Tuy rằng không biết vì sao Bùi Diễn muốn lên sân, nhưng họ cũng không có ý kiến gì.
Người chơi cao lớn che bụng, gật đầu với Bùi Diễn: "Vậy anh lên sân đi."
Hắn quả thực có chút không kiên trì được. Vì bất cẩn làm thiếu niên bị thương nên hắn đã trở thành mục tiêu chính của đám chó điên này. Nếu tiếp tục đánh tiếp, e rằng hắn sẽ là người chết đầu tiên trong phó bản này.
Người chơi cao lớn vốn chuẩn bị để người khác thay mình, nhưng hắn không ngờ Bùi Diễn lại mở miệng đề nghị đổi người.
Người chơi tóc húi cua chỉ bị liên lụy nhẹ, cũng không bị thương gì nhiều, nhưng hắn ta đã có chút hiểu biết về sức mạnh của đám chó điên kia, hướng phia Bùi Diễn nhắc nhở: "Bùi Diễn, anh phải cẩn thận NPC Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch, thân thủ và sức mạnh của họ không hề giống học sinh cấp 3."
"Ừ." Bùi Diễn gật đầu không thèm để ý, sự chú ý của anh không đổ dồn vào người chơi đang nói chuyện mà đổ dồn vào chàng trai ở phía bên kia sân thể dục.
Có rất nhiều người xung quanh ủng hộ, cổ vũ thiếu niên.
Trong đó có một bạn nữ cùng lớp hắn thân thiết với cậu hơn những người khác một chút. Cô đưa cho thiếu niên một chai nước, sau đó lấy khăn giấy ra, thân mật lau mồ hôi cho thiếu niên. Thiếu niên không có từ chối, thậm chí còn hơi cúi đầu, dí sát mặt nữ sinh. Thoạt nhìn, họ trông giống như một cặp đôi đang yêu nhau.
Nói họ là người yêu cũng đúng.
Nguyễn Thanh ngồi trên ghế, vặn chai nước khoáng, ngẩng đầu uống một ngụm lớn.
Theo trí nhớ của cậu, đã lâu cậu chưa từng vận động. Cơ thể cậu thực sự có chút không thể duy trì được. Dù gì, cậu cũng mắc bệnh tim từ nhỏ.
Hạ Bạch Y ở bên cạnh dùng nước làm ướt chiếc khăn, sau đó nhẹ nhàng lau mặt cho thiếu niên.
Chiếc khăn ướt lạnh vừa áp vào mặt Nguyễn Thanh hơi hơi nghiêng đầu tránh đi.
Hạ Bạch Y cũng không cưỡng cầu, cô nhìn khuỷu tay đỏ bừng của Nguyễn Thanh, đau lòng mở miệng: "Anh Tô Thanh, có đau không?"
Nguyễn Thanh lắc đầu: "Cái này không tính là gì."
Bị bóng rổ đập trúng cũng không sao. Điều khiến cậu sốc là thể lực của cậu cư nhiên lại không bằng Tống Ngọc.
NPC tên là Tống Ngọc sắc mặt tái nhợt, thân thể yếu ớt, tựa như một cơn gió thổi nhẹ liền có thể bay đi.
Cậu đẩy hắn cư nhiên còn có thể đem chính mình ngã cùng...
Nguyễn Thanh cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cậu lại không biết không đúng chỗ nào.
Suy cho cùng, thân thể của Tống Ngọc hẳn là rất kém cỏi. Sau một thời gian dài bị bệnh, bản thân Nguyễn Thành đã có được một số lý thuyết y học cơ bản. Tình trạng của Tống Ngọc hơi giống bệnh thiếu máu.
Hơn nữa, còn là loại bị thiếu máu trầm trọng, đến mức hắn đi lại dường như hơi vô lực. Trong tình huống này, cậu không nên tệ hơn hắn ta mới đúng.
Bất quá, cũng có thể Tống Ngọc vừa lên sân bóng chưa di chuyển nhiều đi.
Cậu thực sự không hợp với loại hình tập luyện cường độ cao này. Dù là sức bền hay thể lực đều không duy trì được lâu cho lắm.
Dù sao tình tiết bắt nạt người khác đã qua đi, nhưng nửa sau của trận đấu vẫn chưa kết thúc.
Mạc Nhiên nhìn thiếu niên ngồi cực gần Hạ Bạch Y, ánh mắt âm ngoan đến cực điểm khiến những người xung quanh không rét mà run.
Nhưng không ai đi nhắc nhở Hạ Bạch Y, Mạc Nhiên là người như thế nào họ rõ ràng hơn ai hết.
Nếu nói thiếu niên bắt nạt người khác là vì tùy hứng, nhưng Mạc Nhiên thì khác hắn bắt nạt người khác, chỉ đơn giản là vì thích nhìn người khác đau khổ.
Thủ đoạn của hắn ta tàn nhẫn hơn nhiều so với Tô Thanh, cơ hồ như muốn lấy mạng người.
Nhưng Hạ Bạch Y đắc tội Mạc Nhiên khi nào?
Chẳng phải họ đã rất hoà hợp vào sáng hôm qua sao?
Tựa hồ sự tức giận của Mạc Nhiên bắt đầu từ mối quan hệ thân thiết của Hạ Bạch Y với Tô Thanh.
Tiểu đệ nhìn về chỗ thiếu niên đang ngồi, thiếu niên bởi vì vận động nên mặt đỏ ửng, trông thật xinh đẹp, xinh đẹp đến mức làm nhân tâm người khác dâng lên vài phần ý niệm không nên xuất hiện.
Tiểu đệ theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó liền đối diện với ánh mắt như nhìn người chết của Mạc Nhiên.
Giống hệt ánh mắt khi nhìn Hạ Bạch Y.
Tiểu đệ mở to mắt, hoảng loạn giải thích, hoảng sợ đến mức giọng nói đã bắt đầu run rẩy: "Em xin lỗi, thực xin lỗi, Nhiên ca em không cố ý, xin anh tha cho em."
Thanh âm của tiểu đệ không hề bị đè thấp, mọi người xung quanh đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, trong đó có Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn sang: "Sao vậy?"
"Không có gì." Mạc Nhiên thu ánh mắt lại, mỉm cười như thường lệ khi ở cạnh Nguyễn Thanh: "Chỉ là trò đùa nho nhỏ giữa các bạn cùng lớp mà thôi."
Mạc Nhiên nhà nhạt liếc mắt nhìn hắn. Nhìn thấy vậy, mồ hôi lạnh của tiểu đệ lập tức chảy xuống, điên cuồng gật đầu: "Đúng, đúng, chỉ là vui đùa thôi."
Nguyễn Thanh ngoảnh mặt đi không nói gì nữa, tựa như không có chút hứng thú nào.
Tuy nhiên, vì ra nhiều mồ hôi nên cậu cảm thấy hơi khó chịu, có cảm giác dính nhớp.
Cậu là giáo bá, không cần quan tâm đến cảm xúc của người khác cho nên Nguyễn Thanh trực tiếp đứng dậy: "Chúng ta dừng trận bóng rổ một lát, tôi về ký túc xá."
"Trở lại ký túc xá?" Vẻ mặt Mạc Nhiên có chút lo lắng. Hắn nhìn người trước mặt, cẩn thận mở miệng: " Là vừa rồi chơi bóng nên anh bị thương chỗ nào sao?"
Nguyễn Thanh nhàn nhạt mở miệng nói: "Không có, người tôi cứ dính nhớp, khó chịu."
Mạc Nhiên ngốc lăng, vậy cho nên trở về... Đi tắm?
Hắn mỉm cười với thiếu niên trước mặt, "Để em đi cùng Tô ca, về ký túc xá."
Nguyễn Thanh: "Ừ."
Trận bóng rổ thường có bốn hiệp, hiệp thứ nhất và hiệp thứ hai có thời gian nghỉ là hai phút.
Nhưng đã hai phút trôi qua, sau khi năm người chơi đã bước lên sân, trọng tài trực tiếp thổi còi.
Không phải thi đấu tiếp tục, mà là hô tạm dừng.
Chỉ có một người có thể yêu cầu dừng lại. Tiêu Thời Dịch nhìn về hướng thiếu niên rời đi rồi đứng dậy. Thấy thiếu niên và Mạc Nhiên đi cùng nhau hắn hơi nhíu nhíu mày.
Lại làm sao vậy?
Tiêu Thời Dịch trực tiếp đi đến ban 26, liếc nhìn bóng dáng hai người càng đi càng xa, nhìn người bên cạnh hỏi:"Tô ca làm sao vậy? Bị thương?"
Bạn học được Tiêu Thời Dịch hỏi lắc lắc đầu: "Không, anh Tô nói trên người dính nhớp nên về ký túc xá tắm rửa đợi anh ấy tắm xong rồi sẽ quay lại."
Tiêu Thời Dịch không nghĩ tới đáp án này, nhưng cũng không nói gì, quay trở lại lớp của mình.
Trên thực tế, khi một trận đấu bóng rổ yêu cầu tạm dừng thì không thể tạm dừng quá một trăm giây nhưng Tô Thanh lại là người ra lệnh tạm dừng. Dù nó bị đình chỉ cho đến ngày mai cũng sẽ không có ai nói gì.
Huống chi, ngay cả lớp trưởng Tiêu Thời Dịch cũng không nói, những người khác cũng không dám nói cái gì.
Lúc thiếu niên đi có vài người đều nhìn thấy, chỉ cần tùy tiện đi nghe ngóng liền có thể biết được.
Mấy người chơi 2 mặt nhìn nhau, tắm rửa?
Này cũng quá kiều khí đi, mới vận động được mười phút thôi? Liền phải rời đi để tắm rửa?
Vấn đề là sau khi trở lại đánh tiếp, không phải lại lần nữa đổ mồ hôi sao?
Bọn họ thật sự không hiểu, nhưng những người khác cũng không có nói gì, bọn họ còn có thể nói cái gì, chỉ có thể an tĩnh chờ đợi thiếu niên trở về.
Bùi Diễn liếc nhìn thân ảnh phía xa xa, tùy tiện tìm một góc rồi lấy cuốn sổ ra.
Sau khi thiếu niên rời đi, xung quanh thiếu niên không còn người chơi nào nữa. Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không có cách nào nhìn thấy thiếu niên nên quay lại phòng phát sóng trực tiếp trước để xem tiếp. ( kiểu từ phòng phát sóng này nhảy qua phòng khác rồi lại trở về á)
Những khán giả vừa xem phòng phát sóng trực tiếp của Bùi Diễn trở về vốn đang thảo luận về Tô Thanh, thảo luận một hồi, có người chú ý tới Bùi Diễn đang im lặng nhìn 1 trang tận năm phút, người nọ lập tức phát làn đạn trêu chọc nói.
[ Bùi Thần, anh đã xem trang này được năm phút rồi, nên lật qua trang tiếp theo đi chứ. 】
[ mới có năm phút thôi, có lẽ Bùi Thần đang tìm kiếm manh mối, lầu trên thì biết cái gì. 】
【 Phải không? Tại sao tôi cảm thấy tâm tư của người nào đó không đặt trong cuốn sổ nhỉ? (đầu chó). 】
[Sao có thể được, Bùi Thần của tui không phải loại như vậy, dù sao hắn cũng đã nói chia tay rồi, làm sao có thể hối hận được (đầu chó).
Người xem gửi làn đàn trêu chọc, nhưng thật ra không ai trong số họ cho rằng Bùi Diễn thất thần không tìm manh mối chỉ bởi vì thiếu niên đã rời đi.
Dù sao Bùi Diễn cũng có tiếng là lãnh đạm, từng có nam nữ có vẻ ngoài xinh đẹp, tinh xảo muốn ôm đùi hắn. Hắn trực tiếp coi họ như không khí, mỹ nhân đối với hắn ước chừng còn không quan trọng bằng một manh mối của phó bản.
Có thể là vì Bùi Thần phát hiện ra những NPC đó có vấn đề nên đã đề xuất thay thế họ.
......
Mặc dù nguyên chủ không ở ký túc xá nhưng trường lại có phòng độc lập. Căn phòng đó không nằm trong ký túc xá sinh viên mà nằm trong một khu chung cư gần phòng học.
Nguyễn Thanh đi thẳng vào phòng nguyên chủ.
Phòng của nguyên chủ thoạt nhìn rất xa hoa, nhưng lại không có chút hơi thở người sống nào....
Tuy nhiên căn phòng rất sạch sẽ, rõ ràng đã có người thường xuyên đến quét dọn.
Mạc Nhiên sống ở ký túc xá của trường, cách bên này không xa nên sau khi Nguyễn Thanh vào phòng, Mạc Nhiên cũng trở về ký túc xá của mình.
Nguyễn Thanh tiến vào phòng rồi khóa cửa lại, để lại một sợi chỉ trên cửa như cũ. Bây giờ cậu đang ở một mình, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nguyễn Thanh nhìn kỹ xung quanh, xác định không có chuyện gì, liền lấy quần áo trong tủ ra, đi vào phòng tắm.
Cho dù căn phòng có sang trọng, cũng không bằng biệt thự nhà họ Tô phòng tắm chỉ có vòi sen đơn giản, chưa kể bồn tắm còn không có cả gương.
Nguyễn Thanh tùy tiện tắm rửa một chút rồi đi ra toàn bộ quá trình không quá mười phút.
Chờ cậu sấy tóc xong, Mạc Nhiên đã đợi ở cửa.
Nhìn thấy Nguyễn Thanh đi ra, Mạc Nhiên lập tức nở nụ cười rạng rỡ: "Anh ơi, bây giờ không còn sớm nữa, anh có muốn ăn trước rồi lại về sân bóng không?"
Nguyễn Thanh lắc đầu, "Sáng nay đã ăn rồi, không đói, chúng ta trực tiếp đi."
Rõ ràng buổi sáng anh ăn rất ít a. Mạc Nhiên há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại nuốt xuống.
Hai người trực tiếp trở lại địa điểm thi đấu.
Hạ Bạch Y nhìn thấy Nguyễn Thanh ngồi xuống liền chạy tới ngồi cạnh Nguyễn Thanh.
Hai người ngồi có chút gần.
Nguyễn Thanh ngồi bên trái, Hạ Bạch Y ngồi bên phải.
Sau khi Hạ Bạch Y ngồi xuống lại một lần nữa tiến lại gần, nắm tay Nguyễn Thanh một cách thân mật.
Nguyễn Thanh vốn muốn tránh, nhưng động tác bỗng nhiên dừng lại.
Anh cụp mắt nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt dừng lại ở lại trên ngực phải của cô.
Sau khi Hạ Bạch Y chú ý đến ánh mắt Nguyễn Thanh, cô có chút xấu hổ run rẩy, mặt đỏ bừng.
Tuy rằng cực kỳ ngượng ngùng, nhưng nàng cũng không né tránh, tùy ý cho thiếu niên nhìn.
Nếu là người bình thường nhìn chằm chằm vào ngực con gái như vậy, có lẽ sẽ rất đáng khinh, rất thiếu tôn trọng và làm người khác thấy chán ghét.
Nhưng nếu là thiếu niên thì khác, con ngươi sạch sẽ, thuần túy không có chút thiếu tôn trọng, cũng không có bất kỳ ý nghĩ dâm dục nào, sẽ không cho người ta cảm giác đáng khinh. Ngược lại, còn làm người khác sinh ra ghen tị.
Ghen tị với cô ấy có thể khiến thiếu niên nhìn cô với con mắt khác.
Ghen tị với cô ấy có thể khiến cho thiếu niên nhìn một cách chuyên chú.
Ghen tị vì cô ấy có thể hành động thân mật với thiếu niên.
Mạc Nhiên cụp mắt xuống, giấu đi vẻ u ám dưới đáy mắt. Sau đó hắn cười khúc khích, trêu chọc nói: "Anh Tô, nếu anh còn tiếp tục nhìn như thế, bạn học Hạ chắc sẽ xấu hổ chết mất."
Nguyễn Thanh lúc này mới chậm rãi đưa mắt lên, dừng trên khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Bạch Y, khẽ mỉm cười nói: "Phải không? Này là thẹn thùng đi?
Nguyễn Thanh nói thẳng, vươn tay ôm lấy eo nàng, dùng sức ôm cô vào lòng: "Nếu làm như... vậy thì sao?"
Vị trí của hai người trước đây chưa bao giờ gần đến thế. Khi đến gần Hạ Bạch Y, cậu có thể ngửi được một mùi hoa lan như có như không.
Lần này, cả mặt Hạ Bạch Y liền đỏ bừng, thậm chí đến cả tai cũng đỏ bừng. Cô xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn Nguyễn Thanh, lắp bắp mở miệng nói: "Anh Tô Thanh, đừng trêu em."
Nguyễn Thanh nhìn bộ dáng ngượng ngùng của Hạ Bạch Y, đáy lòng chợt chùng xuống.
Nhịp tim của Hạ Bạch Y đập rất lớn, nhưng lại từ... ngực phải truyền đến.
Nhưng trái tim của người bình thường lại ở bên trái.
Không phải không có ai có trái tim phát triển nghiêng về phía bên phải, nhưng rất ít, trong hàng vạn người mới có một người.
Trước đây, khi Hà Bạch Y muốn thân mật với cậu, cách cậu thập phần gần nhưng cậu cũng không để ý rằng trái tim Hạ Bạch Y ở bên phải.
Nếu trái tim Hạ Bạch Y ở bên phải thì lẽ ra cậu phải phát hiện từ trước mới đúng.
Nhưng cố tình bây giờ mới phát hiện.
Liền giống như lúc cậu vừa rời đi, trái tim Hạ Bạch Y chợt chuyển từ trái sang phải.
Nguyễn Thanh nhìn khuôn mặt thanh thuần, đáng yêu nhưng không hề cân đối của Hạ Bạch Y.
Phảng phất như đường cong khuôn mặt của cô từ bên trái chuyển sang... bên phải?
Cứ như thể lúc đầu nó đã nằm bên phải.
Nhưng sao điều đó có thể xảy ra?
Nguyễn Thanh buông tay đang ôm Hạ Bạch Y ra, hơi xoa xoa đầu.
Từ ngày hôm qua đến giờ đầu cậu cảm thấy hơi đau, như thể có một cái gì đó đang ở bên trong.
Hơn nữa, sau khi vận động mạnh, cơn đau sau đầu càng trở nên trầm trọng hơn.
Không phải là chấn động do bị ngã đi?
Liền có thể tưởng tượng ra những thay đổi thái quá của một người cũng có thể xảy ra.
Nếu bị sưng ở sau đầu sẽ chèn ép dây thần kinh, dễ xuất hiện ảo giác và còn ảnh hưởng đến cảm giác phán đoán tình huống.
Nguyễn Thanh nhíu mày, xem ra vẫn phải đi đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Dù sao cậu chỉ có bộ não này để dựa vào. Nếu khả năng phán đoán của bộ não có vấn đề, vậy thì cậu có khả năng sẽ chết trong phó bản cấp trung này mất.
Khoảnh khắc Nguyễn Thanh ôm Hạ Bạch Y, Mạc Nhiên không còn giữ được nụ cười giả dối trên môi nữa. Nhìn vào mắt Hạ Bạch Y, sát khí gần như không thể che giấu được.
Mà Hạ Bạch Y liếc mắt nhìn Mạc Nhiên một cái, ánh mắt cô không có chút sợ hãi nào. Ngược lại, triều hướng Mạc Nhiên nhếch khóe miệng, sau đó lộ ra vẻ sợ hãi, giây tiếp theo trốn vào trong lòng ngực của Nguyễn Thanh, "Anh Tô Thanh, anh Mạc Nhiên nhìn em bằng ánh mắt thật đáng sợ, phải chăng anh ấy... không thích em?"
Mạc Nhiên: "!!!" Con tiện nhân này!
Khi Nguyễn Thanh nhìn sang, Mạc Nhiên cố kìm nén cơn tức giận, nở một nụ cười nói: "Như thế nào đáng sợ đâu? Chắc là bạn Hà hiểu lầm tôi đi, mỗi một người bạn của Tô ca tôi đều rất thích và tôn trọng họ đương nhiên sẽ không chán ghét bạn học Hà rồi."
Đúng lúc Hạ Bạch Y còn muốn nói thêm gì đó, Mạc Nhiên nhìn thẳng vào Nguyễn Thanh nói: "Tô ca, anh còn ở trên sân bóng không?"
Nghe vậy, Nguyễn Thanh ngoảnh mặt đi, như không còn hứng thú mở miệng nữa: "Không."
Mạc Nhiên nhìn thiếu niên lại lần nữa tươi cười. Nụ cười hoàn toàn khác với nụ cười dối trá ban nãy, lần này có vẻ chân thật hơn nhiều, " Tô ca, anh nên nghỉ ngơi thật tốt, em nhất định sẽ thắng trận này, tuyệt đối sẽ không khiến cho To ca mất mặt."
"Ừ." Nguyễn Thanh gật đầu với vẻ mặt bất cần, như cho có lệ.
Năm người nhất ban đã đứng trên sân bóng rổ đợi thiếu niên quay lại, thấy thiếu niên đã trở về liền tiếp tục thi đấu.
Kết quả, lại không nghĩ rằng thấy được thiếu niên và bạn gái đang tú ân tú ái.
Tiêu Thời Dịch liếc nhìn Hạ Bạch Y, rồi lại như có như không liếc nhìn Mạc Nhiên.
Mấy phút trôi qua, người đối diện cuối cùng cũng động.
Tuy nhiên, năm người bước lên không bao gồm thanh thiếu niên.
Bùi Diễn liếc nhìn thiếu niên không muốn lên sân khấu, hơi cau mày.
Bộ dạng đó rõ ràng là bất mãn do vừa rồi thiếu niên mới lên sân bóng, nhưng giờ lại cố ý không lên sân.
Người xem phát sóng trực tiếp đương nhiên cũng phát hiện Bùi Diễn cau mày. Bạn nên biết rằng Bùi Diễn luôn tỏ ra lạnh lùng và rất ít cau mày trong những tình huống như vậy.
【 ha ha ha ha, nhìn vẻ mặt của kinh ngạc và mờ mịt của Bùi Thần, cười chết mất không ngờ người ta lại không lên sân khấu~ 】
【 Vừa nãy bắt anh đi lên mà không lên, bây giờ đã quá muộn rồi! 】
【 Hồi trước nói lời chia tay có bao nhiêu quyết đoán, bây giờ có bao nhiêu hối hận, tui sẽ xem anh khóc lóc vãn hồi như thế nào! 】
【 Ngày xưa anh muốn chia tay, liền chia tay bây giờ anh phải dùng tình yêu đích thực để dụ em quay lại, tình yêu không phải thứ anh muốn bán thì bán, muốn mua thì mua (đầu chó). 】