Đều là bạn học với nhau, bọn họ đương nhiên biết giọng hát của Thương Ngôn có bao nhiêu khủng khiếp.Nếu giọng hát của một số người được ví như phương thuốc chữa bách bệnh thì giọng hát của Thương Ngôn chính là thuốc độc đòi mạng người.Không chỉ có khó nghe, mà cô còn hát lệch nhịp chậm tiết tấu cơ.Thương Ngôn bày ra bộ mặt đáng thương, khẩn cầu mọi người: “Có thể chuyển sang hình phạt khác được không?”Cô có thể mất mặt trước các bạn học thân thiết của mình nhưng cô không muốn mất mặt trước Tần Mục thêm nữa.
Cô sợ khi nghe cô hát được một câu, anh trực tiếp bị dọa sợ chạy ra khỏi đây.“Không được, bắt buộc phải tuân thủ quy tắc trò chơi.” Giang Thừa buông ra lời lẽ chính đáng, nhưng trên mặt anh ta không nhịn được mà lộ ra nụ cười trêu trọc.“Đã lâu không nghe Thương Ngôn hát rồi.
Tôi rất hoài niệm đấy!” Trương Hàm cố tình nhấn mạnh mấy chữ cuối, trong toàn bộ giới giải trí cậu ta khó mà tìm thấy một người hát tệ hơn Thương Ngôn.Khương Uyển vừa rồi vẫn mải mê ngồi hát, hiện tại đã bị khô họng nên đành dừng lại ngồi xuống uống miếng nước.
Cô ấy nghe được Thương Ngôn bị phạt hát, vẻ mặt không giống nổi tia hưng phấn tốt bụng giao microphone cho cô.
Nhiệt tình chọn bài hát, “Tiểu Ngôn, cậu muốn hát bài gì để mình tìm giúp.”Thật ra chọn bài gì đối với cô vẫn vậy, tóm lại đều sẽ tạo ra thảm họa âm nhạc.
Nhìn Tần Mục ngồi bên cạnh mình, cô suy nghĩ một hồi rồi nói: “Mình muốn hát một bài đơn giản thôi, cậu tìm bài ‘Ngọt Ngào’ của Đặng Lệ Quân giúp mình.”Nhạc dạo dần dần vang lên.Thương Ngôn đứng giữa hàng ghế, bàn tay nắm microphone run run, còn hồi hộp hơn khi lên sân khấu nhận giải thưởng.“Cái kia …” Thương Ngôn nhìn anh đỏ mặt, đặc biệt xấu hổ mà nói: “Thầy Tần, giọng hát của tôi rất khó nghe, anh nên chuẩn bị tâm lí vững vàng.” Tần Mục mỉm cười nhìn cô, không hề nói gì.“Ngọt ngào …” Ngay từ khi cô cất giọng hát lên, lời và beat đã cách nhau vạn dặm.Thảm hại hơn chính là, cô phát hiện ra giọng gốc của bài hát đã bị Triệu Càn tắt đi.
Hiện tại toàn bộ phòng hát đều vang lên giọng hát khủng khiếp của cô, Thương Ngôn quay đầu trừng mắt với Triệu Càn một cái.Cậu ta không hề chột dạ mà mỉm cười, làm mặt quỷ với cô.Không có giải pháp nào giảm bớt giọng hát tệ hại này của cô, Thương Ngôn đành cắn răng hát tiếp.
Cô càng hát càng khó nghe, nhìn màn hình hiển thị mới qua nửa bài hát.
Thương Ngôn tuyệt vọng gần chết, ngay khi cô cảm thấy mình không thể hát thêm được nữa thì giọng hát nam trầm thấp từ phía sau truyền tới.Thương Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Tần Mục ung dung cầm một chiếc microphone khác, hòa thanh cùng cô.Ca khúc này do Đặng Lệ Quân dùng giọng hát ấm áp của mình chinh phục khán giả.
Lời bài hát như lời tự sự của thiếu nữ tuổi đôi mươi với như hờn dỗi đáng yêu.
Mà khi được Tần Mục hát lên thì giống như bản tình ca dịu dàng êm ả tràn đầy nhu tình.Thương Ngôn sửng sốt vài giây, rất nhanh chóng nhận ra anh đang giúp mình, vội cầm chặt microphone hát tiếp.
Nhờ có giọng hát của Tần Mục mà cô cảm thấy mình không còn khẩn trương như trước nữa, có thể cảm nhận một chút nhịp điệu.Đến đoạn điệp khúc cao trào, Thương Ngôn quay sang nhìn anh, cô thấy ánh mắt của Tần Mục ngập tràn vẻ thâm tình.
Thương Ngôn cảm nhận được đang có hàng ngàn bông hoa nở trong tim mình.Loại cảm giác này, hoàn toàn khác với cảm giác mỗi ngày cô lên Weibo gọi anh một tiếng ông xã hai tiếng ông xã đến chà đạp em đi.Nếu giữa cô và anh có một giới hạn nhất định thì Thương Ngôn nghĩ rằng mình đã lỡ vượt qua giới hạn này mà tiến lên phía trước mất rồi.------oOo------.