Thuê phòng xong, Bạch Ngưng đỡ anh nằm lên giường, mệt suýt chút nữa ngồi phịch xuống đất.
“Bạch Ngưng. . . . . . Bạch Ngưng. . . . . .” Trong miệng Hạ Ánh Hi gọi tên cô, đau khổ khóc.
“Hạ Ánh Hi, anh sao vậy?” Bạch Ngưng cầm khăn lông lau trán cho anh, lo lắng hỏi.
Áo sơ mi của anh đã được cởi hai nút, cô ngoài ý muốn nhìn thấy mấy vết đỏ trên ngực anh. Nhìn cánh tay, vai, hay lưng anh đều có vết thâm tím.
Anh bị sao vậy?
“Đừng –” Hạ Ánh Hi đột nhiên bắt được tay của cô, khóc ròng nói: “Tại sao em lại ngốc vậy, tại sao phải nhảy lầu, tại sao?”
Mũi Bạch Ngưng xon xót, nhẹ giọng nói: “Em cũng hối hận, sao em lại xúc động như vậy, sao lại ngu ngốc như vậy. Xin lỗi, rất xin lỗi. . . . . . Quên em đi, được không?”
“Giết. . . . . . tao muốn giết mày. . . . . . Giết mày . . . . . .”
Nghe anh nói như vậy, Bạch Ngưng bị dọa cho trắng bệch cả mặt, vội vàng nói: “Không, đừng mà Ánh Hi, anh đừng nghĩ như vậy.”
“Chúng mày chết đi, tất cả lũ chúng mày cũng chết hết đi. . . . . .” Hạ Ánh Hi vẫn nói mơ, khiến Bạch Ngưng bị dọa đến khóc.
Lời say rất có thể chính là tư tưởng ẩn dưới đáy lòng, rất có thể anh ấy thật sự muốn giết bọn Trần Chí Dương, muốn báo thù cho cô. Nếu quả như thật như vậy thì xong rồi.
“Đừng, Ánh Hi, đừng như vậy, em chưa chết, em vẫn chưa chết. . . . . .” Bạch Ngưng khóc ròng nói.
“Ọe. . . . . .” Hạ Ánh Hi bụm mặt, dường như muốn nôn. Bạch Ngưng vội vàng dùng sức đỡ anh dậy đi vào toilet.
Khi anh đã nôn hết mọi thứ trong dạ dày, Bạch Ngưng lại dìu anh vào phòng, mệt đến nỗi ngã luôn lên giường.
Giữa lúc đó điện thoại di động đột nhiên vang lên.
Một lúc lâu sau Bạch Ngưng mới từ dưới người anh bò được ra ngoài, vội vàng cầm điện thoại di động lên xem, là Ngôn Lạc Quân.
“Alo?”
“Tĩnh Hàm.” Ngôn Lạc Quân gọi.
“Sao lại thở hổn hển vậy, chẳng lẽ nhớ tôi nên làm chuyện xấu à?” Ngôn Lạc Quân lại cười trêu cô.
“Tôi. . . . . . Tôi ở trên giường tập gập bụng.” Bạch Ngưng nói.
“Cũng mười hai giờ, gập bụng làm gì? Em lại muốn giảm cân đấy à?”
“Vẫn hơi sợ, cho nên kiếm chuyện làm thôi.” Bạch Ngưng nói dối.
“Vậy tôi gọi điện thoại cho em, dỗ em ngủ được không? Khi nào em ngủ rồi tôi sẽ cúp điện thoại.” Ngôn Lạc Quân nói.
“Không, không cần đâu.” Bạch Ngưng nhìn Hạ Ánh Hi bên cạnh, vội vàng nói: “Vận động mấy cái, mệt quá rồi, tôi muốn ngủ.”
“Vậy thì tốt, em ngủ đi, hai ngày nữa gặp lại.”
“Ừ, hẹn gặp lại.” Bạch Ngưng nói xong, cúp điện thoại.
Hạ Ánh Hi vẫn còn đang tự lẩm bẩm, lúc thì đau khổ lúc thì hung dữ, nhìn vậy khiến trái tim cô đau đớn.
Rốt cuộc anh bị sao vậy? Sao đột nhiên chạy đi uống rượu, còn thành ra như vậy?
Bạch Ngưng đắp chăn cho anh, nhìn anh dần dần an tĩnh lại nhưng cô vẫn không đành lòng rời đi.
Say rượu nguy hiểm như thế, không có ai bên cạnh sao được?
Nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, cô quyết định mặc kệ những chuyện khác, ở đây chăm sóc cho đến khi anh tỉnh rượu.
Nhìn thấy anh, cô lại nhớ tới ánh mặt trời trên sân thể dục ngày đó. Dãy cây ngô đồng trong trường, phố quà vặt, tiếng nói tiếng cười. Thật là đẹp, thật sự rất đẹp. Nếu như cô không cố chấp như vậy, có lẽ bọn họ sẽ bắt đầu tình yêu thuần khiết trên sân trường xinh đẹp đó, có lẽ cô cũng sẽ không xảy ra chuyện, có lẽ. . . . . . Bọn họ có thể đi được rất xa.