• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“ Thiếu Tranh không ngốc, Thiếu Tranh không ngốc,! hức, hức, không ngốc, không được nói Thiếu Tranh ngốc “
" Thiếu Tranh đừng khóc, anh không ngốc, không ngốc,! là anh ta nói bậy, anh đừng khóc nữa "
Cố Thiếu Tranh kích động, giãy giụa còn không ngừng gào lên rằng bản thân không phải một kẻ ngốc, nếu Cố Thiếu Tranh không làm ông chủ của công ty giải trí e là bây giờ anh đã là một diễn viên xuất sắc đứng đầu cả diễn viên holliwood, giải nhận trong tay cũng không ít đâu, vừa mới nãy còn dùng ánh mắt sát khí thâm sâu bây giờ lại dàn dụa nước mắt, ấm ức mà chảy dài.

Hình ảnh một đứa trẻ trở nên giận dữ được nước làm càn chính là anh của bây giờ, không chỉ tự mình gào thét mà anh còn vung tay đánh vào ngực Lục Đình.

Cố Thiếu Tranh thành công lừa được Bối Vy, cô ôm chặt lấy anh một bên trấn tĩnh Cố Thiếu Tranh một bên khó xử nhìn Lục Đình
“ Lục Đình, anh về trước đi, đừng khiến anh ấy hoảng loạn hơn nữa nếu không bệnh của anh ấy sẽ nặng hơn “

“ Nhưng! anh ta như vậy em phải làm sao?, anh ta thần trí không ổn sẽ làm em bị thương đó, Vy Vy hay em đi cùng anh đi, bên cạnh Cố Thiếu Tranh không ổn chút nào, anh không yên tâm để em ở lại với một tên bệnh h.oạn thế này “
Cố Thiếu Tranh thật sự đã trở nên bệnh ho.ạn như lời Lục Đình nói, anh khẽ gầm trong cổ họng mình một tiếng, hai tay thu thành nắm đấm bên trong đại não bâ giờ là những sợi dây thân kinh chằn chịt quấn vào nhau như muốn bắt tay làm loạn trong đầu anh, Cố Thiếu Tranh tự có thể nhận ra bản thân đã phát bệnh, căn bệnh thần kinh này của anh một khi tái phát sẽ trở nên điên cuồng, trong đầu chỉ toàn hiện lên những hình ảnh bạo lực, chém giết, trước sự điều khiển của cơ thể Cố Thiếu Tranh siết lấy cánh tay của Bối Vy không quên vai diễn của mình, hai mắt lóe lên tia máu như muốn ăn tươi nuốt sống Lục Đình, anh gào lên dữ tợn
“ Không, Vy Vy không được đi,! Vy Vy không được bỏ Thiếu Tranh, Vy Vy là của Thiếu Tranh,! Vy Vy không được đi “.

“ Em không đi, Thiếu Tranh bình tĩnh lại, em sẽ không đi mà, em không bỏ anh,!.

Thiếu Tranh anh nghe em không, bình tĩnh lại được không? “
Bối Vy vẫn luôn nhớ như in trong đầu lời dặn của bác sĩ không thể để Cố Thiếu Tranh kích động dù chỉ là chuyện nhỏ nếu không khi kích động dây thần kinh bị chèn ép sẽ khiến căn bệnh này của anh nặng hơn, tệ hơn là sẽ mãi không trở lại như bình thường được nữa, cô luôn cố gắng giữ cho mình bình tĩnh để ứng phó với mọi thái độ cùng biểu hiện cả anh, dù Cố Thiếu Tranh có ương bướng, cứng đầu thế nào cô cũng không dám lớn tiếng, bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu sự kiên nhẫn như vậy lại bị Lục Đình làm cho đổ sông đổ biển.

Bối Vy bị Cố Thiếu Tranh siết chặt lại chặt hơn cánh tay cô ửng đỏ đến cả gương mặt cũng nóng lên nổi cả gân xanh, Lục Đình càng nhìn càng tức như thể điên tiếc lên bao lâu này người dịu dàng nhất với cô chỉ có mỗi Lục Đình bây giờ tận mắt chứng kiến cô bị Cố Thiếu Tranh mạnh tay với cô đương nhiên anh sẽ không đứng trơ mắt nhìn như vậy, Lục Đình lao đến cướp lấy Bối Vy ra khỏi Cố Thiếu Tranh còn giáng vào người đàn ông một cái tát thấu trời, Cố Thiếu Tranh bị đánh nhất thời sửng người hai mắt trắng giả nừng nực mùi thuốc súng mà nhìn Lục Đình, cơn thịnh nộ đã bị kích hoạt, Cố Thiếu Tranh không diễn nữa con bệnh trong người đã chi phối tất cả hoạt động cùng cảm xúc trong người anh.

Cố Thiếu Tranh giương mắt nhìn Bối Vy đang thẫn thờ nhìn anh càng trở nên căm phẫn hơn lúc này Bối Vy mới có phản ứng, cô đẩy mạnh Lục Đình lui ra sau chạy đến tay run rẩy chạm lên nơi sưng đỏ của người đàn ông, người bị đánh là Cố Thiếu Tranh nhưng người đau là cô
Bối Vy trừng mắt nạt vào mặt Lục Đình đầy sự tức tối.

“ Anh điên rồi à, sao lại đánh anh ấy,! Lục Đình, ai cho phép anh đánh người đàn ông của tôi, anh cút đi, tôi không muốn thấy mặt anh nữa, cút đi cho tôi “

Lục Đình kinh ngạc nhìn cô, Bối Vy lại lớn tiếng đuổi anh ta đi, cô chưa bao giờ như vậy với Lục Đình ngay cả việc giận hờn anh cũng chưa từng, vậy mà lại vì Cố Thiếu Tranh mà nói không muốn nhìn thấy mặt mình nữa.

 Bối Vy nói Cố Thiếu Tranh là người đàn ông của cô, Lục Đình đã biết được chuyện cả hai bọn họ chỉ là kết hôn trên danh nghĩa hoàn toàn không có tình yêu bây giờ lại nghe Bối Vy lên tiếng khẳng định như vậy
Lục Đình trong nháy mắt không thể thích ứng được với chuện trước mắt, bất giác anh ta lùi về sau vài bước gương mặt rõ phần tuyệt vọng nhìn cô cười lạnh, tình cảm bao năm qua anh nuôi dưỡng thì ra từ đầu đã thua dưới tay Cố Thiếu Tranh, vốn dĩ là tự mình đa tình Lục Đình từng nghĩ rằng chỉ cần anh cố gắng thêm một chút Bối Vy chắc chắn sẽ cảm nhận được rồi một ngày nào đó cô sẽ chấp nhận mình nhưng bây giờ thì anh ta nhận ra rồi người làm cô rung động trước không phải mình là Cố Thiếu Tranh, vì Lục Đình vẫn nhớ rõ Bối Vy từng nói ai làm cô rung động trước cô sẽ yêu người đó, Lục Đình cũng nhớ lại cô và anh ta từng xem một bộ phim anh ta chính là nam phụ trong bộ phim đó rồi dù là người đến trước nhưng vẫn là kẻ thua cuộc.

Bối Vy vẫn luôn giữ khoảng cách rạch rồi với Lục Đình, cô đối với anh ta không hơn kém một người bạn chỉ là cô không biết những hành động của mình vô tình làm người đàn ông này sinh ra mộng tưởng, trong chuyện này một phần cũng có lỗi của cô.

Còn Caily thì sao nếu Bối Vy thật sự chấp nhận tình cảm của Lục Đình, hai người thật sự trở thành một cặp đôi hạnh phúc thì Caily phải làm sao đây, cô ấy vì Lục Đình mà từ bỏ ước mơ, từ bỏ tương lai của mình còn Lục Đình cứ mãi nuôi dưỡng thứ tình yêu mộng tưởng với Bối Vy, nếu một ngày nào đó anh ta nhận ra anh ta sẽ trở nên thế nào rồi sẽ đối với Caily ra sao.

!
“ Thiếu Tranh anh có sao không,! đau không hả, Thiếu Tranh, để em xem “

Bối Vy cuống cuồng lên cô âu yếm gương mặt Cố Thiếu Tranh, bối rối xem vết bầm bên má anh.

Nhưng Cố Thiếu Tranh dùng sự tránh né để phản bác lại cô, Cố Thiếu Tranh hoàn toàn như muốn phát điên, anh trừng mắt nhìn cô rồi đẩy Bối Vy ra khỏi người mình gầm gừ nghiến răng chặt vào trong phòng, Bối Vy với gọi theo cô trở nên sợ hãi khi bên tai vang vọng những tiếng động chói tai, Bối Vy dùng ánh mắt phẫn nghịch nhìn Lục Đình, cô bây giờ đối với Lục Đình xa cách lại lạnh lùng đóng sầm cửa lại.

Lục Đình trơ mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình đang hận nhìn mình,bâ giờ ngay cả anh ta cũng như một kẻ điên rồi, bất động ngẩng cao đầu nhìn trời mà cười giễu bản thân mình, kết thúc rồi, tình cảm này không những không được như anh ta mong đợi mà trở nên tệ hơn là hóa thành hận thù.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK