• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 35: Hầu gia đưa ta trâm hoa


Lúc chiếc cằm mạnh mẽ của nam tử tựa vào gương mặt mềm mại của Hương Vũ, bộ râu kia dính chặt vào da nàng, đâm vừa đau vừa ngứa.


Hơi thở nóng hổi cứ nhẹ nhàng quẩn quanh bên lỗ tai nàng, tai là chỗ mềm mại nhất. Nàng chưa từng trải qua thế này, trong phút chốc thân thể trở nên tê dại bất lực, hóa thành một vũng nước, bất lực co lại trong ngực nam nhân.


Lại ngay lúc này, giọng nam nhân thô khàn khàn hỏi nàng, nàng nhớ hắn thế nào.


Nàng nhớ thế nào, nhớ, cũng không nhớ.


Nàng muốn hầu gia trở về, nghĩ đến chuyện nàng muốn làm yêu cơ họa nước, nghĩ đến chuyện nàng muốn bỏ cổ quyến rũ hầu gia, từng bước một trèo lên. Nghĩ đến chuyện nàng muốn làm thị thiếp, muốn hầu gia thần hồn điên đảo vì nàng, còn muốn lấy rất nhiều vàng bạc của hầu gia, để dành đầy đủ tiền riêng bên người.


Nàng cảm thấy, mình muốn có lẽ không phải là cái hầu gia muốn.


Nhưng mà nàng biết, đương nhiên nàng không thể nói thật lòng.


Nếu nói lời thật lòng, hầu gia cũng sẽ không ôm nàng, mà là trực tiếp ném nàng ra khỏi cửa sổ?


Cho nên nàng nhếch môi, dịu dàng mà nói: “Nô tỳ nhớ hầu gia, nhớ đến mức ban đêm nằm mơ.”


Giọng nói trong veo như mật của tiểu cô nương phát ra ngay bên tai, Hoắc Quân Thanh dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ qua da thịt mềm mại như ngưu nhũ, giọng nói mộc mạc từ lồng ngực phát ra dường như cũng khẽ run: “Là mơ thế nào?”


Hương Vũ yểu điệu dựa vào lồng ngực của hắn, nói thật, lồng ngực này dựa vào cũng không dễ chịu, quá cứng, như đúc bằng sắt vậy, quá khủng khiếp.


Nhưng mà đây là lồng ngực của hầu gia, có thể dựa vào lồng ngực của hầu gia thì chính là bước đầu tiên của yêu cơ họa nước.


Cho nên Hương Vũ cố gắng để cho mình làm quen, bắt đầu trợn mắt nói dối: “Trong giấc mộng, nô tỳ mơ thấy hầu gia ôm nô tỳ.”


Đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Quân Thanh như nóng lên: “Sau đó?”


Hương Vũ cắn môi, nhớ đến giấc mộng trước đó nàng đã mơ qua.


Thật ra gần đây nàng không mơ thấy hầu gia, nhưng trước đó đã từng mơ qua, trong mộng hầu gia còn nói xoa giúp nàng.


Nhưng mà dù nàng muốn làm yêu cơ họa nước thì cũng không nói giấc mộng đó ra.


Gò má nàng đỏ bừng lên, thân thể cũng cảm thấy tê dại bất lực, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Sau đó, sau đó…”


Nàng ấp úng mấy câu, cuối cùng nói ra một câu: “Nô tỳ quên rồi…”


Trái lại Hoắc Quân Thanh cũng không để ý, răng môi khẽ đụng tới chỗ mềm mại nhất bên lỗ tai, giọng nói có vẻ thuần phát: “Quên rồi? Không sao cả, bản hầu có thể giúp nàng từ từ nhớ lại, nói không chừng nàng có thể nhớ ra được.”


Nghe xong nghe xong lời này, lập tức ý thức được.


Nàng hiểu, đến lúc yêu cơ họa nước phải hầu hạ hầu gia rồi.


Nhưng mà trong phút chốc thân thể nàng căng cứng.


Mặc dù nàng từng nằm mơ biết những chuyện kia, nhưng biết là một chuyện, tự trải nghiệm lại là một chuyện.


Nàng vô thức túm chặt lấy ống tay áo của hầu gia, thân thể cũng run rẩy giống như lá rụng trong gió. Đôi môi nàng run rẩy khẽ nói: “Hầu gia, nô tỳ, nô tỳ thật sự sợ.”


Muốn, nhưng lại không dám.


Hoắc Quân Thanh hơi nghiên đầu nhìn tiểu cô nương này.


Thân thể mềm mại tinh tế run rẩy như lá rụng trong gió, con ngươi ướt át có vẻ yêu kiều và sợ hãi, đôi môi đỏ hơi run, gương mặt ửng hồng trơn bóng chứa nước mắt. Một cô nương nho nhỏ, xinh đẹp kiều diễm lại ngây thơ ngượng ngùng, cuộn mình trong ngực hắn, giống như một con chó mèo nhỏ không nhà để về, giống như hắn là tất cả chỗ dựa của nàng.


Hoắc Quân Thanh thương tiếc dùng ngón cái lướt qua gò má nàng, cắn khẽ, lại nói: “Sợ cái gì, đau à?”


Hương Vũ khẽ run lẩy bẩy: “Vâng.”


Âm thanh “Vâng” này vừa nhỏ lại vừa nhẹ, dịu dàng giống như muốn tan ra.


Hoắc Quân Thanh ôm nàng đứng dậy.


Hương Vũ càng sợ hãi hơn, nàng bối rối nhìn qua, thấy giường lớn buông thõng màn che ở bên kia, nghĩ chắc là hầu gia muốn ôm nàng đi lên giường.


Vậy, vậy chính là muốn thân thể nàng rồi?


Hương Vũ siết thật chặt ống tay áo của hầu gia.


Nàng nhớ đến những tin đồn mà nhóm ma ma nói, những chuyện liên quan đến hầu gia một đêm muốn bảy tám nữ nhân, ngày hôm sau những nữ nhân kia đều không xuống giường được. Nếu như nàng thật sự bị hầu gia muốn thân thể, vậy nàng có thể bị chết không…?


Hương Vũ càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng sợ đến mức gần như toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.


Hoắc Quân Thanh lại ôm nàng, ôm vật nhỏ mềm mại này đặt trên ghế gỗ tử đàn.


Hương Vũ chớp mắt mấy cái, nhìn hầu gia với vẻ mờ mịt, thầm nghĩ vậy mà không phải lên giường, mà là ở trên ghế sao?


Đột nhiên nàng cảm thấy thê lương chua xót, nàng chỉ là một nha hoàn, cho nên không xứng hầu hạ hầu gia trên giường, chỉ có thể đùa bỡn trên ghế sao?


Nghĩ như thế, nước mắt suýt nữa rơi xuống.


Ngay lúc này, hầu gia đặt nàng ở đó, lại đứng dậy đi đến trước kệ đa bảo.


Hương Vũ càng cảm thấy nghi hoặc, kệ đa bảo, chỗ đó để cái gì? Ngài ấy muốn lấy cái gì?


Nàng bắt đầu suy nghĩ nhiều, sau khi tưởng tượng thì trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.


Nàng nhớ đến đã nhiều lần hầu gia chưa từng muốn nàng, cũng nhớ tới trong giấc mộng kia, dường như có ma ma ngồi lê đôi mách nói chuyện. Bà ta nói có những nam nhân ghê tởm sẽ nghĩ cách chuyên tra tấn người, sẽ dùng thứ gì đó để trêu ghẹo nữ nhân, làm cho nữ nhân khó chịu các loại.


Chắc là ngài ấy có đồ vật gì để tra tấn nàng?


Nghĩ như thế, dường như có thể nghĩ thông suốt ngài ấy có thể tra tấn bảy tám thị thiếp một hơi, hơn nữa ngày hôm sau những thị thiếp kia không xuống giường được!


Hương Vũ run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng, cảm thấy sợ là thân thể này của nàng không chịu nổi, sẽ không cứ chết mà chết đi chứ?


“Sợ đến vậy sao?” Hầu gia đã quay lại đứng trước mặt nàng, mày kiếm chau lên, ánh mắt nhìn nàng với vẻ giễu cợt.


“Hầu gia.” Nàng cắn môi, run rẩy: “Hầu gia tha nô tỳ đi.”


“Tha nàng?” Hầu gia cầm bình nhỏ trong tay. “Nàng cho rằng bản hầu sẽ tha nàng sao?”


Hương Vũ nhìn chằm chằm bình nhỏ kia, càng có vẻ hoảng sợ, đây là thứ gì?


Đương nhiên Hoắc Quân Thanh biết được tâm tư của vật nhỏ này, ngu ngốc, ngược lại cũng rất biết đoán mò.


Vẻ mặt hắn lạnh lùng kéo tay nàng qua.


Hương Vũ vô thức giãy dụa, nhưng sức của hầu gia quá lớn, hắn lại là hầu gia, nhìn dáng vẻ nghiêm mặt của hắn rất đáng sợ, nàng giãy dụa mấy lần cũng thôi.


Sau lưng Hương Vũ phát lạnh từng trận, hai chân mềm nhũn không có chút sức lực nào, nàng nghĩ hôm nay nàng xong đời rồi, chỉ hận hầu gia thưởng chiếc vòng vàng nàng không mang qua, thiệt thòi lớn rồi.


Hoắc Quân Thanh nắm tay nàng, mở nút gỗ của bình nhỏ đổ ra chút dược cao, xoa lên đầu ngón tay Hương Vũ.


Hương Vũ lập tức sững sờ.


Nàng cúi đầu nhìn sang, lúc này hai lỗ bị kim đâm trên ngón tay đã được xoa dược cao.


Dược cao này không giống với loại báo đen lén cho nàng dùng, nó mang theo mùi hương kì lạ.


Đột nhiên Hương Vũ ý thức được điều gì đó, có vẻ không dám tin mà nhìn hầu gia.


Nàng xấu hổ nhìn ngài ấy, thì ra nàng hiểu lầm, hầu gia muốn bôi thuốc cho nàng…


“Vừa nãy nàng đang nghĩ gì?” Hầu gia cất dược cao lại, đôi mày sắc bén hơi nhíu lên, nhìn có vẻ lạnh lùng lại như giễu cợt.


Hương Vũ cảm động đến rối tinh rối mù.


Nàng vẫn nghĩ là hầu gia rất đáng sợ, đáng sợ đến mức ăn thịt người, động chút là sẽ giết người. Nàng nghĩ hầu gia sẽ muốn thân thể nàng, nhưng nàng lại không nghĩ tới hầu gia lại bôi thuốc cho nàng.


Chút đau đớn khi bị kim đâm đó đừng nói là những người khác, chính nàng cũng không cảm thấy có gì.


Đau một hai ngày thì sẽ lành thôi, nàng chỉ là một nha hoàn, sao không thể chịu đau được vài ngày, sao mà đáng được bôi thuốc chứ?


Đôi mắt nàng rưng rưng, trong suốt ướt át, nghẹn ngào nói: “Hầu gia.”


Hoắc Quân Thanh: “Nói, vừa rồi đã suy nghĩ cái gì.”


Hương Vũ chột dạ, mấp máy môi. mắt cụp xuống không dám lên tiếng.


Hoắc Quân Thanh cười lạnh: “Có phải nghĩ chó đen lớn muốn đến ăn nàng?”


Hương Vũ đỏ mặt giống như rặng mây lúc chạng vạng.


Hoắc Quân Thanh giơ ngón tay lên, khẽ nâng cằm nàng lên: “Hay là nói nàng cho rằng bản hầu sẽ chấm dứt mạng nhỏ của nàng?”


Hương Vũ vội vàng lắc đầu, lúc lắc đầu thì cây trâm hoa trên đầu cũng rung động: “Không có, không có, nô tỳ không hề nghĩ như thế!”


Hoắc Quân Thanh: “Vậy nàng nghĩ thế nào?”


Hương Vũ chớp mắt, liếc nhìn giường lớn rủ màn che xuống ở bên cạnh, khẽ nói: “Nô tỳ nghĩ là..”


Nói đến đây, giọng nói của nàng trở nên mềm mại, mềm giống như là bánh gạo ngọt đổ đường trắng. Rốt cuộc nàng vẫn ngượng ngùng, cũng xấu hổ khi nói ra.


Quai hàm cứng rắn của Hoắc Quân Thanh căng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn tiểu cô nương này, đôi bàn tay bóp eo nhỏ của nàng.


Muốn không, đương nhiên là muốn.


Nhưng mà nàng quá mức mảnh mai.


Bây giờ cả người Hương Vũ không có chút sức lực nào, hai chân mềm nhũn, ngay cả đầu ngón chân cũng tê dại. Đôi mắt nàng ẩn chứa một giọt nước mắt, nàng ngượng ngùng ngây thơ nhìn qua hầu gia.


Nàng muốn cùng hầu gia.


Thật ra hầu gia cũng là người tốt, đi theo hầu gia ngoan ngoãn hầu hạ, nói không chừng sau này còn có chỗ tốt lớn hơn.


Nàng không biết hầu gia đang làm gì, nhưng nàng mặc cho hầu gia hành động.


Lực đạo của hắn hơi lớn, chạm vào trên người nàng dẫn đến cảm giác đau đớn như có như không. Nàng cắn chặt môi, nhưng vẫn không chịu được, phát ra tiếng kêu trầm thấp.


Sau đó, bỗng nhiên nàng khóc, nàng co quắp dựa vào trong ngực hầu gia, cánh tay như ngó sen trắng nõn mềm mềm ôm lấy cổ hầu gia, ôm lấy thân thể hầu gia, khẽ khóc nức nở.


Bỗng nhiên hầu gia siết chặt nàng trong ngực, dùng lực rất lớn, gần như muốn quấn nát nàng, nàng cảm thấy mình không thở nổi.


“Khi nào là sinh nhật nàng?” Giọng nói của hầu gia căng đến mức giống như dây cung.


“Tháng, tháng sau.” Hương Vũ không hiểu vì sao hầu gia lại hỏi chuyện này, gương mặt đầy nước mắt của nàng dính chặt lấy vạt áo của hầu gia, nhẹ nhàng tựa vào giống như mèo con được người sủng ái.


“Được.” Hầu gia dần buông nàng ra.


Hương Vũ đã mất đi lồng ngực của hầu gia để dựa vào, nàng co quắp trên ghế hồng đàn.


Nàng mệt mỏi tựa ở đó, trong lòng mờ mịt.


Nàng cảm thấy tất cả mọi chuyện trước mắt thật kỳ lạ, lại cảm thấy dường như hầu gia vì nàng mà mở một cánh cửa khác.


Nàng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, nếu như hầu hạ bên người tiểu thư thì đời này không có tư cách ngồi lên chiếc ghế quý báu thế này, càng không thể nào được hầu gia quyền cao chức trọng như thế ôm lấy.


Vào lúc này, hầu gia lại sờ vào trâm hoa trên đầu nàng.


“Ở đâu ra?”


“Tự mình làm…”


“Không phải nam nhân đưa cho à?”


“Không phải.” Hương Vũ đỏ mặt, khẽ phản bác.


Mặc dù nàng cố ý dụ dỗ vài nam nhân, nhưng nàng chưa từng nhận đồ vật của người ta, không chỉ như thế, nàng còn lỗ một chiếc khăn nữa.


Lỗ lớn…


Hầu gia đưa lại tháo xuống cho nàng, sau đó tiện tay ném ở một bên.


Hương Vũ nhìn thấy, thân thể không tê liệt, đi đứng cũng không tê dại, nàng đau khổ ngồi dậy, nói: “Hầu gia, đó là trâm hoa, là trâm hoa của nô tỳ!”


Đó cũng là bạc đó, sao có thể ném được, đồ trang sức của nàng vốn không nhiều!


Nhưng mà lúc nàng nhìn lại, phát hiện chẳng biết từ khi nào trong tay hầu gia đã thêm một món đồ.


Nàng nhìn kỹ, trong phút chốc đôi mắt phát sáng: “Đây, đây là?”


Là lại một chiếc trâm hoa, nhưng mà trâm hoa đó khác với trâm hoa của nàng.


Trâm đó được điêu khắc từ bạch ngọc mà thành, trên đó lá được tô điểm bằng vòng ròng, không nói đến bạch ngọc kia màu như mỡ dê được điêu khác tỉ mỉ, xem qua cũng không phải vật tầm thường. Chỉ nói đến hoa lá được tô điểm vàng ròng kia, tơ vàng tinh tế như tóc, treo ở nơi đó lại hơi rung động.


Hoắc Nghênh Vân có rất nhiều đồ trang sức, Hương Vũ giúp đỡ quản lý. Nàng thấy nhiều, đoán chừng cũng biết nếu là nhà bình thường nghĩ là trang sức bằng vàng càng lớn càng quý. Nhưng thật đồ trang sức của những nhà hào môn quý tộc lại không hề để ý đến phân lượng kia, mà quan trọng là sự tinh xảo.


Lá cây làm bằng vàng thật đương nhiên quý giá, nhưng thật ra làm bằng tơ vàng thì ngay cả gân lá cũng có thể thấy rõ, đó mới là dùng rất nhiều công phu, không phải là thợ bạc giỏi nhất thành Yến Kinh cũng không làm ra được.


Đây mới là đồ trang sức áp đáy hòm của tiểu thư khuê các.


Quan trong là đồ vật trước mắt được chế tác thật sự vô cùng tinh xảo, ngay cả tiểu thư cũng chưa chắc có được một món đồ trang sức như thế.


Hương Vũ nhìn chằm chằm trâm hoa này, không thể dời mắt được.


Hoắc Quân Thanh nhìn thấy đôi mắt trong sáng ướt át của tiểu cô nương như lóe ra hào quang, giống như chấm nhỏ sáng nhất trên trời.


Hắn tiện tay đưa trâm hoa kia tới trong tay nàng.


“Thưởng cho nàng.”


Giọng nói lạnh nhạt giống như hắn tiện tay ném cho nàng một chiếc lá cây gì đó.





Chương 36: “Ta thật sự không cố ý bắt nạt nàng”


Hương Vũ gần như không dám tin tưởng.


Hầu gia nói cái này thưởng cho nàng.


Trong lòng nàng hiểu rõ, chắc là chiếc trâm hoa này cực kỳ quý giá, thậm chí cách chế tác kia không phải trong địa giới Định Viễn phủ có thể làm được, sợ rằng trong thành Yến Kinh mới có!


Thậm chí một món đồ trang sức được chế tác tinh xảo như thế đặt ở trước mặt tiểu thư cũng là vật hiếm la. Trâm hoa trong hộp trang sức của tiểu thư không có một cái nào có thể sánh được cái này.


Điều này khiến Hương Vũ cảm thấy hơi sợ hãi, nàng ngửa mặt nhìn về phía hầu gia: “Hầu gia, cái này?”


Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Sao thế, không thích à?”


Hương Vũ vội vàng lắc đầu, sau khi lắc đầu thì khẽ nói: “Hầu gia, cái này vô cùng tốt, nhưng mà nó quá mức quý giá, thật sự có thể cho nô tỳ sao?”


Mặc dù xem ra hầu gia cũng có hơi chút hứng thú với nàng, mặc dù nàng cũng dự định đào một chút vàng bạc để bên người từ hầu gia, nhưng mà lại kín đáo đưa cho nàng đồ trang sức hiếm có như thế, ngay cả tiểu thư cũng chưa chắc có được, nàng hơi có chút thấp thỏm.


Thân phận của nàng thấp, có thể sử dụng cái này sao? Nếu để cho tiểu thư nhìn thấy, chắc rằng nàng ấy sẽ tức chết?


Hoắc Quân Thanh: “Đã nói muốn cho nàng thì đương nhiên là cho nàng, chẳng lẽ bản hầu còn có thể gạt nàng sao?”


Nghe điều này, Hương Vũ cũng không làm kiêu nữa, vội vàng nhận lấy.


Nàng cầm trong tay, nhìn kỹ trâm hoa kia, thầm nghĩ với thân phận nàng tuyệt đối không thể mang cái này được. Nhưng nàng có thể giữ lại, về sau lấy ra bán đổi bạc, cái này đổi ra chắc không ít bạc!


Trong phút chốc nàng như mở cờ trong bụng, ánh mắt không nỡ rời trâm hoa bằng ngọc kia, yêu thích mà nói: “Tạ ơn hầu gia.”


Hoắc Quân Thanh thấy khuôn mặt nhỏ của nàng ửng hồng, vì hưng phấn mà đôi mắt cũng lộ ra ánh sáng. Nhưng mà khi hắn thấy đôi mắt kia chỉ nhìn chằm chằm vào trâm hoa, hắn nhíu mày: “Sao thế, trong mắt nàng chỉ có ngọc, không có bản hầu sao?”


Đương nhiên không phải.


Hương Vũ khó khăn dời mắt khỏi trâm hoa kia, nhìn về phía hầu gia.


Thân phận hầu gia quý giá, mặc áo bào tím đội ngọc quan, trong lúc giơ tay nhấc chân đều là quý khí. Ngày xưa nàng không thể trèo cao, nhưng mà bây giờ ngài ấy rất sủng ái ôm nàng, lại còn bôi thuốc vào ngón tay cho nàng, còn chưa nàng trâm hoa hiếm có như thế.


Hương Vũ cảm động đến chiếc mũi cũng chua chua: “Hầu gia đối với nô tỳ thật tốt!”


Hoắc Quân Thanh giơ ngón tay lên, lau khô giọt nước mắt dưới mắt của nàng: “Nàng cứ thích khóc nhè như thế.”


Nhưng mà hắn càng nói vậy, Hương Vũ càng muốn khóc: “Từ xưa tới nay chưa từng có ai đối xử tốt với nô tỳ như thế.”


Thật ra đương nhiên Hương Vũ biết hầu gia đối tốt với nàng là xem trọng thân thể nàng, là muốn nàng ở bên cạnh hầu hạ ngài ấy. Nhưng mà nàng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, ngài ấy muốn nàng chỉ cần nói một tiếng, nhất định nàng phải ở bên cạnh ngài ấy hầu hạ. Ngài ấy vốn không cần như vậy tốn công tốn sức như thế, càng không đáng cho nàng món đồ trang sức quý giá như thế.


Cho dù nàng biết nguyên nhân, nhưng trong lòng nàng vẫn thấy ấm áp.


Từ nhỏ nàng đã lưu lạc đầu đường được cha mẹ nuông thu dưỡng, lại bị đưa đến trong phủ. Ngoại trừ ba tỷ muội cùng nhau lớn lên từ nhỏ xem như thân cận, nhưng người khác có mấy người để một tiểu nha hoàn như nàng ở trong mắt chứ.


Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu nha hoàn rơi nước mắt, hắn lại cẩn thận quan sát một phen.


Ban đầu hắn chỉ muốn đùa chơi nàng thôi, một cái trâm hoa như thế đối với nha hoàn dưới đáy có lẽ vô cùng quý giá hiếm có, nhưng đối với hắn chỉ là đồ chơi mà thôi. Lần trước đi qua thành Yến Kinh, cũng vô tình đi qua cửa hàng bạc lớn nhất thành Yến Kinh, nhớ tới trâm hoa tiểu nha hoàn cài lên đầu vốn không ra gì, nên đi qua cửa hàng bạc xem. Cuối cùng hắn chọn chiếc trâm hoa này, xem như dỗ dành cho tiểu nha hoàn vui vẻ.


Ai biết nàng lại khóc nhè như thế.


Hoắc Quân Thanh: “Nàng nhập phủ khi mấy tuổi?”


Hương Vũ đưa tay lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào nói: “Hầu gia, từ bé nô tỳ đã lưu lạc đầu đường, không cha không mẹ. Sau đó năm bốn năm tuổi được cha mẹ nuôi thu dưỡng nuôi hai năm. Bởi vì trong nhà nghèo, có thời gian không sống nổi nên bán nô tỳ vào trong hầu phủ, bán được bạc cầm tạm.


Hoắc Quân Thanh: “Không nhớ rõ phụ mẫu của mình sao?”


Hương Vũ lắc đầu: “Từ khi nô tỳ có kí ức thì đã đi theo nhóm ăn mày đầu đường, chưa từng nhớ về phụ mẫu. Sau đó, nãi nãi nhìn nô tỳ đáng thương mới thu dưỡng nô tỳ. Nhưng mà chưa được hai năm nãi nãi đã mất, cha mẹ nuôi cũng không thích nô tỳ.”


Thật ra ký ức của nàng đã mơ hồ, nàng chỉ nhớ rõ người nãi nãi kia đối xử với nàng rất tốt, có thể nói là người duy nhất thương yêu nàng trong cuộc đời nàng.


Hoắc Quân Thanh nghe vậy, lại nhìn dáng vẻ vừa khóc vừa cười của nàng thì cũng không hỏi nữa. Hắn đưa tay vuốt tóc nàng: “Không được phép tóc, không thì sau này không đưa nàng những thứ này nữa.”


Hương Vũ thấy hầu gia nói thế, vội vàng lau nước mắt, lại vội vàng nhếch môi không để cho mình khóc.


Hoắc Quân Thanh nhìn thấy nàng như thế thì trong mắt hiện lên ý cười, thật đúng mà vật nhỏ mê tiền.


Hương Vũ mở to mắt nhìn hầu gia mà cười.


Trong phút chốc nàng cảm thấy hầu gia cười lên rất đẹp.


Hầu gia là hầu gia quyền cao chức trọng, tôn quý lạnh lùng, người bình thường nhìn thấy chỉ cảm thấy sợ, nhìn một chút lại cảm thấy kiên cường lạnh lùng, khiến cho người ta không rét mà run. Nhưng mà bây giờ khi thấy nụ cười như ẩn như hiện trong ánh mắt sâu thẳm, giống như trên cánh đồng tuyết bao la đột nhiên hiện lên màu xanh, khiến cho người ta cảm thấy trong lòng ấm áp.


***


Sau khi ra khỏi phòng của hầu gia, trong lòng Hương Vũ vẫn ấm áp.


Đột nhiên nàng bắt đầu cảm thấy may mắn.


Thật ra từ sau khi nàng biết được giấc mộng kia thì giống như một con thỏ hoảng sợ vùng vẫy bốn phía, nghĩ hết cách để chạy trốn khỏi vận mệnh cố định, nhưng vẫn không thoát ra được.


Bây giờ nàng không dùng cách gì cả, nằm ngửa chuẩn bị làm thông phòng của hầu gia, thế mà nàng lại cảm thấy như thế cũng không tệ.


Hầu gia này cũng không xấu.


Lúc nghĩ như thế, vừa lúc bên ngoài có một tia nắng từ rừng trúc bên cạnh chiếu xuống, để cho trước mắt nàng nổi lên một vòng sáng ngời, điều này lại khiến nàng nhớ lại ý cười của hầu gia khi nãy.


Đương nhiên Bạch Giản chú ý tới sự thay đổi của tiểu nha hoàn.


Lúc đi vào, tiểu nha hoàn lo lắng bất an, lúc đi ra dường như tiểu nha hoàn được ăn mật nở nụ cười trong veo.


Nàng đang nghĩ ngợi, đúng lúc Hương Vũ quay đầu lại, thấy nàng.


Nàng thấy Hương Vũ chớp mắt, sau đó cười với nàng.


Nụ cười kia, xem ra là muốn nhờ nàng chuyện gì đó.


Bạch Giản xụ mặt, không nói lời nào.


Hương Vũ lại gần, cười: “Bạch Giản tỷ tỷ, ta hỏi tỷ một chuyện được không?”


Bạch Giản: “Hương Vũ cô nương, xin nói.”


Hương Vũ nhếch, trên mặt ửng hồng có vẻ ngượng ngùng, nàng khẽ nói: “Bạch Giản tỷ tỷ, tỷ nói hầu gia… Thế nào chứ?”


Bạch Giản: “Không biết.”


Mày liễu của Hương Vũ cong lên vì kinh ngạc: “Á? Không biết?”


Bạch Giản: “Hoành khan thành lĩnh trắc thành phong*, góc độ ta nhìn thấy hầu gia chưa chắc giống với góc độ cô nương thấy hầu gia.”


* Trích trong bài thơ Đề Tây Lâm Bích của Tô Thức.


Hương Vũ hơi thất vọng “Ừ” một tiếng, lời nói này quá huyền ảo, nhưng mà nàng lại nhanh chóng đổi cách hỏi: “Vậy trong mắt Bạch Giản tỷ tỷ, hầu gia là thế nào?”


Bạch Giản: “Ta cũng không biết.”


Hương Vũ: “?”


Bạch Giản: “Ta chưa từng nghĩ tới vấn đề này.”


Hương Vũ: “…”


Nàng hít sâu một hơi, suy nghĩ, lại hỏi tiếp: “Bạch Giản tỷ tỷ, ta muốn nghe một chuyện, tỷ có thể nói không? Tỷ có thể nói thì hãy nói, không thể nói thì xem như ta chưa từng hỏi, được chứ?”


Bạch Giản: “Được.”


Hương Vũ càng tỏ ra ngượng ngùng, ấp a ấp úng nửa ngày, cuối cùng hỏi: “Có phải hầu gia rất lợi hại hay không?”


Bạch Giản: “Phương diện kia?”


Hương Vũ đành phải cố sức khoa tay một phen, ngón tay lại duỗi ra rồi nắm lại thành nắm đấm, cuối cùng nàng nhìn Bạch Giản hỏi: “Bạch Giản cô nương, chắc cô nương hiểu ý ta chứ? Có phải về phương diện này hầu gia rất lợi hại không?”


Bạch Giản hiểu, nhưng lại nghi hoặc: “Là rất lợi hại.”


Hương Vũ: “Vậy, vậy trước kia tỷ, ta nói lúc đầu đấy, có phải cảm thấy rất vất vả, rất mệt mỏi?”


Bạch Giản nghe nói như thế thì trầm mặc.


Gương mặt Hương Vũ đỏ bừng như tôm luộc: “Nếu như thật sự khó trả lời thì Bạch Giản tỷ tỷ cũng không cần nói với ta, ta chỉ tò mò thôi…”


Bạch Giản: “Quả thật công phu của hầu gia rất cao minh, lần đầu ta so chiêu với hầu gia thì mệt rã rời, ngày hôm sau không thể xuống giường được. Ta phải nghỉ ngơi đến bảy tám ngày mới khỏe.”


Á?


Hương Vũ hoảng sợ, không dám tin mà nhìn Bạch Giản.


Nhìn qua thì thấy thân thể Bạch Giản tỷ tỷ rất cường tráng, nhưng làm chuyện đó còn không chịu nổi, phải tịnh dưỡng bảy tám ngày mới khỏe. Vậy nàng thì sao, chẳng lẽ sẽ mất mạng nhỏ sao?


Bạch Giản nghiêm túc gật đầu: “Đúng là như thế, hầu gia tập võ từ khi còn nhỏ, cũng đã từng nam chinh bắc chiến, công phu rất cao.”


Sắc mặt Hương Vũ trắng bệch, hai chân run rẩy, gần như đi đường cũng không vững.


Trâm hoa giấu trong ngực cũng không thơm nữa rồi.


Mặc dù vàng bạc châu báo thì tốt thật, hầu gia cười lên cũng khiến cho người khác thích, nhưng mà mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn chứ?


Bạch Giản thấy vậy, vội vàng đỡ lấy cánh tay nàng: “Hương Vũ cô nương, cô nương ổn chứ?”


Hương Vũ mấp máy môi, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Bạch Giản: “Ổn, ta vẫn ổn.”


Nhưng mà nước mắt đã sắp muốn rơi xuống rồi.


Ngay lúc này, chỉ thấy mấy tỷ tỷ Nguyệt Tinh, Lan Nhược, Hoa Mộng cũng từ bên kia đi tới. Các nàng thấy Hương Vũ vội vàng muốn đi qua chào hỏi, sau đó nhìn thấy Bạch Giản thì không dám lên tiếng nữa.


Bạch Giản thấy vậy, nhân tiện nói: “Mấy vị cô nương, đi về trước đi.”


Nghe nàng nói thế, mấy tiểu nha hoàn như được đái xá, vội vàng hành lễ cảm ơn, sau đó bước nhanh vội vàng rời khỏi.


Hương Vũ cũng sợ chết khiếp đi theo ba người tỷ tỷ trở về.


Sau khi đi thật xa, mọi người mới khẽ bàn luận.


“Hương Vũ muội thế nào, chúng ta cũng sắp bị hù chết!”


“Vị Chu Y cô nương kia nghiêm mặt thật đáng sợ, chúng ta nghĩ là nàng ta muốn đánh chúng ta.”


“Nhưng nàng ta chẳng nói gì cả, nói chuyện lạnh lùng. Trời rất nóng, ta sắp bị đông thành băng rồi.”


Hương Vũ mím môi, cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại: “Muội, muội…”


Còn chưa kịp mở miệng, Nguyệt Tinh buông tiếng thở dài: “Xưa này muội là đồ ngốc, lá gan lại nhỏ, có lẽ bị hù chết rồi!”


Lan Nhược: “Chúng ta có ba người, muội chỉ có một mình, ít nhất chúng ta cũng thêm chút can đảm. Muội thì đáng thương rồi, lẻ loi trơ trọi, chịu nhiều sợ hãi!”


Hoa Mộng gật đầu đồng ý.


Hương Vũ thở sâu, gật đầu: “Muội cũng cảm thấy muội thật đáng thương.


***


Mà dưới rừng trúc bên ngoài đình viện, Chu Y đi ra.


Nàng nhìn bóng lưng mấy tiểu nha hoàn đi xa, trong đó có một người dáng vẻ vô cùng mỏng manh yểu điệu, nhìn qua có lẽ thể lực không tốt, đi đường cũng sắp xiêu vẹo.


“Ngươi cố ý bắt nạt nàng ta.”


“Ngươi không cảm thấy bắt nạt nàng ta chơi rất vui sai?”


“Chơi vui sao?”


“Thảo nào hầu gia thích bắt nạt nàng ta như thế.”


Chu Y nhíu mày, nhìn về phía Bạch Giản, vẽ mặt nghiêm túc: “Vậy ngươi cũng cố ý hù dọa nàng.”


Bạch Giản: “Dọa một chút cũng không có gì, dù sao nàng cũng sẽ không tập võ.”


Nàng hơi buồn bực, một nha hoàn xinh đẹp thế sao lại hỏi chuyện tập võ.


Chu Y quay đầu, nhìn về phía Bạch Giản: “Ngươi cũng không biết?”


Bạch Giản: “Cái gì?”


Chu Y: “Ngươi nghĩ nàng hỏi chuyện tập võ đánh nhau sao?”


Bạch Giản nghe nói như thế, nhìn về phía Chu Y. Nàng im lặng hồi lâu, sau đó rốt cuộc giật mình.


Sau khi giật mình, nàng khá là vô tội.


“Lần này ta thật sự không cố ý bắt nạt nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK