“Lạc Quân, anh cũng tới à?” Bọn họ đi tới bên cạnh bàn, Vu Nhược Sương nói. Sau đó chỉ chỉ Vu Nhược Tình nói với Bạch Ngưng: “Ngôn phu nhân, đây là em gái tôi – Vu Nhược Tình, cô cũng đã gặp nó rồi.”
“Chào Nhược Tình tiểu thư.” Bạch Ngưng nói.
Vu Nhược Tình khẽ mỉm cười với cô.
Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái, nói: “Nhược Tình cũng tới, Tĩnh Hàm lại không nói cho tôi biết.”
Vu Nhược Tình nhẹ nhàng cười nói: “Nếu biết em ở đây chắc anh sẽ không tới đâu.” Tuy rằng cười nhưng có chút thê lương.
Ngôn Lạc Quân cùng Bạch Ngưng ngồi xuống, nói: “Đâu có, em nói linh tinh gì thế.” Sau đó chuyển đề tài về phía Vu Nhược Sương nói: “Tĩnh Hàm hay vứt đồ bừa bãi, lần này làm phiền em rồi.”
“Phiền toái gì đâu, vừa lúc em định hôm nay tới đây uống cà phê cho nên hẹn ở chỗ này, thật ra thì em suy nghĩ cho mình đấy chứ!” Vu Nhược Sương nói xong, lấy ra chiếc nhẫn, nói: “Là chiếc này phải không?”
Bạch Ngưng gật đầu một cái, nói: “Đúng rồi, may mà tìm được!” Nói xong, nhận lấy chiếc nhẫn đeo vào, vui mừng nói: “Lần này làm phiền hai người, nếu không buổi cà phê này để tôi mời đi, dù sao tôi cũng không có việc gì làm ở đây uống cà phê cũng vừa khéo.”
“Ngôn phu nhân thật khách khí, chúng tôi và Lạc Quân quen biết nhau từ nhỏ, nếu không phải tôi xuất ngoại sớm, bây giờ không chừng đã là bạn thân rồi. Lại nói, bằng quan hệ hai nhà chúng tôi thì tôi phải gọi cô một tiếng chị dâu đấy.” Vu Nhược Sương nói.
“Đừng gọi chị dâu gọi tôi là Tĩnh Hàm là được rồi…, tôi gọi hai người là Nhược Sương, Nhược Tình được không?”
“Dĩ nhiên là được.” Vu Nhược Sương nói. Vu Nhược Tình chỉ hơi hơi cười.
Nhân viên phục vụ tới hỏi: “Tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi hai người muốn loại cà phê nào?”
Mấy người tự chọn cà phê cho mình, cuối cùng đến phiên Ngôn Lạc Quân, nói: “Một ly Connor.”
Vu Nhược Tình nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Sở thích của anh vẫn không thay đổi.”
Ngôn Lạc Quân liếc mắt nhìn Bạch Ngưng, không trả lời.
Bạch Ngưng lại dùng sức quan sát Vu Nhược Sương, âm thầm bội phục sự tự nhiên của cô.
Cà phê được bưng lên, Vu Nhược Tình nói: “Lạc Quân, anh chỉ cần một gói đường thôi đúng không, gói còn lại cho em đi.”
Ngôn Lạc Quân gật đầu một cái đưa đường cho cô.
“Vẫn thích uống cà phê với anh, không cần gọi nhiều đường.” Vu Nhược Tình nói.
Ngôn Lạc Quân nói: “Tôi đi toilet.” Nói xong, liền rời đi.
Vu Nhược Sương nhìn bóng lưng hắn, khẽ thở dài.
Ngôn Lạc Quân đi khiến Bạch Ngưng cũng không biết làm thế nào cho phải, chẳng hiểu lúc này hắn vào toilet làm gì!
Lúc này, Vu Nhược Tình nói: “Ngôn phu nhân, có câu này tôi không biết có nên hỏi hay không.”
“Cô cứ hỏi.” Bạch Ngưng nói: “Nhược Tình, gọi tôi là Tĩnh Hàm đi, không cần khách khí.”
Vu Nhược Tình mỉm cười, nói: “Tôi thấy chiếc nhẫn kia của cô hình như là giả, vật như vậy Lạc Quân không thể nào bị người ta lừa chứ?”
Bạch Ngưng nói: “Nhược Tình thật là tinh mắt, đúng là giả, trước vốn là thật nhưng tôi làm mất. Bây giờ không mua được thật nên chỉ đành làm giả .”
“Vậy có được không? Đây chính là nhẫn cưới, sao lại dùng đồ giả?” Vu Nhược Tình giật mình nói.
Nhìn Vu Nhược Sương, Bạch Ngưng buồn bã nói: “Vậy thì biết làm thế nào, dù sao anh ấy cũng không để ý, dù sao chúng tôi cũng không ở cạnh nhau bao lâu nữa đâu.”
Vu Nhược Tình hỏi vội: “Sao vậy? Tĩnh Hàm, cô và Lạc Quân. . . . . .”
Bạch Ngưng cười khổ một tiếng, nói: “Trên báo không phải cũng đã sớm nói rồi sao? Chúng tôi ở bên nhau chính là sai lầm.”
Lúc này, Vu Nhược Sương nói: “Tĩnh Hàm, nếu như là bởi vì tôi vậy tôi có thể nói cho cô biết hai lần đó chúng tôi thật sự chỉ nói chuyện làm ăn thôi.”
Bạch Ngưng lắc đầu, nói: “Dĩ nhiên không phải bởi vì cô, mà bởi vì là anh ấy, anh ấy căn bản không yêu tôi. . . . . . Không, cũng không phải là bởi vì anh ấy, mà bởi vì tự tôi, tôi cứ nghĩ có đứa bé là có thể trói chặt anh ấy. Không sai, anh ấy đã kết hôn với tôi, nhưng chúng tôi nhưng chỉ có danh nghĩ mà thôi, không hơn.”
Vu Nhược Sương nhìn Vu Nhược Tình đang thất thần, nói: “Tĩnh Hàm, chắc là cô suy nghĩ nhiều rồi, tôi thấy Lạc Quân dường như rất quan tâm cô.”
Bạch Ngưng cười một tiếng, lắc đầu nói: “Có lẽ là vậy, tôi nói cái này làm gì chứ thật đúng là điên rồi. Đang uống cà phê chứ có phải uống rượu đâu. Đúng rồi Nhược Tình, hình như cô có thai phải không? Hôm qua hình như nghe chồng cô nói vậy, hôm nay cô cũng gọi điểm tâm ngọt không gọi cà phê.”
Vu Nhược Tình lại thất thần cúi đầu, không trả lời. Bạch Ngưng gọi lại: “Nhược Tình, Nhược Tình?”
Vu Nhược Tình hoảng hốt, điểm tâm ngọt đổ xuống rơi vào quần áo.
“A, thật xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi đi toilet rửa một chút.” Vu Nhược Tình nói xong, vội đi về phía toilet.