• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Bách Bách

Sau khi Nguyễn Thanh nhìn thấy những ngọn nến trắng của người chơi biến mất, nước mắt lập tức trào ra, thân thể không nhịn được run rẩy.

Lần này không chỉ khóe mắt đỏ bừng mà toàn bộ hốc mắt đều đỏ, trán cũng bắt đầu toát mồ hôi lạnh, ngay cả đại não cũng trống rỗng.

Mặc dù sợ hãi nhưng cậu lại không thể kiểm soát được cảm xúc, toàn thân bắt đầu căng thẳng. Biểu tình thoạt nhìn trông vô cùng yếu ớt, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt,liền phảng phất giây tiếp theo liền rơi ra.

Lúc này trong phòng học chỉ còn lại ngọn nến trắng của Nguyễn Thanh, lại có thể chiếu sáng toàn bộ phòng học, trong một góc tối tăm, tựa như có thứ gì ẩn giấu trong đó, tùy thời muốn kéo ai đó vào bóng tối để nuốt chửng.

Ánh sáng duy nhất của ngọn nến dần trở nên nhợt nhạt, không khí bắt đầu hạ thấp tựa hồ như đang ở trong một nhà xác lạnh lẽo.

Toàn bộ không gian dường như tràn ngập bầu không khí nguy hiểm cùng sợ hãi.

Khi Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch nhìn thấy chỉ còn lại ngọn nến trắng trong tay Nguyễn Thanh vẫn sáng, họ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Không chút do dự, Mạc Nhiên trực tiếp giật lấy cây nến trắng trong tay Nguyễn Thanh, hung hăng ném xuống đất.

Nhưng ngọn nến trắng... không tắt.

Cây nến trắng bị ném xuống đất lăn mấy vòng cho đến khi đụng tới chân bàn thì dừng lại, nhưng ngọn lửa vẫn đang cháy, đốt cháy những giọt nến chảy khắp mặt đất, ánh lửa sáng rực trong giây lát liền trở nên yêu dị khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng.

Nếu là tình huống bình thường, nến rơi xuống đất về cơ bản sẽ tắt, nhưng nến trắng của Nguyễn Thanh lại không có, thậm chí còn chịu chút nào ảnh hưởng nào.

Thấy vậy, Mạc Nhiên mặt không biểu tình bước tới,  dơ chân giẫm ngọn nến trắng... Vẫn đang cháy.

Nhìn thấy cảnh tượng này, lông tơ mọi người trong nháy mắt đều dựng thẳng, trong lòng bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi không tên.

Rõ ràng sức mạnh của Mạc Nhiên có thể đè bẹp cây nến trắng, nhưng bất kể là bản thân cây nến trắng hay là ánh sáng nó cũng không hề bị ảnh hưởng gì, liền phảng phất giống như nó vẫn đang được ai đó cầm trên tay bảo vệ cẩn thận.

Tình trạng này rõ ràng không bình thường.

Lúc này, chỉ còn chưa đầy ba phút nữa là trời sáng, lòng mọi người như bị bóp nghẹt, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn, chẳng khá hơn Nguyễn Thanh là mấy.

Các người chơi đều đưng lên sau khi ngọn nến trắng vụt tắt, nhưng khi nhìn thấy ngọn nến trắng của  Nguyễn Thanh còn chưa tắt, họ sôi nổi dựa vào nhau, cảnh giác nhìn xung quanh.

Ngọn nến trắng còn chưa kịp dập tắt, lại nghe một tiếng bước chân vang lên, nhiệt độ trong phòng bắt đầu hạ thấp xuống.

Hơn nữa, cái lạnh này không hề bình thường, cái lạnh dường như lan đến giữa phòng học rồi dừng lại, điều này quả thực không bình thường chút nào.

Cứ như thể... hồn ma đang ở ngay cạnh họ.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy nó!

Các người chơi gắt gao ôm chặt đạo cụ của mình, nếu có tình huống nào không thể giải quyết, họ sẽ lập tức lao ra khỏi phòng học để chuẩn bị.

Đúng như lời giáo bá Tô Thanh vừa nói, ba phút rời trường căn bản không đủ, lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là đối đầu trực diện.

Tuy nhiên, nến trắng vụt tắt dường như chưa phải điều tệ nhất. Điều tồi tệ nhất trong tình huống này có lẽ là nến trắng vẫn chưa tắt, rõ ràng người nhận được chúc phúc chưa chắc đã an toàn.

Họ im lặng nhìn đối phương đang cố gắng dập tắt ngọn nến trắng, nhưng không hiểu sao lại không thể dập tắt.

...... Có lẽ nến trắng có tắt hay không cũng không phải chuyện tốt.

Suy cho cùng, nến trắng của người khác yếu ớt như tờ giấy mỏng, có thể tùy ý dập tắt, nhưng nến trắng của Tô Thanh thì khác, như thể nến trắng của cậu đang được thứ gì đó bảo vệ. ( Thanh Thanh: Tui mới không cần bảo vệ QAQ!!!)

Sự tồn tại đó không cần phải đoán cũng biết nó là gì.

Nến trắng được quỷ bảo vệ khá tốt, nhưng không chắc là do nó tốt bụng.

Khả năng lớn nhất có thể là  quỷ...... coi trọng cậu.

Lời chúc phúc lúc 12 giờ này là một âm mưu. Không phải con người nhận được phước lành mà là những hồn ma sẽ được lựa chọn cơ thể của chính mình.

Mà lúc này đây người được chọn...

Những người chơi im lặng nhìn những NPC đứng ở phía bên kia.

Phải nói rằng Đấng Tạo Hóa chưa bao giờ công bằng, thiếu niên xinh đẹp và tinh xảo gần như hoàn mỹ, tựa như một yêu tinh bước ra từ bức họa.

Cứ như thể thượng đế đã tỉ mỉ điêu khắc cậu trở thành một tác phẩm nghệ thuật gần như hoàn mỹ. Ngay cả trong lớp học u ám, vẻ ngoài tinh xảo và xinh đẹp của cậu vẫn không bị tổn hại chút nào.

Thậm chí cả ánh sáng nhợt nhạt của ngọn nến trắng cũng tô thêm một phần mỹ mạo lên khuôn mặt ấy, khiến thiếu niên trông giống như một bông hoa nở về đêm, đẹp không thể tả.

Suy cho cùng, nếu là bọn họ được chọn thân thể có khả năng họ cũng sẽ chọn cậu.

Tuy nhiên có chút đáng tiếc...

Mạc Nhiên nhíu mày, dù có ném ngọn nến xuống đất thì nó vẫn cháy. Hắn cau mày, trực tiếp cầm cây nến trắng lên, sau đó hung hăn hướng về phía bàn cắm xuống.

Chiếc bàn tuy được làm bằng gỗ nhưng cũng khá chắc chắn, nến trắng được làm bằng thạch trắng tựa như vật dễ vỡ. Một khi chạm vào bàn, chắc chắn chúng sẽ vỡ tan.

Nhưng không...

Mạc Nhiên dùng lực rất lớn, ngọn nến trắng tựa như một chiếc đinh thép, xuyên thẳng qua mặt bàn gỗ, ngọn lửa xuyên qua trực tiếp chiếu sáng chiếc bàn.

Hiển nhiên, nến trắng vẫn luôn cháy, thậm chí xuyên qua bàn cũng không tắt, khiến da đầu người ta tê dại.

Hơn nữa, vì ánh sáng của ngọn nến trắng bị chiếc bàn chặn lại nên lớp học càng trở nên u ám, nỗi sợ hãi từ đáy lòng không thể kiểm soát dần nổi lên.

Bởi vì vẫn luôn ngốc ở trong phòng học nên âm thanh lạnh lùng đó tựa như hình với cái bóng, như giòi bám vào xương, khiến người ta dựng tóc gáy, tế bào toàn thân đều kêu gào bỏ chạy.

Như thể điều gì đó tồi tệ sẽ xảy ra nếu bạn tiếp tục làm như vậy một lần nữa.

Nhưng trong lớp không có ai dám chạy, không ai biết bây giờ chạy ra ngoài sẽ có hậu quả gì.

Điều cấm kỵ nhất trong phó bản thần quái là ở một mình, bọn họ không thể đảm bảo rằng nếu bây giờ lao ra ngoài, bọn họ sẽ không chọc giận bất kỳ tồn tại nào.

Khi Mạc Nhiên đặt cây nến trắng thì nó được đặt ở phía sau bàn của Nguyễn Thanh. Nói cách khác, ánh sáng bên Nguyễn Thanh lập tức bị bàn chặn lại.

Nói cách khác, cậu lúc này không ở dưới ánh nến trắng, thậm chí không ở trong phạm vi ánh sáng của ngọn nến trắng.

Quy tắc thứ bảy: Chỉ cần ở dưới ánh nến trắng của chính mình, bạn sẽ tuyệt đối an toàn, không cần sợ hãi bất cứ điều gì.

Cùng với quy tắc thứ hai: Tốt nhất là không nên rời khỏi phạm vi ánh sáng nến trắng của bạn.

Nhưng hiện tại cậu... không được ánh sáng của nến trắng chiếu.

Nguyễn Thanh mở to mắt, vươn tay rút cây nến trắng ra.

Nhưng...... đã chậm.

Khi Nguyễn Thanh rời khỏi phạm vi ánh nến trắng, một hơi thở lạnh lập tức xâm nhập, bao vây lấy cậu từ phía sau.

Một cảm giác lạnh lẽo nắm lấy bàn tay Nguyễn Thanh đang chuẩn bị vươn ra, tiếp theo là một cảm giác lạnh lẽo khác từ trên mặt truyền xuống, như thể có thứ gì đó đang vuốt ve khuôn mặt của cậu.

Hơi ấm lạnh lẽo đó khiến con ngươi của Nguyễn Thanh lập tức kinh hãi. Nước mắt không thể ngăn được bắt đầu rơi, trực tiếp chảy xuống mặt cậu, như những viên ngọc trai bị cắt rời từng viên một, rời rạc rơi dần xuống đáy.

Hơi thở lạnh lẽo như một cái bóng, Nguyễn Thanh muốn vùng vẫy, nhưng nỗi sợ hãi tột độ khiến đại não cậu trống rỗng, thậm chí toàn thân yếu ớt, không nhấc nổi một tia sức lực.

Rõ ràng, dưới tình huống này, Nguyễn Thanh hẳn là sẽ chật vật ngồi xuống đất, nhưng cậu không làm vậy, chỉ cứng đờ người, đứng tại chỗ.

Không phải vì Nguyễn Thanh còn sức đứng thẳng, mà là vì hơi thở lạnh lẽo đó dường như đang ôm lấy cậu từ phía sau, ôm chặt lấy cậu khi cậu đang cố gắng vươn tay ra khiến cậu suýt ngã. Thậm chí không thể ngồi trên mặt đất và bước đi.

Đại não Nguyễn Thanh bị cực đoan và sợ hãi chiếm cứ. Cậu đã không thể bình tĩnh tự hỏi mình. Cậu theo bản năng muốn cầu cứu Tiêu Thời Dịch ở bên cạnh nhưng vừa mở miệng lại không thể phát ra âm thanh. Bất kể là âm thanh gì, bởi trong khoảnh khắc cậu mở miệng, có thứ gì đó đã xuyên qua khớp hàm, thậm chí là đầu lưỡi khiến cậu không thể khép lại khớp hàm.

Bởi vì cậu không thể ngậm miệng lại, lộ ra một mảnh màu trắng tinh tế, cậu mơ hồ có thể nhìn thấy màu hồng bên trong khẽ động, nhìn màu sắc/khí chất không thể so sánh được.

Nước mắt Nguyễn Thanh càng chảy ra dữ dội hơn, lý trí cuối cùng gần như hỏng mất, toàn thân bắt đầu run rẩy không tự chủ được, thoạt nhìn thập phần đáng thương.

Cảnh tượng này dường như lại quay trở lại cơn ác mộng đó, như thể đầu lưỡi của cậu sẽ bị rút ra.

Nguyễn Thanh lại đưa một bàn tay khác ra định ngăn cản, giây tiếp theo liền có cảm giác được tay mình đang bị ai đó khống chế chặt chẽ.

Ngay sau đó, một cảm giác lạnh và ẩm ướt truyền đến từ đầu ngón tay.

Tiếp theo là lòng bàn tay, rồi đến các ngón tay, như bị rắn độc theo dõi, khiến người ta dựng tóc gáy.

Dường như hắn muốn nuốt chửng toàn bộ cơ thể của Nguyễn Thanh.

Như giòi bám vào xương, không thể vùng vẫy, không thể trốn thoát.

Nguyễn Thanh liều mạng muốn rút tay lại nhưng không ngăn được, không thể trốn thoát, chỉ có thể nức nở một cách đáng thương và bất lực, nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt yếu ớt, giống như một mảnh gốm sứ lung lay, chỉ cần dùng một chút lực liền sẽ vỡ vụn.

Nhưng mà sự yếu đuối đáng thương của cậu lại không thể làm người ta thương tiếc, nó chỉ khiến người ta nhịn không được mà muốn hung hăn khi dễ cậu, khiến cậu rơi vào bóng tối.

Có lẽ vì quá tối, hay có thể vì sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào ngọn nến trắng. Không ai ở đây nhận thấy điều gì bất thường, như thể cậu vẫn đang đứng ở nơi đó.

......

Nến trắng mãi tắt, khiến sắc mặt Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch lập tức trở nên u ám.

Mạc Nhiên đi thẳng về phía người chơi đằng kia, biểu tình mang theo vài phần lãnh đạm khiến người có chút sợ hãi, như muốn giết chết người chơi.

Ngay lúc các người chơi đang căng thẳng đề phòng, Mạc Nhiên trực tiếp lướt qua họ, tóm lấy Hạ Bạch Y từ một góc, sau đó không để ý đến sự vùng vẫy của cô, đẩy cô ngã xuống đất một cách thô bạo. 

Chỉ cần nhìn vào đạo lực đó, liền khẳng định chắc chắn rất đau đớn.

Mạc Nhiên đi tới trước mặt Hạ Bạch Y nửa ngồi xổm xuống, trực tiếp bóp cổ nàng, nhấc người dậy: "Làm sao để nến tắt?"

Hạ Bạch Y trợn to hai mắt, thân thể khẽ run lên, cô ôm chặt lấy cổ tay mình, tựa hồ như bị dọa: "Mày làm gì vậy? Làm sao tao biết cách tắt nến?

"A, nếu như mày không biết..." Mạc Nhiên cười lạnh, trực tiếp siết chặt hai tay, giọng điệu không có chút ấm áp, "Vậy mày liền chết đi."

Nói xong, hắn liền muốn trực tiếp bẻ gãy cổ Hạ Bạch Y.

Đồng tử Hạ Bạch Y khẽ co lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Cô bất đắc dĩ liếc nhìn Nguyễn Thanh đứng bên cạnh, nắm chặt lấy cổ tay hắn, khó nhọc mở miệng, "Khụ khụ, thả ra... Buông ra, tao... tao nói..."

Mạc Nhiên vô cảm nới lỏng tay, tạo cơ hội cho Hạ Bạch Y nói chuyện.

Nhưng gần như chỉ nới lỏng tay, vì tay Mạc Nhiên vẫn đang bóp cổ Hạ Bạch Y, như thể cô chỉ cần nói dối là sẽ bị vặn gãy cổ ngay lập tức.

Hạ Bạch Y cắn môi dưới, chậm rãi mở miệng, "Bạch... Nến trắng... Chỉ có thể... Đã..."

Nhưng Hạ Bạch Y còn chưa nói xong, giống như đã nhìn thấy gì đó, đôi mắt mở to nhìn, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài.

Giây tiếp theo, máu bắt đầu chảy ra từ mắt và miệng cô, sau đó là từ mũi và tai.

Không, trông nó không giống vết máu. Mặc dù ánh sáng trong phòng học không đủ sáng nhưng vẫn có thể nhận ra đó không phải là màu đỏ mà là một màu đỏ sậm..

Giống như mực nước hòa lẫn vào vết máu.

Hơn nữa, vết máu đó vẫn tiếp tục chảy xuống, thậm chí còn chảy đến tay của Mạc Nhiên một cách kỳ lạ, như thể nó được sống lại, cố gắng chui từ tay Mạc Nhiên vào trong cơ thể hắn..

Thấy vậy, Mạc Nhiên đầu tiên buông tay ra, ném vết máu trên tay còn lại dường như còn đang sống xuống.

Chỉ trong chốc lát, nửa thân dưới của Hạ Bạch Y đã bị màu đỏ sậm đó chiếm giữ, cô cũng tắt thở.

Các người chơi thấy vậy dần lùi về phía sau, sợ chạm phải vết máu màu đỏ sậm kỳ lạ đó.

Sắc mặt Mạc Nhiên càng trở nên khó coi. Hắn đá mạnh vào chiếc bàn bên cạnh, cái bàn bị hắn đá hét lên rồi ngã xuống. Hắn thử va vào nhiều cái bàn, âm thanh đó lại lần nữa phát ra. Ở trong không gian yên tĩnh, tiếng động vào lúc này nghe vô cùng quỷ dị.

Tiêu Thời Dịch chỉ lạnh lùng nhìn hắn, sau đó rút cây nến trắng trên bàn ra, định thử phương pháp khác.

Sau khi rút nến trắng ra, ánh nến lại một lần nữa chiếu sáng không gian không che giấu.

Cũng chiếu sáng Nguyễn Thanh.

Ánh sáng trắng của ngọn nến không hề ấm áp mà lúc chiếu vào Nguyễn Thanh, cái lạnh lẽo rút đi, như thể có ánh nắng chiếu vào người.

Nguyễn Thanh mất đi chỗ dựa cơ thể trở nên yếu ớt, không thể tự chống đỡ, không tự chủ được mà đi lảo đảo về phía trước.

Nhưng Nguyễn Thanh biết mình không thể ngã, bởi vì một khi Tiêu Thời Dịch chặn ánh nến trắng, âm thanh lạnh lẽo đó sẽ lại nuốt chửng cậu.

Khi Nguyễn Thanh ngã xuống, cậu bất ngờ dùng hết sức lực vươn tay về phía trước, muốn lấy lại cây nến trắng trong tay Tiêu Thời Dịch.

Tiêu Thời Dịch hầu như không chuẩn bị liền để Nguyễn Thanh bắt thành công cây nến trắng trên tay nhưng bởi vì cả người trở nên vô lực, toàn thân liền ngã về phía chiếc bàn trước mặt. 

Chiếc bàn bị đâm phát ra một tiếng động lớn, mọi người trong lớp đều sôi nổi nhìn về phía phát ra âm thanh.

Tiêu Thời Dịch là người đến gần nhất và cũng phản ứng nhanh nhất. Sau khi phản ứng lại, hắn lập tức ôm lấy eo Nguyễn Thanh, không để cậu ngã xuống đất.

Có lẽ ngọn nến trắng lại một lần nữa chiếu vào Nguyễn Thanh, lần này những người tài trong lớp đều phát hiện ra cậu có chút không thích hợp.

Chỉ thấy đôi mắt của Nguyễn Thanh ướt đẫm, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tràn đầy nước mắt, lúc này cậu đang cố gắng hít thở như thể vừa bị người khi dễ, cả người thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, bất lực.

Trong chốc lát, lớp học lâm vào tĩnh mịch, như thể cả thế giới đều đã tĩnh lặng.

Người xem phòng phát sóng trực tiếp lại lần nữa spam.

【Vợ tôi này cũng xinh đẹp quá, bướng bỉnh quá! Rõ ràng là tôi đang xem một trò chơi kinh dị, nhưng tôi luôn có cảm giác như đang xem một thứ gì đó không thể diễn tả được. 】

【 Ô ô ô, vợ không được chết a! Ai tới cứu vợ tui đi! 】

【mặc dù có một chút khác biệt! Cho dù thân thể có bị quỷ đoạt đi, dung mạo và thân thể cũng sẽ không thay đổi, vẫn là vợ của tôi a! 】

【Lầu trên đang nói cái quái gì vậy! tất cả cũng chỉ là do bạn đã tự não bổ ra thôi. Thanh Thanh nhà tôi lớn lên rõ ràng là xinh đẹp, thậm chí tính cách còn ngạo kiều! Ngạo kiều biết không!!! Liền tính đổi thành quỷ cũng không phải Thanh Thanh của tôi! Tôi mới không chấp nhận! 】

【Ai? Ai ai ai? Các bạn đều cho rằng ma muốn thân thể của Thanh Thanh sao? Chắc lẽ có tôi nghĩ quỷ ♂ có ham muốn không lành mạnh đối với Thanh Thanh sao?? 】

【Ngay từ đầu tui đã cảm giác được con quỷ này không phải đang chọn thân thể gì, mà rõ ràng là đang chọn vợ! Nếu không thì tại sao hắn lại chọn người đẹp nhất? Hơn nữa, nhìn sắc mặt không tốt của giáo bá, dù nhìn thế nào cũng có vẻ như bạn đang bị khi dễ ♂. 】

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp thấy bình luận kia liền lập tức bối rối.Với tư thế kia của giáo bá, thật giống như bị người tàn nhẫn khi dễ.

Tuy nhiên, vẻ sợ hãi trên khuôn mặt thiếu niên không hề giả tạo. Một nửa người xem lại cho rằng bộ dáng hiện tại của cậu chỉ vì đang sợ hãi mà thôi.

Hai bên không ai phục ai, cũng không ai có thể thuyết phục được đối phương nên họ trực tiếp mở ra một cuộc thảo luận gay gắt, thậm chí còn đánh cược, cược là quỷ chọn thân thể hay là chọn vợ..

Hầu hết mọi người đều nghĩ là "chọn vợ".

Phòng phát sóng trực tiếp của phó này chỉ là phòng phát sóng trực tiếp dành cho người chơi trung cấp. Cho dù ở giữa buổi phát sóng trực tiếp được đề cử có sự tồn tại vô cùng phi thường đi nữa cũng chẳng có mấy người muốn xem, rốt cuộc người xem phòng phát sóng trực tiếp này đa số là fans của Bùi Diễn. Dù sao thì hàng ghế đầu về cơ bản đều thuộc về sự đề cử của những người chơi cấp cao. ( Giải thích: "đề cử có sự tồn tại vô cùng phi thường ko ai muốn xem" 1 phần là vì đây là phó bản thần quái điều này rất bình thường, phần khác vì những người chơi cao cấp đều ở phần đề cử đâu ai muốn xem 1 phó bản trung cấp đơn giản thay vì phó bản cao cấp kịch tích chứ.)

Vì vậy, ngoại trừ người hâm mộ do những người chơi mang đến, trên thực tế không có người mới nào tiến vào.

Tuy nhiên, không lâu sau khi phòng phát sóng trực tiếp trở thành bản sao trung cấp thăng cấp lên cấp cao, các người chơi của phòng phát sóng trực tiếp lập tức xuất hiện ở hàng ghế đầu của sảnh phát sóng trực tiếp.

Phòng phát sóng trực tiếp của Bùi Diễn thậm chí còn lên thẳng trang nhất đề cử.

Bên dưới trang nhất của phòng phát sóng trực tiếp sẽ có dòng chữ giới thiệu, chẳng hạn như tên và cấp bậc.

Đông đảo người xem nhìn phòng phát sóng trực tiếp kỳ lạ này có chút khó hiểu, đây là ai vậy?

Về cấp độ người chơi, chẳng lẽ lại có một đại thần khác muốn thăng cấp sao!? Điều này là cần đi nghiệm chứng chút a!

Một lượng lớn người xem bất ngờ tiến vào phòng phát sóng trực tiếp, sau đó nhìn thấy phòng phát sóng trực tiếp đang mở cá cược.

【Lý do "chúc phúc lúc 12 giờ khuya" là gì?

Đáp án thứ nhất: Vì chọn thân thể.

Đáp án thứ hai: Vì chọn vơ. 】

Người xem vừa mới bước vào: "???"

Tại sao số phiếu của đáp án thứ hai lại trực tiếp áp đảo!!!?

Nhóm người này có tật xấu nào không vậy!?

Này, đây là một trò chơi kinh dị cũng chẳng phải là một phó bản tình yêu!?

Những người xem mới vừa bước vào liền xắn tay áo lên hành động.

【 Tôi cười chết mất, tôi thừa nhận dù NPC lớn lên có vài phần tư sắc đi chăng nữa, nhưng nói quỷ chọn cậu ta làm vợ, chỉ vì cậu ta đẹp thôi ư, thật sự cho rằng mình là vạn nhân mê à?】 ( Ừ. đúng rồi đó con tui vạn nhân mê mà ~)

【Vạn nhân mê cũng không được đi? Suy cho cùng, giữa vạn người còn có khoảng cách. Đây còn là một con quỷ? Bạn có biết quỷ là gì không? Chỉ cần chớp mắt là có thể xé nát vợ của các bạn ra từng mảnh, hehe. 】

【Ha, người xem như các bạn chính là chưa hiểu việc đời, thế nhưng sẽ cảm thấy quỷ lại đi tìm vợ, có một số quỷ sẽ tìm, nhưng khả năng rất lớn vợ của các bạn sẽ bị xé xác a. 】

Người xem cũ đang ngồi theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp rất ngạc nhiên. các tên ngốc này từ đâu đến thế? Họ nhìn thấy những làn đạn âm dương quái khí này, lập tức tức chết rồi liền cùng đám người xem mới ẩu đả.

【Đừng thô lỗ, không đáng đâu, bọn họ chọn "vì thân thể", tại sao lại ngăn cản họ làm gì, ngại tích phân quá nhiều sao?】

Sau khi làn đạn kia bay qua, phần lớn người xem mới đều cười khẩy và trực tiếp chọn "tìm thân thể".

Nhưng chỉ trong vài giây, số phiếu đã đè áp lựa chọn thứ hai, thậm chí bởi vì có quá nhiều người xem mới nên lựa chọn thứ hai gần như trở nên vô hình.

Mặc dù bầu không khí giữa người xem cũ và người xem mới trong phòng phát sóng trực tiếp không được hòa hợp cho lắm nhưng sự căng thẳng cùng khẩn trương trong khí khí, nháy mắt liền biến mất.

Tuy nhiên, các người chơi trong phó bản lại không lạc quan như vậy. Họ vẫn cảnh giác tứ phía, như thể trong chốc lát sẽ có một con quỷ từ đâu đó lao ra giết chết họ.

Cuối cùng, chỉ còn lại một giờ nữa là đến bình minh, và chỉ còn... Chưa đầy một phút nữa.

Cây nến trắng trong tay Nguyễn Thanh vẫn cháy rất sáng, như đang chế giễu những kẻ kém cỏi có mặt.

Ngồi trong góc, Bùi Diễn cuối cùng cũng di chuyển. Hắn chậm rãi bước về phía Nguyễn Thanh.

Người xem cũ trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy Bùi Diễn cuối cùng cũng động lòng, không mắng người xem mới mà trực tiếp chỉ trích hành vi của một người nào đó luôn bất động như núi ở giai đoạn trước.

【 Bùi Thần, tui đã nhìn thấu được kế hoạch của anh, anh định giúp đỡ vào phút cuối để có được ấn tượng tốt đối với giáo bá của tui phải không!? 】

【Làm sao hiện tại mới ra tay, liền có thể đột nhiên hiện ra khiến người khác không có khả năng phòng bị, tại hạ bái phục (mắt mở to.JPG). 】

【À, tôi nhìn thấu anh rồi, tên đàn ông mưu mô, chỉ muốn làm hài lòng vợ tôi thôi. 】

Bùi Diễn quả thực nghĩ như vậy, nhưng còn chưa đến bên cạnh thiếu niên, ngọn nến trắng trong tay thiếu niên đột nhiên không kịp phòng ngừa liền dập tắt.

Và bây giờ vẫn chưa đến 1 giờ sáng.

Sau khi Nguyễn Thanh được Tiêu Thời Dịch ổn định lại, cậu khó nhọc nuốt một ngụm nước miếng, nhưng cũng không yêu cầu Tiêu Thời Dịch thả cậu ra, bởi vì lúc này cậu thực sự không còn sức nữa.

Giờ phút này trong tay không còn chút sức lực. Lúc này, cây nến trắng trong tay cậu lại trở nên hơi nặng, cậu theo bản năng hướng nó về phía ngực mình.

Nguyễn Thanh có chút giật mình, bởi vì cậu phát hiện ra ánh nến trắng đang tiến gần đến ngực cậu, nhưng khi đến trước ngực lại thu liễm đi một chút.

Nguyễn Thanh lại đến gần một chút, ánh nến trắng lại trở nên có chút ảm đạm.

Đây không phải là ảo giác, nó thực sự rất ảm đạm.

Nguyễn Thanh đưa tay chạm vào ngực Thời Biểu, mặt Thời Biểu chính là người chơi đưa bùa cho cậu.

Là...... Bởi vì lá bùa sao?

Vậy nến của một số người chơi đã tắt vì bùa hộ mệnh của họ?

Có lẽ họ cũng ý thức được rằng nến trắng không thể cháy cho đến 1 giờ sáng.

Đã có cách để phá hủy cây nến trắng. Nguyễn Thanh bình tĩnh lại một chút cậu không cần nhìn đồng hồ cũng biết bây giờ đã là 12:59 nửa đêm.

Chỉ còn chưa đầy 40 giây...

Nguyễn Thanh nhìn Tiêu Thời Dịch đang ôm mình, nghiến răng nghiến lợi đưa cây nến trắng lại gần "Thời Biểu".

* "Thời Biểu" đạo cụ ở mấy chương trước

Trong chớp mắt, ngọn nến trắng vừa rồi không thể dập tắt cuối cùng cũng bị dập tắt.

Tuy nhiên, cây nến trắng có vẻ rất bướng bỉnh. Sau khi tắt, nó lại sáng lên, nhưng lần này ngọn lửa rất nhỏ, giây tiếp theo lại không cam lòng dập tắt.

Nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy một giây này, đôi mắt Nguyễn Thanh đã mở to, trong đôi mắt xinh đẹp đều tràn ngập sự kinh hãi và sợ hãi.

Bởi vì cậu nhìn thấy vị trí mình vừa dừng lại có một bóng người xa lạ mơ hồ đang đứng ở đó.

Đáng sợ, tối tăm, khiến người ta sợ hãi.

Đại não Nguyễn Thanh trống rỗng, sau đó trực tiếp... ngất đi trong lồng ngực Tiêu Thời Dịch.

Khi những ngọn nến trắng tắt đi, bóng tối bao trùm toàn bộ lớp học. Các người chơi lập tức có cảm giác như toàn thân chìm trong mặt nước tĩnh lặng, không nhìn thấy ánh sáng.

Cảm giác không thể thở được, khi như sắp chết đuối khi lại như rơi xuống một cách đau đớn, chỉ có thể bất lực và tuyệt vọng nhìn mặt nước ngày càng xa dần.

Ánh sáng u ám cũng dần dần biến mất, toàn bộ tâm trí dường như bị bóng tối ăn mòn, đồng thời cũng bị nỗi đau bao bọc chặt chẽ, không thể dành một phút để thở.

Cuối cùng, mọi người trong lớp đều bất tỉnh.

Điểm khác biệt với những người khác là những người khác trực tiếp ngã xuống đất, nhưng Nguyễn Thanh dường như bị thứ gì đó giữ lại, làm chậm tốc độ rơi xuống, cuối cùng chậm rãi ngã xuống trên người Tiêu Thời Dịch.

Tiếp theo, một cổ  sương đen không biết từ nơi nào nổi lên, nuốt chửng tất cả mọi người.

* Edit có lời muốn nói:

- Thực xin lỗi các nàng, ta học thêm về mệt quá liền ngủ mất quên đăng huhu, nãy tỉnh dậy mới thấy chưa đăng nên đã đăng hơi muộn. Thực lòng xin lỗi ạ QAQ!!!

- Nếu tui có lỗi gì thì mong các bồ hãy bình luận, để tui có thể khắc phục 1 cách sớm  nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK