Phương Minh Tân tình cờ bắt gặp một kẻ có tiền khi dễ Tần Mạn Yên, anh liền ra tay giúp cô giải vây.“1, 2, 3, bắt đầu!” Trần đạo diễn vừa lên tiếng, mọi người mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc.Nhà hát Nhạc Môn xa hoa, trụy lạc Tần Mạn Yên từ trên sân khấu bước xuống, cô vừa hoàn thanh xong ca khúc cuối cùng của buổi tối hôm nay.
Nhưng đi xuống vài bước, tên phú thương trung niên đã ngăn cô lại.Đối với ánh mặt đáng khinh của hắn ta trong lòng cô liền cảm thấy buồn nôn.
Tuy vậy trên mặt lại không thể hiện ra, chỉ mỉm cười nhỏ nhẹ mở miệng: “Tiên sinh, tôi đã kết thúc công việc, nếu ngài thích, thì ngày mai lại đến Nhạc Môn đi.”Hắn ta tỉ mẩn đánh giá cô, “Em ở đây hát được trả bao nhiêu tiền tôi sẽ trả gấp bội.
Tiểu mỹ nữ đêm nay theo tôi đi.” Nói xong hắn ta đối với cô liền giở trò.“Tôi chỉ kiếm tiền nhờ giọng hát, tiên sinh muốn tìm tình nhân thì ngài đã tìm nhầm người rồi.” Cô vừa nói vừa muốn trốn thoát.Hành động này đương nhiên đã chọc giận tên phú thương trước mặt, hắn cầm ly rượu đỏ trong tay hắt vào người cô, ngoài miệng còn không sạch sẽ mắng: “Chỉ là một con hát mà còn làm mình làm mẩy.”Tần Mạn Yên nhìn hắn giơ tay lên, nhắm mắt chuẩn bị chịu đựng cái tát của hắn ta.
Đúng lúc này, Phương Minh Tân đi ngang qua, anh nhanh chóng nắm tay bàn tay tên phú thương, càng nắm chặt càng dùng sức, phú thương cuối cùng nhịn không được, đau đến kêu lên thành tiếng.“Mày là ai? Dám động thủ với lão tử, có tin là tao cho người đánh chết mày không?” “Một đại nam nhân, lại đi khi dễ một cô gái yếu đuối.” Phương Minh Tân nhướng mày, cười lạnh một tiếng: “Nếu như ông không phục, ngày mai đến Phương Công Quán tìm tôi.” “Phương Công Quán? Cậu, cậu là Nhị thiếu gia của Phương gia!” Dường như hắn ta ý thức được chuyện gì đó, gương mặt sợ tới mức trắng bệch, chạy đi.Rượu đỏ theo gò má cô chậm rãi chảy xuống, làm hỏng gương mặt tinh xảo.
Tần Mạn Yên biết bản thân lúc này trông cực kỳ chật vật.
Cô cúi đầu, lấy tay lau lên mặt, thốt lên tiếng “Cảm tạ.”Giọt nước mắt chậm rãi từ hốc mắt rơi xuống, đọng lại trên nền đá cẩm thạch sáng bóng trên sàn.
Cô nhắm mắt lại, cô gắng đem nước mắt nuốt lại vào trong.“Cho cô.” Phương Minh Tân đem khăn tay sạch sẽ đưa tới trước mặt cô, trong giọng nói mang theo chút thương tiếc không đành lòng.Tần Mạn Yên mở mắt ra, sửng sốt một khắc, tiếp nhận khăn tay.
Lau đi sạch sẽ mới ngẩng đầu, ôn nhu nhìn anh nở nụ cười: “Đa tạ Phương tiên sinh.”Say một ánh nhìn, cả đời trầm luân.
Có lẽ vào giờ khắc này Tần Mạn Yên không biết rằng sau này bản thân vạn kiếp mê đắm người đàn ông trước mặt.“Cắt.
Qua cảnh!” Cảnh quay thuận lợi khiến tâm tình ông cảm thấy thoải mái, trên môi đọng lại nụ cười hài lòng.Tần Mục từng nhận rất nhiều giải thưởng lớn, kỹ thuật diễn xuất đương nhiên rất tốt.
Làm cho ông bất ngờ chính là, Thương Ngôn vừa rồi biểu hiện rất tốt.
Nụ cười ban nãy của cô, thể hiện rất rõ ràng khắc họa qua hành động chứ không cần lời nói.Ban đầu ông chấp nhận để Thương Ngôn đóng vai diễn này vì coi trọng giá trị nổi tiếng cũng như thái độ làm việc chuyên cần của cô.
Không ngờ diễn xuất của cô lại tốt hơn dự kiến của ông rất nhiều.Tiểu Nhã đi đến cạnh Thương Ngôn, tay cầm khăn giấy dè dặt cẩn trọng lau mặt giúp cô.
“Chị Ngôn, ban nãy chị đã phá kỉ lục của bản thân, không bị NG [1] lần nào.” Tiểu Nhã giọng nói tràn ngập sự tán thưởng, cô bé nhớ cảnh quay thuận lợi nhất của Thương Ngôn ở các bộ phim khác cũng phải NG đến hai lần nhưng hôm nay một lần đã xong.[1] NG: Thuật ngữ chuyên ngành, dùng để chỉ những cảnh quay hỏng phải quay lại.
Viết tắt của từ No Good.“Vậy là em không biết đấy thôi, hôm qua chị đã phải tập luyện cảnh này không biết bao nhiêu lần ở phòng đâu.”Nói xong, cô liếc mắt nhìn về phía Tần Mục đang ngồi nghỉ ngơi trên tay có cầm theo chai nước khoáng.
Anh vặn lấy nắp trai mở ra, ngẩng đầu lên uống, yết hầu vì thế mà dao động lên xuống.Thương Ngôn nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cô cảm thấy nam thần của cô thật khiêu gợi.
Uống nước thôi cũng khiến cô muốn phạm tội.
Ban nãy anh đóng vai thiếu niên con nhà giàu mười bảy, mười tám tuổi thật sự khiến cô quên mất thực ra anh đã ba mươi tuổi rồi.
Ba mươi tuổi mà vẫn trẻ đẹp.“Chị Ngôn! Chị đang nhìn cái gì vậy?” Tiểu Nhã ở trước mặt cô vẫy vẫy, thu hút lực chú ý từ cô..