Vợ của ông Nhật Trung hơi do dự một chút nhưng cô giúp việc lớn tuổi bên cạnh bảo:
- Bà chủ cứ yên tâm nghỉ ngơi đi. Còn hơn một tiếng nữa lại tới thời gian tụng kinh. Tôi xuống lầu nấu cho bà chủ chén tổ yến. Việc còn lại để hai người họ là được rồi. Nếu sư thầy đã mời hai người này tới thì ắt hẳn hai người này cũng có chút tài năng.
Được người thân thuộc khuyên nhủ, bà ấy gật đầu chấp thuận rồi đi lên phòng ngủ ở lầu 3 để đánh một giấc. Cứ thức rồi lại ngủ liên tục khiến mà không thể tiếp tục trụ lại thêm được nữa.
Thấy hai người đã đi xuống dưới, Gia Hân cùng Quốc Thiện quay đầu nhìn về phía cửa phòng đang đóng kín với cái nhìn cẩn trọng. Cô đã nhìn thấy màu sắc yêu khí lúc trước của ông ấy, nó có màu tím giống như của Hồ Tinh, nhưng hiện tại, yêu khí tỏa ra trong căn phòng có màu xanh lục đầy quỷ dị, giống như của Mộc Tinh mà Hiệp hội đang tìm cách diệt trừ.
Có lúc nào, hắn ta đang ở đây không?
Ở bên cạnh, Quốc Thiện mặc dù không nhìn thấy gì nhưng anh vẫn cảm nhận được một áp lực to lớn phát ra từ trong căn phòng, khiến anh không thể nào lơ là cảnh giác.
Vặt tay nắm cửa, hai người tiến vào bên trong phòng. Khác với không khí lạnh lẽo được tỏa thì căn phòng này khá là sáng sủa. Mọi cửa sổ được mở ra hết cỡ làm cho căn phòng tràn đầy ánh sáng mặt trời.
Nhưng dù có được năng lượng mạnh mẽ của mặt trời dọi vào thì người nằm trên giường vẫn nằm im lặng và không có dấu hiệu tỉnh lại.
Gia Hân tiến đến bên giường của ông Nhật Trung. Yêu khí so với lần đầu tiền cô gặp ông ta mạnh mẽ hơn rất nhiều, giống như chính ông ta không phải là người mà là yêu quái vậy. Tuy nhiên, kì lạ hơn nữa là, trong cơ thể của ông ra tỏa ra một luồng quỷ khí to lớn. Hai thứ này cộng lại như đang đối chọi rất gay gắt trong cơ thể người đàn ông để dành quyền kiểm soát.
Gia Hân nhắm mắt và phóng ra luồng linh khí dò xét khắp cả căn phòng. Mặc dù nó giấu mình rất nhưng cô vẫn cảm nhận được trong căn phòng này có một con quỷ đang lẩn trốn. Nó không thể đi quá xa được bởi vì nó phải liên tục truyền quỷ khí vào cơ thể người đàn ông.
Gia Hân liếc mắt nhìn Quốc Thiện, ra hiệu cho anh đứng sát giường, bảo vệ cơ thể đang nằm bất tỉnh nhân sự của ông Nhật Trung, còn cô thì chầm chậm đi vòng quanh căn phòng ngủ lớn đầy đủ tiện nghi này.
Trong phòng còn có yêu khí gây nhiễu nên không thể sử dụng là bàn để xác định vị trí của nó được, cho nên, cô phải tự nhìn đến từng góc nhỏ trong căn phòng.
Sau một hồi tìm kiếm thì cô dừng lại ở con búp bê BJD nam mang phong cách quý ông đặt ở trên tủ trưng bày trong phòng. Cô nhìn nó chằm chằm không chớp mắt. Đôi nhiên, đầu của con búp bê quay về phía cô rồi nở một nụ cười quỷ dị với đôi mắt đỏ như máu.
Gia Hân cầm cây kiếm gỗ đào đã cầm sẵn ở trong tay rồi đánh về phía con búp bê, nhưng nó bay lên không trung và lao về phía người đàn ông đang nằm trên giường. Quốc Thiện thấy thế thì nhanh chóng tung một cước đá về con búp bê đắt tiền đang lao đến khiến nó bị đánh bật về phía cửa ban công.
Sau khi nhận một đòn hiểm, một luồng khí màu đỏ như máu chui ra từ trong búp bê và xuất hiện trước mắt mọi người. Hắn có đôi mắt đỏ và làn da đỏ như máu, tứ chi vẫn giống như con người, tuy nhiên, hắn to lớn hơn rất nhiều đối với một người đàn ông trưởng thành, khoảng 2,5 mét.
Ở sau lưng hắn, ánh mặt trời vẫn tiếp tục thiêu đốt nhưng hắn có vẻ không hề hấn gì cả. Hắn mở miệng, một giọng nói kì quái như tập hợp bởi vô số giọng nói chồng chéo lên nhau vang lên:
- Đừng có nhúng tay vào chuyện của người khác. Cút đi. Không thì hôm nay ta sẽ xé xác các ngươi ra.
Loài lệ quỷ này trước kia cũng chỉ là ma quỷ vất vưởng không có người thờ phụng, nhưng sau một thời gian liên tục ăn linh hồn của những ma quỷ khác thì có sức mạnh to lớn hơn và có thể khống chế các cô hồn dã quỷ trong một khu vực.
- Ngươi đã làm ăn khá nhiều linh hồn ma quỷ khác rồi cho nên giờ ta đánh tan quỷ hồn của ngươi cũng không tính vào sát nghiệp. Hôm nay gặp chúng ta là người đen rồi. – Gia Hân vuốt ve chiếc la bàn trong lòng bàn tay rồi nói.
Vừa dứt lời thì con quỷ xông tới cô để đi tìm được chết. Thế là 2 người một quỷ đánh nhau hăng say trong căn phòng 100m2 đầy những vật dụng đắt tiền. Chắc là không tính phí bồi thường tài sản khi bọn cô xong việc đâu nhỉ?
...
Chân Gia Hân dẫm lên con quỷ đang gào khóc trở về nguyên hình lúc vừa mới chết ở dưới chân rồi di di cười khuẩy:
- Không phải mạnh miệng lắm sao? Nào, tới xé xác tụi này đi.
- Chị à, em xin lỗi chị. Em không muốn chết đâu. – Con lệ quỷ ôm đầu khóc nói. Còn đâu con lệ quỷ đầy quyền lực trong khu phố khiến biết bao cô hồn dã quỷ sợ chết khiếp nữa.
- Ngươi đã chết rồi. Không có chết lại lần nữa được đâu. Nhưng mà nếu ngươi muốn thử cảm giác quỷ hồn bị đánh tan tác không còn lại gì thì cứ thử tìm mọi cách trốn xem. – Cô bỏ chân xuống nhìn con quỷ bị trói bằng dây xu chặt như gói bánh tét ở phía đối diện. – Nói, vì sao tìm mọi cách để hại người này?
Vừa hỏi xong thì cô kéo Quốc Thiện ngồi trên ghế salon sát giường ngủ đang còn nguyên vẹn trong phòng. Nếu bà chủ nhà này đi vào thấy quang cảnh tan hoang này thì chắc sẽ hồn tiêu phách tán mất. Xung quanh mọi thứ đều vương vãi ra sàn nhà giống như căn phòng vừa mới trải qua một cơ địa chấn không hề nhỏ.
- Làm lệ quỷ lâu rồi nên em cũng muốn thử có cảm giác làm người bình thường lại. Vài hôm trước em đi tuần trong khu này thì thấy người đàn ông giàu có này có một mảnh yêu hồn được dấu trong cơ thể rất mạnh mẽ. Cho nên em nổi lòng tham, muốn cướp mảnh yêu hồn để gia tăng sức mạnh, vừa muốn cướp thể xác của ông ta để hưởng cuộc sống giàu sang. Nhưng mà ai ngờ khi em đưa quỷ khí vào trong cơ thể ông ta thì mảnh yêu hồn kia bật chế độ bảo vệ khiến ông ta hôn mê bất tỉnh chứ. Nhưng mà may mắn là, yêu hồn đấy đã bị cho ngủ say để tránh yêu khí tỏa ra mạnh mẽ thu hút đám đạo sĩ cùng pháp sư đến, cho nên em nghĩ nếu cố gắng sẽ chiếm lấy được. Ai ngờ đến khi em sắp chiếm được cơ thể cùng tiếp cận mảnh yêu hồn này thì anh chị lại tới rồi. – Tên lệ quỷ dường như nhìn thấy được tương lai tăm tối khi không thành thật khái báo, cho nên đã thuật lại tất cả sự việc cho hai người đang nhàn nhã ngồi ở đối diện.
- Nhìn ngươi cũng cỡ hơn trăm tuổi rồi. Gọi anh gọi chị là muốn chúng ta tổn thọ à? – Cô lớn tiếng nói. Lâu lâu đi bắt nạt "quỷ" cũng vui đấy chứ.
- Em không dám. Không dám. – Tên lệ quỷ cuống cuồng nói. Biết thế hắn ta đã nghe lời mấy con quỷ khác là đừng động chạm đến người đàn ông này, không thì cũng không đến nỗi phải gặp bà la sát này.
- Giờ quỷ khí trong người người đàn ông này thì sao? Giờ chỉ cần ta đánh tan quỷ hồn của người thì quỷ khí tự động biến mất à? – Cô hù doạn.
Quốc Thiện thấy hành động kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu này của cô thì cười yêu chiều. Đáng yêu thật!
- Ấy ấy, đừng. Giở anh chị có đánh "chết" em thì quỷ khí cũng không thoát ra được. Để em thu hồi là được. – Nói xong thì ngay tức khắc hắn ta mở rộng miệng, hút luồng quỷ khí màu đỏ kia ra khỏi cơ thể của người đàn ông.
Nhưng sau khi quỷ khí được thu hồi thì luồng yêu khí vẫn mạnh mẽ tỏa ra xung quanh ông Nhật Trung và ông ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Phật quang trong vòng tay bồ đề được đeo trên tay ông ta cũng đang có dấu hiệu nhạt dần. Có lẽ, chính vòng tay này cũng đã níu linh hồn ông ta còn tồn tại được trong cơ thể. Nếu nó bị hiệu lực thì có thể linh hồn của ông ta sẽ bị yêu khí bào mòn rồi biến mất mất.
Gia Hân nhíu mày nói với Quốc Thiện:
- Có lẽ giờ chỉ còn cách là lấy yêu hồn kia ra khỏi cơ thể ông Nhật Trung thì lúc đấy ông ta mới tỉnh lại. Nhưng e là em cần phải dùng chính khí của anh để dụ quỷ hồn ra ngoài, không thì cũng không có cách nào khác.
Chính khí vừa là thứ mà yêu quái thèm khát cũng là thứ mà chúng sợ hãi nhất. Chỉ cần dùng một tia chính khí nhỏ thì dù nó có đang ở trong trạng thái bị ngủ đông thì vẫn dễ dàng bị dụ ra ngoài.
Nghe cô nói thì Quốc Thiện gật đầu đồng ý.
Vừa nghe được cô đồng ý thì Gia Hân quay người thu lệ quỷ vào trong lá bùa hình người rồi cất gọn gàng vào trong túi và bỏ ngoài tai hết tất cả lời gào thét cầu xin của hắn ta. Ma quỷ đã ăn nhiều linh hồn khác rồi thì không thể thả đi được nữa. Cô phải đem về cho người của Hiệp hội để giải quyết.
Cô nâng niu chiếc la bàn rồi nói:
- Giờ tất cả phải nhờ ngươi rồi. – La bàn rung lên hưởng ứng câu nói của cô như ra hiệu hãy tin tưởng vào nó.
Gia Hân ra hiệu anh đưa tay chạm lên đầu của ông Nhật Trung, sau đó cô kích hoạt la bàn khiến nó bay lên không trung và dừng lại trên đầu của ba người. Một tay Gia Hân đưa một luồng linh khí vào từ miệng của ông ta vừa kích hoạt chính khí ở trên người Quốc Thiện đưa vào tâm thức của người đàn ông đang bất tỉnh.
Thấy chính khí lơ lửng như gọi mời, mảnh yêu hồn như run lên vì vui sướng, lần theo sự dẫn dụ của Gia Hân từ từ tiến ra ngoài. Nhưng có lẽ vì đã ở trong cơ thể của người đàn ông lâu này, mảnh yêu hồn này di chuyển khiến ông Quốc Trung đau đớn rên rỉ, mồ môi từ trên trán túa ra như biểu thị cho cơn đau tận hồn phách này của ông.
Quốc Thiện thấy trán cô đang lấm tấm mồ hôi, nhưng anh dặn lòng không thể quấy rầy lúc cô đang vận khí được cho nên đưa mắt rời đi để làm cho bản thân mình không phân tâm.
Khi mảnh yêu hồn chuẩn bị lấy ra từ trong miệng ông Nhật Trung thì cửa phòng mở ra khiến hai người quay đầu nhìn về phía cửa. Cô giúp việc cùng thư ký của người đàn ông tiến vào.
Thấy hai người đang lôi mảnh yêu hồn mà mình cất giấu trong cơ thể của ông Trung thì Ngọc Lâm lao tới muốn dừng hành động của hai người lại. Không may cho hắn là khi hắn chuẩn bị tiến tới thì yêu hồn cũng đã bị đưa ra ngoài.
Bởi vì yêu hồn của hắn là một thể, hắn chỉ phân tách ra để phòng trường hợp bị bọn Đạo sĩ bắt được thì vẫn có một đường sinh cơ để quay lại, cho nên sau khi yêu hồn bị đưa ra ngoài, nó lao về phía Mộc Tinh và nhập vào trong cơ thể của hắn.
Khi yêu hồn trở nên đầy đủ thì vòng ngọc mà chủ nhân đưa cho hắn không còn có thể che dấu yêu khí được nữa. Yêu khí của người hắn như cơn lũ trào ra ngoài, hất bay hết những đồ vật nhỏ trong phòng, kể cả cô giúp việc phía sau hắn cũng bị hất tung ra xa. May mắn có lá bùa mà Gia Hân gắn lên người cô ấy lúc trước, không thì nguy to.
Gia Hân dùng linh lực tạo một tấm khiên bảo vệ hai người phía sau. Cô đã cảm thấy tên thư ký này có gì đó kỳ lạ, không ngờ, hắn ta chính là yêu quái. Đã thế, còn là Mộc Tinh mà bọn họ đã tìm kiếm mấy ngày nay.
Luồng yêu khí màu xanh lục đã làm bại lộ hành tung của hắn. Yêu khí giao động lớn như thế này thì sẽ mời gọi người của Hiệp hội đến đây trong chốc lát.
Mất một lúc yêu hồn mới hợp lại làm một. Từng mảnh hồn dần dần gắn lại với nhau làm hắn đứng yên bất động dang hai tay ra chờ đợi sự dung hợp. Cổ tay áo bị ven lên cao của hắn làm lộ ra chiếc vòng ngọc quen mắt ở phía tay trái.
Đây là chiếc vòng mà Linh Lan đã đeo lúc trước. Cô không thể nhầm được.
oOo.
Mộng Miên: Truyện cũng gần đi tới chặng cuối rồi, không biết mọi người có thấy truyện của mình có còn bị chán nữa không. ^~^. Cảm ơn mọi người đã lết tới chương này chỉ để thấy sự tiến bộ trong việc viết lách của mình. Nếu có sai sót thì xin mọi người thông cảm cho mình. Mình rất biết ơn sự ủng hộ của các bạn đối với mình. Chúc mọi người có một ngày tốt lành.