Màn đêm dày đặc, nhìn không thấy điểm cuối, mang đến cho người ta một cảm giác nguy hiểm và áp lực.
Tô Tiểu Chân nhìn người đàn ông ngồi trên tường, con ngươi hơi co lại, toàn thân không khỏi run lên, đôi môi cũng hơi run rẩy.
Cô há miệng thở dốc, muốn lên tiếng nhưng tựa như mất đi âm thanh, nửa ngày không nói được lời nào.
Bởi vì sợ hãi bị Tử Thần theo dõi, làm cho người ta toàn thân phát lạnh, thậm chí không thể sinh ra một tia phản kháng.
Cô sẽ chết.
Đôi mắt của người đàn ông đó nhìn cô chằm chằm như nhìn một vật chết.
Nguyễn Thanh tuy là tân thủ, nhưng cũng đã khá quen thuộc với loại nguy hiểm cận kề cái chết này, nên hoàn toàn không bị dọa sợ.
Cậu thoáng nhìn qua cái cưa điện.
Cưa điện rất lớn, phích cắm hơi sâu, dùng sức của cậu trong nháy mắt không thể rút ra.
Sau khi biết không thể cướp được, Nguyễn Thanh nhanh chóng đứng dậy, kéo Tô Tiểu Chân còn chưa lấy lại tinh thần, xoay người chạy về phía hẻm nhỏ.
Một giây cũng không thể chậm trễ.
Cũng may khi Nguyễn Thanh kéo Tô Tiểu Chân thì giây sau nàng liền phục hồi tinh thần lại, điên cuồng chạy về phía trước.
Sợ bị người đàn ông kia đuổi theo.
Vì một khi bị đuổi kịp, đồng nghĩa với cái chết.
Người đàn ông chạy tới, không có vẻ gì là sốt ruột, ngồi ở đầu tường vui vẻ ca hát.
Trên mặt anh ta lộ ra nụ cười rạng rỡ, thoạt nhìn rất vui vẻ.
Chỉ là anh ta ngâm nga một giai điệu hơi lạ, buổi tối ở đây có chút cảm giác sởn tóc gáy.
Sau khi hát xong ca khúc, không nhanh không chậm, anh uyển chuyển nhảy xuống, nhẹ nhàng rút chiếc cưa điện trên mặt đất ra.
......
Rõ ràng là chạy trước anh ta ba bốn phút, nhưng người đàn ông này dường như luôn theo sát phía sau.
Cưa điện đã được khởi động, phát ra âm thanh chói tai khiến da đầu tê dại.
Hơn nữa, âm thanh vẫn luôn ở sau lưng hai người, không xa không gần, như hình với bóng.
Hai người dù có chạy nhanh thế nào cũng không thể thoát khỏi âm thanh đó, họ giống như những con chuột đang chạy trốn khỏi bầy mèo.
Thể lực của Nguyễn Thanh thật sự quá kém, nhất thời không thở nổi, chỉ vừa vặn có thể đuổi kịp Tô Tiểu Chân.
Hơn nữa, nếu chạy trong một thời gian dài, chưa chắc có thể chạy đến đường cái.
Người đàn ông vẫn luôn theo sát phía sau anh, như thể anh ta đang mèo vờn chuột với họ, trêu chọc họ một cách tàn nhẫn.
Cho họ hy vọng, rồi lại khiến họ tuyệt vọng.
Hơn nữa cậu không am hiểu về cuộc truy kích này, cho nên cậu cần phải tìm một chỗ trốn.
Nguyễn Thanh nhìn Tô Tiểu Chân, hít sâu một hơi mở miệng, "Tách... Tách ra chạy."
Người đàn ông đó hẳn là một sát thủ, chỉ cần Tô Tiểu Chân không đi theo cậu phỏng chừng sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Hơn nữa, Tô Tiểu Chân và cậu ở cùng nhau, chỉ liên lụy lẫn nhau, chỉ có thể chết sớm hơn.
Tô Tiểu Chân do dự, không có ngay lập tức đồng ý, "Chính là..."
Nguyễn Thanh không kịp nghe Tô Tiểu Chân nói, dư quang liếc nhìn bóng dáng nam nhân phía sau chỗ rẽ, có chút hụt hơi nhắc nhở: "Không cần... Đi bệnh viện đi."
Cậu nói xong cũng không quan tâm Tô Tiểu Chân có nghe thấy hay không, từ chỗ rẽ phải chạy thẳng vào hẻm, cũng không đợi Tô Tiểu Chân mà chạy lên phía trước.
Tô Tiểu Chân thấy thế mở to hai mắt, nhưng cô không có thời gian để chạy theo cậu, bởi vì cô đang bị sát thủ cầm cưa điện đuổi theo.
Tô Tiểu Chân chỉ có thể kìm nước mắt, nghiến răng và tiếp tục chạy.
Nguyễn Thanh chọn một con hẻm nhỏ hẻo lánh để đi vào, trên đường không có đèn đường.
Tiếng cưa điện quen thuộc vang lên sau lưng cậu.
Nguyễn Thanh không có bất luận cái gì ngoài ý muốn, quả nhiên cậu mới là mục tiêu.
Nguyễn Thanh vừa chạy vừa cố nỗ lực bình phục, tiếng hô hấp dồn dập và trái tim đang đập kịch liệt.
Trước đây khi thuê phòng Nguyễn Thanh đã từng mò mẫm một lần, trí nhớ của anh rất tốt, bản đồ gần đó gần như đã hình thành trong đầu.
Đường bên này không xa, chỉ cần rẻ ba lần, nhưng cậu nhất định sẽ không có cơ hội chạy ra đường cái.
Bởi vì sát thủ sẽ không cho cậu cơ hội này.
Chỉ có thể thử xem xem có ném trúng được người đàn ông đó hay không...
Nguyễn Thanh hít sâu một hơi, nắm lấy túi xách bên hông, chậm rãi giảm tốc độ.
Cho dù cách cưa điện càng ngày càng gần, Nguyễn Thanh cũng không có bất kỳ hoảng sợ nào, vẫn chậm rãi giảm tốc độ, mãi cho đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất.
Toàn bộ con hẻm tối đen như mực, duỗi tay ra cũng không thấy năm ngón, chỉ có tiếng cưa điện kêu ầm ĩ.
Ngoại trừ tiếng bước chân của người đàn ông và tiếng cưa điện, không thể nghe thấy giọng nói của người thứ hai.
Thế nhưng, tiếp theo, tiếng cưa điện cũng ngừng bặt, chỉ còn lại tiếng bước chân của người đàn ông.
Con hẻm u ám không ánh sáng, cho dù có người thích ứng với bóng tối cũng khó có thể nhìn rõ mọi vật xung quanh.
Hơn nữa, con hẻm này không chỉ có một con đường mà nó thông suốt bốn hướng, đâu đâu cũng có đường nhánh rộng thênh thang.
Người đàn ông kéo chiếc cưa điện, dửng dưng nhìn quanh, như đang dò hỏi người khác, lại như đang lẩm bẩm một mình: " Cậu đang ở đâu?"
Nguyễn Thanh đã ngừng chạy từ lâu, cậu trầm mặc không nói, nấp ở một ngã rẻ, quan sát động tĩnh của người đàn ông.
Con hẻm vẫn rất tối, căn bản không nhìn thấy bóng người, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Nguyễn Thanh định vị chính xác vị trí của người đàn ông.
Nguyễn Thanh có năng lực cảm giác rất mạnh, khi ở trong bóng tối cũng không thể cản trở phán đoán của cậu.
Bởi vì cậu không dựa vào thị giác, mà dựa vào thính giác.
Tuy nhiên, cậu cảm thấy rằng khả năng của cậu hoàn toàn khác với năng lực của bọn họ.
Năng lực của bọn họ rất mạnh, bởi vì bản thân bọn họ đủ mạnh, mà cậu năng lực cảm giác rất mạnh, nhưng đồng thời cũng tương phản với thể lực, bởi vì thể lực cậu không tốt.
Bởi vì cơ thể cậu yếu ớt, cần phải hiếu thắng mới có thể thoát khỏi nhóm biến thái này.
Ở trong một con hẻm nhỏ tối tăm, trên cơ bản không nhìn thấy người, có một nam nhân đang hướng vị trí của Nguyễn Thành đang chậm rãi tới gần.
Người đàn ông điều tra vô cùng cẩn thận, giống như đang tìm một món đồ chơi dễ thương, mang theo một tia hy vọng và vui sướng không thể che giấu.
Bóng dáng người đàn ông càng ngày càng gần... Gần hơn.
" Ở đây sao?"
Người đàn ông u ám nhìn ngã rẻ và nghiêng đầu, "A? Không ở đây sao."
"Đi đâu rồi?"
Nam nhân nhìn chung quanh, ngữ khí tràn đầy vui mừng cùng giả dối, "Đi ra ngoài, đừng trốn, tôi nhìn thấy cậu rồi."
Hẻm nhỏ cũng không phải cái gì cũng không có, kế bên chính là khu cư dân của tòa nhà lớn nên ở hẻm nhỏ có rất nhiều đồ lặt vặt.
Nguyễn Thanh đã sớm rời khỏi vị trí đó khi người đàn ông bước đi, mà co rúm trong góc, hô hấp cơ hồ dừng lại.
Bất kể người đàn ông nói gì, cậu cũng không di chuyển dù chỉ một centimet.
Người đàn ông không quan tâm đống đá chồng chất, đá loạn thành một đoàn, cũng không tìm thấy bóng dáng thiếu niên.
Hơn nữa, người đàn ông có vẻ tựa hồ không kiên nhẫn và hơi manh động, anh ta cầm cưa điện chém thẳng vào tường.
Giống như làm vậy có thể hả giận.
Rõ ràng bức tường dày, thế mà bị người cắt ra, khối đá trực tiếp rơi xuống góc tường, bốc lên một đám tro bụi.
Người đàn ông muốn tiếp tục chém thì từ xa truyền đến tiếng sột soạt, cẩn thận lắng nghe còn có tiếng thở và tiếng bước chân.
Người đàn ông nhẹ nhàng kéo cưa điện trở lại, xoay người lại hướng nơi phát ra âm thanh mà chạy như bay, tốc độ mà con người rất khó đạt được.
Khi hoàn toàn không nghe thấy giọng nói của người đàn ông, Nguyễn Thanh lặng lẽ bò ra ngoài không một tiếng động.
Cậu xoa xoa vết thương trên đầu, dùng cách này để giảm bớt vài phần đau đớn.
Trận truy sát không ngừng khiến tinh thần của Nguyễn Thanh căng chặt, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng lo lắng đến quên cả hô hấp.
Cũng may thiếu niên cũng đủ thông minh, cũng đủ bình tĩnh, thiếu niên giống như một viên ngọc lấp lánh, vĩnh viễn làm cho người ta kinh hỉ.
Phòng phát sóng trực tiếp khủng bố sẽ không phải bởi vì bóng tối không truyền được hình ảnh, cũng sẽ không phải bởi vì bóng tối ảnh hưởng đến chất lượng của phòng phát sóng trực tiếp.
Trong phòng phát sóng trực tiếp, người xem có thể nhìn thấy hình ảnh rõ ràng trên màn ảnh, thiếu niên đang ở trên mép tường, lấy tay xoa xoa vết thương trên trán, thiếu niên hai mắt hồng hồng, vì ủy khuất mà mở to đôi mắt.
Bởi vì đau đớn mà đôi mắt trong veo của cậu tràn ngập hơi nước, giống như một con mèo nhỏ bị người ta khi dễ.
【 ô ô ô, đau lòng thay cho lão bà của ta, cấp lão bà thổi thổi, phù~ phù~】
【 Làm tôi sợ chết khiếp, trái tim nhỏ của tôi không bình tĩnh được như vậy, chỉ mới hai ngày mà cả người Khanh Khanh của tui đã bị thương thành ra thế này, khóc thút thít QAQ】
【 Phải biết rằng đầu gối cậu ấy vừa chỉ đụng một chút là đã khóc, kết quả hiện tại cả người đều bị thương tui thực đau lòng. 】
【 Cẩu nam nhân kia cư nhiên dám dọa Thanh Thanh! Tức giận! Tui phải băm anh ta ra mới được (╬ Ò﹏Ó)!!!(】
Nguyễn Thanh không có thời gian nghỉ ngơi, bởi vì người đàn ông kia sẽ sớm trở lại.
Sau khi xoa xoa vết thương trên trán, cậu nhanh chóng đứng dậy, thuần thục đi qua vài con hẻm nhỏ.
Ngay cả bóng tối cũng không tạo ra ảnh hưởng đến cậu.
Tường bên này có đồ vật, có thể nó dẫm nhưng tường bên kia không có, cũng may không tính là cao Nguyễn Thanh trực tiếp nhắm mắt nhảy xuống.
Nguyễn Thanh nhảy xuống không quan tâm tới đau đớn trên người, lập tức đứng dậy đi vào khu dân cư, sau đó nhanh chóng đi lên lầu 3.
Chỗ ngồi bên cửa sổ có thể được nhìn được bên trong hẻm nhỏ.
Bóng dáng Nguyễn Thanh hoàn toàn khuất ớ phía sau bức tường, lợi dụng ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ quan sát tình hình trong hẻm.
Người đàn ông quay lại rất nhanh, trên tay cầm một chiếc điện thoại di động.
Đó là điện thoại của Nguyễn Thanh.
Trước khi chạy trốn, anh nhân cơ hội hạ thấp tiếng bước chân và tiếng hít thở, sau đó ghi âm và biến nó thành đồng hồ báo thức.
Người đàn ông cầm điện thoại di động bật đèn pin lên, khi xác định xung quanh không có ai thì trực tiếp lộ ra một nụ cười xán lạn.
Nụ cười kia thập phần xán lạn, lại làm cho lông tơ người ta dựng đứng, phảng phất bị một con rắn cực độc theo dõi.
Người đàn ông cất điện thoại di động vào túi, cuối cùng kéo chiếc cưa điện từ từ rời đi.
Nguyễn Thanh thấy hắn bỏ đj thì nhẹ nhàng thở ra, cả người có chút mềm nhũn dựa vào tường.
Về nhiệm vụ của phó bản cơ hồ sẽ bị che chắn, nên Nguyễn Thanh không sợ đàn ông nhìn thấy gì về nhiệm vụ linh tinh.
Bất quá, năng lực của địch nhân thực sự quá mạnh, cậu căn bản không có bất kỳ ưu thế nào.
Giống như vừa rồi, loại thủ đoạn này căn bản sẽ không có khả năng dùng được lần thứ hai, khi ở trước lực lượng cường đại, mưu trí liền có vẻ vô dụng.
Nếu cứ như vậy, cậu nhất định sẽ sống không quá bảy ngày.
Hoặc là tìm chủ nhân của phòng phát sóng trực tiếp, hoặc là...... Giết sát thủ.
Giết sát thủ?
Nguyễn Thanh nghĩ tới đây liền cảm thấy có chút buồn cười.
Lúc trước cậu hoài nghi Ôn Lễ không phải người, hiện tại lại hoài nghi bọn họ đều không phải người.
Ít nhất không phải hoàn toàn là con người.
Bởi vì cho dù là Giang Tứ Niên, hay là Ôn Lễ bị vết thương trí mạng như vậy đều không chết.
Ngay cả trong tình huống mà bọn họ cố tình phạm sai lầm, bọn họ cũng sẽ không chết.
Dưới loại tình huống này muốn mà muốn giết sát thủ?
Quả thực là nực cười
Sau khi khôi phục thân thể Nguyễn Thanh ở trong dò hỏi, 【 Hệ thống, tỷ lệ sống sót của người chơi phó bản này rất thấp sao? 】
Đại khái không đề cập đến nội dung phó bản, hệ thống trả lời thật nhanh, 【 đúng vậy, chỉ có 15% mà thôi. 】
15% á......
Không thấp.
Nguyễn Thanh cho rằng tỷ lệ sống sót sẽ thấp hơn.
Đầu tiên, phương pháp thứ hai thông qua hẳn là sẽ không có ai trả lời đúng.
Nguyễn Thanh nhớ rõ hệ thống có nói, sau khi trở thành người chơi chính thức, có thể mở phát trực tiếp, chỉ cần chưa tiến vào phó bản, người chơi đều có thể nhìn thấy.
Cho nên nếu có người tìm được chủ nhân của phòng phát sóng trực tiếp cũng không có gì khác biệt, thậm chí ý nghĩa của nó tất cả người chơi đều biết.
Bảo sao cái phó bản này không có tồn tại tất yếu
Vì vậy, 15% người chơi còn lại vượt qua phó bản này tất nhiên sẽ thông qua phương pháp thứ nhất.
Thông qua phương pháp thứ nhất liền có ý vị sâu xa.
Bởi vì trên thực tế bao gồm có hai loại phương pháp.
Thứ nhất, sống hơn bảy ngày, chỉ cần bạn sống trong tay sát thủ hơn bảy ngày, bạn sẽ được thông quan.
Và loại thứ hai, đó là...... giết sát thủ.
Nguyễn Thanh cảm thấy 15% quá cao, dựa vào dưới tình huống không thể giết thợ săn.
Phải biết rằng sát thủ rất cường hãn sẽ không để người chơi thành công sống sót sau bảy ngày, nhưng việc đó cũng không quá dễ dàng.
Nhưng nếu đó là một sát thủ, thì không phải là không có khuyết điểm, nhưng nếu như vậy thì không bình thường.
Nhược điểm a...
Nguyễn Thanh như đang suy nghĩ gì mà cụp mắt xuống.
Cầu thang trên tầng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, cắt ngang Nguyễn Thanh đang trầm tư.
Nguyễn Thanh cảnh giác từ trên lầu nhìn xuống dưới, nhất định người nhà đã trở về.
Nguyễn Thanh trực tiếp rời khỏi chỗ ngoặt, tránh đi những người khác, vòng qua rồi đi đến khu dân cư trước cổng.
Chủ yếu là cậu không đủ sức để leo lên bức tường một lần nữa.
Hiện tại cậu rất chật vật, toàn thân dơ bẩn, không có sức lực nên nói không nên lời, toàn thân đau đớn.
Còn có thể đi cũng đã không tồi.
Đường cái đối diện có chút mờ mịt, đèn đường chiếu rọi con đường tối đen, phía sau đèn đường hình như là một công viên nhỏ.
Con đường đối diện công viên ở ngã tư có rất nhiều cây to, cây to che khuất ánh sáng, phía xa công viên tối đen như mực, dưới bóng tối bao trùm tựa hồ bất cứ lúc nào cũng sẽ có quái vật xuất hiện, từ bên trong lao ra đem người xé nát.
Hơn nữa, có lẽ đã quá muộn, ngay cả cổng lớn cũng không có người ra vào.
Nguyễn Thanh đứng ở chỗ bóng tối cẩn thận quan sát một hồi, sau khi xác định chắc chắn không có người, mới từ trong bóng tối chậm rãi đi ra.
Bóng đêm dày đặc, xung quanh tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường chiếu rọi trước cửa chính, cả thế giới vô cùng yên tĩnh.
Nguyễn Thanh đi tới, theo bản năng cảm thấy có chút không thích hợp, nắm chặt túi có móc treo tay hơi buộc lại.
Một cảm giác bất an dần dần dâng lên từ đáy lòng cậu, như thể ai đó đang nhìn cậu chằm chằm.
Hơn nữa, cảm giác mà anh ta mang lại khiến cậu sởn tóc gáy càng ngày mạnh mẽ hơn.
Nguyễn Thanh chậm rãi dừng bước, nghiêng đầu nhìn lại.
Chẳng biết lúc nào, bên đường cái cạnh thân cây có một người đứng ở đó.
Đó là.... người đàn ông giao cơm hộp!
Nguyễn Thanh lúc này mới nhìn rõ ràng nam nhân kia là ai, đồng tử hơi co lại, hai mắt mở to, thân thể cứng đờ tại chỗ, đôi mắt nhỏ nhắn thanh tú gần như tràn đầy tơ máu.
Cậu mím môi và nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt mình.
Người đàn ông nhìn thấy thiếu niên, nghiêng đầu hướng thiếu niên lộ ra một nụ cười xán lạn.
Sau đó kéo cưa điện không có khởi động, từng bước từng bước đến gần, cưa điện trên mặt đất vẽ ra một đường.
Nhìn người đàn ông chậm rãi tới gần, sắc mặt Nguyễn Thanh tái nhợt, lui về phía sau từng bước.