Mục lục
Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoài lớp trưởng, người làm việc hiệu quả nhất hóa ra lại là các bậc phụ huynh được bạn bè mang đến.

Họ không nói chuyện hợp với đám trẻ, nên mấy người cùng tuổi lại tụ tập nói chuyện về rau, về đất đai quê nhà, về cách giữ gìn sức khỏe…

Nhắc đến chuyện xuống ruộng cắt lúa, miệng thì than vãn, nhưng tay cầm liềm thì làm đâu ra đấy.

Có người nhớ lại thời xưa từng cắt lúa, có người học ngay tại chỗ. Nhưng nhìn thể lực leo đồi lội suối của họ mà xem, quả thật hơn đứt đám thanh niên.

Tống Đàm nhìn vào, trong lòng cũng nảy ra ý nghĩ.

Khi bán rau ở chợ, cô phát hiện ra rằng, tuy khách hàng lớn tuổi thường mặc cả nhiều hơn, cũng kén chọn hơn, nhưng đến độ tuổi của họ, trong tay đã có tiền tiết kiệm, từng chịu khổ lại cũng đã hưởng phúc, ngược lại lại chịu chi nhiều hơn.

Hơn nữa, họ có tiêu chuẩn riêng với đồ ăn, không nhất thiết phải đắt, nhưng nhất định phải tốt cho sức khỏe.

Ngược lại, giới trẻ, dù đa số sẵn lòng chi tiền, nhưng túi tiền thì chẳng bao nhiêu.

Tiềm năng tiêu dùng đúng là kém hơn.

Nhìn thấy mọi người đang hăng hái cắt lúa, lòng Tống Đàm xúc động, quyết định lát nữa phải nói chuyện riêng với mấy cô chú lớn tuổi!

Ý là, lúa tự tay mình cắt, mồ hôi tự mình đổ, nếm thử các món như mướp, nấm tuyết nhĩ, ớt… Không mang chút gì về thì thật là không hợp lý!

Dù sao cũng là đồ cây nhà lá vườn, chắc chắn hơn hẳn những thứ bán ở khu du lịch không rõ thành phần!

Ý đồ của Tống Đàm không ai biết.

Mọi người chỉ lau mồ hôi nhễ nhại, sau đó cảm thán rằng làm nông quả là không dễ, vừa than thở vừa kiên trì làm tiếp trong ruộng lúa.

Chỉ vì thế mà Tống Đàm phải nhắn thêm một tin nhắn cho cha cô:

“Cha, lá trà trong cốc con đã chuẩn bị sẵn rồi, chờ bọn con vào phòng khách thì cha pha ngay, đừng pha sớm quá nhé!”

Không phải là cô không xót đồng nghiệp khát nước, chủ yếu là… nước lạnh thì không tốt cho sức khỏe!

Đến lúc đó, phòng khách rộng lớn có đến hai ba chục người ngồi, nước nóng pha trà, hương thơm lan tỏa trong không khí… không tin là không ai mua!

Bạn cũ, một hai lạng cô cũng bán!

Mặt trời càng ngày càng "nhiệt tình", nhiệt độ trong ruộng lúa cũng tăng dần.

Nếu dùng drone để nhìn từ trên cao, sẽ thấy ruộng lúa giống như một mảnh ghép hình kỳ quái.

Một bên là hai người dân trong làng được thuê, tay cầm liềm không ngừng, mồ hôi như mưa, khiến cả cánh đồng lúa vàng óng bị chia cắt gọn gàng, tiến về phía trước một cách mượt mà.

Còn bên kia thì đường ranh giới lại như bị c.h.ó gặm, lởm chởm không đều.

Tống Đàm nhìn mà không khỏi lắc đầu cảm thán.

Chỉ hai mẫu đất, hơn hai mươi người, vậy mà nửa giờ rồi còn chưa cắt được một nửa, đúng là tốn sức người quá.

Còn suýt nữa có hai lần cắt trúng chân, may mà cô nhanh mắt nhanh tay xử lý kịp thời…

Riêng một góc, Kiều Kiều cứ thế mà đi dọc ruộng từ đông sang tây, rồi lại từ tây sang đông. Động tác tuy chậm, nhưng cũng rất cẩn thận.

Chỉ có điều không hay là, cả hàng dài chỉ đến giữa chừng mới được camera điện thoại ghi lại, khiến khán giả trong phòng livestream ngày càng im lặng, fan thì ra vào liên tục… thời gian đẹp đẽ mà lại khiến họ càng lúc càng buồn ngủ.

Trong phòng livestream, tag “ASMR tiếng ồn trắng giúp ngủ ngon” liên tục được fan bấm chọn, những người yêu thích chữa mất ngủ vui sướng vô cùng, ào ào gửi tiền ủng hộ như phí gây mê ngày hôm nay.

Đúng là trong cái nắng hè rực rỡ này, gió thổi sóng lúa rì rào… chẳng trách lại dễ ngủ đến vậy.

Đúng lúc đó, Tống Đàm quay đầu, liền nhìn thấy ở con đường uốn lượn phía xa có một chiếc xe máy đang lao tới.

Cô bước đến bên đường, quả nhiên chưa đầy hai phút đã gặp được cậu cả và Ngô Lôi.

Cậu cả nghiêng xe dựa tạm xuống đất, sau đó lại thúc giục Ngô Lôi đang không muốn xuống xe lắm, rồi lấy cái bao tải rắn chắc và vali hành lý buộc c.h.ặ.t phía sau xuống.

"Đàm Đàm, con về bảo với mẹ, đừng cho thằng Ngô Lôi cơ hội nào, cứ để nó ở đây ăn khổ cho ta."

"Ban đầu nói là gửi nó qua đây gặt lúa giúp, mẹ con lại bảo nhà mình có mấy chục người, không thiếu người... May mà hôm nay trên núi còn phải dọn trà, cậu không ở lâu được."

"Cái đống này con cũng đừng đụng, để Ngô Lôi tự vác về. Nó không vác nổi thì cứ vứt đi, đều là đồ của nó cả, muốn vứt cái nào thì vứt cái đó."

Cậu cả nói mà chẳng xót chút nào, hiển nhiên là đã bị Ngô Lôi làm thất vọng quá rồi. Như mợ cả nói, thằng này cứ tiếp tục như vậy, về già đừng nói có trông cậy gì hay không, mà ngay cả cách làm người cũng thành vấn đề lớn!

Tranh thủ bây giờ còn chưa lập gia đình, phải dạy dỗ sớm!

Không nói đâu xa, nhìn cách Kiều Kiều được dạy dỗ là biết, đúng là Ngô Lan rất giỏi nuôi dạy con cái!

Thế thì phải cứng rắn thôi!

Tống Đàm cười, vẻ mặt trông thật hiền lành.

"Cậu cả, cậu nói thế chứ, anh Ngô Lôi ngoài chuyện tiêu tiền bừa bãi, làm việc chẳng có kế hoạch, thì những cái khác cũng ổn lắm mà. Lúc nhỏ anh ấy còn hay dẫn tụi con đi chơi nữa..."

Nghe câu này, cảm giác cứ kỳ kỳ.

Ngô Lôi ở bên cạnh không nhịn được liếc nhìn cô một cái, nhưng Tống Đàm lại chẳng thèm nhìn anh ta.

"Cậu cả, cậu đã tin tưởng chúng con như thế thì cứ yên tâm. Chỉ cần cậu và mợ giữ vững lập trường, không gửi lì xì hay chuyển khoản cho anh ấy, năm sau quay lại đây, con nhất định khiến anh ấy dẫn tiền tiết kiệm về, ngoan ngoãn ra mắt cậu!"

"Con bé này..." Cậu cả trong lòng không khỏi cảm thán, vừa chua xót vừa ghen tị, "Giá mà Ngô Lôi có được một phần đáng tin như con, cậu cũng chẳng nói gì nữa... Thôi! Cậu giao việc này cho con!"

"Tiền bạc không quan trọng, chủ yếu là để nó hiểu cái khổ của việc kiếm tiền."

"Con cũng đừng xót xa, lát nữa gặt lúa thì bảo Ngô Lôi xuống ruộng làm luôn!"

"Con yên tâm, đã giao cho tụi con thì cứ yên tâm. Nó mà có gì, gãy tay gãy chân… cũng không cần báo cậu đâu!"

Câu này Tống Đàm chỉ nghe nửa vời.

Nhưng cô cũng chẳng bận tâm.

Ngô Lôi đến thật đúng lúc!

Chưa nói đến việc đồng áng trên núi, chỉ riêng cái nhà mới lớn thế này, có thêm người giúp quét dọn đã tốt biết bao!

Cô nhìn ông anh họ viết rõ ràng hai chữ “phản đối” lên mặt, cười như ông chủ hầm than đen.

"Anh Ngô Lôi, anh cứ yên tâm, nhìn anh Yến Bình còn chẳng nỡ rời đi, đủ biết nhà em không đáng sợ như anh nghĩ đâu."

"Với lại, mình cũng nên cho cậu và mợ xem thái độ, anh dù sao cũng sắp phải lập gia đình, phải đáng tin chút chứ! Thôi nào, về trước đã..."

Vừa nói, cô vừa cố giữ cậu cả lại ăn cơm.

Nhưng công việc đồng áng nào có chờ người, cậu cả bên kia còn dang dở việc.

Huống chi, nếu ở lại đây ăn cơm, nhà lại đông khách, dặn đi dặn lại lỡ đâu mợ cả không đành lòng để con trai khổ thì sao?

Chi bằng cứng rắn mà đi.

Cậu cả leo lên xe máy, chân đạp một cái, tiếng động cơ lập tức vang rền…

Thao Dang

Cho đến khi bóng dáng bác khuất xa, Tống Đàm mới quay đầu lại, nhìn Ngô Lôi từ trên xuống dưới.

"Anh Ngô Lôi, trời nóng lắm, trước tiên vác hành lý về đi, rồi mình ra ruộng gặt lúa nha."

Thân hình này rõ ràng mang dấu hiệu của lao động giá rẻ, không bắt tay từ gặt lúa thì phải luyện tập chung với mọi người từ đâu chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK