Một lát sau, Trần Vân xoa xoa bụng, ánh mắt đảo qua lại, không dám nhìn nửa trái dưa còn lại.
Mẹ cô thì ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế nhỏ trong bếp nhặt rau, lưng thẳng như cây tre, giống như trước mặt bà không phải là thùng rác mà là bàn họp cao cấp làm từ gỗ đỏ.
Không khí tĩnh lặng một hồi.
Một lúc sau, Trần Vân không nhịn được, lên tiếng trước: "Mẹ ơi, nửa trái dưa này để lâu cũng không còn tươi, hay hai mẹ con mình ăn trước đi, ba về mình mở trái khác nhé."
"Được." Mẹ cô nhanh chóng gật đầu, "Con nói đúng."
Bà liền ôm lấy trái dưa, rửa sạch, rồi tay cầm d.a.o c.h.é.m xuống, “cạch” một cái, nửa trái dưa bị cắt ngọt xớt.
Bếp lại vang lên âm thanh “xoàm xoạp” của hai mẹ con gặm dưa.
Ngoài phòng khách, bà nội rón rén bước tới, áp tai vào cửa bếp nghe ngóng, tuổi già nhưng vẫn chảy nước miếng.
Nhưng bà không dám nói gì, nghe thấy tiếng động bên trong liền vội vã nhón chân quay về phòng.
Trong phòng, bà lắng tai nghe một lúc lâu, không nghe thấy ai từ bếp bước ra, lòng bỗng dâng lên cơn thèm...
Bên này, Trần Vân cảm thấy mình đã no căng, l.i.ế.m liếm môi, không nhịn được ợ một cái: "Mẹ ơi, con no rồi, nhưng miệng vẫn thèm. "
"Mẹ biết rồi, đừng ăn no quá."
Mẹ cô nhìn thùng rác với đống vỏ dưa trước mặt, bỗng nhiên do dự.
"Lẽ ra không nên vứt vỏ dưa, gọt ra có thể làm món ăn..."
Nghĩ đến vị của vỏ dưa, Trần Vân không nhịn được nuốt nước bọt, rồi lại bối rối: "Nhưng mà, không thể lãng phí được! Hay là thế này, mẹ ơi, mình cắt thêm một chút, ăn một chút nữa, rồi để vỏ vào bát."
"Như thế ba về đêm, ăn nửa trái còn lại, chắc chắn cũng sẽ để vỏ vào bát."
"Hay là..."
Mẹ con nhìn nhau, đồng thanh nói: "Cắt thêm một nửa đi!"
Lần này chỉ cắt một nửa nhỏ thôi!
...
Trần Vân cuối cùng ôm bụng ra phòng khách, cả đêm cứ đi vòng quanh nhà, làm bà nội lo lắng đến muốn ngất xỉu, chỉ mong đẩy cô cháu ngốc này vào phòng.
Cuối cùng, nửa đêm, Trần Vân đi vệ sinh vài lần, cuối cùng cũng yên tĩnh trở về phòng. Qua cánh cửa vẫn nghe thấy cô đang chơi game, la hét om sòm.
Bà nội từ trên giường lật mình ngồi dậy, động tác nhanh nhẹn lạ thường, không bật đèn, mò mẫm đi vào bếp.
Bật đèn pin điện thoại, dưới ánh sáng yếu ớt đó, bà thành công lấy được nửa trái dưa còn lại trong tủ lạnh.
Bà nghĩ, dù sao mình cũng có bệnh tiểu đường, nhưng vừa nãy đã uống hai viên thuốc hạ đường, giờ ăn hai miếng... chỉ hai miếng thôi, không quá đáng đâu nhỉ?
Để tỏ quyết tâm, bà quyết định không cần cắt, cứ ôm cả trái mà dùng thìa xúc ăn.
Ăn đến chỗ lõm, nếu con trai có thấy cũng không sao, dù sao Vân Vân cũng thích ăn như vậy.
Nghĩ thế, bà cảm thấy yên lòng.
...
Không lâu sau, cửa nhà bất ngờ “cạch” một tiếng.
Nhưng cửa bếp đóng, bà nội đang nhắm mắt thưởng thức, hoàn toàn không nghe thấy.
Cha Trần đã về.
Nhà tối om, giờ này vợ chắc chắn đã ngủ, nhưng Vân Vân thì chưa, nghe tiếng động vẫn còn vang lên.
Ông bật đèn, đặt điện thoại xuống chuẩn bị đi tắm, nhưng bước chân khựng lại, hình như nghe thấy động tĩnh trong bếp!
Giữa đêm khuya, bếp tối om, chỉ có một chút ánh sáng le lói...
Ông cảnh giác, chẳng lẽ nhà có trộm?!
Cha Trần tim đập thình thịch, không làm kinh động người trong nhà, tiện tay nhấc ngay cái ghế cạnh bàn ăn lên chắn trước ngực, rồi rón rén vặn tay nắm cửa.
Ngay sau đó!
Cùng lúc mở cửa phòng, ông “tách” một cái, bật đèn sáng lên.
“Ối trời ơi!”
“Bịch!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, cha Trần sửng sốt, vội thò đầu nhìn ra, chỉ thấy trước mắt là một bà lão đang ngồi xổm dưới đất. Thân hình tròn trĩnh vô cùng quen mắt.
Bà nội đang ngồi bệt trên sàn, mặt mày đau khổ, bàn tay run run nhặt mấy miếng vỏ dưa hấu rơi tứ tung dưới đất. Cảnh tượng này trông thảm thương đến mức ai nhìn cũng phải chạnh lòng.
Tần Quân quýnh cả lên:
“Mẹ! Mẹ ăn dưa thì ăn dưa, sao lại…”
Nói được nửa câu, ông con cả mới sực tỉnh, khuôn mặt nghiêm nghị lại, giọng trở nên lạnh lùng:
“Mẹ! Tuần trước khám sức khỏe, đường huyết cao ngất ngưởng, mẹ còn dám ăn dưa hấu?!”
Bà nội ương bướng ngẩng đầu lên:
“Mẹ uống thuốc hạ đường rồi mà!”
Nói xong, lại liếc sang trái dưa trên đất, khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối:
“Mẹ còn chưa ăn xong…”
Lúc này, cha Trần mới cúi xuống nhìn trái dưa hấu vỡ nát trên sàn, ăn chưa xong cái gì?
Trái dưa hấu này rơi xuống bị tách làm đôi, mà trông như cái vỏ rỗng, bên trong chỉ còn chút ít ruột đỏ sót lại!
Ông nhớ ra điều gì đó, hít sâu một hơi lạnh:
“Mẹ ăn cả đống như thế cơ à?!”
Nhưng bà mẹ lại nói câu chẳng ăn nhập gì:
“Ruột dưa trên vỏ còn chưa nạo sạch mà…”
…
Thao Dang
Màn náo loạn này làm Trần Vân, đang chơi game trong phòng, nghe thấy động tĩnh. Cô thò đầu ra nhìn, thấy giày và túi của cha đều ở ngoài cửa.
Nhìn qua bếp…
“Hay nhỉ! Bà nội dám lén ăn dưa hấu sau lưng chúng con!”
“Cái gì mà lén ăn? Cái gì mà lén ăn?”
Đối mặt với cháu gái, bà nội mạnh mẽ hẳn lên:
“Bà uống thuốc rồi! Hơn nữa, ăn dưa hấu thì làm sao gọi là lén được?”
“Nhưng mà đường huyết của bà…” Trần Vân còn chưa nói xong, đã chỉ vào chỗ dưa hấu vỡ dưới đất, hét lên:
“Sao mà lãng phí thế! Trên đó còn nhiều ruột lắm mà!”
Cha Trần… Hả? Mới có một ngày không gặp, đứa con gái hay gặm dưa hấu lỗ chỗ hôm qua nay thành thần tiết kiệm rồi sao?
Dưa này còn ăn kiểu gì nữa? Cạo nát cả vỏ à?
Thật sự không cần thiết!
Chỉ thấy bà nội cũng tiếc rẻ lắc đầu:
“Đúng thế, bà đang ăn ngon lành, tất cả là tại cha con hù bà! Con xem, nó còn bưng cả cái ghế lớn như thế. Nếu không bật đèn, có khi còn ném thẳng vào đầu bà lão này rồi!”
Cha Trần oan ức:
“Con nghe thấy có tiếng động trong bếp, cũng chưa bật đèn, còn tưởng là trộm…”
“Trộm nào thèm lấy dưa hấu rẻ tiền chứ!”
Bà nội cố chấp.
Trần Vân đột nhiên nhớ ra:
“À, cũng không phải rẻ tiền đâu ạ. Dưa hấu này 20 tệ một cân đấy ạ!”
Cha Trần…
Bà nội…
Mẹ con họ cùng quay đầu nhìn Trần Vân:
“Vân Vân, con ăn sang thế cơ à?!”
Trần Vân … Con có lòng mua dưa, các người không trả tiền, còn nói cháconu ăn sang?
Thế là cô thở dài:
“Vấn đề không phải ăn sang, mà là mọi người không biết quý. Trái dưa này mẹ con ăn thấy ngon quá, còn nói giữ vỏ lại làm món ăn. Giờ thì tốt rồi, dưa nát be bét, không làm được gì nữa. Cả nhà chỉ mua có bốn trái, nói để dành cho cha nửa trái, giờ chỉ còn hai trái thôi.”
Bà nội cũng đầy vẻ tiếc nuối:
“Đúng thế! Tất cả là tại cha con!”
Cha Trần…
Được rồi, tất cả là lỗi của tôi chứ gì?!
Ông hậm hực dẹp cái ghế sang một bên, lúc này ôm lấy một trái dưa hấu, mang ra rửa dưới vòi nước, rồi “rắc” một tiếng bổ làm đôi!