“Phá thai. . . .” giờ phút này cô không thể nào liên tưởng từ này với đứa bé trong bụng.
Ngôn Lạc Quân hơi ngập ngừng, nói: “Anh nói là, dựa theo thời gian thì đứa bé này rất có thể có vào lúc ở khách sạn, hôm đó em uống rất nhiều rượu, điều đó dường như không tốt cho thai nhi.”
“Vì thế anh muốn em đi phá thai sao?” Bạch Ngưng không dám tin hỏi ngược lại.
“Sau khi phá thai, chúng ta sẽ để ý hơn, rồi sẽ sinh được một bé cưng hoàn toàn khỏe mạnh, như vậy không tốt sao?”Ngôn Lạc Quân nói.
Bạch Ngưng siết lấy ngực, dường như không thể tưởng tượng nổi lời này được nói ta từ miệng hắn. Cô vừa mới được làm mẹ, nhưng cũng cảm nhận được sự bi ai của đứa bé trong bụng. Cô nhìn anh trừng trừng nói: “Sao anh biết đứa bé này có vào đêm hôm đó? Anh dựa vào đâu mà cho rằng cái thai này không khỏe mạnh chứ? Bác sĩ nói sáu tuần, chỉ là nói đại khái, nói không chừng là sau đó thì sao? Tại sao anh, tại sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy, chỉ như vậy mà muốn tước đoạt đi mạng sống của con sao?”
“Vậy nếu quả thật đúng như vậy thì sao hả, nếu như thật sự mang thai vào ngày đó thì sao đây? Anh không muốn lại bị lừa thêm lần nữa!”Ngôn Lạc Quân gào lên nói.
Bạch Ngưng sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được, run run nói: “Anh nói vậy là có ý gì? Anh nghi ngờ em?”
“Anh chỉ muốn đề phòng khả năng này thôi.”
“Anh vẫn không tin em, đúng không? Anh cho rằng em và Hạ Ánh Hi có quan hệ mờ ám đúng không? Anh sợ đứa bé trong bụng em không phải là con anh có đúng không?” Bạch Ngưng bật khóc hỏi.
“Không phải là anh không tin em, chẳng qua anh rất sợ lại tiếp tục làm cha có sẵn.” Sự thực cô từng lừa hắn lại hiện lên trong đầu, trực giác đó khiến cho lưng hắn chảy mồ hôi lạnh.
Bạch Ngưng không kiềm chế được lùi về phía sau, run run tựa vào trên vách tường, giọng nói cũng run rẩy: “Nếu đã không tin em, vậy tại sao còn muốn ở bên cạnh em, tại sao nói muốn bắt đầu lại một lần nữa? Nói gì mà kết hôn lại, tất cả đều là đùa giỡn có đúng không? Đã qua lâu như vậy, sao lại không thấy anh nhắc tới? Anh vốn không định kết hôn lại với em có đúng không!” Nước mắt ào ạt tuôn xuống, trong lòng lại như nghẹt thở.
Ngôn Lạc Quân xoay cô lại, vịn lấy bờ vai cô nói: “Anh thực sự đã dự định kết hôn lại với em, ngay bây giờ anh sẽ gọi luật sư đến tổ chức kết hôn lại cho chúng ta, nhưng anh muốn em hãy cho anh một lần bắt đầu thực sự là phải phá bỏ cái thai này, chúng ta hãy quên hết tất cả những chuyện trong quá khứ đi rồi bắt đầu lại không được sao? Anh thật không ngại sự có mặt của Hinh Hinh, anh cũng có thể làm cha của nó, nhưng em phải cho anh một đứa con thật sự là của anh, được không?”
“Không được! Em nói cho anh biết, mặc kệ anh có tính toán như thế nào, đứa bé này là của em, em nhất định sẽ sinh nó ra, tuyệt đối sẽ không phá bỏ nó”, Bạch Ngưng bật khóc chạy xuống cầu thang.
Không ngờ khi tới khúc quanh, có một bác sĩ cũng vừa đúng lúc từ dưới đi lên, bất thình lình đâm sầm vào cô.
“Tĩnh Hàm!” Ngôn Lạc Quân kinh hoảng quát to một tiếng, chạy nhanh xuống lầu, trông thấy vị bác sĩ đó khi cô đang mất đi trọng tâm không ổn định đã kịp thời đỡ lấy cô.
“Chú Từ?” Khi nhìn thấy khuôn mặt của vị bác sĩ đó, Ngôn Lạc Quân ngạc nhiên thốt lên.
“Lạc Quân, là hai đứa à? Hai đứa đang cãi nhau chuyện gì vậy?” Bác sĩ Từ khó hiểu hỏi.
Ngôn Lạc Quân kéo Bạch Ngưng về phía mình, trả lời: “Không có gì.”
Bác sĩ Từ do dự một lúc rồi nói: “Hình như bác nghe hai đứa nói. . . . . . Muốn phá thai? Tại sao?”
Ngôn Lạc Quân nói: “Là thế này, Tĩnh Hàm mang thai vào sáu tuần trước, trùng hợp ngày hôm đó chúng cháu có đi uống rượu với nhau, cháu sợ đứa bé bị ảnh hưởng không tốt cho nên mới muốn bỏ nó nhưng cô ấy lại không chịu.”
Bác sĩ Từ dò xét nhìn Bạch Ngưng một hồi có vẻ như đăm chiêu, suy nghĩ một lúc sau mới lên tiếng: “Tốt nhất đừng nên làm phẫu thuật phá thai bừa bãi, cơ thể sẽ bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.”
“Dạ, chúng cháu sẽ bàn bạc suy nghĩ kỹ lại rồi mới quyết định.” Ngôn Lạc Quân gật đầu nói.
Sau đó bác sĩ Từ đi lên lầu, Bạch Ngưng đẩy Ngôn Lạc Quân ra bỏ chạy xuống cầu thang.