Cầm ly nước lọc ở trên bàn uống một hơi, Gia Hân mới thả lỏng bản thân được một chút ít. Thật may là Quốc Thiện có mặt kịp thời không thì cô cũng không chắc là mình còn thở được nữa hay không.
Quốc Thiện ngồi sát bên cạnh hỏi cô:
- Em thấy đỡ hơn chưa?
- Em cũng đỡ hơn chút ít rồi. – Đặt ly thủy tinh xuống rồi cô hỏi – Giờ này rồi sao anh có mặt ở đây vậy? Cảm ơn anh nhé, nếu không có anh thì chắc ngày này năm sau là ngày giỗ của em rồi.
Cô đưa mắt nhìn quanh phòng khách trong căn nhà cấp 4 nho nhỏ này. Vì trong nhà vừa có người mất chưa đầy năm, cho nên ở giữa phòng khách có bàn thờ vong đang được thắp nến, hoa quả bánh trái thì đầy đủ, và còn văng vẳng tiếng Kinh Cầu Siêu.
Trên bàn thờ lúc này có di ảnh của một cô gái trẻ xinh đẹp, miệng nở nụ cười tươi tắn nhưng mà lúc này, ảnh mắt của bức ảnh khác là quỷ dị, như đang nhìn chằm chằm vào hai người cô.
- Hôm nay anh muốn tới gặp mẹ của Diễm Phương một chút để điều tra xem có tiến triển gì không. Bọn anh nghĩ mẹ cô bé có thể khuyên nhủ cô bé không hại người nữa. Nhưng mà, mẹ Diễm Phương có một quầy hàng bán bún cả ngày 10 giờ mới đóng cửa, cho nên giờ này anh mới qua thăm được.
Gia đình của Diễm Phương là gia đình đơn thân, chỉ có mẹ cô bé và cô bé sống nương tựa lẫn nhau. Để mưu sinh thì mẹ cô bé có mở một tiệm bán bún nhỏ để chăm lo cô bé ăn học.
Lúc này đây, người phụ nữ đứng trước bàn thờ với gương mặt buồn bã lấy một bó nhang rồi châm vào đèn cầy, lửa bén rất nhanh làm cho khói tỏa ra nghi ngút.
- Tôi còn phải đi làm cho nên không thể duy trì nhang khói thường xuyên được. Chắc con bé hận tôi lắm. Cũng phải, nếu người làm mẹ như tôi đây quan tâm nó nhiều hơn thì nó cũng đâu quyết định bỏ tôi đi như vậy.
Nói xong, bà cười tự giễu. Lúc trước, bà cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, có biết bao chàng trai lân la tán tỉnh nhưng mà chỉ phải lòng với người đàn ông quê ở Bắc Ninh, làm nhà thầu xây dựng. Ông ta vừa đẹp trai vừa tài giỏi khiến bà hết mực si mê. Nhưng mà đâu ai biết rằng, hắn ta là một người đàn ông đã có vợ, khi biết bà lỡ có thai thì bỏ về quê, biệt tăm biệt tích để lại bà với một thai nhi đang thành hình ở trong bụng.
Bà đã gạt hết ngoài tai những lời chửi rủa, chỉ trích và khuyên ngăn của mọi người để một mình sinh con, nhưng mà có lẽ bà đã nhầm. Nếu mà bà không ích kỷ sinh nó ra thì có lẽ nó đã không sống khổ sở như vậy.
Thấy bà thắp hương xong thì Gia Hân và Quốc Thiện đứng dậy rồi tới thắp cho cô bé nén hương tỏ lòng thành kính phân ưu.
Mẹ của Diễm Phương vẫn đờ đẫn nhìn những giấy khen treo kính trên tường rồi nói tiếp:
- Lúc tôi đau đớn sinh con bé ra, nói chỉ nặng 2,7kg, nhăn nhúm, tiếng thở thì yếu ớt do trước khi sinh, tôi phải cật lực chạy đi làm để dành dụm ít tiền. Cả người nó mềm như bông nằm trong vòng tay của tôi, dù chỉ có hai mẹ con nhưng mà khoảng khắc ấy, tôi vẫn hạnh phúc đến lạ. Rồi nó từ từ lớn lên xinh xắn như hoa, ngoan ngoãn, hiếu thảo, học hành chăm chỉ, thường hay tới giúp mẹ phụ việc bưng đồ ăn cho khách. Nó là niềm tự hào của tôi. Nhưng mà có lẽ tôi đã không đủ thời gian và kiên nhẫn để nhìn thấy những bất thường của nó.
Rồi bà ôm mặt khóc nức lên như một đứa trẻ:
- Hai người biết không, tối đó tôi về nhà thấy nó ngồi ngoài phòng khách, vẫn mang bộ quần áo mà con bé hay mang đến trường ngồi đợi tôi như muốn nói gì đó. Nhưng mà thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi, con bé chỉ nói mẹ vào buồng nghỉ ngơi thôi rồi lao về phòng. Tôi thấy thế vào phòng nằm nghỉ, không để ý thấy con bé tự đi ra ngoài, không để ý những vết bầm trên người con bé, không để ý thấy mặt con bé bị đánh. Nếu tôi chú ý hơn, con bé đã không chết.
- Tôi hận những tên đã hãm hiếp con bé nhưng tôi hận chính mình hơn. Con mình mình còn không đủ thời gian quan tâm thì làm sao mong cầu người khác đối xử tốt với con mình chứ.
- Tôi đau đớn lắm, nhưng mà vẫn cố gắng làm việc như thường ngày. Ai cũng bảo tôi nhẫn tâm, con mình mới mất chưa được bao lâu mà sao lại vẫn đi làm lụng bình thường. Nhưng mà tôi còn có thể làm gì được nữa đây. Bận rộn khiến tôi không còn thời gian nghĩ đến con bé nữa. Tôi nghĩ thế là sẽ bớt đau hơn nhưng mà chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Nói rồi bà lôi từ trong túi đeo hông ra một lá thư viết tay trên giấy kẻ ngang ra đưa cho Quốc Thiện, anh nhận lấy rồi đọc những gì viết trên giấy. Những gì cô bé viết trên giấy như đánh vào lòng tự trong của một người đề cao chính nghĩa như anh.
"Mẹ yêu của con. Nếu mà mẹ đọc là thư này của con thì con đã không còn trên đời này nữa rồi. Mẹ biết không, được sinh ra và lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ là điều tuyệt vời nhất của con. Có người nói là một đứa con không có cha như con thì lấy điều gì mà tự hào cơ chứ, nhưng mà người mẹ kiêm luôn người cha tuyệt vời luôn là điều mà con tự hào nhất, luôn luôn là như thế.
Con đi rồi thì mẹ đừng tự trách bản thân mình nhé. Kể cả khi con bị những tên kia chà đạp thể xác thì con chưa bao giờ trách mẹ. Mẹ cũng đừng vì con mà tìm lại công bằng gì cả, vì trên thế giới này làm gì có công bằng, thế giới bất công chỉ có thể chỉ trích những người bị hại như con mà thôi. Vả lại nếu mẹ phải mang danh có một đứa con gái bị cưỡng hiếp thì không hay lắm đâu.
Con đi rồi thì mẹ vẫn phải chăm uống thuốc nhé, bệnh đau đầu của mẹ mà không uống thuốc sẽ chịu không nổi đâu. Mẹ cũng đừng cố gắng thức khuya dậy sớm nữa. Mẹ phải hận con đấy vì con đã nhẫn tâm cắt đứt sợi dây máu mủ của mẹ con mình, và như thế thì mẹ mới bớt đau khổ hơn.
Tiền mà mẹ dành dụm đủ cho con đi học thì mẹ hay hãy dùng để chăm lo cho bản thân mình nhé. Đừng vì tiết kiệm mà mang đi mang lại một bộ đồ nữa.
Con yêu mẹ."
Gia Hân cũng nhìn qua cùng đọc lá thư với Quốc Thiện. Đọc xong, cô thấy chạnh lòng. Có những đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng.
Nhìn ra ngoài sân, ánh sáng lập lòe ánh lên một bóng hình đứng ngoài kia hướng mặt vào trong nhà. Có lẽ bởi vì nghe những gì mà mẹ mình nói, âm khí xung quanh cô bé bớt đi phần nào lệ khí. Tuy nhiên, có lẽ sợ một thứ gì đó ở trong phòng, cô bé vẫn đứng đó và không có ý định tiến vào.
Thấy cô nhìn chằm chằm ra ngoài sân, Quốc Thiện âm thầm ghé tai cô hỏi:
- Cô bé vẫn ở đây đúng không?
Nghe anh hỏi, cô gật gật đầu.
Mặc dù khoảng cách hơi xa nhưng mà cô vẫn thấy được từ hóc mắt cô bé chảy ra hai hàng huyết lệ, đôi mắt chứa đựng tia khổ sở nhìn người phụ nữ vẫn không ngừng ôm mặt khóc. Nhưng sau đó, lại quay lại nhìn hai người bọn cô với ánh mắt oán trách vì đã khơi lên nỗi lòng của mẹ mình.
Thấy hai người thì thầm hướng mắt nhìn ra ngoài cửa, bà ngừng khóc, cũng nhìn ra ngoài theo. Trước mắt bà chỉ là khoảng sân với ánh sáng lập lòe, không một bóng người.
Lúc nãy, bà đã thấy được con gái mình với dáng vẻ giống như lúc bà tới nhận xác con mình, đầy vết thương, không còn nguyên vẹn và đang hại người vô tội. Bà không muốn con mình kể cả lúc sống hay chết đều mang nỗi thù hận và đi hại người khác.
Bà ấy đứng bật dậy, đứng ở trước cửa nhìn ra sân rồi nói:
- Diễm Phương ơi, dừng lại đi con. Mọi thù hận thôi dừng lại ở đây nhé.
Nghe bà nói vậy, bóng hình giữa sân thoáng im lặng nhưng sau đó, cô ta liên tục lẩm bẩm:
- Không còn đường lui nữa rồi. Không còn đường lui nữa, con xin lỗi mẹ... - Chưa nói hết câu thì cô ta biến mất giữa khoảng sân im ắng.
Người phụ nữ bất lực gọi tên con gái mình yếu ớt trượt xuống dưới nền nhà lạnh ngắt. Thấy vậy, Gia Hân đứng dậy, đỡ cô ấy lên rồi nói:
- Cô bé không còn ở đây nữa rồi.
Nghe vậy, người phụ nữ tiếp tục khóc lớn, không có dấu hiệu ngừng lại.
Từ bên ngoài có tiếng xe máy lao vào trong sân. Một người đàn ông trung niên vội vàng dựng xe rồi đi vào trong nhà với gương mặt lo lắng.
- Tại sao em lại khóc nữa rồi? Không phải bảo em đừng khóc nữa sao, em không cần mắt mình nữa à.
Người đàn ông tiếp nhận người phụ nữ yếu đuối rồi đỡ bà ấy dậy. Quốc Thiện nhìn người đàn ông hỏi:
- Cho hỏi chú là...
- Tôi là bạn của cô ấy. Hôm nay đủ rồi, mọi người về đi. – Ông ấy nói với giọng điệu không chào đón rồi đỡ cô ấy vào phòng nghỉ ngơi.
Nghe thấy vậy thì hai người cũng không nán lại nữa mà xin phép chào tạm biệt.
oOo.
Đường về nhà bây giờ khá vắng, chỉ thi thoảng một vài chiếc xe đi qua phá vỡ sự yên tĩnh. Xe máy hai người đi song song nhưng không nói chuyện gì với nhau. Bất chợt, Gia Hân hỏi:
- Sao anh không bất ngờ việc em có thể thấy được hồn ma vậy?
Lần trước cô rất muốn nghe được câu hỏi thắc mắc của anh nhưng mà anh không tỏ vẻ gì là quá thắc mắc, cho nên từ ngày hôm đó, cô vẫn thấy có cảm giác khó chịu.
- Anh không bất ngờ vì anh đã biết trước năng lực của em rồi.
- Huh. Tại sao anh...
Vào mấy năm trước khi hai người vẫn còn ở trong ban văn nghệ của trường, anh có đèo cô đi về nhà sau khi diễn xong vào lúc trời chạng vạng tối. Lúc chờ đèn đỏ thì cô ngồi sau, chỉ vào hướng đối diện chỗ khách đón xe bus rồi nói: "Bây giờ hơn 5 giờ rưỡi rồi sao vẫn còn người ngồi chờ xe bus nhỉ? 5 giờ 15 đã là chuyến cuối cùng rồi mà."
Nhưng mà lúc anh đưa mắt nhìn tới hướng cô chỉ thì không có ai ở đó cả. Anh chỉ im lặng không nói rồi chờ đèn chuyển xanh thì đi tiếp.
Nghe anh nói vậy thì cô mới chợt nhớ ra là thời điểm đó, cô vẫn rất hay đeo một sợi dây kết màu đỏ. Nhưng mà mấy ngày trước, Gia Hưng lỡ tay kéo đứt mất sợi dây đó của cô, phải vài ngày sau thì bố mẹ mới đưa cô một sợi dây mới. Cô đã dừng đeo nó tới năm 18 tuổi rồi, nhưng mà có lẽ việc không đeo sợi dây đã khiến cho năng lực của cô thoắt ẩn thoắt hiện lúc nào không biết.
- Chắc lúc ấy anh sợ em lắm nhỉ? – Cô gượng gạo nói.
- Lúc đầu anh hơi giật mình, nhưng mà lúc về nhà anh vẫn nghĩ là em nhìn nhầm. Mãi cho tới lúc ở nhà Linh Lan thì anh mới chắc chắn.
Cũng không trách anh được. Nếu một ngày thấy được một người chỉ phía đối diện không người rồi nói có người ở đó thì ai cũng có cảm giác như ảnh cả thôi. Nhưng mà tại thời điểm đó, anh vẫn không tin có ma quỷ cho nên vẫn để sự kiện ấy ra sau đầu. Cho đến khi nhiều chuyện liên tiếc xảy ra thì anh phải nhận định vấn đề thêm lần nữa.
- Em nghĩ cô bé ấy định đi hại người tiếp nữa không?
- Em không chắc. Nhưng mà em nghe nói, cô bé ấy mất lúc hơn 10 giờ 30 tối. Chắc cô bé quay lại trường học nơi cô bé mất rồi.
- Tại sao lại... - Anh hỏi
- Thường thì những người tự vẫn là những linh hồn phạm vào đại tội, còn nặng hơn tội giết người. Cho nên, theo luật thì cứ mỗi ngày, vào thời khắc tử vong thì sẽ lặp đi lặp lại cảnh tử tử đó, và phải chịu đựng cảm giác dần dần mất đi ý thức. Luân phiên, tuần tự như thế cho đến khi đến hết 100 ngày thì sẽ bị đưa xuống địa ngục, hoặc trở thành ngạ quỷ đi hại người hoặc bị đánh vào súc sinh đạo. – Cô thở dài nói.
Đôi lúc cô cảm thấy không công bằng cho lắm, vì có những người cảm nhận được là đôi khi, cái chết là một sự giải thoát đối với họ trong một xã hội đầy bất công và đen tối. Nhưng mà, cái gì đã thành luật bất thành văn thì sẽ có nguyên do của nó, dù bất công hay không thì chấp nhận đều là điều bắt buộc phải chịu đựng.
oOo.
Mộng Miên: Việc mà 100 ngày sẽ bị đưa xuống địa ngục thì mình nói bừa thôi á, vì mình không biết thời gian chính xác là bao lâu. Nhưng mà đặt ở bối cảnh truyện thì mình thấy 100 ngày là hợp lý.