• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau, khi kim dài chỉ đúng số bảy, một chuỗi âm thanh vang lên phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Thương Ngôn bị tiếng chuông nhức tai đánh thức, cô nhắm nghiền hai mắt lần mò tìm điện thoại.Không nhìn tên hiển thị trực tiếp nhấn nghe, âm thanh mang theo tiếng ngái ngủ cất lên, “Alo, ai vậy?” Thương Ngôn cố tình kéo dài âm cuối biểu lộ sự buồn bực, nói xong còn ngáp thêm vài lần.“Là tôi.” Chủ nhân giọng nói này không hề nêu rõ danh tính giống như chờ cô nhận biết bằng âm thanh.Thương Ngôn mắt vẫn nhắm nghiền, im lặng một lúc mới kéo chụp mắt ra, không hề tình nguyện lờ mờ mở mắt.

Nhìn dãy điễn thoại xa lạ nhíu mày, ngữ khí không chút bình tĩnh.

“Anh là ai? Không nói làm sao tôi biết?”Cô vừa mới tỉnh ngủ, đối với người quấy nhiễu giấc ngủ của mình chỉ muốn mắng một câu.

“Cậu quả nhiên không lưu số điện thoại của tôi.”Giọng nói này có hơi quen quen, lại thêm chút u oán, “Tối qua chẳng phải cậu đã đồng ý đến sớm thảo luận kịch bản rồi à? Tôi ở trường quay đợi cậu nửa tiếng rồi.” Anh ta nói xong Thương Ngôn mới giật mình, nhớ lại chuyện hôm qua.Cô uể oải ngồi dậy, tóc dài xõa tung, mím môi: “Tôi nhớ hôm qua cậu nói đến sớm hơn một chút chứ đâu nói đến quá sớm thế này?”Đạo diễn đã thông báo sáng nay cảnh quay của cô và anh ta bắt đầu lúc mười giờ.

Hơn nữa hóa trang phim hiện đại không kỳ công như phim cổ trang, nếu tới sớm thì tám giờ cô mới đến.“Hôm qua xem xong kịch bản tôi thấy nó có nhiều lỗ hổng lại còn nhiều từ địa phương nên mới cất công đến sớm thảo luận với cậu.

Tôi tích cực thế này chẳng phải để dễ dàng phối hợp cùng cậu à?”“À … Trình thiếu tích cực thế này cũng tốt.”Thương Ngôn chậm chạp xốc chăn xuống giường, bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, cậu đợi tôi nửa tiếng nữa.

Tôi thay đồ xong sẽ qua tìm cậu.”Nửa tiếng sau, Thương Ngôn đeo khẩu trang tiến vào trường quay.Thời tiết mùa Đông rất lạnh, nhân viên trong đoàn lác đác vài người.

Hầu hết đều là nhân viên giám chế và bộ phận thiết bị.

Thấy Thương Ngôn đến sớm, bọn họ bất ngờ hỏi, “Thương tỷ đến sớm quá vậy?”“Tôi đến thảo luận kịch bản với Trình Cận tìm cảm giác khi quay.” Cô tháo khẩu trang xuống, mỉm cười giải thích.Hiếm khi có diễn viên chăm chỉ đến trường quay sớm nên trên đường đi đến phòng nghỉ Thương Ngôn nhận được vô số ánh mắt kinh ngạc cùng vài lời thán phục, “Thương tỷ chuyên nghiệp quá.”Phòng nghỉ mở điều hòa ấm áp, ngay khi bước vào cô liền cởi áo khoác lông ra.

Trình Cận một thân áo trắng ngồi trên sofa cúi đầu chơi game.

Nghe tiếng mở cửa vội buông tay ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Sớm vậy.”Thương Ngôn đi đến ngồi cạnh cậu ta, nhíu mày: “Không phải do cậu đánh thức tôi à? Cuối cùng lại ngồi đây chơi game?”“Tôi xem kịch bản mệt quá nên mới chơi game thả lỏng tâm trạng.

Hiện tại cậu đến rồi thì cùng nhau thảo luận kịch bản đi.”“Đáng ra Trình thiếu có thể nói với đạo diễn, phó đạo diễn chuyện này.

Vì sao cố tình sáng sớm phá bĩnh giấc ngủ của tôi?”Thức dậy sớm là một loại dày vò vô cùng lớn đối với Thương Ngôn.“Rõ ràng ngày trước cậu từng quay mấy cảnh này mà.

Bây giờ đã là lần thứ hai quay, hiểu biết về nhân vật của cậu chắc chắn hơn tôi.” Cậu ta bày ra bộ dạng giải thích nghiêm túc, Thương Ngôn nghe xong cảm thấy lời này có đạo lý, không nghĩ nhiều nữa.Trình Cận thấy vậy cầm lấy kịch bản, nhìn cô chưa tháo khẩu trang nghi hoặc nhíu mày,“Cậu định đeo khẩu trang khớp kịch bản?”“Ừ … Hôm nay tôi chưa kịp trang điểm.”Trình Cận: “?”“Vả lại do ăn lẩu tối qua mà mặt tôi lên mụn.”Sáng hôm nay lúc soi gương, Thương Ngôn bi thương phát hiện trên mặt mình nổi một hạt mụn nhỏ lại còn ở ngay chính giữa mũi.Nháy mắt Trình Cận bật cười, “Cậu đặt nặng hình tượng quá rồi.”Thương Ngôn thẹn quá hóa giận lườm cậu ta, lên án: “Còn không phải do cậu lôi kéo tôi ăn lẩu khiến tôi mọc mụn à?”Sợ nhất nhỡ đâu ai đó chụp ảnh cô đăng lên Weibo với tiêu đề: Nữ minh tinh trước và sau khi tẩy trang cực kỳ đối lập..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK