Nhớ đến vị “Ngôn lão gia” kia, Bạch Ngưng khẽ mỉm cười, gật đầu một cái rồi đi vào nghĩa trang.
Hắn nói hắn sẽ không làm chuyện có lỗi với hôn nhân của hắn và Hứa Tĩnh Hàm, nhưng không cho phép cô cắm sừng hắn. Tiểu Hà là tài xế, đoán chừng chính là tai mắt của hắn kiêm chức thôi.
Đứng ở trước mộ mẹ và mình, bất giác cái mũi lại hơi chua xót.
Sao cái tính thích khóc nhè này không thay đổi được? Bạch Ngưng giận mình.
Mưa mùa thu rất nhỏ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống ở lá cây kêu “tành tạch”.
Trời đất mênh mông, cô nhìn khắp nghĩa trang rộng lớn mà không có một bóng người, mờ ảo lại u ám.
Bạch Ngưng đứng bên cạnh đặt tay lên bia mộ mình, quay đầu lại nhìn phương xa, bóng dáng giữa những phần mộ nhẹ nhàng trôi dạt. Một cơn gió thổi tung khăn lụa màu tím trên cổ cô, tăng thêm vài phần lạnh lẽo.
Không biết là do nhiệt độ bàn tay làm ấm bia mộ hay bia mộ lạnh lẽo làm lạnh bàn tay mà giờ đây lại thấy nhiệt độ hai thứ giống nhau, không có cảm giác. Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Ánh Hi vẫn không tới.
Cô nghĩ hẳn là do cô đến sớm. Ngày đó anh cũng không nói cụ thể khi nào thì tới. Hơn nữa anh cũng không giống cô, cả ngày không có việc gì lúc nào cũng thừa thời gian.
Lại một tiếng trôi qua, đứng lâu như vậy hơi mệt nhưng không có chỗ nào để ngồi xuống cả.
Anh có tới không? 49 ngày, cũng không phải cột mốc quan trọng gì. Trời vẫn còn mưa, anh không tới cũng đúng.
Nhìn tên tuổi Bạch Ngưng trên bia mộ, chỉ cảm thấy cực kỳ phiền muộn.
Bạch Ngưng, đã là chuyện của kiếp trước, cô tội gì phải như vậy? Coi như cô muốn trở về cuộc sống của Bạch Ngưng, coi như cô thật sự được như nguyện. . . . . . Nhưng cô, cuối cùng vẫn không phải là Bạch Ngưng.
Ở thật lâu thật lâu trước bia mộ, điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Mở ra, là Tiểu Hà.
“Phu nhân, gặp phải chuyện gì sao?” Đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng của Tiểu Hà.
Bạch Ngưng ngừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn con đường tràn ngập hơi nước, nói: “Không có việc gì, tôi sắp. . . . . .” Đang nói, đột nhiên nhìn thấy một bóng đen đang đi về phía này, đó không phải là Hạ Ánh Hi sao? Trái tim Bạch Ngưng đập thình thịch, lập tức nói: “Tôi không sao, đợi lát nữa mới có thể trở về được.”
“Vâng, phu nhân không có việc gì thì tốt.” Tiểu Hà nói.
Cúp điện thoại, Bạch Ngưng gấp gáp lại mong đợi nhìn Hạ Ánh Hi phía xa. Anh đi rất chậm, một lúc lâu mới tới được đây. Bạch Ngưng làm bộ như bình thường, nói: “Tới rồi sao.”
Hạ Ánh Hi nói: “Thật xin lỗi, tôi tới muộn.”
“Không sao, tôi cũng vừa tới.” Vừa mới dứt lời, Bạch Ngưng cảm thấy dáng đi của anh hơi kỳ quái, cúi đầu nhìn mới phát hiện trên đùi anh có vết thương.
“Chân anh sao vậy? Sao lại bị thương?” Bạch Ngưng vội hỏi.
Hạ Ánh Hi nói: “Không sao, hôm nay làm anh hùng, đuổi theo một tên trộm. Sau đó lại theo cảnh sát tới Cục Công An một chuyến, được khen ngợi đó.”
“Anh. . . . . .” Bạch Ngưng cau mày nói: “Anh hùng cái gì, mấy kẻ đó thường mang theo dao đấy, không để ý một chút sẽ gặp chuyện không may .”
Thấy Hạ Ánh Hi nhìn chằm chằm vào cô, Bạch Ngưng mới cố gắng thả lỏng, cười nói: “Ý tôi là người trẻ tuổi như anh còn có tiền đồ rộng lớn phía trước, không nên mạo hiểm như vậy.”
“Không phải không có chuyện gì rồi sao?” Hạ Ánh Hi cười, đem hai bó hoa trên tay đặt ở trước bia mộ.