Ngôn Lạc Quân xuống xe, giúp cô mở cửa xe. Vu Nhược Sương đang định lên xe, mới đi đến cạnh cửa xe lại thấy "Hứa Tĩnh Hàm" cũng ở bên trong.
"Ngôn phu nhân. . . . . ."
"Lên xe đi." Ngôn Lạc Quân nói.
Vu Nhược Sương nhìn hắn, có chút không tự nhiên ngồi lên xe.
Xe lần nữa khởi động, Ngôn Lạc Quân hỏi: "Tại sao lại đứng đây bắt xe?"
Vu Nhược Sương nói: "Ngày hôm qua đi Hàn Quốc, hôm nay lại về trước một ngày cũng không nói cho người trong nhà mình sắp về, ai biết chờ nửa ngày cũng không bắt được xe." Nói xong, cô quay đầu nhìn Bạch Ngưng hỏi: "Sao hôm nay hai người lại đến sân bay?"
Bạch Ngưng cười một tiếng theo thói quen, nói: "Hôm nay mẹ đi Mĩ, chúng tôi đưa bà đi."
"Bác gái lại sang Mỹ sao? Chạy qua chạy lại hai nơi như vậy thật vất vả."
Bạch Ngưng lại cười một tiếng.
Bây giờ cô hối hận vì đã ngồi ở phía sau rồi. Mặc dù cô cũng không muốn đến gần người ngồi đằng trước kia nhưng cũng không đến nỗi. Bây giờ ngồi cùng Vu tiểu thư này, không khí rõ ràng lúng túng. Ngôn Lạc Quân rốt cuộc có ý gì, ở trước mặt cô đưa người được coi là tình nhân lên xe, không phải cố tình khiến cô khó chịu sao?
Nhưng len lén nhìn Vu Nhược Sương bên cạnh, cô ấy không giống loại người đi làm tình nhân của người khác. Ngược lại giống một người phụ nữ mạnh mẽ, giỏi giang kiên cường độc lập.
Ngôn Lạc Quân cùng cô ta rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu như là quan hệ giống lời đồn thì không giống, nhưng nếu không phải vậy sao không khí giữa ba người bọn họ lại lúng túng như vậy?
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Bạch Ngưng đột nhiên hiện lên một ý nghĩ.
Bây giờ Ngôn Lạc Quân không muốn ly hôn, nhưng nếu như hắn gặp được một người phụ nữ hắn yêu thật lòng, thật lòng muốn kết hôn, hắn còn có thể không ly hôn sao? Mặc kệ hắn và Nhược Sương có phải loại quan hệ kia hay không, dù sao hắn vẫn rất quan tâm bảo vệ cô ta, để cho vợ mình bị paparazzi "hội đồng" mà che chở cho cô ta rời đi, cũng vì cô ta mà mắng "Hứa Tĩnh Hàm" , không cho phép người khác có chút xíu bất kính nào với cô ta. . . . . . Có lẽ, bọn họ không phải người tình, mà là quan hệ mập mờ.
Vu Nhược Sương chắc hẳn cũng không muốn làm "tình nhân" để người ta khinh thường. Nếu cô ta và Ngôn Lạc Quân vô tình rơi vào bể tình thì sao? Phụ nữ là động vật sống vì yêu tình. Vì tình yêu mà có thể làm bất cứ chuyện gì, vứt bỏ tất cả. Cho nên, chỉ cần cô ta và Ngôn Lạc Quân có cơ hội yêu nhau sâu đậm, nhất định không gì cản nổi hai người họ.
Cô không muốn tiếp tục với Ngôn Lạc Quân, một giây cũng không muốn. Đáy lòng có cảm giác sợ hãi mãnh liệt, Ngôn Lạc Quân giống như một bông hoa anh túc, sẽ làm cô không muốn rời xa, sau cùng cô sẽ bị hắn ép đến đường cùng.
Len lén tháo nhẫn trên tay xuống, cô nhìn Vu Nhược Sương, cười nói: "Vu tiểu thư, đây là đồ cô mang từ Hàn Quốc về sao?"
Vu Nhược Sương gật đầu nói: "Đúng vậy, là mua trong một cửa hàng thủ công ở Hàn Quốc, em gái tôi thích những thứ đồ này, tôi chọn mấy thứ mang về cho nó."
Bạch Ngưng nói: "Thủ công sao, cho tôi xem được không, tôi cũng rất thích những đồ thủ công!"
Vu Nhược Sương đưa túi cho cô, cười nói: "Em gái tôi thích vô cùng, giống như đứa trẻ con vậy."
Bạch Ngưng búp bê sứ cùng búp bê vải trong túi, vui mừng nói: "Thật đẹp!" Nói xong, dùng một con búp bê để che rồi lén ném chiếc nhẫn vào túi.
"Sở thích này của cô thật giống em gái tôi." Vu Nhược Sương cười nói.
Bạch Ngưng ngắm nghía xong trả túi lại cho cô, nói: "Vu tiểu thư rất thương em gái nhỉ."