Sau khi trở về công ty, Bối Vy vẫn trong tình trạng hoảng loạn, nước mắt còn đứt đoạn rơi từng hồi, hai ban tay đan chặt vào nhau run lẩy bẩy, mặc cho Lệ Lệ có hỏi han thế nào cô cũng chỉ im lặng lắc lắc đầu khiến Lệ Lệ lo lắng không thôi thấy Bối Vy không đến phòng nghỉ ngơi mà đi thẳng lên tầng thượng công ty, Lệ Lệ khong dám đi theo cũng không dám thắc mắc thêm gì nữa cứ vậy mà đi báo cáo thẳng cho Cố Thiếu Tranh biết.
“ Ông chủ, buổi chụp đã xong rồi đáng ra vẫn còn buổi chụp cho hai nhãn hàng nữa nhưng chị Vy Vy lạ lắm, chị ấy nói hủy hết rồi về thẳng công ty luôn, bây giờ đang ở trên tầng thượng “, Lệ Lệ miệng run run nói nguyên một lèo không ngắt ngừng gì.
“ Cô ấy bị làm sao? “
Cố Thiếu Tranh ngừng mọi hành động, lạnh lùng ngẩng đầu hỏi lại.
“ Tôi cũng không biết rõ, chỉ là sau khi gặp mặt giám đốc của KANRS đột nhiên chị ấy trở nên lạ lắm, còn có hơi sợ hãi nữa, trên đường về còn khóc run rẩy không ngừng tôi có hỏi gì cũng không trả lời tôi “
Lệ Lệ hấp tấp kể lại tường tận
Lúc cô dứt câu, Cố Thiên Tranh nhìn vào khoảng không nghĩ ngợi gì đó rồi híp mắt đứng phốc dậy rời đi
Trên sân thượng, gió lớn như muốn thổi bay tất cả, Bối Vy ngồi ngay họng gió lớn cô khóc trong thầm lặng, sau khi gặp Trình Lam Ngữ từng hồi ức đáng sợ năm xưa lại ùa về những chuyện cô vốn khó khăn lắm mới cho nó vào quên lãng một lần nữa vượt thời gian mà quay lại.
Cố Thiếu Tranh tìm lên nhìn người phụ nữ nhỏ bé co ro mình ngồi trước cơn gió mạnh, cơ thể cô lung lay run rẩy bần bật vừa nhìn đã thấy đau lòng, càng tiến gần cô càng nghe rõ tiếng thút thít hơn, Cố Thiếu Tranh nheo chặt mắt ngồi ngay bên cạnh, xoay người cô về phía mình
“ Bối Vy, làm sao lại khóc? “
“ Ông chủ,...ông chủ, có thể hủy hợp đồng với KANRS không?, tôi không muốn đến đó nữa, có thể hủy không? “.
Bối Vy khóc đến sưng cả mắt, như lời Lệ Lệ nói cô còn đang sợ hãi chuyện gì đó, vừa nói vừa run còn hối hấp nắm chặt tay Cố Thiếu Tranh, anh nhìn cô sửng người có chút bối rối không biết nên làm gì, anh muốn lập tức ôm lấy cô dỗ dành nhưng cuối cùng lại tự phản đối với bản thân mình, gằng giọng lên tiếng
“ Tại sao?, ai làm gì em sao?, sao lại khóc thành ra như vậy? “
Bối Vy mím chặt môi nước mắt vẫn ưa ứa ra chảy dài nhỏ xuống tay anh, cô lắc lắc đầu cứ thể không muốn nói, cô vốn là không muốn nhớ lại thì làm sao có thể mở miệng nói cho anh biết đây
“ Không,....chỉ là tôi không muốn làm việc với bên đó nữa, tôi thật sự không muốn làm việc với KANRS, ông chủ...anh làm ơn, hủy hợp đồng được không? “
“ Bối Vy, em nói đàng hoàng cho tôi “
Cố Thiếu Tranh từ trước đến nay đói với cô luôn kiên nhẫn, dung túng nhưng đối diện với nước mặt của người phụ nữ lúc này anh lại không chờ đợi được, anh thấy cô khóc bản thân lại trở nên mất bình tĩnh không kiềm được mà lớn tiếng với cô.
Bối Vy quay người không dám nhìn anh nữa, cô khóc nấc lên, hai tay bấu chặt tà váy mình để không khiến Cố Thiếu Tranh tức giận cuối cùng cô cũng chịu khó khăn nói ra.
Nhiều năm về trước
Bối Vy năm nay đã là học sinh lớp mười một vì một số vấn đề về tái chính của gia đình nên cô đã chuyển sang một ngôi trường nhỏ hơn, học phí rẻ hơn đi đối với sự thuận tiện này chính là ý thức của bọn học sinh nơi đây,nói là học sinh nhưng không khác gì bọn du côn Bối Vy không muốn cũng bắt buộc đành phải học ở đây.
Ngày đầu đi học đã chứng kiến không ít chuyện, đang trong giờ học lại ặc kệ trên bục giảng giáo viên có nói gì hay không nói gì ở dưới chia bè chia phái nói chuyện phiếm, nói một hồi lại sinh ra gây gỗ cứ vậy mà đánh nhau đổ máu, mẻ người, Bối Vy được xếp vào đúng lớp được mệnh danh là có nhiều đại ca nhất trường, kể cả nữ kể cả nam đánh đấm nhau không xem ai ra gì, chửi bới mới móc đủ điều dọa cho giáo viên chạy mất hút.
Bối Vy vốn đã giả câm giả điếc chỉ im lặng cuối đầu những vẫn không thoát khỏi ánh nhìn của bọn họ.
Đâu phải lúc nào cây muốn lặng thì nhất định gió sẽ không thổi.
Bối Vy đang ngồi từ trên đầu những dòng sữa trắng chảy xuống không biết là sữa này có còn uống được không những nó bốc ra một cái mùi vô cùng khó chịu, Bối Vy lập tức đứng dậy hơi trừng mắt nhìn vào bọn họ nhưng cô không biết được còn chưa nhìn nhau quá hai giây Bối Vy đã một người phụ nữ giáng xuống một cái bạt tai thấu trời, Bối Vy nằm lăn ra sàn máu từ miệng tanh tanh chảy ra, cô ôm mặt mình nước mắt chảy dài, chỉ dám mở hé mắt nhìn lại cô ta.
“ Mày biết tao là ai không mà trừng mắt ở đây?, cái loại mày bước chân vào đây thì cũng nghèo hèn lắm nhỉ, này tao là Trình Lam Ngữ, Trình Lam Ngữ đó nhớ cho kỹ “
Bọn người tụ lại nhìn dáng vẻ xộ xệt, hèn mọn của Bối Vy đang nắm ngay dưới mũi giày của Trình Lam Ngữ, bọn họ cười lớn trong vui sướng cứ như đã lâu rồi mới được cười như vậy, có người cười to đến mang tai vừa chỉ tay vào cô vừa móc móe, khinh miệt.
Bối Vy phải mất hơn hai phút mới can đảm đứng dậy mặt đối mặt với Trình Lam Ngữ, giọng khe khẽ: “ Tại sao lại đánh tôi, tôi làm gì hả? “
“ Mày dám trừng mắt với tao mà dù không có gì đi nữa tao chỉ cần muốn đánh thì tao sẽ đánh đấy “, Trình Lam Ngữ dứt câu cười lên như một kẻ điên, giọng cười man rợ khiến Bối Vy rùng mình lúi ra sau vài bước.
“ Là cô đổ sữa vào người tôi trước, tôi đã làm gì cô chứ? “, Bối Vy bức tức đến đỉnh điểm không chút chần chừ mà gào vào mặt cô ta
CHÁT
Một cái tát nữa lại giáng xuống gương mặt đang sưng to phồng lên đỏ ửng của Bối Vy, lần này còn mạnh tay hơn lúc nãy.
Trình Lam Ngữ nắm đầu tóc cô lôi đi theo sau là tiếng reo hò như đang cổ vũ cho cô ta, Trình Lam Ngữ lôi thẳng Bối Vy vào nhà vệ sinh nữa, đầu tóc bị siết chặt đến ê ẩm Bối Vy có cố lấy tay cô ta ra khỏi đầu mình thế nào cũng không chút hề hấn gì ngược lại còn khiến cô ta được nước lấn tới siết chặt hơn, Bối Vy cảm giác đầu mình như bị tắt máu sự đau nhức đã dồn lên đến đại não, trước mắt cô Trình Lam Ngữ cứ như một bóng ma thoáng ẩn thoáng hiện.
Bối Vy là con gái nhà nông dân nghèo cô dù có thiếu ăn thiếu mặc cũng chưa từng bị giày vò đến mức này.
Bọn họ không đáng được gọi là học sinh phải gọi là ác quỷ, con người dù có ác đến đâu sâ bên trong họ cũng sẽ có một tấm lòng tốt ẩn dật còn bọn người trước mắt hoàn toàn là quỷ đội lốt người.
Bối Vy bây giờ mới nhận ra bản thân đặt chân đến nơi không nên đến
Danh Sách Chương: