Giờ phút này, Thương Ngôn âu sầu nhíu mày buồn bã nằm ở trên giường nhìn trần nhà đến phát ngốc.
Cô không nghĩ đến mọi chuyện lại xảy ra như vậy?Mới mấy phút trước, cô và anh đã hôn, đã ôm rồi cùng nhau lăn lên giường.
Nhưng cuối cùng anh lại phải kìm nén con mãnh thú trong người trong người xuống, đi thẳng vào phòng tắm.
Để mình cô nằm đây trên chiếc giường trống vắng.
Mấy điều này đều do lời cô nói khi nãy gây ra.Bàn tay nhỏ bé của Thương Ngôn oán trách siết chặt ga giường, lông mi chớp chớp muốn khóc mà không thể khóc nổi.Đây là cơ hội tốt đến thế nào, vậy mà cô lại để vuột mất.
Đáng ra dựa theo trí tưởng tượng của Thương Ngôn, anh và cô sẽ cởi bỏ lớp quần áo vướng víu, da thịt nóng bỏng kề sát nhau một khe hở không có.
Nhưng hiện tại thật phũ phàng, Tần Mục nói dừng là dừng.
Trời ơi!Thương Ngôn nặng nề thở dài như muốn trút hết những tiếc nuối tích tụ trong lồng ngực.
Cô đã chờ chuyện này xảy đến hàng vạn lần, vất vả lắm mới có cơ hội.
Hơn nữa còn là nam thần chủ động vậy mà cô lại nói mấy lời khiến anh hiểu lầm.
Đã thế, khi anh đứng dậy cô phải nhào ra giữ chặt anh lại chứ?Hiện tại, Thương Ngôn đặc biệt muốn tự đánh bản thân mình.Cô tiếp tục nằm trên giường lớn ngây ngốc hơn nửa tiếng mới thấy Tần Mục từ phòng tắm bước ra.
Tóc anh chưa khô hoàn toàn, vài sợi tóc đọng nước nhỏ giọt theo bước chân rơi xuống sàn gỗ, rất nhanh biến mất bởi nhiệt độ ấm áp từ điều hoà toả ra.Nhìn cô gái nhỏ nằm yên trên giường, nhất thời Tần Mục không biết mở lời nói gì cho phải.Anh vốn là người giỏi kiềm chế.
Thanh tâm quả dục nhiều năm cũng cảm thấy không vấn đề gì.
Thậm chí anh còn bị Tống Tư Hạo trêu ghẹo nơi nào đó có vấn đề.Nhưng vào thời điểm khớp thoại ban nãy, khi Thương Ngôn sát lại gần anh mang theo mùi hương hoa lài thoang thoảng, nhàn nhạt như có như không trêu trọc lòng người, mời gọi Tần Mục phạm tội.Huyết khí dâng trào, anh không suy nghĩ được nhiều trực tiếp hôn lên đôi môi no đủ căng mọng kia.Ban đầu chỉ là thoáng quá, đơn thuần như tờ giấy trắng không nét vẽ nhưng Thương Ngônquá ngọt ngào vừa mới nếm thử đã khiến lý trí anh sụp đổ.
Bản thân như con ngựa bấtkham tuột cương không thể kiểm soát.Anh khẽ thở dài, có lẽ doạ cô sợ rồi.Anh không nên đánh giá cao khả năng tự chủ bản thân bởi nó dễ dàng bị phá vỡ khi đối mặt với người trong lòng.“Vừa rồi do anh nóng vội không nghĩ tới cảm nhận của em, xin lỗi em.” “Không, không sao đâu.”Thương Ngôn đột nhiên ý thức được mình nãy giờ vẫn luôn ngẩn người nghĩ chuyện linh tinh ngay cả quần áo cũng quên mặc, cô vội vàng kéo chân bông che khuất cơ thể.Vừa rồi ý loạn tình mê cho nên đối với việc mặc hay không cô đều không cảm nhận được.Bây giờ lý trí trở về, đối mặt nói chuyện với anh trong khi bản thân quần áo chưa có khiếnThương Ngôn ngượng ngùng ít nhiều.Cô im lặng đánh giá sắc mặt anh, Thầy Tần nhà cô dường như đang tự trách bản thân.“Thầy Tần, em không trách anh.
Ban nãy chính em cũng có chút xúc động.” Dù sao khi nãy anh hôn cô, Thương Ngôn cũng chủ động ôm lấy cổ anh như đang hùa theo hành động đó.Tần Mục hướng mắt nhìn cô vừa vặn thấy rõ da thịt trắng hồng mềm mại theo từng động tác cọ quậy mà khuôn ngực căng tròn tùy ý phập phồng.
Tuy rằng cách một lớp chăn mỏng manh nhưng anh vẫn như cũ có thể tưởng tượng được bộ dạng đẹp mắt bên trong.Hơi thở của anh thêm vào phần nặng nề, Tần Mục cố gắng nhìn ra nơi khác, thở dài nói với cô: “Em mặc đồ vào trước, có chuyện gì để sau hẵng nói.”.