“Ai bảo em miệng quạ làm chi!” Hàn Gia Mẫn vừa ăn vừa bĩu môi, đúng là số con bọ xít thật rồi.
Hàn Thiên Vũ vỗ nhẹ vai Hàn Gia Mẫn cười cười: “Cố lên! Anh không chắc nhưng có thể cậu ta cũng có ý với em, có điều đầu gỗ thì khó dạy lắm.”
Xích Diễm nhìn khẩu hình miệng thì đoán được vài ý của Hàn Gia Mẫn nhưng không đoán được lời của Hàn Thiên Vũ nên tò mò hỏi: “Anh em hai người to nhỏ gì mà vẻ mặt Yin hào hứng thế?”
“Chuyện anh em nhà người ta, anh hỏi làm gì?” Hàn Gia Mẫn nhăn mặt, làm cô giật cả mình.
“Tôi cũng có công cứu cô đó, còn diệt khẩu kẻ có hại cho cô nữa.
Không biết ơn mà còn thái độ à?” Xích Diễm nhíu mày, cậu ta muốn nhân cơ hội này chỉnh Hàn Gia Mẫn lại.
Hàn Thiên Vũ cũng không để người khác bắt nạt em mình nên lên tiếng: “Nếu quy ra tội thì Huyết Long bang cũng không tránh được đâu.”
Cung Lục Vương từng hứa bảo vệ Hàn Gia Mẫn an toàn nhưng lại để cô bị thương nặng.
Quy ra tội thì đúng là có tội thật, nhưng mà vì chuyện này có thể loại bỏ được một mớ rắc rối nên thôi vậy.
“Cung Lục Vương cũng đã chăm sóc em từ lúc tỉnh lại đến giờ rồi, coi như huề nhau đi.
Đừng tính toán nữa, dù gì em cũng ăn ké ở đây lâu rồi.” Hàn Gia Mẫn kéo tay anh mình, nói đỡ cho Cung Lục Vương một lần vậy.
Á Hy cảm thấy Hàn Gia Mẫn kỳ lạ nên nghi hoặc: “Yin, hôm nay em không uống nhầm thuốc đấy chứ?”
“Em ăn cháo rồi mới uống thuốc! Có vấn đề gì sao chị?” Hàn Gia Mẫn cầm ly nước lên uống thì Á Hy liền đặt nghi vấn: “Chị tưởng chị nghe nhầm! Hình như sau khi em tỉnh lại thì đầu óc cũng thay đổi nhỉ?”
“Đừng nói nữa! Em nghe rõ mấy tiếng vả bên mặt luôn đấy.” Hàn Gia Mẫn thở dài, lúc trước nói thế nào bây giờ đều bị phản ngược lại.
Đúng là, mắc nợ cái tên đầu gỗ đó rồi.
Mọi người đều nói chuyện vui vẻ với nhau, thấy Hàn Gia Mẫn ngày càng bình ổn thì cũng vui mừng.
Không biết là do Hàn Gia Mẫn che giấu quá kỹ hay do Cung Lục Vương quá để ý nhưng những chi tiết nhỏ nhặt liên quan đến Hàn Gia Mẫn anh đều nhận ra.
Sau khi về phòng thì Hàn Gia Mẫn đóng cửa lại, cửa còn chưa kịp đóng đã bị một lực tay giữ chặt: “Qua phòng tôi một lát!”
Hàn Gia Mẫn đi theo, Cung Lục Vương tự dưng bảo cô qua phòng anh làm gì nhỉ? Đang suy nghĩ thì cô không để ý mà đụng trúng tấm lưng anh, gần đến mức khiến cô hơi bối rối.
“Anh gọi tôi qua có gì không?” Cô cúi đầu thì anh kéo tay cô ngồi xuống giường rồi nói: “Kéo áo lên đi, vết thương hở rồi.”
Hàn Gia Mẫn bất ngờ, anh nhận ra từ lúc nào? Nói anh không thích cô, cô không tin.
Nói anh thích cô, cô cũng không tin lắm bởi vì nó rất nửa vời.
“Lúc nãy giận mới khiến vết thương hở sao?” Cung Lục Vương tháo băng ra rồi lấy cồn chấm nhẹ lên vết thương khử trùng.
Hàn Gia Mẫn không giấu gì mà cũng thành thật trả lời: “Ừm! Tôi không thích Lục Nghị, tôi chỉ thích anh mà thôi.”
“Sau này có ấm ức thì tìm tôi, đừng chịu một mình.” Anh băng bó lại vết thương rồi nhìn cô, ánh mắt có gì đó khiến cô nhỏ giọng: “Tôi hiểu rồi!”
Vốn dĩ Hàn Gia Mẫn muốn nói lời mà Cung Lục Vương vừa nói và những hành động của anh đều cho thấy anh có tình cảm với cô.
Nhưng cô sợ anh né tránh nên thôi vậy, dù gì anh cũng đầu gỗ nên cảm thấy mấy việc này bình thường cũng đúng.
Ngày ngày đều trôi qua, chớp mắt đã đến buổi tiệc trên đảo.
Hàn Gia Mẫn và Cung Lục Vương cùng bạn của anh cũng có mặt ở đảo A ngoài Đông Thành.
Vết thương của cô được anh xử lý rất kỹ lưỡng nên đã lành hẳn và không để lại chút sẹo nào.
Hôm nay bọn họ đều đi đến đảo A để tham dự tiệc, Hàn Gia Mẫn vẫn mặc chiếc đầm hai dây xẻ tà và đi cùng Cung Lục Vương.
Khi vừa đến đảo A thì nét mặt của cô liền rất khó coi.
“Tại sao lại gặp phải người không nên gặp thế nhỉ?” Hàn Gia Mẫn cau mày, Lục Nghị và Đường Thất cũng có mặt ở sảnh từ bao giờ.
Cung Lục Vương nhìn thấy nhưng không nói gì, xem ra cũng là người có quyền lực mới có thể đến đây.
Bây giờ Hàn Gia Mẫn đã không phải lo ngại việc bản thân bị người khác mua nữa, nhưng muốn biết thống lĩnh của Hắc Ám có ở đây hay không thì phải quan sát.
Cả hai bước vào sảnh lớn thì thấy rất nhiều người, Hàn Gia Mẫn nhìn quanh thì thấy có một cô gái khá lạ mặt.
Cô gái này hiện tại đang bị người ta quấy rối, mà còn không thể nhờ vả được.
“Lục Vương, tôi qua kia một lát!”
“Đừng có kéo rắc rối vào người đấy!”
Cung Lục Vương vẫn để Hàn Gia Mẫn làm những chuyện mình muốn làm nhưng phải trong tầm kiểm soát của anh, còn cô thì phải làm nhanh gọn lẹ để thôi anh đổi ý thì khổ.
“Cô em, có thể uống với bọn anh một ly không?” Một tên già cộm nhìn cô gái kia cười, tay đưa ly rượu nhưng cô gái kia từ chối: “Xin lỗi! Tôi không biết uống rượu.”
“Uống đi mà!”
“Phải đó! Hay là bọn anh dẫn em đi chơi nha.”
“Đi theo bọn anh nào.”
“...”
Cô gái kia có chống cự cũng không lại những tên to con đó cho nên cứ để bọn họ lôi mình đi.
Hàn Gia Mẫn đi lại giữ lấy tay người đàn ông kia siết chặt rồi nói: “Ỷ đông hiếp yếu sao?”
“Hóa ra là Yin! Từ lúc đi theo lão đại tôi thấy cô lo hơi nhiều việc rồi đấy.” Tên kia vì bị đau nên thả tay cô gái kia ra rồi nhìn Hàn Gia Mẫn có chút chế giễu.
Hàn Gia Mẫn cười lạnh: “Thì sao? Cung Lục Vương không quản thì các người có quyền gì quản tôi? Thử đụng vào tôi xem, hậu quả các người lãnh đủ đấy.”.
Danh Sách Chương: