Nguyễn Thanh nhìn thầy và các bạn cùng lớp, trong lòng dâng lên một cảm giác căng thẳng, bất an.
Không thích hợp.
Điều này thực sự không thích hợp.
Nếu không phải vì gương mặt của những người này giống các bạn học cùng lớp, Nguyễn Thanh thậm chí sẽ nghi ngờ liệu mình có đổi một cái phó bản mới hay không.
Nhưng rõ ràng cậu chỉ nằm ngủ vì cái gì sau khi tỉnh lại hết thảy đều đã thay đổi.
Quan trọng nhất là tại sao họ lại dám làm điều này với cậu? Họ sẽ không sợ sự trả thù của cậu sao?
Phải biết, với tính cách của nguyên chủ tuyệt đối không thể nhịn được, nếu bị đối xử như vậy nhất định sẽ về gặp cha mẹ mà tố cáo, với bộ dạng đc nuông chiều của "hắn" đến lúc đó ai cũng đừng hòng thoát.
Họ cũng nên biết rõ điều này mới đúng.
Không những thế... Bọn họ còn cấu kết với nhau, muốn trực tiếp... giết "hắn"?
* "hắn": nguyên chủ
Nhưng điều này không hợp lý, nơi này thật sự có quá nhiều học sinh khó có thể cam đoan sẽ có người không tiết lộ tin tức, đến lúc đó chờ đợi bọn họ nhất định sẽ là sự trả thù tàn khốc của nhà họ Tô.
Ngay cả khi không ai tiết lộ bất cứ điều gì, cũng không có nghĩa không ra được gì, chỉ cần nguyên chủ chết trong phòng học, đám người này sẽ không thể chạy thoát, bởi vì Tô gia nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên người bọn họ.
Vì vậy, việc mọi người có đủ can đảm để giết cậu trong phòng học này là điều tuyệt đối không thể xảy ra.
Thầy dạy toán không cho cậu cơ hội để thắc mắc nên đã dùng tay ấn người cậu xuống bục giảng.
Với sức mạnh ấy thậm chí cậu còn không có cơ hội vùng vẫy, hơn nữa... thật lạnh.
Nguyễn Thanh kinh hãi cụp mắt xuống, nhiệt độ của cơ thể có thể thấp đến mức này sao?
Bàn tay nắm lấy cổ tay cậu lạnh ngắt khác thường, không phải lạnh như băng mà giống như đá vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh, có cảm giác lạnh thấu xương.
Như thể... một người đã chết.
Nguyễn Thanh trong lòng đập thình thịch, sắc mặt trắng bệch không có chút máu, người run lên một chút, toàn thân cứng đờ, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ cũng bắt đầu hỗn loạn.
Nguyễn Thanh tự nhủ phải bình tĩnh lại một chút nhưng cậu không thể bình tĩnh được chút nào, một suy đoán bỗng hiện ra trong đầu cậu, não của cậu bắt đầu xuất hiện trạng thái dị thường của hệ thần kinh giao cảm.
*Hệ thần kinh giao cảm (SNS) là một trong hai bộ phận chính của hệ thần kinh tự chủ, bộ phận còn lại là hệ thần kinh phó giao cảm. Hệ thống thần kinh tự chủ có chức năng điều chỉnh các hành động vô thức của cơ thể. Quá trình chính của hệ thần kinh giao cảm là kích thích cơ thể chiến đấu hoặc phản ứng lại. ( nói đơn giản cho mấy bà hiểu là cái hệ thần kinh này điều khiển các cơ quan luôn vd: làm tăng nhịp tim, gây giãn đồng tử mắt, tiết mồ hôi...)
Trên gương mặt cậu bây giờ chỉ còn sự kinh hoàng và sợ hãi tột độ.
Nguyễn Thanh không những sợ trở thành chim hoàng yến của người khác, cậu còn sợ... quỷ hơn.
Sợ đến mức bộ não mà cậu tự hào của mình không thể bình tĩnh giải đáp thắc mắc.
*( ẻm từng nói khi căng thẳng thì bộ não của ẻm sẽ càng hoạt động nhanh, ngay cái lúc bị cưa điện kề vào cổ còn lấy đt được mà, sợ quỷ đến mức mà não dừng hoạt động thì hiểu rồi đó)
Trán Nguyễn Thanh lấm tấm mồ hôi, cậu nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng bình tĩnh lại.
Dù sao đây chỉ là suy đoán của cá nhân của cậu, cũng không nhất định là quỷ, cho dù là quỷ, ban ngày cũng không nên xuất hiện.
Nguyễn Thanh tưởng tượng như vậy, bình tĩnh lại không ít, cậu lại lần nữa giãy giụa một chút, vẫn không trả lời câu hỏi của hắn, thực lực của đối phương hoàn toàn không thể so sánh với đám sát thủ ở phó bản trước. ( thực lực ông này mạnh hơn nha)
Nguyễn Thanh hít một hơi thật sâu, đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, tức giận quay đầu nhìn giáo viên dạy toán đang đè mình, lạnh lùng mở miệng: "Tốt nhất là anh nên buông tôi ra! Nếu không thì, nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho anh!"
Tuy nhiên, thanh âm của thiếu niên lại mang theo chút run rẩy, trực tiếp bán đứng lời nói của cậu, rõ ràng thiếu niên chỉ quá cố chấp mà thôi.
Nguyễn Thanh cũng biết kỹ thuật diễn xuất hiện tại của mình chắc chắn không hoàn hảo, nhưng lý trí và cảm xúc lại trái ngược nhau, cho dù có lý trí cũng không thể khống chế hoàn toàn được phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Thầy dạy toán đột nhiên cười lớn, nụ cười của hắn quái dị đến mức khóe miệng sắp nứt đến mang tai, thoạt nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.
Đó không phải điều mà con người có thể làm được.
Càng miễn bàn trong đáy mắt hắn tràn đầy sự thèm thuồng và tham lam, hắn nhìn thẳng vào thiếu niên, dường như muốn nuốt chửng thiếu niên.
Đại não cậu trở nên trống rỗng khi nhìn rõ vẻ mặt của thầy dạy toán, cậu mở to đôi mắt, sắc mặt càng thêm trắng bệch, vừa mới mới xây dựng lại suy nghĩ trong đầu một lần nữa sụp đổ, nội tâm cùng nỗi sợ hãi chiếm thế thượng phong.
"Nếu em không phải là một học sinh ngoan, vậy em phải bị trừng phạt." Thầy dạy toán vừa dứt lời, liền túm lấy cổ áo Nguyễn Thanh kéo người lên, đối mặt với các học sinh phía dưới.
Các bạn cùng lớp đều nhìn thẳng vào thiếu niên với một nụ cười kỳ lạ trên môi.
"Buông ra......" Nguyễn Thanh sợ đến nỗi ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói ra được.
Cậu không có thời gian để ý đến chuyện này, nỗi kinh hoàng và sợ hãi bao trùm lấy cậu, khiến cậu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, nhưng dù có vùng vẫy thế nào, cậu cũng không thể thoát khỏi sự giam cầm của giáo viên dạy toán.
Thiếu niên vì giằng co mà quân áo trở nên có chút lộn xộn, hốc mắt cũng rưng rưng nước mắt, thấm ướt làn mi, cứ như giây tiếp theo những giọt nước mắt sẽ chảy dài trên khuôn mặt của thiếu niên.
Thiếu niên từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, có thể nói là từ nhỏ đã được nuông chiều, kiêu ngạo bướng bỉnh, khi nào đã chịu loại khi dễ này?
Nhưng nhìn thiếu niên yếu đuối đáng thương cũng không thể làm người thương tiếc, mà chỉ khiến người ta nhịn không được càng muốn khi dễ ức hiếp cậu hơn, làm cậu ngã từ trên thần tọa xuống.
Giáo viên dạy toán không để ý đến thiếu niên đáng thương, hắn ta nắm chặt cổ của thiếu niên, buộc thiếu niên ngẩng đầu lên, sau đó ngón tay thon dài đặt lên viên hồng ngọc màu đỏ cạnh đôi tai của thiếu niên, lau vài cái.
*viên hồng ngọc màu đỏ: đạo cụ khuyên tai
Đôi tai của thiếu niên bị hắn làm cho đỏ bừng, hơi rung lên làm lay động tua rua của viên hồng ngọc, cảnh tượng diễm lệ đến cực điểm.
Những ngón tay thon dài của người đàn ông cuối cùng cũng dừng lại ở trên đôi môi nhợt nhạt của thiếu niên.
Hắn dùng sức đè đè, giọng điệu lạnh lùng, khiến lòng người không khỏi dâng lên sợ hãi: "Không trả lời được thì không bằng, cắt lưỡi đi?"
Mặc dù lời nói của người đàn ông là một câu nghi vấn nhưng hắn ta lại nói với giọng khẳng định như thể đó chỉ là một câu giao tiếp bình thường.
Nguyễn Thanh nghe xong lời người đàn ông nói, đồng tử hơi co lại, đưa tay nắm lấy tay người đàn ông đang ấn lên môi, nhưng lực của cậu quá nhỏ, cho dù dùng cả hai tay nắm lấy tay người đàn ông cũng không thể ngăn cản hắn ta, cuối cùng cậu chỉ có thể đáng thương bất lực, nức nở ra tiếng, nước mắt không ngăn được chảy xuống.
Vài giây sau, ngón tay của người đàn ông dừng lại trên đôi môi mềm mại của thiếu niên, dùng ngón tay thon dài cạy đôi môi mỏng của thiếu niên ra.
Nguyễn Thanh sợ hãi, dùng hết sức lực cắn quai hàm, không dám thả lỏng một giây phút nào.
Sợ nếu chính mình chỉ cần thả lòng một chút, người đàn ông này sẽ thực sự cắt lưỡi của cậu.
Nhưng sức phản kháng yếu ớt của thiếu niên về cơ bản là vô dụng, người đàn ông đang ôm cổ thiếu niên dùng tay kia giữ chặt cằm thiếu niên, dùng lực một chút rồi cưỡng ép đem miệng thiếu niên mở ra.
"Ưm......" Không được......
Nước mắt Nguyễn Thanh không ngừng rơi xuống, cậu muốn quay đầu đi để tránh bàn tay của người đàn ông, nhưng vì cằm bị giữ chặt nên cậu không thể cử động được, chỉ có thể bất lực nức nở, tùy tiện để bàn tay của nam nhân xâm lấn.
Tay người đàn ông nhanh chóng chạm vào chiếc lưỡi mềm mại, ẩm ướt của thiếu niên, hắn nhẹ nhàng chạm vào nó.
Ngón tay của người đàn ông lạnh lẽo, dường như muốn trực tiếp đem đầu lưỡi kéo ra, giống như muốn cầm kéo cắt đứt.
Tuy rằng đầu lưỡi không bị cắt đứt, nhưng Nguyễn Thanh tựa hồ cảm nhận đau đớn như bị cắt lưỡi giống nhau, cậu sợ hãi nhắm mắt lại, thân thể không khỏi run rẩy.
Đó là sự sợ hãi đến cùng cực.
Người đàn ông nhìn thiếu niên trước mặt sợ hãi nhắm mắt lại, hắn lại dùng thêm sức để thiếu niên mở miệng, giữ cằm cậu hơi hướng về phía trước và trực tiếp hôn lên.
Hôn khóe môi mềm mại của thiếu niên.
Những cảm xúc mềm mại xen lẫn lạnh lẽo truyền đến khiến cơ thể Nguyễn Thanh không khỏi run lên.
Cậu...... sẽ bị ăn sao? ( hiểu theo 2 nghĩa (//▽//) )
......
"Tô ca."
"Tô ca, tỉnh tỉnh!"
"Tan học rồi."
Giọng nói của một thiếu niên đột nhiên vang lên bên tai cậu, ngay cả cơ thể cậu cũng như bị đẩy đi và lắc lư qua lại.
Nguyễn Thanh mở to mắt, đột nhiên duỗi tay đến trước mặt, theo bản năng đứng lên, động tác đó suýt nữa ném cái bàn về phía trước.
Bàn học bị đẩy "cạch", khiến những bạn học còn chưa kịp rời đi, nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy trên mặt của thiếu niên đầy nước mắt đang thở hổn hển, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng, như thể vừa bị người khi dễ vì bất an nên đứng thẳng người, thoạt nhìn có chút yếu đuối và bất lực.
Trong chốc lát, cả lớp học chìm vào yên tĩnh.
Vốn dĩ Mạc Nhiên còn có chút nghi hoặc, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên, thấy rõ bộ dáng yếu ớt của thiếu niên, tiếng nuốt nước bọt nhỏ đến mức không thể phát hiện, theo động tác của hắn yết hầu co giật lên xuống.
Vài giây sau, hắn mới phục hồi lại tinh thần nhìn thiếu niên, khẩn trương mở miệng: "Tô ca, anh sao vậy?"
"......Gặp ác mộng." Nguyễn Thanh ngồi xuống với mặt vô cảm, rút ra một mảnh giấy lau lên đôi mắt.
Khi Nguyễn Thanh đứng dậy, cậu đã phản ứng ngay lập tức, thì ra cậu đã ngủ trong lớp đến mức mơ màng.
Hơn nữa, cảm giác này... xấu hổ đến cực điểm.
Trong mơ, có lẽ là vì cảm giác không thích hợp, bây giờ nghĩ kỹ lại đó cơ bản là một nụ hôn.
Nếu không phải Mạc Nhiên đánh thức cậu, cảnh tượng trong mộng nhất định sẽ càng cực đoan hơn, có lẽ sẽ diễn ra trước mắt rất nhiều người...
Nguyễn Thanh lau xong nước mắt, hung hăng xoa xoa cảm giác còn vươn trên khóe môi.
Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại sợ hãi một giấc mơ.
Có phải vì vào phó bản quá mệt không?
Hay chẳng lẽ là ngã liền bị chấn động não đi?
Nghĩ đến cảnh trong mơ chẳng khác gì nỗi sợ hãi khi con người rơi vào hang rắn, giờ nghĩ lại da đầu Nguyễn Thanh có chút tê dại.
Mạc Nhiên nhìn thiếu niên vô cảm trước mặt, mở miệng như lơ đãng nói: "Em cũng thường xuyên gặp ác mộng, luôn nằm mơ thấy có một con quái vật đang đuổi theo mình, thật đáng sợ, có phải anh cũng mơ thấy giống vậy không?"
"Ừ." Nguyễn Thanh lơ đãng gật đầu, cầm cốc nước khoáng trên bàn rót lên một ngụm, làm dịu bớt cảm xúc từ trong giấc mơ mang đến.
Mạc Nhiên thấy thiếu niên trước mặt không mở miệng nữa, hắn biết thiếu niên nhất định sẽ không mơ thấy loại giấc mơ này.
Suy cho cùng, loại giấc mơ này mặc dù khiến người ta khó chịu nhưng sẽ không khiến người ta khóc.
Có phải là giấc mơ về việc... bị ai đó bắt nạt?
Nghĩ kỹ thì thiếu niên kỳ thật vừa xinh đẹp lại yếu đuối, cho dù là bắt nạt người khác, phần lớn đều là bọn họ làm.
Thậm chí cậu ấy còn không thể nâng quả tạ nặng 5kg, nên cậu ấy chỉ có thể vì giữ mặt mũi và nói rằng mình không quan tâm.
Sở dĩ thiếu niên có thể cao cao tại thượng như vậy là do xuất thân cường đại chứ không phải bản thân.
Mạc Nhiên cụp mắt xuống nhìn bàn tay đẹp đẽ lạ thường của thiếu niên trước mặt, đôi mắt hơi lóe lên. ( (╬ Ò﹏Ó) con tui mà cũng dám mơ ước bỏ cái móng heo của cưng ra)
Sẽ ra sao nếu một ngày hậu trường của cậu không còn tồn tại, hoặc không có ai giúp đỡ cậu?
*hậu trường: bối cảnh gia đình nguyên chủ
Có thể hay không khi bị khi dễ sẽ giống như vừa nãy chỉ có thể ấm ức mà khóc ra.
Thật sự là... Vô cùng đáng thương.
Mạc Nhiên giấu đi ánh mắt âm trầm, ngẩng đầu nhìn thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ: "Tô ca, tan học rồi, chúng ta đi nhé? Em đảm bảo với anh nhất định anh sẽ thích."
Hôm nay là thứ sáu, buổi chiều chỉ có hai tiết, hiện tại cũng là tan học rồi.
Nguyễn Thanh vừa định gật đầu thì tiếng điện thoại di động của cậu vang lên.
Nguyễn Thanh lấy điện thoại di động ra xem ghi chú là... Bạn trai?