• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bách Bách

Trong đêm tối, cho dù là người dân trong khu dân cư cũng có rất ít hộ gia đình còn sáng đèn, đại bộ phận các hộ gia đình đều đã nghỉ ngơi.

Trước cổng chính về cơ bản chỉ có một màu đen kịt, không có người đi bộ trên đường.

Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chỉ có thiếu niên và người đàn ông.

Vào lúc này thiếu niên và người đàn ông, một người bước nhanh, một người sợ hãi lùi lại.

Người đàn ông từng bước lớn tới gần thiếu niên lớn, từng bước tới gần thiếu niên thanh tú yếu ớt.

Khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn.

Nguyễn Thanh mở to hai mắt nhìn nam nhân càng lúc càng gần, lùi lại mấy bước mới kịp phản ứng, lập tức hoảng sợ xoay người muốn bỏ chạy.

Nhưng mà, người đàn ông không cho cậu cơ hội này, tốc độ cực nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt đã xuất hiện sau lưng thiếu niên, bỗng chốc một cái cưa điện thật lớn kề sát cổ cậu.

Nguyễn Thanh gần như lập tức trực tiếp đâm trúng hắn, may mắn cậu phản ứng rất nhanh, dừng lại trước khi va chạm.

Thậm chí bởi vì mất cân bằng mà cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, thân thể đột nhiên ngửa ra sau, sau đó ổn định lực đạo để không cho thân thể ngã xuống đất.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh không ngã xuống đất vì dùng lực quá mạnh mà đầu bị đụng vào ngực của người đàn ông.

Sau lưng đụng phải một vật rắn chắc, không cần nghĩ cũng biết đó là vật gì, Nguyễn Thanh mở to hai mắt, tim gần như ngừng đập, sau đó giãy giụa ý nghĩ muốn thoát ra.

Nhưng khi người đàn ông cầm trong tay cưa điện tiến lại gần hơn, lại ép Nguyễn Thanh ngã ngửa ra sau, thậm chí còn buộc cậu phải ngẩng cổ theo bản năng, cả người cứng đờ áp vào người đàn ông trước ngực, không dám động đậy. 

Cưa điện cực lớn dưới ánh đèn đường mờ ảo, thoạt nhìn thì lạnh lùng thâm trầm, răng cưa sắc bén đáng sợ, phảng phất chỉ cần động tác nhẹ nhàng là có thể cắt đứt đầu của thiếu niên. 

Vào lúc này chỉ cần giết cậu tại đây thì sát thủ sẽ không cần tốn nhiều công sức liền giành được thắng lợi.

Mà thiếu niên liền vĩnh viễn mai táng ở nơi này, thậm chí còn có khả năng chết không toàn thây.

Toàn thân Nguyễn Thanh căng thẳng, bị ép nghiêng đầu, trên cổ lộ ra một miếng băng vải mảnh khảnh, lúc này cậu không rảnh lo lắng ngửa đầu ra sau sẽ liên lụy đến vết thương trên cổ, bởi vì cưa điện đang ở trên cổ cậu.

Dường như chỉ cần thả lỏng một chút, cậu có thể chạm vào chiếc răng của cưa điện.

Mà cái chiếc răng của cưa điện kia rất sắc bén, cho dù là chém vách tường cũng sẽ không có tổn hại nửa phần, tuyệt đối có thể dễ như trở bàn tay đâm thủng da thịt cậu.

Cảm giác mà tử vong mang đến khiến cậu cảm thấy uy hiếp cùng sợ hãi, Nguyễn Thanh khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết từ trên xuống dưới khẽ nhúc nhích, hai mắt đỏ hoe, mồ hôi lạnh từ trán chảy ra, dọc theo làn da tinh tế trắng nõn trượt xuống.

Lộ ra một loại cảm giác hỗn độn của mỹ cảm, phảng phất như là một món đồ sứ xinh đẹp yếu ớt, dể vỡ.

*mỹ cảm: sự cảm thấy về cái đẹp

Trạng thái lúc này của Nguyễn Thanh không được tính là hoàn hảo, thậm chí có thể nói còn hơi chật vật, tóc tán loạn, trên mặt còn có vài sợi bị mồ hôi thấm ướt,  quần áo trên người cũng không còn sạch sẽ như lúc ban đầu.

Nhưng dù vậy, cũng không làm mờ đi sự xinh đẹp của cậu, tuy rằng khuôn mặt đã bị khẩu trang che khuất, nhưng đôi mắt lại sáng như sao trời, tại nơi ánh đèn mờ nhạt càng thêm phá lệ sáng ngời.

Sạch sẽ, lại thuần túy.

Giống như viên pha lê đẹp nhất thế giới, lộ ra những sắc thái sắc thái sáng lấp lánh đã động nhân tâm con người.

Hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, bên trong con ngươi lộ ra một tầng sương mù mờ mịt, giống như một viên pha lê đã xinh đẹp còn được đựng trong một hộp kính tuyệt mỹ.

Lại tựa như lúc hoàng hôn, như ẩn như hiện trong ánh nắng buổi chiều.

Đẹp đến mức hít thở không thông.

Người đàn ông rất cao, cao hơn thiếu niên ít nhất nửa cái đầu, từ phía sau ôm lấy cậu hung hăng nâng cầm lên, từ trên cao nhìn xuống  đôi con ngươi của thiếu niên giống như một tên biến thái. Trên mặt mang theo vẻ si mê, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc cùng cảm thán nói: "Đẹp quá."

So với bất luận những đá quý mà hắn có được càng xinh đẹp hơn.

Người đàn ông vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Nguyễn Thanh.

Đại khái mà nói, nhiệt độ cơ thể của nam nhân rất thấp, ngón tay hắn lạnh như băng, sờ trên mặt rất không thoải mái.

Hắn còn mang theo cổ hàn ý lạnh băng, khiến hắn có vài phần sởn cả tóc gáy.

Cảm xúc lạnh như băng kích thích Nguyễn Thanh khẽ run lên, nhưng không dám giãy giụa phản kháng, thậm chí ngay cả một tấc cũng không nhúc nhích.

Bởi vì người đàn ông vừa khen ngợi tràn đầy thành khẩn cùng chân thành, nhưng lại làm cho đáy lòng người ta phát lạnh, khiến người nhịn không được phát run.

Khi  người đàn ông dùng tư thế mềm mại dịu dàng vuốt ve đôi mắt của cậu, phảng phất giây tiếp theo sẽ trực tiếp móc đôi mắt kia ra.

Đó tuyệt đối không phải là khen ngợi, mà muốn tùy thời đem đồ vật yêu thích chiếm cho riêng mình.

Quả nhiên, một giây sau, người đàn ông tiếp tục mở miệng, ngữ khí tràn đầy vui mừng cùng kích động, nhưng lại cực kỳ tàn nhẫn nói: "Mắt cậu đẹp như vậy, có thể tặng cho tôi không?"

Đôi mắt lớn lên ở bên trong cơ thể, làm sao có thể tặng?  Hơn nữa, làm thế nào mới có thể tặng được?

Câu trả lời không cần nói cũng biết.

Nghe vậy, hai mắt thiếu niên trừng to, không có trả lời nhưng nỗi khiếp sợ cùng sợ hãi rất nhanh tràn ngập trong đôi mắt, sau đó tựa như chặt đứt *tuyến trân châu, một giọt rồi đến một giọt chảy xuống, ươn ướt cả khuôn mặt.

* tuyến trân châu: tuyến nước mắt

"Oa...... " Nam nhân nhìn thấy một màn này ánh mắt sáng ngời, đồng tử phóng đại mấy phần, sự si mê trên gương mặt càng sâu,giống như biến thái đã tìm thấy con mồi.

Khuôn mặt thiếu niên thập phần xinh đẹp, bởi vì hắn vừa mới vuốt ve, lúc này tựa như hoàng hôn xinh đẹp dưới ánh nắng chiều, thoạt nhìn giống như quả anh đào chín mọng.

Mà khi cậu khóc càng trở nên xinh đẹp, đôi mắt ướt át của cậu bị ánh đèn đường phản chiếu, như thể có một ánh sáng đang lưu chuyển bên trong, giống như ánh sao trong đêm hè.

Thoạt nhìn, xinh đẹp đến kinh người.

Người đàn ông theo bản năng mà tăng lực đạo lực vuốt ve thêm một chút, có lúc xoa nhẹ hốc mắt, có lúc đè đè khóe mắt, khiến cho hốc mắt của Nguyễn Thanh càng đỏ hơn, cũng làm cho nó càng thêm ươn ướt.

Ngay cả nốt ruồi lệ cũng không thể thoát khỏi.

Nguyễn Thanh bị làm cho có chút đau, sắc mặt trắng bệch hai mắt đẫm lệ, im lặng tiếp nhận nam nhân muốn làm gì thì làm.

Chỉ dùng ngón tay nắm thật chặt góc áo, cả người bắt đầu có chút trắng bệch.

Nước mắt cũng vì bị kích thích mà ngăn không được chảy xuống.

Tay của nam nhân càng ngày càng làm càn, đến ánh mắt của hắn cũng không có mấy phần tốt lành.

Nó giống như việc tìm được và nâng niu món đồ chơi yêu thích, không muốn buông tay.

Nhưng tính kiên nhẫn và tình yêu tha thiết của một người cho đến nay tương đối ngắn ngủi, có lẽ một khi anh ta đã chán, anh ta sẽ không còn yêu thích món đồ chơi đó nữa.

Cuối cùng, làm cho món đồ chơi vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

Và người đàn ông này dường như cũng là người như vậy.

Nguyễn Thanh cũng không muốn ngồi chờ chết, cũng không nghĩ đánh cược cái thích của người đàn ông sẽ kéo dài bao lâu.

Cậu nắm chặt góc tay áo nhỏ đến mức không phát hiện liền buông ra, từ từ nhét vào túi giữa.

Nghiêng túi xách ra bên ngoài  không có khóa kéo, thực sự dễ dàng để tay vào.

Nguyễn Thanh nắm chặt đồ vật trong tay, không có lỗ mãng động thủ.

Bởi vì lưỡi cưa điện trên cổ cậu đủ để khiến cậu chết trong nháy mắt động đậy, khiến đầu và thân thể cậu bị xẻ đôi.

Miễn là không nói về tốc độ của cậu không nhanh bằng người đàn ông này.

Nguyễn Thanh cố gắng trấn tĩnh, kiềm chế lại nước mắt vì bị kích thích mà không ngừng rơi xuống.

Có lẽ là thân thể đã bắt đầu thích ứng, nước mắt trong hốc mắt dần dần giảm bớt, cuối cùng biến mất, chỉ còn lại hàng mi dài còn hơi ướt.

Người đàn ông phía sau hình như có chút không vui, dùng sức ấn xuống khóe mắt Nguyễn Thanh, nhưng kết quả không nhìn thấy nước mắt thiếu niên chảy xuống.

Đôi mắt thiếu niên mặc dù vẫn đẹp, nhưng ban đêm nếu không có nước mắt, ánh sáng chiếu vào cũng sẽ mất đi mấy phần xinh đẹp.

Nam nhân lại nâng cằm thiếu niên lên mấy lần, để thiếu niên nhìn hắn, có chút nghi hoặc nói: "Khóc đi, sao không khóc?"

Lúc trước Nguyễn Thanh còn chưa có nghiêm túc nhìn nam nhân, hiện tại rốt cuộc nhìn rõ mặt nam nhân.

Nam nhân có dung mạo thanh tú, nhưng kỳ thực cũng không lớn lắm, ước chừng 17, 18 tuổi, tuy rằng đã lớn lên rất cao, nhưng tướng mạo vẫn có chút non nớt của thiếu niên.

Thậm chí còn có tích cách của một đứa nhỏ thuần khiết trời sinh.

Nguyễn Thanh thấy rõ nét mặt người đàn ông không chút thay đổi, nhưng trong nháy đôi đồng tử của anh ta đen lại giây lát mắt anh ta lập tức trở lại bình thường, thậm chí ngay cả anh ta cũng không có phát hiện

Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, nam nhân có chút bất mãn, "Sao không nói gì?"

Nguyên Thanh có chút đáng thương, bất đắc dĩ nhìn nam nhân, thanh âm đứt quãng, "Ta...... Ta...... Quá sợ hãi, khóc không được......"

Thanh âm mềm mại của thiếu niên có phần khàn khàn, đồng thời mang theo run rẩy cùng tiếng nức nở, hiển nhiên là cực kỳ sợ hãi, thậm chí cả người đều có chút run rẩy.

Phảng phất như sau đó cậu sẽ ngất đi

Những người sợ hãi ở tình huống này, sẽ trở nên yếu ớt, khóc không ra nước mắt.

Thậm chí thiếu oxy dẫn đến hôn mê và tử vong.

Nam nhân nghiêng đầu suy tư một chút, tiếp nhận lý do này.

Rốt cuộc, con mồi trước đó của anh ta thực sự đã bị dọa đến chết, càng không cần phải nói.

Chính là  ánh mắt của con mồi này thật sự rất đẹp, nếu như ngất đi, liền nhìn không thấy nữa...

Người đàn ông buông cằm thiếu niên ra, có chút buồn bã xoay sợi tóc một vòng.

"Cái kia...... " Ngay tại nam nhân buồn bực không biết làm sao thời điểm, thiếu niên mềm mại thanh âm vang lên.

Người đàn ông nhìn thiếu niên.

Thanh niên nhìn hắn tựa hồ bị dọa đến, có chút bất an cụp mắt xuống, vài giây sau mới chần chờ, nhỏ giọng nói: "Em có thể...kêu anh là anh không?"

Người đàn ông sửng sốt, đưa tay vò tóc, "Anh...?"

Cậu gật đầu, cắn cắn môi dưới, cuối cùng lấy dũng khí ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, nhẹ giọng giải thích: "Bởi vì anh, anh rất giống anh trai em..."

Vốn dĩ khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp còn đề phòng, sợ thiếu niên trực tiếp bị xử lý, kết quả câu anh trai của thiếu niên vừa ra, làn đàn trong nháy mắt trở nên có chút kì lạ.

【 Cả nhà, Khanh Khanh của tui có anh trai sao?  Trước đây tui không xem kỹ tài liệu của cận ấy, có ai biết chỉ tui với được không? (。•́︿•̀。)  】

【 Lầu trên à trong tư liệu có nói, Khanh Khanh là con một, cha mẹ cậu chết trong tai nạn ngoài ý muốn khi cậu ấy còn rất nhỏ, cậu ấy  không có người thân thích, cũng không có anh trai.  】

【 Hơn nữa gọi anh trai cũng không thích hợp, thanh niên cầm cưa điện năm nay khoảng mười tám đi, lão bà năm nay 22, thanh niên kia thoạt nhìn còn nhỏ hơn lão bà nhà ta, ta cũng muốn được Khanh Khanh gọi ta anh trai. (o"▽"o) 】

【 Muốn được Khanh Khanh gọi là anh trai a!  σ(≧ε≦σ) ♡】

Nam nhân không có trực tiếp trả lời thiếu niên vấn đề, mà là trước nghĩ một chút, nhìn thiếu niên nghiêm túc hỏi: "Anh trai cậu có thể xem cậu khóc sao?"

"Có thể."  Nguyễn Thanh chớp chớp mắt, "Chỉ cần anh muốn, em sẽ tận lực giúp anh làm."

Nguyễn Thanh nói xong, không đợi nam nhân trả lời, cụp mắt nhìn cưa điện trong gang tấc, rụt rè, thấp giọng mở miệng.

"Anh ơi, cưa điện mà anh đang cầm làm em thấy...... Rất sợ, anh có thể... Cất đi được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK