Cả một đoàn người đang ngồi yên lặng trong phủ thờ nhà thầy Long. Tất cả mọi người có mặt ở đây không hẹn mà gặp đều chăm chú nhìn Gia Hân như thể cô là sinh vật lạ vậy. Bị nhìn chằm chằm như thế, cô cảm giác rất ngại ngùng. Mặc dù từ nhỏ đến lớn khi ra đường, mọi người nhìn cô cũng không phải là ít, nhưng mà trong hoàn cảnh như thế này là khiến cô không thể nào mà lờ đi được.- Thầy à, thầy và mọi người nhìn con nãy giờ rồi đó. Sao thầy chưa nói gì vậy? Nghe cô hỏi vậy thì mọi người ở đây cũng ngừng nhìn chằm chú vào cô mà quay về phía thầy Long, chờ ông lên tiếng. Và không phụ lòng mọi người ở đây, ông trả lời:- Ta nghi ngờ là con hấp thụ viên Thần Châu cho nên mới có thể tăng sức mạnh như vậy. Nhưng mà viên ngọc này có năng lượng rất mạnh mẽ, nếu mà con sở hữu viên ngọc này thì ít nhất cũng phải mạnh hơn ta. Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được.- Thần Châu à? Đó là gì vậy? – Cô nhìn Quốc Thiện ở bên cạnh rồi hỏi thầy của mình.Ở bên cạnh, người đàn ông lớn tuổi nhất trong 3 người đàn ông lạ mặt đột ngột lên tiếng:- Cái này để tôi giải thích cho. Viên Thần Châu này là thứ mà qua nhiều đời nay, Hiệp Hội Đạo Giáo phải bảo vệ nó. Bởi vì nó ngày qua ngày hấp thụ tinh hoa đất trời, cho nên nó chứa đựng đầy linh khí mạnh mẽ và thuần khiết. Tuy nhiên, vào tháng trước thì bất ngờ biến mất khỏi trong trận pháp. Nếu viên ngọc này vào trong tay bọn yêu ma quỷ quái thì thời thế đại loạn mất. Nghe anh ta nói vậy, cô nghi ngờ hỏi:- Nếu nó nguy hiểm vậy thì sao không hủy nó đi?- Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Một phần nó gần như không bị phá hủy. Hai là một vị tiền nhân đã đánh đổi sự thịnh vượng của gia tộc để nhìn trộm sổ Thiên Mệnh của Nam Tào vì ông ấy đã bói ra được sẽ có Thiên Biến thứ 6. Ông ấy biết được sẽ có người mang Thiên Mệnh xuống giải cứu thế giới, và viên Thần Châu này là thứ mà người đó cần phải sở hữu. Cho nên, truyền lại cho thế nhân phải bảo vệ viên ngọc này thật kỹ để người mang Thiên Mệnh thực hiện nhiệm vụ.- Nhưng mà ta có thắc mắc, đúng là con có mệnh theo Đạo, nhưng ta không thể biết được con có phải là người đó không. Mà việc con chỉ mạnh lên một chút ít thể hiện việc con vẫn chưa hấp thụ viên ngọc đấy hoàn toàn. Cho nên nếu được ta phải tìm cách lấy viên ngọc đấy ra càng sớm càng tốt.Nói rồi ông lấy chiếc la bàn lên rồi bản cô vận khí luân chuyển khắp cơ thể để ông dò xét Tâm Thức của cô để xem có thể đưa viên ngọc này ra ngoài không.Cô ngồi xếp bằng kiểu thiền định, nhắm mắt định thần rồi phát khí luân chuyển tuần hoàn khắp cơ thể. Khi linh khí luân chuyển tuần hoàn thì nó tụ lại ở một nơi gọi là tâm thức. Mỗi người đều có tâm thức, dù họ có biết hay không, nó luôn hiện diện tại trên điểm ấn đường khoảng 5 centimet.La bàn này là vật đặt giữa tâm tận pháp bảo vệ viên Thần Châu này cho nên nó có cảm ứng đặc biệt với viên Thần Châu. Khi vận khí vào pháp khí này thì nó có thể kích hoạt năng lượng Thần Châu đang có trong người của Gia Hân.Soi kỹ vào Tâm Thức của cô thì thầy Long thấy, tâm thức và viên ngọc đã hòa làm một trong cơ thể của Gia Hân, tuy nhiên, nó đang trong trạng thái "đóng", nghĩ là mặc dù nó khai mở được năng lượng trong cơ thể của cô nhưng cô vẫn chưa kích hoạt hoàn toàn năng lượng thuần khiết này.Thấy thế thì ông thở dài, dừng phát khí rồi nói:- Không thể lấy nó ra nữa rồi, nó đã hòa làm một với tâm thức của Gia Hân rồi. Nếu cố gắng lấy nó ra thì tâm thức sẽ bị phá hủy, Gia Hân cũng khó toàn mạng. Nhưng mà tại sao nó lại nằm trong tay của Gia Hân chứ?Dừng phát khí rồi thở một hơi dài ra từ miệng, Gia Hân cũng cảm thấy nghi hoặc. Tại sao viên Thần Châu này xuất hiện trong cơ thể cô lúc nào mà cô không biết chứ?Một người trạc tuổi Quốc Thiện trong ba người nói:- Trưởng ban quản lý của Đỉnh Yên Tử kiêm một trong 5 người bảo vệ thần tích bảo rằng bởi vì nó là chứa đựng năng lượng thuần khiết mạnh mẽ, cho nên nó sẽ có linh tính và có thể tìm được người thiên mệnh cần nó. Vì vậy có thể nó đã tìm được cô Gia Hân đây và đã kết hợp để trở thành một phần với cô ấy.- Ta nghĩ cũng có khả năng này vì đồ vật được con người nâng niu qua thời gian cũng có linh tính. Nếu thật sự là vậy thì có thể Gia Hân có thể là người được nhắc trong lời tiên đoán đó. Ta cũng biết con có thiên mệnh phải làm, nhưng mà ta không ngờ nó lại lớn như thế này. – Thầy Long nói xong rồi quay qua 3 người thuộc Hiệp hội rồi nói – Bây giờ 3 người quay về Hiệp Hội đi rồi thông báo với Hội Trưởng là chuẩn bị tốt công tác chuẩn bị trong tình huống xuất nhất. Ta e là Thiên Biến sắp sửa sẽ xảy ra. La bàn này ta sẽ giữ lại để làm pháp khí cho Gia Hân, có thể nó sẽ kích hoạt năng lượng vốn có của Thần Châu. Và đặc biệt là, ngoài Hội Trưởng ra thì đừng hé lộ bất cứ thông tin nào của Gia Hân. Ta sợ những kẻ có mưu đồ xấu sẽ nhân cơ hội đồ đệ của ta chưa thể đảm đương tốt thiên mệnh mà ra tay.Nghe thầy Long nói vậy thì 3 người nhất trí rồi quay trở về Quảng Ninh ngay trong đêm. Việc cấp bách không thể chậm trễ được.Còn lại 3 người trong phủ thờ, thầy Long lật lật sách Lịch Vạn Sự rồi gấp lại, hướng mặt lên nhìn Quốc Thiện rồi nói:- Ta nghe nói bên Tổ của con đang cần người bên Hiệp Hội giúp đỡ. Ta, Gia Hân và một đồ đệ nữa của ta sẽ sẵn lòng giúp đỡ và tất nhiên, ta vẫn lấy phí để lo việc cho Phủ thờ, dù ít hay nhiều. Nhưng ta có một điều kiện, không biết cậu có thể chấp nhận được không?- Xin thầy cứ nói ạ. – Quốc Thiện chăm chú lắng nghe những lời người đàn ông lớn tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn này nói. Thực sự nếu bên Hiệp Hội không thể cử người đi giúp đỡ thì anh sẽ đến để xin sự giúp đỡ của ông, nếu không thì không biết sẽ còn bao nhiêu người phải mất mạng nữa.- Bởi vì ta không thể dành toàn thời gian để giúp đỡ được cho nên đã phần Gia Hân sẽ giúp đỡ các cậu. Nhưng mà ta chỉ xin cậu một việc, nếu có những việc liên quan đến những điều mà các cậu không thể giải quyết được, xin hãy đi cùng với Gia Hân, đừng bỏ con bé lại. Vì chỉ cần đi với cậu, nó sẽ không gặp phải bất trắc gì. Cậu có đồng ý không?Nghe vậy, Quốc Thiện mỉm cười trả lời:- Việc mọi người đứng ra giúp đỡ thì giống như mọi người đang làm cố vấn cho tổ của con, cho nên bọn con có bổn phận phải bảo vệ mọi người. Việc này không phải là việc con phải đáp ứng mà là việc con nên làm ạ. - Tốt lắm, bây giờ ta yên tâm rồi. Hôm này có nhiều việc xảy ra, cho nên hai đứa cũng đã mệt lắm rồi. Ngày mai hai người đến tìm ta, ta sẽ đưa cho cậu một bộ quyền pháp đặc biệt và sẽ chỉ cho Gia Hân cách sử dụng La Bàn này cùng với cách vận khí mở năng lượng trong Tâm Thức. – Nói rồi ông đứng lên – Ta cũng mệt rồi cho nên ta vào nghỉ trước, hai đứa cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Thời gian gần đây mọi thứ cứ dồn dập kéo tới, không lúc nào được yên bình và khiến mọi thứ đều xáo trộn. Nghe thầy Long nói vậy, Gia Hân cảm thấy rất lo lắng. Cô sợ bản thân mình không đủ giỏi, không đủ năng lực để hoàn thành cái gọi là thiên mệnh ấy. Đối diện với Thủy Yêu có thể dùng một tay mà bóp chết cô, cô sợ mình khó có thể đương đầu với những thế lực mạnh mẽ và đầy biến hóa khôn lương như vậy. Cô thấy sợ hãi.Thấy được nỗi sợ lan tỏa trong tâm trí của cô, Quốc Thiện vô vai cô an ủi:- Em đừng lo lắng. Dù thế nào đi chăng nữa thì luôn có mọi người ở bên cạnh để sánh bước cùng em. Đừng suy nghĩ nhiều lắm.Cả hai người sánh vai bước ra khỏi phủ thờ. Trên bầu trời, ánh trăng khuyết lúc tỏ lúc mờ nhưng dù bị mây mù che lấp, nó vẫn cố tỏa sáng sau màn mây, để chờ đợi lúc mây mù tan đi lại chiếu ánh sáng trong đêm tối, soi đường cho những kẻ mất phương hướng.oOo.[Hôm nay mày đi hẹn hò với ông Thiện thế nào rồi?] – Trong nhóm chat, mọi người vẫn dò hỏi liên tục buổi hẹn tối nay của Gia Hân với Quốc Thiện.Lết cái thân xác mệt mỏi về, vừa vệ sinh cá nhân xong, một tay Gia Hân dùng máy massage cho da mặt, một tay vừa nhắn tin trả lời câu hỏi của mấy đứa bạn tò mò.[Hẹn hò gì chứ? Anh ấy giúp tao thì tao trả lễ mà thôi.][Trai đơn gái chiếc, mày nói thế ai mà tin được. Đã thế còn tới quán đồ Tây cho tình nhân. Đến đoạn trả ơn chưa mày nói cho tao biết xem.] – Linh Lan nhanh chóng gửi tin nhắn đáp lại.Tin nhắn này vừa hiện ra, những con người còn lại trong nhóm cũng lên tiếng đồng tình. Mặc dù, Gia Hân cũng có suy nghĩ riêng thật, nhưng ai lại nói bô bô ra đâu, cho dù là bạn thân đi nữa. Chúng nó lâu lâu vẫn còn nhai đi nhai lại quá khứ tỏ tình rồi bị từ chối của cô, cho nên cô không muốn quay lại vết xe đổ như lúc trước.Nhớ ra gì đó, Gia Hân nhắc nhở: [Đợt này chúng mày hạn chế đi về khuya một mình đi nhé. Tao sợ là thời gian này không được yên bình như trước. Để khi nào có thời gian, tao đưa chúng mày một lá bùa Sát Quỷ, chứ tao luôn cảm thấy không an tâm chút nào.][Chuẩn bị có chuyện gì hay sao mà mày nói nghiêm trọng thế?] – Hiếm khi hôm nay không có chuyến nên Khánh An tham gia cuộc nói chuyện và hỏi.[Tao cũng không thể nói rõ cho chúng mày được cho nên là chúng mày cứ cẩn thận thì hơn.] – Gia Hân đặt chiếc máy massage xuống rồi nhắn tiếp.Đột nhiên, Đan Nhi hỏi cô:[Mày có bùa chống mất ngủ không? Cho tao một tấm đi.][Sao vậy, đợt này mày bị mất ngủ hả? Do chạy nhiều việc quá hay sao vậy?] – Cô lo lắng hỏi.[Không phải tao. Cái ông mà đang tán tỉnh tao ấy, đợt này ông ấy mất ngủ, gầy rọc hẳn ra cho nên tao muốn xin cho ổng một lá bùa xem có đỡ hơn không. Ông ấy uống thuốc rồi trà các kiểu cũng không được.][Á à, chưa gì lo cho nhau trong khi chưa là gì của nhau hết. Cái nết chảnh của mày bay đâu mất tiêu rồi?] – Như bắt được sóng, Linh Lan đùa.[Kiểu ông ấy cũng trong hội chơi với nhau với tao. Bạn bè có vấn đề thì phải giúp chứ. Chúng mày đừng nghĩ lung tung. Vậy có bùa kiểu đó không vậy Miêu?][Bùa ngủ ngon thì tao không có nhưng mà có loại bùa An Thần, giúp tâm trí sảng khoái, tiêu trừ mệt mỏi. Tao nghĩ chắc có tác dụng. Để khi nào tao vẽ rồi gặp mặt tao đưa cho nhé. Nhưng mà giờ cũng muộn rồi, tao phải ngủ trước đây. Mệt lắm rồi. Chúc chúng mày ngủ ngon nhé.]Rồi chưa đợi chúng nó trả lời, cô đã lăn lên giường ngủ. Bây giờ chỉ có một giấc ngủ sâu mới xoa dịu được sử mệt mỏi đang lan rộng trong cả tâm hồn này. Ngủ dậy, ngày mai lại là một ngày mới.oOo.Mộng Miên: Vì cuối tuần này mình rảnh cho nên sẽ có hai chương vào cuối tuần nhé. Cảm ơn mọi người đã đợi.
Cả một đoàn người đang ngồi yên lặng trong phủ thờ nhà thầy Long. Tất cả mọi người có mặt ở đây không hẹn mà gặp đều chăm chú nhìn Gia Hân như thể cô là sinh vật lạ vậy. Bị nhìn chằm chằm như thế, cô cảm giác rất ngại ngùng. Mặc dù từ nhỏ đến lớn khi ra đường, mọi người nhìn cô cũng không phải là ít, nhưng mà trong hoàn cảnh như thế này là khiến cô không thể nào mà lờ đi được.- Thầy à, thầy và mọi người nhìn con nãy giờ rồi đó. Sao thầy chưa nói gì vậy? Nghe cô hỏi vậy thì mọi người ở đây cũng ngừng nhìn chằm chú vào cô mà quay về phía thầy Long, chờ ông lên tiếng. Và không phụ lòng mọi người ở đây, ông trả lời:- Ta nghi ngờ là con hấp thụ viên Thần Châu cho nên mới có thể tăng sức mạnh như vậy. Nhưng mà viên ngọc này có năng lượng rất mạnh mẽ, nếu mà con sở hữu viên ngọc này thì ít nhất cũng phải mạnh hơn ta. Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu được.- Thần Châu à? Đó là gì vậy? – Cô nhìn Quốc Thiện ở bên cạnh rồi hỏi thầy của mình.Ở bên cạnh, người đàn ông lớn tuổi nhất trong 3 người đàn ông lạ mặt đột ngột lên tiếng:- Cái này để tôi giải thích cho. Viên Thần Châu này là thứ mà qua nhiều đời nay, Hiệp Hội Đạo Giáo phải bảo vệ nó. Bởi vì nó ngày qua ngày hấp thụ tinh hoa đất trời, cho nên nó chứa đựng đầy linh khí mạnh mẽ và thuần khiết. Tuy nhiên, vào tháng trước thì bất ngờ biến mất khỏi trong trận pháp. Nếu viên ngọc này vào trong tay bọn yêu ma quỷ quái thì thời thế đại loạn mất. Nghe anh ta nói vậy, cô nghi ngờ hỏi:- Nếu nó nguy hiểm vậy thì sao không hủy nó đi?- Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Một phần nó gần như không bị phá hủy. Hai là một vị tiền nhân đã đánh đổi sự thịnh vượng của gia tộc để nhìn trộm sổ Thiên Mệnh của Nam Tào vì ông ấy đã bói ra được sẽ có Thiên Biến thứ 6. Ông ấy biết được sẽ có người mang Thiên Mệnh xuống giải cứu thế giới, và viên Thần Châu này là thứ mà người đó cần phải sở hữu. Cho nên, truyền lại cho thế nhân phải bảo vệ viên ngọc này thật kỹ để người mang Thiên Mệnh thực hiện nhiệm vụ.- Nhưng mà ta có thắc mắc, đúng là con có mệnh theo Đạo, nhưng ta không thể biết được con có phải là người đó không. Mà việc con chỉ mạnh lên một chút ít thể hiện việc con vẫn chưa hấp thụ viên ngọc đấy hoàn toàn. Cho nên nếu được ta phải tìm cách lấy viên ngọc đấy ra càng sớm càng tốt.Nói rồi ông lấy chiếc la bàn lên rồi bản cô vận khí luân chuyển khắp cơ thể để ông dò xét Tâm Thức của cô để xem có thể đưa viên ngọc này ra ngoài không.Cô ngồi xếp bằng kiểu thiền định, nhắm mắt định thần rồi phát khí luân chuyển tuần hoàn khắp cơ thể. Khi linh khí luân chuyển tuần hoàn thì nó tụ lại ở một nơi gọi là tâm thức. Mỗi người đều có tâm thức, dù họ có biết hay không, nó luôn hiện diện tại trên điểm ấn đường khoảng 5 centimet.La bàn này là vật đặt giữa tâm tận pháp bảo vệ viên Thần Châu này cho nên nó có cảm ứng đặc biệt với viên Thần Châu. Khi vận khí vào pháp khí này thì nó có thể kích hoạt năng lượng Thần Châu đang có trong người của Gia Hân.Soi kỹ vào Tâm Thức của cô thì thầy Long thấy, tâm thức và viên ngọc đã hòa làm một trong cơ thể của Gia Hân, tuy nhiên, nó đang trong trạng thái "đóng", nghĩ là mặc dù nó khai mở được năng lượng trong cơ thể của cô nhưng cô vẫn chưa kích hoạt hoàn toàn năng lượng thuần khiết này.Thấy thế thì ông thở dài, dừng phát khí rồi nói:- Không thể lấy nó ra nữa rồi, nó đã hòa làm một với tâm thức của Gia Hân rồi. Nếu cố gắng lấy nó ra thì tâm thức sẽ bị phá hủy, Gia Hân cũng khó toàn mạng. Nhưng mà tại sao nó lại nằm trong tay của Gia Hân chứ?Dừng phát khí rồi thở một hơi dài ra từ miệng, Gia Hân cũng cảm thấy nghi hoặc. Tại sao viên Thần Châu này xuất hiện trong cơ thể cô lúc nào mà cô không biết chứ?Một người trạc tuổi Quốc Thiện trong ba người nói:- Trưởng ban quản lý của Đỉnh Yên Tử kiêm một trong 5 người bảo vệ thần tích bảo rằng bởi vì nó là chứa đựng năng lượng thuần khiết mạnh mẽ, cho nên nó sẽ có linh tính và có thể tìm được người thiên mệnh cần nó. Vì vậy có thể nó đã tìm được cô Gia Hân đây và đã kết hợp để trở thành một phần với cô ấy.- Ta nghĩ cũng có khả năng này vì đồ vật được con người nâng niu qua thời gian cũng có linh tính. Nếu thật sự là vậy thì có thể Gia Hân có thể là người được nhắc trong lời tiên đoán đó. Ta cũng biết con có thiên mệnh phải làm, nhưng mà ta không ngờ nó lại lớn như thế này. – Thầy Long nói xong rồi quay qua 3 người thuộc Hiệp hội rồi nói – Bây giờ 3 người quay về Hiệp Hội đi rồi thông báo với Hội Trưởng là chuẩn bị tốt công tác chuẩn bị trong tình huống xuất nhất. Ta e là Thiên Biến sắp sửa sẽ xảy ra. La bàn này ta sẽ giữ lại để làm pháp khí cho Gia Hân, có thể nó sẽ kích hoạt năng lượng vốn có của Thần Châu. Và đặc biệt là, ngoài Hội Trưởng ra thì đừng hé lộ bất cứ thông tin nào của Gia Hân. Ta sợ những kẻ có mưu đồ xấu sẽ nhân cơ hội đồ đệ của ta chưa thể đảm đương tốt thiên mệnh mà ra tay.Nghe thầy Long nói vậy thì 3 người nhất trí rồi quay trở về Quảng Ninh ngay trong đêm. Việc cấp bách không thể chậm trễ được.Còn lại 3 người trong phủ thờ, thầy Long lật lật sách Lịch Vạn Sự rồi gấp lại, hướng mặt lên nhìn Quốc Thiện rồi nói:- Ta nghe nói bên Tổ của con đang cần người bên Hiệp Hội giúp đỡ. Ta, Gia Hân và một đồ đệ nữa của ta sẽ sẵn lòng giúp đỡ và tất nhiên, ta vẫn lấy phí để lo việc cho Phủ thờ, dù ít hay nhiều. Nhưng ta có một điều kiện, không biết cậu có thể chấp nhận được không?- Xin thầy cứ nói ạ. – Quốc Thiện chăm chú lắng nghe những lời người đàn ông lớn tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn này nói. Thực sự nếu bên Hiệp Hội không thể cử người đi giúp đỡ thì anh sẽ đến để xin sự giúp đỡ của ông, nếu không thì không biết sẽ còn bao nhiêu người phải mất mạng nữa.- Bởi vì ta không thể dành toàn thời gian để giúp đỡ được cho nên đã phần Gia Hân sẽ giúp đỡ các cậu. Nhưng mà ta chỉ xin cậu một việc, nếu có những việc liên quan đến những điều mà các cậu không thể giải quyết được, xin hãy đi cùng với Gia Hân, đừng bỏ con bé lại. Vì chỉ cần đi với cậu, nó sẽ không gặp phải bất trắc gì. Cậu có đồng ý không?Nghe vậy, Quốc Thiện mỉm cười trả lời:- Việc mọi người đứng ra giúp đỡ thì giống như mọi người đang làm cố vấn cho tổ của con, cho nên bọn con có bổn phận phải bảo vệ mọi người. Việc này không phải là việc con phải đáp ứng mà là việc con nên làm ạ. - Tốt lắm, bây giờ ta yên tâm rồi. Hôm này có nhiều việc xảy ra, cho nên hai đứa cũng đã mệt lắm rồi. Ngày mai hai người đến tìm ta, ta sẽ đưa cho cậu một bộ quyền pháp đặc biệt và sẽ chỉ cho Gia Hân cách sử dụng La Bàn này cùng với cách vận khí mở năng lượng trong Tâm Thức. – Nói rồi ông đứng lên – Ta cũng mệt rồi cho nên ta vào nghỉ trước, hai đứa cũng về nghỉ ngơi sớm đi. Thời gian gần đây mọi thứ cứ dồn dập kéo tới, không lúc nào được yên bình và khiến mọi thứ đều xáo trộn. Nghe thầy Long nói vậy, Gia Hân cảm thấy rất lo lắng. Cô sợ bản thân mình không đủ giỏi, không đủ năng lực để hoàn thành cái gọi là thiên mệnh ấy. Đối diện với Thủy Yêu có thể dùng một tay mà bóp chết cô, cô sợ mình khó có thể đương đầu với những thế lực mạnh mẽ và đầy biến hóa khôn lương như vậy. Cô thấy sợ hãi.Thấy được nỗi sợ lan tỏa trong tâm trí của cô, Quốc Thiện vô vai cô an ủi:- Em đừng lo lắng. Dù thế nào đi chăng nữa thì luôn có mọi người ở bên cạnh để sánh bước cùng em. Đừng suy nghĩ nhiều lắm.Cả hai người sánh vai bước ra khỏi phủ thờ. Trên bầu trời, ánh trăng khuyết lúc tỏ lúc mờ nhưng dù bị mây mù che lấp, nó vẫn cố tỏa sáng sau màn mây, để chờ đợi lúc mây mù tan đi lại chiếu ánh sáng trong đêm tối, soi đường cho những kẻ mất phương hướng.oOo.[Hôm nay mày đi hẹn hò với ông Thiện thế nào rồi?] – Trong nhóm chat, mọi người vẫn dò hỏi liên tục buổi hẹn tối nay của Gia Hân với Quốc Thiện.Lết cái thân xác mệt mỏi về, vừa vệ sinh cá nhân xong, một tay Gia Hân dùng máy massage cho da mặt, một tay vừa nhắn tin trả lời câu hỏi của mấy đứa bạn tò mò.[Hẹn hò gì chứ? Anh ấy giúp tao thì tao trả lễ mà thôi.][Trai đơn gái chiếc, mày nói thế ai mà tin được. Đã thế còn tới quán đồ Tây cho tình nhân. Đến đoạn trả ơn chưa mày nói cho tao biết xem.] – Linh Lan nhanh chóng gửi tin nhắn đáp lại.Tin nhắn này vừa hiện ra, những con người còn lại trong nhóm cũng lên tiếng đồng tình. Mặc dù, Gia Hân cũng có suy nghĩ riêng thật, nhưng ai lại nói bô bô ra đâu, cho dù là bạn thân đi nữa. Chúng nó lâu lâu vẫn còn nhai đi nhai lại quá khứ tỏ tình rồi bị từ chối của cô, cho nên cô không muốn quay lại vết xe đổ như lúc trước.Nhớ ra gì đó, Gia Hân nhắc nhở: [Đợt này chúng mày hạn chế đi về khuya một mình đi nhé. Tao sợ là thời gian này không được yên bình như trước. Để khi nào có thời gian, tao đưa chúng mày một lá bùa Sát Quỷ, chứ tao luôn cảm thấy không an tâm chút nào.][Chuẩn bị có chuyện gì hay sao mà mày nói nghiêm trọng thế?] – Hiếm khi hôm nay không có chuyến nên Khánh An tham gia cuộc nói chuyện và hỏi.[Tao cũng không thể nói rõ cho chúng mày được cho nên là chúng mày cứ cẩn thận thì hơn.] – Gia Hân đặt chiếc máy massage xuống rồi nhắn tiếp.Đột nhiên, Đan Nhi hỏi cô:[Mày có bùa chống mất ngủ không? Cho tao một tấm đi.][Sao vậy, đợt này mày bị mất ngủ hả? Do chạy nhiều việc quá hay sao vậy?] – Cô lo lắng hỏi.[Không phải tao. Cái ông mà đang tán tỉnh tao ấy, đợt này ông ấy mất ngủ, gầy rọc hẳn ra cho nên tao muốn xin cho ổng một lá bùa xem có đỡ hơn không. Ông ấy uống thuốc rồi trà các kiểu cũng không được.][Á à, chưa gì lo cho nhau trong khi chưa là gì của nhau hết. Cái nết chảnh của mày bay đâu mất tiêu rồi?] – Như bắt được sóng, Linh Lan đùa.[Kiểu ông ấy cũng trong hội chơi với nhau với tao. Bạn bè có vấn đề thì phải giúp chứ. Chúng mày đừng nghĩ lung tung. Vậy có bùa kiểu đó không vậy Miêu?][Bùa ngủ ngon thì tao không có nhưng mà có loại bùa An Thần, giúp tâm trí sảng khoái, tiêu trừ mệt mỏi. Tao nghĩ chắc có tác dụng. Để khi nào tao vẽ rồi gặp mặt tao đưa cho nhé. Nhưng mà giờ cũng muộn rồi, tao phải ngủ trước đây. Mệt lắm rồi. Chúc chúng mày ngủ ngon nhé.]Rồi chưa đợi chúng nó trả lời, cô đã lăn lên giường ngủ. Bây giờ chỉ có một giấc ngủ sâu mới xoa dịu được sử mệt mỏi đang lan rộng trong cả tâm hồn này. Ngủ dậy, ngày mai lại là một ngày mới.oOo.Mộng Miên: Vì cuối tuần này mình rảnh cho nên sẽ có hai chương vào cuối tuần nhé. Cảm ơn mọi người đã đợi.
Danh Sách Chương: