• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bách Bách

Về vấn đề của Tô Trí Duy, Nguyễn Thanh chỉ thờ ơ gật đầu.

"Chú cũng có ấn tượng với đứa trẻ đó nhưng chú thấy hắn không giống với gu thẩm mỹ trước đây của con." Tô Trí Duy liếc nhìn Nguyễn Thanh, giọng điệu không thay đổi, "Gần đây khẩu vị của con thay đổi phải không?"

Nguyễn Thanh thập phần tùy ý trả lời: "Tùy tiện thôi".

Sau khi Tô Trí Duy gọt hoa quả xong, hắn cắm một cây tăm đưa cho Nguyễn Thanh: "Là vì thiếu bạn trai nên mới đồng ý?"

Nguyễn Thanh nhận lấy trái cây, thập phần có lệ "ừ" một tiếng, rõ ràng là không muốn tiếp tục nói chuyện với Tô Trí Duy.

Cậu thực sự không muốn nói chuyện với hắn ta, cậu chỉ nghĩ làm thế nào để lấy được chìa khóa.

Không cần thiết phải lấy được chìa khóa, chỉ cần cho cậu xem một lần liền có thể nhớ được hình dáng của chiếc chìa khóa rồi mô phỏng nó.

Lúc đó vì Tô Trí Duy đứng phía sau nên không nhìn thấy chìa khóa, nếu không thì cũng không cần phải phiền toái như vậy.

Bất quá, trong biệt thự nhà họ Tô sẽ dễ hành động hơn nhiều so với trong văn phòng, hắn chỉ cần tùy tiện uống một cốc nước thôi cậu cũng có thể đạt được mục đích.

"Nếu không có bạn trai thì..." Tô Trí Duy mỉm cười nhìn thiếu niên đang thiếu kiên nhẫn trước mặt, sau đó chậm rãi mở miệng: "Sao con không nghĩ đến chú? "

"Khụ khụ, khụ khụ..." Nguyễn Thanh đang tự hỏi làm sao để Tô Trí Duy không thể trốn thoát, cậu hoàn toàn không ngờ Tô Trí Duy lại nói ra những lời như vậy, trong lúc không kịp đề phòng liền nghẹn một miếng hoa quả.

Nguyễn Thanh chớp chớp mắt, đôi mắt vì khó chịu đỏ lên, bao phủ bởi một lớp hơi nước, đôi đồng tử xinh đẹp như có một luồng ánh sáng tản ra, vô cùng lấp lánh.

Tầm mắt Tô Trí Duy dừng lại một lúc, thấy Nguyễn Thanh khó chịu liền chạy tới đỡ lấy phía sau, thập phần ôn nhu săn sóc: "Sao con lại bất cẩn như vậy?"

Trong giọng nói của Tô Trí Duy tràn đầy lo lắng, không hề có chút tự giác của đầu sỏ gây tội, tựa hồ cũng không cảm thấy những lời mình vừa nói có bao nhiêu kinh hãi thế tục.

Làm Nguyễn Thanh còn tưởng mình nghe nhầm.

Tiếng ho của Nguyễn Thanh thu hút sự chú ý của bảo mẫu ở phòng khách đối diện.

"Thiếu gia, ngài ổn chứ?" Cô lập tức lo lắng chạy tới, cùng Tô Trí Duy vỗ lưng Nguyễn Thanh, dùng tay còn lại để trước ngực Nguyễn Thanh giúp cậu thuận khí.

Tô Trí Duy nhìn bảo mẫu đang để tay trước ngực Nguyễn Thanh, vẻ mặt không hề thay đổi, nhưng đôi mắt vốn luôn bình tĩnh lại dần tối sầm.

Nguyễn Thanh cảm thấy dễ chịu hơn liền lập tức đẩy tay bảo mẫu ra: " Tôi không sao."

Bảo mẫu nhìn thấy vậy liếc mắt nhìn hai người, cuối cùng có chút miễn cưỡng quay lại vị trí làm việc của mình.

"Con a." Tô Trí Duy nhìn bóng dáng bảo mẫu đi xa rồi thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Nguyễn Thanh nói tiếp: "Nhìn con ngốc nghếch như vậy, nếu không có người chiếu cố phải làm sao đây? Đám bạn trai kia của con miệng còn hôi sữa, sẽ không quan tâm đến con đâu."

"Con có thể nghiêm túc suy xét đến tiểu thúc thúc. Đúng lúc, tiểu thúc cũng đang thiếu bạn trai."

Rõ ràng chuyện vừa xảy ra không phải ảo giác, Nguyễn Thanh nhìn Tô Trí Duy với vẻ mặt sợ hãi.

Tô Trí Duy thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, nở nụ cười ấm áp như gió xuân, chậm rãi mở miệng nói ra suy nghĩ của mình: "Một đám trẻ không biết tốt xấu, sao xứng với tiểu tổ tông nhà chúng ta."? Bọn họ chỉ quan tâm đến của cải và quyền lợi của nhà họ Tô chúng ta mà thôi, bọn họ vốn không thích con."

"Nhưng chú sẽ không như vậy."

"Chú cũng không thiếu thứ gì, sẽ không lừa gạt con vì tiền bạc hay quyền lực, chú chỉ đơn thuần đối xử tốt với con."

"Con yêu cầu cái gì, con muốn cái gì, chú đều có thể cho con, người khác có thể cho con, chú cũng có thể cho con, cho dù người khác không thể cho con, chú cũng có thể cho.

"Chú có thể vĩnh viễn chiều chuộng con vô điều kiện. Cho dù con muốn có sao trên trời, chú cũng sẽ tìm cách hái cho con."

Tô Trí Duy nói rất nghiêm túc, tựa hồ không có chút ý cười nào. Nếu người đối mặt với Tô Trí Duy là một người khác,nói không chừng đã bị cảm động, dù sao thì ngay cả cha mẹ cũng sẽ không chiều chuộng mình như vậy.

Nhưng tiếc thay người đối mặt với hắn là Nguyễn Thanh cậu không động lòng, cũng không muốn cân nhắc, chỉ nhìn Tô Trí Duy với vẻ mặt như nhìn kẻ điên, "... Chú phát điên cái gì? Chú là chú ruột của tôi đó."

Nguyễn Thanh thực sự không nghĩ tới Tô Trí Duy còn có thể điên đến mức nói ra những lời như vậy với chính cháu trai mình. Trong lòng hắn không có luân lý đạo đức còn chưa tính, hắn không sợ khi cha mẹ Tô về sẽ đánh chết hắn sao?

Phải biết rằng dù có coi trọng em trai đến đâu thì cũng không có khả năng cho phép hắn và con trai của chính mình đến với nhau.

Nếu cha Tô, mẹ Tô mà biết Tô Trí Duy nói những lời như vậy với Tô Thanh thì đoán chừng Tô Trí Duy có thể bị đuổi khỏi nhà họ Tô.

Nhưng... Cha Tô, mẹ Tô, lại đang đi công tác không đủ mười ngày sẽ không trở về.

Hơn nữa, cha mẹ Tô đều bận rộn với công việc. Trên thực tế, thời gian họ sống chung với nguyên chủ không lâu. Nếu linh hồn nguyên chủ bị thay đổi, bọn họ nói không chừng còn không phát hiện ra.

Mà nếu nguyên chủ thay đổi... Cậu làm sao có thể tố cáo với cha mẹ nguyên chủ? Nói cách khác, cha Tô và mẹ Tô từ đầu đến cuối đều không biết con mình đã biến thành người khác và cũng không biết Tô Trí Duy đã nói với mình những điều như vậy.

Cho nên Tô Trí Duy mới có thể nói ra lời đó không chút sợ hãi.

Nếu Tô Trí Duy đã có thể làm ra loại chuyện này, lợi dụng toàn bộ học sinh cao trung để hiến tế cho quái vật, cho dù có cha mẹ Tô can thiệp nói không chừng bọn họ cũng sẽ không giúp ích được gì mà còn không một tiếng động biến mất.

Hơn nữa Nguyễn Thanh cũng không cảm thấy Tô Trí Duy thực sự coi trọng mình, chưa nói đến mối quan hệ huyết thống, rõ ràng Tô Trí Duy chưa bao giờ bày tỏ sự thích thú với nguyên chủ, ước chừng cũng không để nguyên chủ vào mắt. Cuối cùng, nếu hắn để ý lời của nguyên chủ, cũng không có khả năng đem nguyên chủ chuyển tới Trường Trung Học Số 1.

Nhưng cố tình hắn hiện tại hắn lại nói ra những lời này.

...... Có lẽ những lời này không phải nói với cậu, mà là với chủ nhân tương lai của cơ thể này.

Vậy con quái vật đó thực sự là... Bạn trai của Tô Trí Duy?

Nguyễn Thanh liếc nhìn Tô Trí Duy. Hắn đã gấp không chờ nổi muốn thiết lập mối quan hệ yêu đương cho đến khi con quái vật xuất hiện? Chỉ còn mấy ngày cũng chờ không kịp?

"Chú chắc chứ? Chúng ta sẽ không có con." Tô Trí Duy cười khẽ một tiếng, vẻ mặt ôn nhu như gió nhưng lời nói ra lại phá vỡ tam quan, thậm chí còn mang theo vài phần tao nhã, đem sự văn nhã bại hoại suy diễn một cách nhuần nhuyễn.

Tô Trí Duy vừa nói vừa mang theo ý cười liếc nhìn bụng Nguyễn Thanh: "Nếu là, em... có lẽ cũng không sinh ra được hài tử."

"Đương nhiên." Tô Trí Duy đẩy sợi chỉ vàng trên mắt kính, giọng nói thay đổi, nghiêm túc mở miệng: "Nếu em có thể sinh con, anh nhất định sẽ dành những điều tốt nhất cho đứa trẻ, không cần lo cơ thể đứa trẻ không khỏe mạnh."

Giọng của Tô Trí Duy mang theo ý cười cùng trêu chọc, giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác thờ ơ. Nếu xem nhẹ lời hắn nói, thanh âm kia liền phảng phất như đang câu trái tim của người nghe, làm họ nhịn không được trầm mê vào trong đó.

Mà Nguyễn Thanh cũng không chú ý tới thanh âm kia, chưa bàn cái gì mà sinh hay không sinh hài tử, cái gì mà "không cần lo cơ thể đứa trẻ không khỏe mạnh"?

Mọi người đều biết rằng nếu hai người có cùng gien sinh ra một đứa trẻ, thì khả năng cao sẽ sinh ra một đứa trẻ bị dị tật. Không ai có biện pháp nào bảo đảm, nhưng Tô Trí Duy lại nói một cách chắc chắn, gần như đem việc thay đổi thân xác nói ra.

Tô Trí Duy là... đang thử cậu có biết hay không sự tình Trường Trung Học Số 1 sao?

Lúc Tô Trí Duy đưa tay tới, định nói thêm gì nữa thì Nguyễn Thanh cụp mắt xuống, nhìn Tô Trí Duy với vẻ mặt "anh điên rồi" sau đó duỗi tay đem trái cây hắn vừa mới cắt xong đặt lên đầu hắn, sau đó lạnh lùng mở miệng: "Có bệnh thì uống thuốc, đừng ở đây phát bệnh!"

Nguyễn Thanh nói xong liền rời đi.

Trong trái cây có chứa nước hoa quả nên xoa lên đầu Tô Trí Duy khiến tóc hắn bị bẩn, vài sợi tóc dính vào nhau.

Thậm chí còn có rất nhiều chất lỏng nhỏ xuống áo sơ mi trắng của hắn, trái cây rơi xuống quần hắn, khiến cả người hắn trông thật thảm hại.

Còn Tô Trí Duy thì cũng không có tức giận, thậm chí có thể nói là sung sướng, nhìn Nguyễn Thanh bằng ánh mắt sâu thẳm rồi bước đi.

Vừa rồi, bảo mẫu đang làm việc gần đó. Cô nghe thấy tiếng mâm trái cây rơi xuống đất. Cô liền bước tới thì thấy bộ dáng chật vật của Tô Trí Duy.

"Tô tiên sinh, ngài không có việc gì đi?" Bảo mẫu lấy ra một chiếc khăn sạch, đang muốn giúp Tô Trí Duy lau.

Tô Trí Duy liếc nhìn bảo mẫu, đẩy tay bảo mẫu ra, không thèm để ý mở miệng: "Cút."

Bảo mẫu nhìn thấy tầm mắt của Tô Trí Duy, lập tức cứng người, theo bản năng lùi lại mấy bước.

Rõ ràng cái liếc mắt của Tô Trí Duy nhìn không hề có sát ý hay khí thế, chỉ là một cái nhìn thoáng qua nhưng lại khiến trái tim cô lạnh buốt, thậm chí còn không thể sinh ra một tia phản kháng, cơ thể cô theo bản năng mềm nhũn ra, như thể đã nhìn thấy thứ gì đó khiến cô sợ hãi.

Vừa nãy... Cô làm sao vậy?

Vì sao mới vừa rồi cô lại cho rằng Tô Trí Duy đáng sợ?

Rõ ràng Tô Trí Duy tiên sinh là người thập phần ôn nhu...

"Ưm ưm.." Vừa lúc bảo mẫu đi tới một nơi vắng vẻ, có người đột nhiên xuất hiện từ phía sau, bịt miệng cô lại, sau đó bị kéo thẳng vào bóng tối, cuối cùng hòa thành một thể với bóng tối.

Nhưng một màn này lại không bị ai phát hiện....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK