Hai tiếng sau sẽ trở lại công ty.”Dứt lời, cô mở cửa ngồi lên xe, nói địa điểm cần đến cho tài xế: “Cậu đi tới cao ốc Hoa Gia giúp tôi.”Tài xế Tiểu Trương gật đầu, quay đầu xe một vòng rồi giẫm chân ga đi thẳng một đường tới nơi được phân phó.Khi tới nơi Thương Ngôn không có xuống xe, cô bảo Tiểu Trương dừng xe bên cạnh đường.
Nhìn qua lớp cửa kính, cảnh vật bên ngoài rất rõ ràng.
Trước cửa cao ốc Hoa Gia, người đàn ông hơn năm mươi tuổi tóc đã bạc màu hoa râm, trên gương mặt hằn lên dấu vết của thời gian.Ông ta cúi người tiếp nhận thẻ công vụ từ một người nhân viên trẻ, tay trái vươn ra run rẩy có vẻ như không linh hoạt khiến người phụ nữ kia chờ đợi tới mức mất hết kiên nhẫn thúc dục.
Mãi một lúc sau thẻ mới được quẹt xong, trên gương mặt già nua kia nở một nụ cười lấy lòng, đầu càng ngày cúi thấp mở miệng: “Xin lỗi đã làm trễ nải thời gian của cô.” Người phụ nữ mắng chửi vài câu sau đó mới lái xe rời đi.Nhìn tới đây, Thương Ngôn nhắm mặt lại dựa người vào ghế da êm ái nói với Tiểu Trương:“Chúng ta trở về công ty được rồi.”Tiểu Trương gật đầu dù không hiểu gì, cậu ta thắc mắc mục đích tới đây của cô nhưng lại không dám nhiều lời.
Nhìn từ gương chiếu hậu, có thể thấy sắc mặt Thương Ngôn rất xấu cho nên mọi câu hỏi nghi vấn trong đầu cậu ta nhanh chóng biến mất.Khung cảnh quen thuộc dần biến mất, Thương Ngôn nhớ tới những ngày bản thân vất vả hoàn thành vai diễn nữ thứ.
Khi ấy quản lý cũ của cô đưa cô tới bữa tiệc đóng máy, nơi đó có đủ loại người, đạo diễn có, nhà làm phim có, mấy tên phú nhị đại cũng có.
Ngoại trừ nữ chính không đến, còn lại tất cả các diễn viên đều bị đạo diễn kéo tới bữa tiệc này.
Ở đây Thương Ngôn là xinh đẹp nhất nên hấp dẫn không ít ánh nhìn.Khi bữa tiệc diễn ra, một tên phú nhị đại trẻ tuổi vẫn luôn nắm lấy tay cô, ép cô cùng anh ta uống rượu tới lúc say khướt mới vỗ ngực bảo đảm, “Về sau nếu gặp chuyện khó khăn cứ tới tìm anh.
Không có việc gì xảy ra ở thành phố B mà anh không giải quyết được.”Cô đương nhiên biết rõ không nên tin mấy lời này.
Nhưng lúc đó bản thân cô tự đánh cược với chính mình, rót một ly rượu trắng uống cạn, mỉm cười dịu dàng cất lời: “Triệu tổng nói lời phải giữ lấy lời, không được đổi ý.
Hiện tại tôi rất cần ngài giúp tôi một chuyện.” Nụ cười của cô hoa nhường nguyệt thẹn nhưng ẩn dấu trong đó lại là sự lạnh lẽo.“Có một người khiến tôi chỉ cần nghĩ tới liền cảm thấy khó chịu, trong lòng như chứa hàng vạn cây kim đâm vào da thịt.
Tôi muốn nhờ ngài giáo huấn ông ta giúp tôi.”“Mặc dù biết yêu cầu này sẽ gây thêm phiền toái đến cho ngài.
Nên tôi nguyện ý tặng ngài hết số tiền thù lao của bộ phim để thể hiện thành ý, mong ngài sẽ giúp đỡ.”Ngay khi nhận được kịch bản từ tay Chu Sổ, Thương Ngôn cảm thấy mình cùng nữ chính Lâm Sang có chút giống nhau lại đôi chút không giống.Trong kịch bản, Lâm Sang liên tục bị cha dượng tính kế xâm hại tuy rằng cầu xin sự giúp đỡ nhưng không ai nguyện ý tin tưởng.
Về sau cô ấy đến thành phố khác sinh sống, theo học trường Đại Học mong muốn, gặp được người bạn trai vừa lòng.Vào chính thời điểm sắp kết hôn đột nhiên lại bị cha dượng tìm thấy, đe dọa bằng ảnh chụp khỏa thân.
Ông ta dùng thứ dơ bẩn đó để uy hiếp muốn phát sinh quan hệ với Lâm Sang.
Nữ chính Lâm Sang đột nhiên nhận ra, cả đời mình không thể thoát khỏi người đàn ông ghê tởm này.
Cuối cùng cô ấy mặc chiếc váy cưới trắng tinh, tuyệt vọng nhảy từ lầu hai mươi tám xuống.Giữa cô ấy và cô có điểm tương đồng.
Nhưng so với Lâm Sang thì Thương Ngô lại may mắn hơn..