa ra là ân nhân, Hàn Gia Mẫn cũng biết tìm nhiều ân nhân thật đó.
Oan gia làm lão đại, ân nhân thì dưới trướng oan gia.
Anh hai lại là tổng thống, anh kết nghĩa thì là hacker.
“Đúng là không tầm thường mà! Có gì thì cho chị một chân nữa, sau này không làm chị đại thì chị về ôm đùi em sống cũng được.” Á Hy vui vẻ, cả hai giỡn với nhau một lúc thì Á Hy về bang để giải quyết vài chuyện.
Hàn Gia Mẫn nhìn trời rồi lại rời khỏi giường, cô đi ra ngoài để dạo chơi và tham quan.
Lúc này ở Huyết Long bang ngoài Tuấn Khang ra thì không còn ai nữa.
Cô đi vòng quanh sân dạo vài vòng, cũng may là tóc giả vẫn còn chưa cởi ra, bằng không với cái màu tóc nổi bật này chắc cô bị truy lùng đến chết mất.
Cô đi một lúc thì va phải ai đó nên cúi đầu: “Xin lỗi!”
“Không sao!”
Tên kia nói rồi rời đi ngay, có điều trên người hắn có một mùi hương quen thuộc.
Nói đúng hơn là mùi hương của bột phấn hoa mà Hàn Gia Mẫn đã quăng vào tên cầm dao ám sát anh hai cô và Cung Lục Vương.
Khỏi phải nói, Hàn Gia Mẫn tuy miệng cười nhưng trong lòng tức vô cùng.
Cô chưa bao giờ phải chịu ấm ức cả, cho nên nếu tối nay hắn đến đây thì cô sẽ cho hắn biết tay.
Đi đến chiếc ghế để ở giữa sảnh thì Hàn Gia Mẫn ngồi lên cười cười, nơi này nhìn xuống đúng là giống một vị vương.
Chợt Hàn Gia Mẫn có một cách, cô vừa an toàn mà còn bắt được kẻ nội gián kia.
“Có cách rồi sao mà cười vui vậy? Xem ra rất thích cái ghế của tôi.” Cung Lục Vương chẳng biết từ đâu đi ra còn thì thầm vào tai khiến cô giật mình: “Sao cái gì anh cũng nói được hết vậy?”.
Danh Sách Chương: