Trên ban công phía sau toilet, truyền đến tiếng nói u oán của Vu Nhược Tình. Ngôn Lạc Quân đang nhàm chán quay đầu lại, lúc thấy cô vẻ mặt lập tức trở nên mất tự nhiên.
“Tôi. . . . . . Chỉ ra ngoài hít thở không khí thôi.” Hắn hơi túng lúng.
Vu Nhược Tình đột nhiên chạy lên ôm lấy hắn từ phía sau.
“Lạc Quân, anh đừng lừa em, tôi biết rõ anh vì em nên mới vội vàng kết hôn đúng không? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, là em hại anh. . . . . .” Mặt Vu Nhược Tình áp vào lưng hắn khóc thút thít nói.
“Nhược Tình, không phải. . . . . .” Ngôn Lạc Quân muốn kéo tay cô ra, cô lại ôm thật chặt không thả.
“Tại sao, tại sao phải như vậy. . . . . . Em còn tưởng anh đã thật sự buông tay, có người mình yêu, có hạnh phúc của mình. . . . . .”
“Nhược Tình, chuyện trước kia đã là quá khứ rồi, em bây giờ là vợ của Phương Tuyền, tôi cũng có vợ con của tôi, chúng ta chỉ có thể là bạn bè.” Ngôn Lạc Quân hạ quyết tâm dùng sức kéo cô ra.
“Anh biết rõ, anh biết rõ là em không muốn gả cho Phương Tuyền mà. Cho tới bây giờ em cũng không yêu anh ấy, cho tới bây giờ cũng không yêu! Tại sao anh lại độc ác như vậy, tại sao đám người các anh đều độc ác như vậy, coi tôi như công cụ. . . . . .” Vu Nhược Tình nghẹn ngào, vịn vào lan can nói không ra lời.
Ngôn Lạc Quân đau lòng nói: “Nhược Tình, cha mẹ em nhìn người rất đúng, không phải Phương Tuyền đối xử với em rất tốt sao? Cậu ấy có thể cho em hạnh phúc.”
“Lạc Quân, anh nói những lời này cũng cảm thấy trái lương tâm đúng không?” Vu Nhược Tình nhìn hắn khóc òa lên nói: “Em hy vọng, hy vọng anh có thể bảo vệ em, thương yêu em giống như hơn hai mươi năm trước. Rất hy vọng khi đó anh có thể đứng ra nói một câu, cho dù muốn em bỏ trốn cùng anh, muốn em cùng anh chết vì tình, em cũng cam lòng. Nhưng anh lại kết hôn, kết hôn với một người anh không yêu chỉ để trốn tránh em, chỉ để cho em hết hi vọng, để cho em làm theo ý các người gả cho một người em không yêu. . . . . .”
“Nhược Tình, em đừng như vậy. . . . . .” Ngôn Lạc Quân nâng Vu Nhược Tình khổ sở đến sắp tê liệt ngã xuống, khó chịu nói: “Nhược Tình, thật xin lỗi, tôi biết mình có lỗi với em, nhưng tôi không hối hận. Dù thời gian có quay lại, tôi cũng vẫn sẽ lấy người khác. Cho tới nay, tôi chỉ. . . . .” Ngôn Lạc Quân có chút không nhẫn tâm, sửa lời nói: “Những thứ tôi có thể cho em Phương Tuyền cũng có thể cho, những thứ tôi không thể cho Phương Tuyền cũng có thể, chỉ có cậu ấy mới là thích hợp với em nhất. Thử chấp nhận cậu ấy đi, có lẽ em sẽ phát hiện, cái nhãn em dán lên lúc đầu chưa chắc đã đúng.”
Tựa như Hứa Tĩnh Hàm, hắn cũng cho rằng bọn họ chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi, cô muốn gả vào nhà giàu còn hắn muốn nhanh chóng kết hôn. Nhưng gần một năm sau, hắn mới phát hiện ra, có lẽ người vợ trong lúc vô tình mình cưới được chính là người duy nhất cả đời mình tìm kiếm.
“Nhưng em chỉ muốn anh.” Vu Nhược Tình nhìn hắn nói.
“Nhược Tình. . . . . .” Ngôn Lạc Quân nhìn cô cực kỳ bi thương mà khổ sở nói: “Trước đừng khóc nữa, được không? Nhược Sương sắp đến rồi.”
“Đến thì sao nào? Toàn thế giới cũng biết người em yêu chính là là, muốn gả cũng là anh, em không sợ, em không sợ gì hết!” Nói xong, cô đau thương nói: “Có lẽ. . . . . . em nên học chị em, không cần ngoan ngoãn nghe lời như vậy, tùy hứng muốn ra nước ngoài thì ra, muốn yêu ai thì yêu, không ai quản được em, cũng không ai quyết định được vận mệnh của em. . . . . .”
“Số mạng vốn rất khó nắm lấy, có lẽ chính em quyết định cũng chưa chắc đã tốt?” Ngôn Lạc Quân nghĩ hết lời khuyên lơn cô.