“Là Ngôn thiếu à, lâu rồi không thấy anh tới đấy.” Hai người kia cười nói.
Ngôn Lạc Quân hừ lạnh một tiếng, khom lưng nói với bạch ngưng: “Làm càn, sao lại uống nhiều thế hả?”
“Ngôn thiếu, chúng tôi đi trước đây.” Hai người kia nói xong cũng rời đi.
Ngôn Lạc Quân ngồi vào chỗ bên cạnh Bạch Ngưng, giữ lấy ly rượu của cô.
“Bảo em đừng có uống nữa mà, rượu này tác dụng chậm.”
“Anh quản tôi à!” Bạch Ngưng cướp lấy ly rượu.
“Tôi không thể quản em sao? Không muốn tôi quản thì khi đó cũng đừng lấy đứa bé uy hiếp tôi!” Ngôn Lạc Quân lạnh mặt, chuyển ly rượu sang nơi khác.
“Ha ha, không phải anh đã nói rồi à, tôi nhằm vào tiền của anh thôi. Nếu không phải thấy anh có tiền tôi đã sớm bỏ đứa bé đi rồi, ai thèm gả cho anh chứ!” Bạch Ngưng tức giận nói.
“Cô!” Ngôn Lạc Quân giận đến siết chặt quả đấm, giận dữ nói: “Tốt, cô uống, cô uống đi, tốt nhất là uống xong lại đi tìm tên nào lắm tiền lên giường, cuỗm thêm được một đống tiền về!” Nói xong, hắn rời đi.
Bạch Ngưng dùng tóc che đôi mắt đang dần ướt át, bưng ly lên uống tiếp.
Ngôn Lạc Quân tiếp tục nhảy cùng người phụ nữ khác nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn về phía Bạch Ngưng.
Hắn thật không hiểu, đây không phải lần đầu cô tới bar, không biết phụ nữ độc thân uống say trong quán rượu rất nguy hiểm sao? Đúng, hắn vẫn còn ở đây, lẽ ra hắn phải tức giận bỏ đi rồi chứ? Người phụ nữ này, rốt cuộc cô muốn thế nào!
Ngôn Lạc Quân cũng muốn ra quầy rượu uống một ly…, nhưng lại sợ “Hứa Tĩnh Hàm” nhìn thấy, sợ cô biết hắn bị cô làm cho tức giận cũng phải lấy rượu giải sầu.
Thấy cô uống hết ly này đến ly khác, cơ thể đã ngồi không vững nữa, Ngôn Lạc Quân thật sự không chịu nổi nữa chạy tới lôi cô lên.
“Đi, trở về!”
“Tôi không về, tôi muốn uống….uố…ng!” Bạch Ngưng rõ ràng đã say mèm mà vẫn cố nói.
Không để cô giải thích, Ngôn Lạc Quân đã kéo cô ra khỏi quán bar.
“Anh buông tôi ra, tôi không về, tôi muốn uống rượu. Anh đi tìm phụ nữ khác thì đi đi, tìm tình nhân của anh đi, đừng động vào tôi. . . . . .” Bạch Ngưng đỡ tường, không chịu đi.
Ngôn Lạc Quân lại gần cô nói: “Hứa Tĩnh Hàm, không phải là em ghen đấy chứ. Nhìn thấy tôi cùng phụ nữ khác nên đau lòng đến nỗi ‘nâng chén tiêu sầu’ sao?”
Bạch Ngưng vốn đã đỏ mặt giờ lại đỏ thêm một phần, quay đầu nói: “Anh mới ghen, tôi muốn uống rượu, rượu. . . . . .”
Ngôn Lạc Quân đột nhiên ôm ngang lấy cô, đi tới bên cạnh xe, nhân viên phục vụ quán bar vội chạy tới mở cửa xe cho hắn. Hắn nhét Bạch Ngưng vào rồi “rầm” một tiếng đóng cửa xe lại.
“Tôi không muốn về nhà. . . . . . Tôi không muốn gặp lại anh. . . . . . Ô ô, tôi muốn ly hôn, muốn ly hôn. . . . . .” Bạch Ngưng ở trên xe hết ồn ào rồi làm loạn, cuối cùng còn khóc òa lên.
Ngôn Lạc Quân càng nghe càng tức, không tự chủ tăng tốc độ xe.
“Tôi rất sợ. . . . . . rất sợ . . . . . . Tôi muốn ly hôn. . . . . . Tôi muốn mẹ. . . . . . Còn có. . . . . . Còn có Hạ. . . . . .”
“Hạ cái gì?” Ngôn Lạc Quân quay đầu lại hỏi. Hắn cũng không quên, hắn đã từng phái người đi điều tra người đàn ông kia, hắn ta họ Hạ.
Bạch Ngưng nói không mạch lạc lại còn khóc nữa, trong miệng không ngừng gọi “Mẹ, mẹ ơi. . . . . .”
” không phải em và mẹ em không qua lại lâu rồi sao?” Ngôn Lạc Quân ngạc nhiên nói.
“Hạ Ánh Hi. . . . . .” Ngôn Lạc Quân lần nữa nghe thấy cô gọi người đàn ông này.
“Hứa Tĩnh Hàm, cô nói rõ cho tôi, rốt cuộc cô và hắn ta có quan hệ gì?” Ngôn Lạc Quân lần nữa quay đầu lại nhìn cô chằm chằm lớn tiếng hỏi.