Beta: Bách Bách
Mạc Nhiên đã chạy tới trước mặt nam nhân, hắn không chút lưu tình một chân đá thẳng về phía nam nhân.
Nam nhân cũng không có đánh trả, mà là trực tiếp rút dao trên mặt đất, một cái lắc mình tránh đi.
Bởi vì động tác của hắn, máu trên tay nam nhân nhỏ xuống trúng mặt Nguyễn Thanh, đem gương mặt trắng non của cậu chuyển sang ửng hồng.
Mạc Nhiên tự nhiên cũng thấy được vết máu trên tay nam nhân, hắn nhìn con dao trong tay người đàn ông và con dao trên mặt đất, liền hiểu được tình huống vừa rồi là như thế nào.
Hắn chuẩn bị tấn công người đàn ông lần nữa, tay hắn hơi run, lập tức thu lại, xoay người chạy nhanh đến cạnh Nguyễn Thanh, đem cậu đỡ dậy, giọng nói có vài phần run rẩy, "Tô ca, anh không sao chứ?"
* Xưng hô "anh" ( anh-em) mà Mạc Nhiên hay các tiểu đệ khác gọi là thuộc kiểu anh em bình thường, còn bé Thanh xưng hô "anh" ( anh-tôi) với nam nhân kia là do hắn lớn hơn cậu, một phần còn lại là do đam mê biến thái của tui hehe. ( Nếu mấy cô thấy loạn nhớ bình luận tui sẽ sửa.)
Nguyễn Thanh tựa hồ như bị dọa đến sợ hãi, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, ánh mắt có chút mê ly, đồng tử không có tiêu điểm, nghe xong lời Mạc Nhiên nói cũng chỉ lắc đầu theo phản xạ.
Cả người thoạt nhìn cực kì ngoan ngoãn, hiển nhiên là bị dọa không nhẹ.
Trên mặt Nguyễn Thanh lúc này còn mang theo vết máu, khí chất ngạo mạn tiêu tán vài phần, vết máu đỏ sẫm khiến làn da càng thêm trắng nõn, thoạt nhìn có vài phần quỷ dị, rồi lại bởi vì con ngươi bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, thoạt nhìn lại mang theo vài phần mỹ cảm.
Mạc Nhiên rũ mắt giấu đi thần sắc dưới đáy mắt, run rẩy duỗi tay sờ sờ mặt Nguyễn Thanh, xác định không phải máu của cậu mới dám thả lỏng, giọng nói tràn ngập sợ hãi, "Thực xin lỗi, Tô ca, thiếu chút nữa em đã đánh mất anh, còn suýt làm anh bị thương."
"Em thật đáng chết!"
Mạc Nhiên vừa nói vừa hung hăng tát chính mình một cái thật mạnh.
So với lần trước bị Nguyễn Thanh tát hoàn toàn khác hẳn, khóe miệng Mạc Nhiên trực tiếp bị hắn tát ra vết máu, có thể thấy được một tát kia của hắn không hề lưu tình chút nào.
Thiếu niên nghe được âm thanh bạt tay kia cuối cùng cũng khôi phục được tinh thần, cậu nhìn xung quanh, nam nhân xa lạ kia không biết đã biến mất lúc nào.
Thiếu niên thở dài một hơi nhẹ nhõm, sợ hãi rốt cuộc tiêu tán vài phần, cảm xúc vẫn luôn kiềm nén cuối cùng vì không chịu được nữa mà bọc phát, cậu nhìn Mạc Nhiên trước mặt rồi tát hắn một cái thật mạnh, đôi mắt đỏ hoe, tràn ngập lửa giận chất vấn, "Mày vừa mới đi đâu vậy hả!?"
* Giờ tui sẽ đổi xưng hô giữa em nó là mày - tao, còn đám Mạc Nhiên với tiểu đệ vẫn giữ nguyên là anh- em nhé.
Mạc Nhiên bị đánh liền như vậy rũ mắt nhìn dưới mặt đất, nội tâm hắn không có gì ngạc nhiên, thiếu niên xác thật là đi cùng hắn nên mới đi lạc, còn đã chịu sự sỉ nhục như vậy, sẽ giận chó đánh mèo hắn là chuyện bình thường.
Cho dù là thiếu niên tự mình đi lạc, cũng sẽ không ngại bắt nạt hắn.
Chỉ cần hắn không vui, liền sẽ giận chó đánh mèo những người khác, chưa bao giờ quản người khác vô tội hay có tội, trước nay đều là lấy bộ dạng cao cao tại thượng, giẫm đạp người khác.
Suy cho cùng thì từ trước đến nay thiếu niên chính là người như vậy.
Căn bản là không đem người khác để vào mắt, dù có là nhìn hắn, cũng không thấy được bóng dáng của hắn, phảng phất như thể bản thân hắn liền không xứng bị cậu nhìn chăm chú, có lẽ cậu cũng chưa bao giờ xem hắn là con người.
Có lẽ ở hắn ở trong mắt thiếu niên, ngay cả một con chó cũng không bằng.
Mạc Nhiên hạ thần sắc dưới đáy mắt xuống, vẻ mặt tự trách nhìn về phía thiếu niên,âm thanh thậm chí mang theo một tia khóc nức nở, "Tô ca, thực xin lỗi, đều là do em sai, còn may là anh không bị gì, bằng không anh...... anh đánh em đi."
Nói xong hắn liền cầm lấy tay Nguyễn Thanh hướng mặt chính mình mà đánh, sợ Nguyễn Thanh tức giận, bộ dạng hèn mọn đê tiện tới cực điểm, lại không có chút oán giận nào.
Liền hệt như hắn không hề có lòng tự trọng cùng nhân cách, dù có bị người ta tát cũng chỉ cười cười đem mặt lại cho người ta tát lần hai.
* ( ha hả tiểu bạch liên mà lị)
Nguyễn Thanh: "......" thật đáng sợ.
Trực giác cùng với nhiều năm kinh nghiệm của Nguyễn Thanh biết rằng, người tài năng như Mạc Nhiên mới là người nguy hiểm nhất.
Bởi vì hắn có thể kiên nhẫn, khi điên lên mới chính là lúc tàn nhẫn nhất.
Chó không kêu sẽ cắn người, nếu lại không tìm được người trấn áp con chó điên này, sợ rằng phó bản sẽ không chỉ có 1 đồ tể.
"Đừng chạm vào tao! Cũng đừng đi theo tao! Tao không muốn nhìn thấy mày!"
Nguyễn Thanh giống như vô cùng tức giận ném tay Mạc Nhiên ra, nói xong liền nhặt di động và bật lửa bị nam nhân kia cướp làm rơi trên mặt đất lên, đứng lên liền đi ra khỏi hẻm, vừa đi vừa lau vết máu trên mặt.
Mạc Nhiên nửa quỳ trên mặt đất, cúi đầu nhìn bàn tay đang mở ra của mình, ý vị không rõ hiện lên trên khóe miệng, cười nhẹ một tiếng, tiếng cười kia có vài phần làm da đầu người khác tê dại.
Tuy nhiên thiếu niên đã đi xa, cũng không thể nghe thấy được.
Mạc Nhiên dùng ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa vết máu ở khóe miệng, sau đó vươn đầu lưỡi liếm sạch sẽ.
Tầm mắt hắn dừng lại ở nơi nào đó, lại không hề đem hình ảnh để vào mắt, tất cả những gì đọng lại trong đầu hắn bây giờ chỉ là hình ảnh thiếu niên yếu ớt lại bất lực bị người khác đè ở dưới thân.
Không có sự kiêu ngạo giống lúc trước, cũng không có cao cao tại thượng, chỉ có bị người khác cường thế đè ở dưới thân, ngay cả việc đẩy ra cũng không làm được, chỉ có thể đáng thương hề hề rưng rưng nước mắt, khẩn cầu người phía trên buông tha cho cậu.
Nhưng lại không đổi được thương tiếc, sẽ chỉ làm người khác nhịn không được lại càng muốn hung hăng khi dễ cậu.
Muốn nghiền nát sự kiêu ngạo của cậu, muốn làm cậu ngã xuống phàm trần, cũng muốn...... Lôi kéo cậu cùng nhau rơi vào hắc ám, làm con ngươi xinh đẹp của cậu nhiễm một màu sắc khác, cũng chỉ có thể nhẹ giọng lại vô lực thở dốc, khiến cậu chỉ nói những lời mà hắn thích nghe.
* Mạc - Hắc bạch liên - Nhiên: online
Không có hậu thuẫn cường đại, thiếu niên cái gì cũng không phải.
Thiếu niên giống như là một đóa hồng kiều diễm nằm trong bụi gai ở trong rừng cây, nếu thoát ly khỏi sự bảo hộ bốn phía của bụi gai, chỉ có thể bị người dễ dàng tháo xuống, bị ham muốn của người đùa nghịch.
Chỉ cần không có bụi gai bảo hộ......
Nguyễn Thanh đi ra hẻm nhỏ nhìn đến người đến người đi người đi đường mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra về sau vẫn là không nên đi một mình.
Trải qua sự tình vừa mới phát sinh, Nguyễn Thanh cuối cùng cũng có lý do quang minh chính đại quay về trường học ăn cơm.
Thế là cậu trực tiếp trở về trường học.
Nhà ăn ở Trường Trung Học Số 1 có rất nhiều, Nguyễn Thanh trực tiếp chọn cái gần ban một nhất, muốn thử xem có thể ăn xong cơm được hay không rồi tìm cái lý do đi ban nhất nhìn xem.
Ban một tuyệt đối có vấn đề, dù không có vấn đề cũng khẳng định tìm được một ít manh mối.
Thật hâm mộ kia mấy người chơi kia, không cần duy trì thiết lập nhân vật, vừa tiến vào trò chơi liền đặt ở ban nhất.
Bất quá Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ chính mình có thể có được tích phân gấp đôi họ, tức khắc lại không hâm mộ.
Cậu vẫn là muốn sớm tích nhiều tích phân một chút, đổi lấy một thân thể cao lớn cường tráng một chút, ít nhất nếu lại có người lại khi dễ cậu, cậu còn có thể đánh trả lại.
Nguyễn Thanh đi không bao lâu liền tới nhà ăn gần ban nhất, lúc này mới giữa 12 giờ trưa, vừa đúng thời điểm ăn trưa, cho nên ở nhà ăn không thiếu học sinh.
Lúc Nguyễn Thanh bước vào, không ít người đều nhìn qua.
Cậu cũng không để ý tới ánh mắt của bọn họ, lập tức đi thẳng lên lầu 3 tương đối ít người.
Lầu 3 thực ra là dành cho sinh viên thuộc các gia đình tương đối khá giả nên tương đối ít người, lại có ghế, môi trường còn rất yên tĩnh.
Nguyễn Thanh không thích bị người khác nhìn, cho nên vẫn là lầu 3 tương đối thích hợp với cậu.
Sau khi Nguyễn Thanh lấy xong thức ăn, cũng không ngồi xuống ghế lô, mà là trực tiếp ngồi thẳng xuống vị trí đại sảnh lầu 3 đối diện với cửa sổ.
Ngồi ghế lô đồng nghĩa với việc lạc đơn, so với việc ngồi ghế lô thì ở trong đại sảnh càng an toàn hơn.
* lạc đơn: hành động đơn lẻ, ở một mình ( sẽ có các bạn thắc mắc tại sao lại lạc đơn trong khi nhiều người ngồi ghế như vậy, mấy bồ chú ý sẽ thấy ý ẻm là trừ ẻm ra ko ai là người chơi cả, và các NPC trong phó bản đều rất là BIẾN THÁI đó nha...)
Bạn học tới lầu 3 hầu hết sẽ chọ ghế lô để ngồi, cho nên lúc này trong đại sảnh ít người đến đáng thương, chỉ có trong góc có vài bạn học đang ngồi, khe khẽ trò chuyện về vấn đề gì đó.
Sau khi các bạn ngồi đối diện Nguyễn Thanh nhìn thấy cậu, nháy mắt không trở nên yên tĩnh, những người khác cảm thấy có chút kỳ quái, theo ánh mắt của họ nhìn qua, giây tiếp theo cũng im lặng theo.
Vốn dĩ lầu 3 chỉ có vài người, bọn họ cùng nhau im lặng, không khí quỷ dị trong nháy mắt bao trùm toàn bộ nhà ăn.
Nguyễn Thanh cũng không để ý tới bọn họ, cậu vừa ăn vừa lấy điện thoại ra, sau đó tra tìm một chút về tư liệu Trường Trung Học Số 1.
Tư liệu Trường Trung Học Số 1 có rất nhiều, ví dụ như ai đoạt được giải thưởng quốc gia, có bao nhiêu học sinh vào đại học.
Trên cơ bản đều có nghĩa tích cực, tin tức xấu hầu như đều không có.
Duy nhất chỉ có mấy bình luận mắng chửi học phí Trường Trung Học Số 1 quá đắt, cùng với đồ ăn và nhà ăn vừa đắt vừa khó ăn.
Nguyễn Thanh nhìn trong chốc lát cũng chưa tìm được tin tức gì hữu dụng, nghĩ nghĩ, buông đũa, chậm rãi gõ một câu " Trường Trung Học Số 1 trước nay có chết người không? "
Nguyễn Thanh gõ xong những từ từ này thì dừng lại một chút, tựa hồ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn ấn xuống tìm kiếm.
Tìm kiếm tất cả các trang wed nhưng lại không có thông tin liên quan, tựa như Trường Trung Học Số 1 trước nay không có người chết.
Trường Trung Học Số 1 tồn tại đã hơn 100 năm, áp lực học tập ở cao trung là lớn nhất, hơn nữa áp lực đến từ bố mẹ, dù không có nhiều học sinh tự sát, thì ít nhất cũng phải có một chút tin tức xấu mới đúng chứ.
Nhưng Nguyễn Thanh lại không tìm được bất kỳ thông tin nào.
Điều này thực sự không bình thường, cho dù thật sự không có học sinh tự sát, thì cũng phải có học sinh nào tử vong ngoài ý muốn chứ. ( đây là phó bản sẽ không thể nào dùng hoàn toàn logic ở hiện thực để áp dụng vào được, nên đừng thắc mắc tại sao 1 ngôi trường bình thường lại sẽ có người chết.)
Nhưng tại sao lại không có bất luận ghi chép gì, ngay cả một chút tin tức xấu đều không có
Là bị phó bản xóa đi sao?
Hay là...... Bị trường học xóa đi?
Đây không phải là một ý tốt, rất có khả năng đã bị phó bản xóa đi, để khiến người chơi không còn cách nào dùng nó để trực tiếp tìm kiếm câu đáp án.
Nhưng mặc kệ là bị trường học xóa đi, hay là bị phó bản cấp xóa đi, có lẽ đều là mấu chốt, nếu không cũng sẽ không bị xóa đi sạch sẽ như vậy.
Nhưng Nguyễn Thanh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn buông bỏ ý định đi tìm người đã bị xóa sổ.
Hệ thống lại lần nữa trầm mặc.
Nó chưa bao giờ gặp qua một người chơi tùy hứng, lại sợ quỷ như vậy.
Rõ ràng đã sắp tiếp cận được đáp án chính xác, lại cố tình bởi vì sợ hãi mà trực tiếp thôi miên chính mình, lừa gạt chính mình cái gì cũng không phát hiện, lần này đã là lần thứ ba.
Khi cảm nhận được tim " Hạ Bạch Y " đập ở bên phải liền thôi miên chính mình lần thứ nhất, ở nhà vệ sinh lại thôi miên chính mình lần thứ hai, cho nên lần này đã là lần thứ ba.
Thôi miên cũng không phải là thủ đoạn tốt đẹp gì, số lần thôi miên quá nhiều, sẽ làm bản thân dễ dàng bị lạc lối, hơn nữa sẽ sẽ có ảnh hưởng nhất định đối với trí nhớ và phán đoán, nhưng thiếu niên tựa hồ là không hề cố kỵ mà tự thôi miên chính mình.
......Có thể nói là quá tùy hứng đi.
Bất quá xác thật thiếu niên chính là người chơi thông minh nhất mà nó đã từng gặp qua, rõ ràng không có bất luận gợi ý gì về phó bản, cố tình dựa vào trực giác và sự thông minh,để đoán được một số manh mối mấu chốt.
Chỉ là cái nỗi sợ quỷ này thật sự là...... Quá thảm......( ̄ □ ̄|||)
Phải biết rằng ở trong game kinh dị, phó bản thần quái cơ hồ muốn chiếm hơn một nữa, và cũng có những phó bản kia giống phó bản này, ở phó bản này còn có thể tự lừa gạt mình một chút, không ít phó bản thần quái chính là ở giây phút vào phó bản, liền sẽ nói cho người chơi nơi này có quỷ.
Nguyễn Thanh buông di động, sau đó hắn phát hiện lầu 3 nhà ăn bạn học đột nhiên nhiều lên, nhưng lại giống lúc trước vô cùng an tĩnh, không có bất luận người nào nói chuyện.
Biểu tình Nguyễn Thanh chợt cứng lại, cầm lấy chiếc đũa, không nhanh không chậm ăn lên.
Mặt khác đám bạn học bưng cơm trưa, tâm tư lại hoàn toàn không nằm ở việc ăn cơm, mà là mịt mờ đánh giá thiếu niên ác ma bên cửa sổ.
Thiếu niên vẻ mặt lạnh nhạt ăn đồ vật, mặt mày như họa, lông mi thật dài hơi rung động, bộ dạng an tĩnh liền tựa như một vị công tử từ trong tranh bước ra, thiếu đi vài phần kiêu ngạo ương ngạnh, nhiều thêm vài phần tự phụ cao nhã, mang đến cho người ta có một loại ảo giác tựa như một công tử cao quý ôn nhu như ngọc.
Tất cả mọi người đều biết đó chỉ là ảo giác, dù sao ai mà không biết thiếu niên đó chính là ác ma Tô Thanh.
Nhưng lại không ảnh hưởng đến việc cậu thật sự rất đẹp, so với hoa khôi còn đẹp hơn.
Không, căn bản là không có từ gì có thể so sánh được, vẻ đẹp của giáo hoa khôi thuộc về phạm trù nhân loại, mà Tô Thanh thì hoàn toàn trái ngược cậu tinh xảo xinh đẹp đến hoàn mỹ, tựa như một tác phẩm được chính tay thượng đế điêu khắc.
Tuy rằng Nguyễn Thanh đã quen bị người khác nhìn, nhưng không đại biểu việc cậu thích bị người khác nhìn, cho nên cậu tăng nhanh tốc độ, nhanh chóng ăn xong cơm trưa, sau đó liền chuẩn bị đi tính tiền.
Khi Nguyễn Thanh đứng ở cửa sổ tính tiền, cậu sờ sờ túi áo, túi áo trống rỗng.
Thẻ ngân hàng của cậu nằm trong tay "Hạ Bạch Y".
Hình như cậu đã tìm được lí do đi qua ban nhất rồi.
Bất quá dù lý do hơi sứt sẹo một chút.
Nguyễn Thanh lấy di động ra, đang chuẩn bị quét mã thanh toán, thì một bàn tay cầm thẻ từ bên cạnh vươn lại đây, đưa cho nhân viên công tác tính tiền, tiếp theo âm thanh ôn nhuận nho nhã ở bên tai Nguyễn Thanh vang lên.
"Dùng của tôi đi."
Nguyễn Thanh nhíu nhíu mày, ghé mắt nhìn sang, cuối cùng buông di động xuống.
Tô Trí Duy nhìn Nguyễn Thanh cười khẽ một tiếng, "Hôm nay nghĩ như thế nào lên nhà ăn ăn cơm? Em không phải luôn ghét bỏ đồ ăn của nhà ăn không thể ăn sao?"
"Tôi muốn tới thì tới, anh quản được tôi chắc."
Nguyễn Thanh ngữ khí không tính là tốt, nhưng Tô Trí Duy đã quá quen với thái độ át liệt này, cho nên cũng không có để ý, ý cười vẫn như cũ ngâm ngâm mở miệng, "Muốn tới văn phòng của anh ngồi tí không?"
"Không, tôi muốn đi ban nhất."
Nguyễn Thanh không chút do dự liền cự tuyệt, cầm di động xoay người liền đi.
Tô Trí Duy thấy vậy liền bước lên đi song song với Nguyễn Thanh: "Em không phải ở ban 26 sao? Đi ban nhất làm gì?"
Nguyễn Thanh thật ra không có ý định giấu giếm, thập phần hào phóng nói lý do, "Đi tìm bạn gái."
Sắc mặt Tô Trí Duy có hơi tệ, "Là....Bạn gái nào? Là người lần trước ôm em ở sân thể dục sao?"
Hiển nhiên Tô Trí Duy cũng biết lịch sử tình yêu phong phú của thiếu niên.
Nguyễn Thanh nhíu nhíu mày, bất mãn nhìn về phía Tô Trí Duy, ngữ khí âm trầm, nghe tới có chút tức giận, "Anh đi xem tôi chơi bóng à?"
Tô Trí Duy biết rõ cháu trai nhà mình có lòng tự trọng rất cao, hiển nhiên là không thể tiếp thu việc hắn thấy cậu đến một quả bóng cũng không thể ném vào rổ, cho nên hắn lắc lắc đầu, "Không có, chỉ là có người chụp ảnh em đăng trên diễn đàn."
Tô Trí Duy ôn nhuận như gió mở miệng, thập phần săn sóc, "Em nếu để ý đến việc này thì anh sẽ tìm người xóa."
"Tùy anh." Nguyễn Thanh bày ra vẻ mặt chẳng liên quan gì đến tôi.
Cậu nói xong liền bước đi nhanh hơn, trực tiếp đi qua Tô Trí Duy, hiển nhiên một bộ dáng không muốn cùng Tô Trí Duy tiếp tục nói chuyện phiếm.
Tô Trí Duy cũng thực thức thời không có bước tiếp, mà cứ như vậy nhìn thiếu niên dần đi xa.
Tô Thanh không có quay đầu lại, dùng ánh mắt nhìn thoáng qua Tô Trí Duy ở phía sau, vẻ mặt Tô Trí Duy không có gì không thích hợp.
Nhưng trên người hắn hôm nay có phảng phất mùi vị của nước hoa, thời điểm ngày hôm qua không hề có.
Là đi gặp một người quan trọng nào đó? Hay là muốn che giấu thứ gì?
Tỷ như...... Mùi máu tươi.
Nguyễn Thanh lắc lắc đầu, phủ nhận suy đoán này, vừa mới Tô Trí Duy đệ tạp khi cậu liền phát hiện, trên tay của hắn không hề có bất kỳ vết thương nào nói chi đến mùi máu tươi, nếu hắn chính là nam nhân trong hẻm nhỏ kia, hẳn là không cầm máu nhanh đến như vậy.
Rốt cuộc miệng vết thương kia Nguyễn Thanh tin rằng nó sâu tới thấy xương, bởi vì lúc đó cậu vì nhân cơ hội này mà muốn phá hủy khuôn mặt, nên lúc đó cậu đã dùng hết toàn lực nghiêng đầu qua.
Dù có mang bao tay da người cũng không thể ngăn cản máu chảy ra. Đối với cơ thể Tô Trí Duy lúc này mùi nước hoa thoang thoảng không còn đọng lại được nữa.
Hơn nữa hắn còn là chú của nguyên chủ, cho dù có là cầm thú cũng không nên có ý nghĩ nào đối với cậu. ( Ha con sai rồi (っ˘ω˘ς))
Nguyễn Thanh không nhanh không chậm hướng ban một mà đi tới, liền ở thời điểm cậu sắp tới cửa, chuẩn bị trực tiếp ngạo mạn đi vào, phía sau bỗng nhiên vang lên âm thanh.
* ban một = ban nhất
"Tô ca? Anh như thế nào tới đây?"
Chủ nhân của âm thanh tựa hồ là không nghĩ tới sẽ gặp được Nguyễn Thanh ở nơi này, giọng điệu tràn ngập kinh ngạc.
Nguyễn Thanh nhìn hắn một cái, không quá quen thuộc, nhưng nhớ mang máng hình như ngày hôm qua lúc hút thuốc trong đám tiểu đệ hình như có hắn, là người của ban nhất.
Nguyễn Thanh không chút để ý thuận miệng nói, "Tới tìm Y Y."
Tiểu đệ nháy mắt đã hiểu, lập tức nghiêng đầu nhìn về phía phòng học của mình, hướng bên trong cao giọng hô, " Bạn học Hạ Bạch Y, Tô ca tìm cậu."
Lời nói của tiểu đệ hấp dẫn sự chú ý của đám người trong phòng học, cả đám sôi nổi nhìn về phía cửa phòng học.
Nguyễn Thanh đang muốn đi vào phòng học: "......" Tôi thật là cảm ơn cậu.