Sau những lời chào hỏi rôm rả, Tống Đàm liền nghển cổ tìm kiếm khắp nơi.
“Thiến Thiến đâu? Thiến Thiến u vẫn chưa tới à?” Cô chủ Thiến Thiến của cô đâu rồi! Tống Đàm đang háo hức muốn cô ta kiểm tra dưa hấu đây!
Tuy nhiên, sự nhiệt tình này lại khiến các bạn nữ xung quanh cảm thấy thương hại.
“Ngô Thiến Thiến chưa đến. Vừa nãy còn nhắn trong nhóm bảo một lát nữa mới qua. Tống Đàm à, cậu với Ngô Thiến Thiến thân lắm hả?”
Nhìn cô ấy gọi " Thiến Thiến, Thiến Thiến" thân thiết như thế chứ!
Haizz, tội nghiệp Tống Đàm, suốt ngày ở làng, đúng là ngây thơ quá. Cô ấy đâu có biết Ngô Thiến Thiến từng nói xấu cô ấy như thế nào.
Có người không kìm lòng được hỏi:
“Tống Đàm, cậu thân với cô ta lắm à?”
Tống Đàm nghĩ ngợi một lát, rồi đáp một cách công bằng: “Thiến Thiến rất quan tâm tới việc kinh doanh của tôi.”
Sắc mặt đối phương càng thêm phức tạp.
Ngập ngừng một lúc, cuối cùng người đó nói: “Cậu cũng nên cẩn thận chút. Trước khi kéo cậu vào nhóm, Thiến Thiến còn bảo muốn quyên tiền cho cậu đấy!”
Thật là nhục nhã.
Gì cơ? Quyên tiền?!
Thế nhưng, mắt Tống Đàm lại sáng rực lên: “Cô ta tốt với tôi thật! Nhưng nhà tôi giờ đâu có thiếu tiền, chỉ biết cảm ơn tấm lòng này thôi.”
“Đúng rồi, Thiến Thiến định quyên bao nhiêu thế? Nếu cô ta muốn thể hiện lòng tốt, hoàn toàn có thể mua rau nhà tôi mà.”
Các cô gái nhìn nhau, vẻ mặt càng thêm khó xử, làm sao mà nói ra được đây?
Đành hắng giọng, rồi chuyển chủ đề khác:
“À, trước đây tôi nghe Ngô Thiến Thiến nói, giữa cậu, cô ta và bạn trai cô ta hình như có chút hiểu lầm…”
“Cậu nói thầy Tần à!”
Tống Đàm vừa nói, vừa hào hứng: “Bạn trai trước của Thiến Thiến là Tần Quân, các cậu biết không? Anh chàng đó đẹp trai lắm! Làm gia sư cực kỳ giỏi, tôi mất bao công sức mới mời được anh ấy về dạy cho em trai mình, tình hình của em tôi các cậu cũng biết rồi đấy. Giờ thì ngoan ngoãn hẳn!”
“Nếu các cậu có ai còn độc thân, sao không cân nhắc thử?”
Trời đất, đúng là ngây thơ vô tư!
Nói rõ mục đích của mình là trong sáng, lại kể tình hình của em trai mình, Tống Đàm đúng là chẳng hề có chút ý tứ thừa thãi nào.
Đúng là, cô ấy xinh đẹp thế này, mà bạn trai của Ngô Thiến Thiến nghe cũng chẳng có gì đặc biệt, cô ấy ham gì chứ?
Hóa ra là Ngô Thiến Thiến tự mình nghĩ nhiều, tưởng ai cũng muốn tranh giành đồ của mình.
Mọi người nhìn nhau, rồi bật cười ha hả.
Có người còn đùa: “Thầy Tần tốt như thế, sao cậu không cân nhắc thử đi?”
Tống Đàm thở dài: “Nhà tôi cần người khỏe mạnh để làm việc đồng áng, thầy Tần dù gì cũng là giáo viên, cứ nói tới chuyện gặt lúa mùa hè là mặt anh ta tái mét.”
“Ha ha ha ha ha…” Mọi người cười càng to hơn.
Mãi tới khi đó, mới có người hỏi: “Nhà cậu sắp gặt lúa rồi à? Có mệt không? Vất vả lắm phải không?”
“Cũng tàm tạm.” Tống Đàm thành thật đáp: “Mệt thì cũng mệt, nhưng nhà tôi chỉ có hai mẫu ruộng, mà lại trồng để nhà ăn thôi, nên chậm một chút cũng không sao.”
Ngay lúc đó, có người mắt sáng lên, chỉ vào cậu bé đang chơi xích đu đằng trước:
Thao Dang
“Tống Đàm, nhà cậu gặt lúa có mở cho người ta tham gia không? Nếu mở thành hoạt động gia đình thì tôi muốn dẫn con trai tôi đi!”
“Để nó với cha nó vào ruộng gặt lúa!”
Còn bản thân cô ấy thì, chỉ cần thoa chút kem chống nắng rồi quay video cho họ là được chứ gì!
Chuyện này thì không cần đâu… Vì liên quan đến việc ăn uống của nhiều người, dù sao cô cũng cần giữ uy tín, hơn nữa còn vấn đề an toàn cho bọn trẻ nữa… phiền phức lắm.
Thế nhưng, vừa nghĩ xong, đã nghe mấy anh con trai xung quanh cũng hào hứng:
“Gì cơ? Gặt lúa? Nhà cậu còn trồng lúa à, cho tôi đăng ký giúp một tay đi, dẫn theo cháu trai tôi luôn!”
“Thêm tôi nữa, tôi dẫn con gái tôi! Ôi trời các cậu không biết, trước đây bà nội nó chiều quá, làm hư luôn, tôi sớm đã muốn cho nó trải nghiệm làm việc đồng áng rồi.”
“Không chỉ gặt lúa, việc khác chúng tôi cũng làm được mà…”
Nhiều người như vậy, nếu thực sự đi gặt lúa, dù cắt từng bông bằng d.a.o nhỏ, nửa ngày cũng có thể xong kha khá rồi.
Tống Đàm: …
Tống Đàm thật khó mà không động lòng.
Không nói đâu xa, tiền trả đợt cuối của căn nhà vừa đóng xong, trong làng còn có một hợp đồng đang chờ ký, bây giờ lại nghèo đến độ không còn một xu dính túi. Phải nghĩ cách kiếm tiền thôi!
Cô hơi ngượng ngùng nói: “Nhà tôi điều kiện đơn sơ, đồ ăn cũng đơn giản, với lại trẻ con nghịch lúa cũng khá nguy hiểm… Tôi sợ không tiếp đón chu đáo.”
“Với cả, gặt lúa thật sự rất cực khổ…”
Chưa nói hết câu, lớp trưởng đã bước tới cắt lời: “Có gì đâu! Giờ bọn mình ra ngoài tụ tập hay đi chơi đều ký thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm trước mà, ai cũng ký cả.”
Có giá trị pháp lý hay không thì tạm chưa bàn, ít nhất cũng khiến người ta yên tâm phần nào.
Lớp trưởng cầm điện thoại lên tính toán: “Chẳng phải kỳ nghỉ Đoan Ngọ mới bắt đầu sao? Vừa hay mọi người đều rảnh! Nếu cậu đồng ý, bên này tôi sẽ tổ chức, đảm bảo gom được hơn 10 người tham gia! Chúng tôi sẽ chia tiền ăn uống.”
“Cậu thấy được không?”
“Nếu không thì chúng tôi có thể đóng tiền đăng ký tham gia theo nhóm!”
Đều là bạn học cả, Tống Đàm muốn phát triển lâu dài, cũng không đến nỗi làm quá đáng.
Nhưng mọi người hồ hởi thế này…
Thì đừng trách cô nhé.
Thế là cô cười, nụ cười thật hiền lành: “Nói gì vậy! Bạn học với nhau cả, lấy tiền đăng ký làm gì? Đến lúc đó tôi thuê hai người làm ruộng, chừa riêng một mảnh để các cậu dẫn con trải nghiệm là được.”
“Chỉ có điều làng quê chúng tôi tạm thời không mua được dụng cụ tốt, mấy cái liềm nhỏ gặt lúa… nhờ các cậu tự chuẩn bị nhé.”
“Chuyện nhỏ thôi!”
Nhiều người qua ăn uống thế này, không ít thì cũng phải hơn một ngàn tệ chứ chẳng đùa.
Tống Đàm giờ còn chẳng nhắc đến chuyện tiền nong, không lẽ còn bắt cô ấy bù thêm tiền mua dụng cụ?
Nghĩ kỹ lại, đi mấy vườn blueberry hay thanh long, mỗi người còn phải đóng một khoản phí. Tống Đàm tốt bụng thế này, khiến mọi người cũng thấy ngại.
“Hay là tiền ăn chia đều đi, nhỡ đông người…”
Tống Đàm vội xua tay, vẻ mặt áy náy: “Không cần đâu, mọi người đến chơi thôi mà, ruộng lúa của tôi, cũng không ảnh hưởng gì, nhắc đến tiền làm gì?”
“Hay thế này đi, bữa trưa tôi mời, buổi chiều không gặt lúa nữa, mọi người dẫn bọn trẻ trải nghiệm tuốt lúa và tách vỏ. Bữa tối muốn ăn gì thì mọi người lập danh sách món, chúng tôi dựa theo đó mà báo giá, được không?”
Trời đất!
Bạn học cũ lại chất phác và tốt bụng như thế, sao mọi người không thích thú cho được?
Không nói mấy người có con đồng ý ngay tại chỗ, ngay cả những người độc thân hay chưa có con cũng hào hứng:
“Tôi cũng đi!”
Ăn một bữa cơm nhà nông đúng điệu cũng không rẻ đâu, quá hời rồi!
“Dẫn bạn bè đến chơi đi!”
Khuôn mặt trắng mịn của Tống Đàm nở nụ cười dịu dàng:
“Được thôi, mọi người là bạn học cả, không cần câu nệ. Dù sao đồ ăn nhà tôi đặc biệt ngon, đến lúc đó chắc mỗi người phải ăn vài bát đấy, nhớ mang nhiều tiền theo nhé!”
Tổ tiên chứng giám, đây thật lòng là lời khuyên, nhưng mọi người nghe xong lại càng cười vui vẻ.
Tống Đàm, bạn học cũ của tôi, đúng là người tốt.