Nương của Vương Nhị Cẩu tới giúp đỡ Hương Vũ bố trí viện lạc một chuyến cũng tốn công tốn sức, gần như khắp phủ đều biết. Bây giờ trong hầu phủ có vị quý nhân này được sủng ái như thế nào, nghe nói hầu gia cố ý sai người bố trí viện lạc cho nàng, lại đưa đồ trang sức qua. Còn có người nói, được sủng ái như thế chắc là muốn làm thị thiếp của hầu gia, hơn nữa nghe nói còn là quý thiếp, muốn thượng tịch!
Tin tức truyền đi xôn xao, ai cũng tò mò không biết dáng vẻ của quý nhân kia ra sao.
Đương nhiên sau khi nương của Vương Nhị Cẩu trở về cũng giấu diếm, không nói người kia là Hương Vũ, ngược lại nói là một quý nhân có dáng vẻ xinh đẹp thân phận cao quý. Bởi vậy tin tức truyền đi thì tin đồn gì cũng có, thậm chí có người nói vị cô nương mang tóc tu hành kia xuất thân từ gia đình giàu có, xinh đẹp thế nào, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa tài nghệ vô song thế nào.
Có người nói lần này thọ lễ tặng cho thái hậu nương nương là do chính tay nàng thêu, thêu tuyệt diệu đến thế nào.
Trong phút chốc, Hương Vũ còn chưa có lộ diện đã thành nhân vật chạm tay có thể bỏng ở trong hầu phủ, đến mức tôi tớ trong phủ đi qua viện của nàng đều muốn nhẹ chân nhẹ tay tránh cho kinh động quý nhân. Mà phòng bếp chọn đồ ăn cho Hương Vũ càng tỉ mỉ hơn không dám thất lễ.
Duy chỉ có Hoắc Nghênh Vân nghe thế thì cười lạnh, tức giận muốn méo mặt.
Một nha hoàn thấp hèn ti tiện như thế vậy mà có thể một bước lên trời trở thành quý nhân? Đây không phải là cười đến rơi răng hàm sao?
Nàng nhớ tới trước đó còn từng nghĩ đến muốn có quan hệ tốt đẹp với nàng thì tức giận đến đau rằng.
Nàng ta muốn làm một quý nhân an phận, còn muốn làm lương thiếp của cha nàng? Ta nhổ vào! Mơ mộng quá rồi!
Nếu sự thật làm lương thiếp vậy thì nàng ta sẽ thượng tịch, dù cho sau này nàng không cần gọi nàng ta là mẫu thân, nhưng chỉ sợ sau này nhìn thấy nàng ta thì cũng phải ngồi ngang hàng.
Mà thế nào thì Hoắc Nghênh Vân cũng không dễ dàng bỏ qua điều này.
Một tiểu nha hoàn đã từng quỳ gối bên cạnh nàng sao lại cứ như thế trở thành thị thiếp của cha nàng được?
Hoắc Nghênh Vân tức giậc muốn nổ phổi, nàng lập tức có một ý kiến.
Nàng ta muốn làm lương thiếp đúng không? Vậy thì nàng sẽ gỡ mặt nạ của nàng ta xuống, nhìn xem nàng ta có thể tiếp tục làm lương thiếp thế nào!
Lúc này nàng đi đến chỗ của đệ đệ mình là Hoắc Nghênh Phong, nàng đi vào, Hoắc Nghênh Phong đang đọc sách.
Tuy nói là đọc sách nhưng lại là dáng vẻ đăm chiêu ủ dột.
Đương nhiên là trong lòng Hoắc Nghênh Vân biết rõ, không phải nhớ tiểu nha hoàn kia sao, lại không thể có được nên ở nơi đó sầu muộn lo lắng đó sao?
Lập tức nàng cười lên: “Nghênh Phong, có phải đệ nhớ Hương Vũ không?”
Hoắc Nghênh Phong nghe thấy tỷ tỷ nói như thế, thả tay ra, thở dài: “Cũng không biết rốt cuộc nàng sao nữa, cứ đột nhiên mất tích như thế. Trong phủ trên dưới đã tìm hết rồi, đúng là vốn không thể tìm được.”
Hoắc Nghênh Vân cười nói: “Chuyện này đệ không cần buồn, nàng ta trở về rồi.”
Hoắc Nghênh Phong nghe nói thế thì vui mừng: “Trở về rồi?”
Hoắc Nghênh Vân: “Đúng, ta cũng vừa mới biết, thì ra đúng là trước đó nàng ta lén trốn đi sau lưng ta. Bây giờ đã bị thị vệ trong phủ tìm được, mang về rồi, bây giờ đang bị giam giữ đó.”
Hoắc Nghênh Phong hơi không dám tin tưởng: “Tốt quá, sao nàng ấy lại bỏ trốn chứ?”
Y có hơi nghi ngờ nhìn tỷ tỷ này của y: “Nhưng mà tỷ nói cái gì?”
Hoắc Nghênh Vân tức giận nói: “Chuyện này liên quan gì đến ta, không phải nàng ta muốn bỏ trốn với nam nhân lại không thể thành sao!”
Dù thế nào Hoắc Nghênh Phong cũng không tin lời này, hắn cảm thấy tính cách của Hương Vũ nhút nhát, quả thật không thể làm được chuyện này.
Nhưng mà hắn không muốn lý luận với tỷ tỷ về chuyện này, hắn vội hỏi: “Tỷ tỷ, rốt cuộc nàng ấy ở đâu! Tốt xấu gì tỷ cũng nên nói với đệ một chút chứ!”
Hoắc Nghênh Vân nhìn dáng vẻ nóng vội của đệ đệ kia càng nở nụ cười lạnh, nghĩ đến Hương Vũ này cũng thật là lợi hại, trước thì dụ dỗ đệ đệ nàng, sau lại quyến rũ cha nàng, có biết xấu hổ hay không?
Nàng chậm rãi nói: “Chuyện này là thị vệ của phụ thân tìm được, không biết tìm thấy ở đâu. Nếu đệ muốn hỏi thì hỏi phụ thân là được rồi.”
Vừa nghe đến hỏi phụ thân, lập tức Hoắc Nghênh Phong cảm thấy hơi khó khăn.
Y còn nhớ rõ lần trước cầu kiến phụ thân, sắc mặt kia của phụ thân rất khó coi, chẳng những không đáp ứng mà còn hỏi bài tập của y, giao trách nhiệm cho y ở nhà ngoan ngoãn đọc sách.
Hoắc Nghênh Vân lạnh nhạt nói: “Nếu chậm thêm chút nữa chỉ sợ bị bán ra ngoài.”
Hoắc Nghênh Phong nghe xong lời này thì vô cùng sốt ruột, giậm chân một cái: “Được, ngày mai đệ sẽ đi cầu phụ thân, làm sao cũng phải cầu phụ thân thả Hương Vũ ra!”
***
Ở chỗ hầu gia đưa tới không riêng gì đồ trang sức mà còn có một số y phục vải vóc có hoa văn thượng đẳng mới lạ, tất cả đều là thượng đẳng, lần lượt đưa tới.
Ban đầu Hương Vũ cũng thích những váy áo hoa mỹ kia, dù sao mặc vào cũng đẹp mắt, nhưng mà bây giờ đã thấy nhiều cũng cảm thấy bình thường. So ra nàng vẫn thích đồ trang sức hơn.
Đồ trang sức đặc ruột, sờ tới sờ lui trĩu nặng, tương lai có chuyện gì đi cầm cố cũng có thể được chút bạc!
Nàng cố ý đặt đồ trang sức trong hộp gỗ, mà hộp gỗ thì đặt ở ngăn tủ đầu giường đưa tay có thể đụng đến.
Mấy người Thu Nương, Nguyệt Bạch, Hà Hồng cũng không biết suy nghĩ của Hương Vũ, bọn họ chỉ cảm thấy Hương Vũ được sủng ái thì ngay đến bọn họ cũng được nhờ, bọn họ rất vui. Đêm đó, bọn họ giúp đỡ Hương Vũ rửa mặt một phen, nghĩ đến tối nay hầu gia sang đây sẽ rất thích.
Nhưng mà ai ngờ đêm đó hầu gia không tới.
Hương Vũ thấy vậy thì thổi đèn, đóng kín cửa chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Thu Nương nghĩ là Hương Vũ buồn bã nên an ủi: “Rốt cuộc hầu gia của là chủ của một phủ, có thể hôm nay không tiện tới, cô nương đừng lo lắng.”
Đương nhiên Hương Vũ không có gì lo lắng, có nhiều đồ tốt như thế trong lòng nàng rất vui. Bây giờ nàng muốn nằm trong chăn đếm ngón tay tính toán, những món đồ thưởng này nếu chuyển thành bạc thì được bao nhiêu. Thậm chí nàng hận không thể cất những đồ trang sức kia ở trong chăn mới đúng!
Mặc dù hầu gia tốt nhưng rốt cuộc cũng không bằng vàng.
Nhưng mà lời này đương nhiên khó nói ra, nàng chỉ nhẹ nhàng “Ờ” một tiếng, chuẩn bị lên giường ngủ.
Sau khi Thu Nương giúp nàng hạ màn gấm thì cũng lui xuống, trong phòng chỉ còn một mình Hương Vũ. Nàng nhịn không được đưa tay sờ hộp trang sức, vuốt ve đồ trang sức trong tay, cân nhắc đong đếm, nghĩ đến cái này nặng thế, nếu như mang đi cầm thì được bao nhiêu bạc.
Nàng càng vuốt ve thì càng hưng phấn, sau đó nàng dứt khoát ngồi xuống, đặt vòng tay vàng và mặt dây chuyền bạc vào lòng bàn tay, khẽ đung đưa nghe tiếng vang, nghe thấy tiếng đó thật sự là mở cờ trong bụng.
Trong phút chốc, cái gì mà Vương Nhị Cẩu, cái gì mà hầu gia, tiểu thư cô gia gì đó, còn giấc mộng kia tất để đều bị nàng bỏ qua một bên.
Có nhiều bạc như thế, dù cho nàng lưu lạc trong am thì cũng có thể trôi qua ngày tốt lành.
Nàng ôm đồ trang sức này đột nhiên giật mình, bỗng nhiên nàng nghĩ đến hôm nay thân phận của nàng cuối cùng chỉ là thị thiếp. Tuy dựa theo quy củ mà nói khi nàng rời khỏi hầu gia thì có thể mang theo gia sản bên người, nhưng mà nàng có nhiều đồ tốt như thế. Ngộ nhỡ hầu gia cưới chính thê, người ta lại không cho nàng mang đi, chẳng phải nàng cũng không có chỗ nói lý lẽ sao?
Kể từ đó, nàng lại bắt đầu tính toán, nghĩ đến nhất định phải nghĩ cách xuất phủ một chuyến. Nàng sẽ đem những thứ đáng tiền này đi cầm cố, lại nghĩ cách đem bạc để ở nơi thích hợp, tốt nhất là mua đất hay cửa hàng gì đó, đến lúc nàng rời đi thì cũng có chỗ nương thân.
Đương nhiên nàng chỉ suy nghĩ một chút về những điều này mà thôi, nàng là nha hoàn trong phủ, bình thường cũng rất ít khi được ra ngoài. Muốn tránh tai mắt trong phủ để làm tốt những thứ này nói nghe thì dễ nhưng chỉ có thể tính toán kỹ hơn.
Nàng đang tính toán một chút, đột nghe nghe thấy tiếng vang lên bên ngoài, nghe giống như tiếng bước chân.
Nang hơi mờ mịt, kéo chăn lên nửa thân người, thuận miệng hỏi Thu Nương: “Thu Nương, bên ngoài có tiếng gì thế?”
Ai biết sau khi nàng hỏi câu này thì hồi lâu bên ngoài không có tiếng động, sau đó mới nghe được Thu Nương đáp: “Cô nương, hầu gia tới.”
Á?
Hầu gia tới?
Hương Vũ ngạc nhiên, vội vàng muốn đứng dậy nghênh đón.
Đương nhiên nàng biết mặc dù vàng bạc tốt, nhưng mà không có hầu gia nàng không có vàng bạc.
Nàng hầu hạ hầu gia tốt mới có thể có nhiều vàng bạc.
Tay nàng bận bịu, chân rối loạn chuẩn bị mặc quần áo, nhưng mà ai biết nàng còn chưa mặc xong thì cửa đã bị đẩy ra.
Ánh trăng như nước tràn qua song cửa sổ chiếu vào phòng, dường như trong phủ phủ thêm một lớp sa đơn bạc, nàng nhìn thấy hầu gia mặc cẩm bào đứng trước cửa.
Bỗng nhiên trái tim nàng đập loạn lên, nàng xấu hổ tai đỏ cuống quít đi lên, khẽ nói: “Nô tỳ bái kiến hầu gia.”
Thật ra trong lòng của Hoắc Quân Thanh cũng không muốn tới.
Tuy nói bây giờ hắn an phận ở một góc, nhưng hắn vẫn nắm giữ binh quyền ở nước Đại Chiêu, vẫn làm cho người ta liếc mắt. Tối nay hắn nhận được tin tức rất quan trọng từ thành Yến Kinh, ngược lại có hơi suy nghĩ.
Hắn nuôi dưỡng ở một đôi nhi nữ trong phủ, có lẽ đã bị người có lòng hoài nghi.
Buổi tối hắn không thể ngủ được nên đi ra ngoài thư phòng dạo chơi, ai ngờ lại đi đến viện này. Hắn đã tới thì thôi bước vào.
Dù gì thấy trong viện đã tắt đèn, có lẽ tiểu nha hoàn này đã nằm ngủ rồi.
Bây giờ nhìn dưới ánh trăng, bộ tóc đen của nữ tử này như mây khoác lên vai, quần áo màu trắng bọc lấy dáng người uyển chuyển, khó tránh khỏi có chút suy nghĩ.
Hắn đi qua, nhàn nhạt nói: “Đã ngủ rồi?”
Hương Vũ nghe lời này lập tức nghĩ đến nàng là thị thiếp của hầu gia, nếu là thị thiếp thì phải hầu hạ hầu gia cho tốt. Hầu gia còn chưa ngủ vậy mà nàng đã chạy lên giường đi ngủ, đến mức không thể đàng hoàng nghênh đón hầu gia.
Nàng vội nói: “Không, không có năm ngủ, chỉ hơi mệt nên nằm một chút. Nô tỳ còn muốn chờ hầu gia tới, hầu hạ hầu gia cho tốt.”
Hoắc Quân Thanh nhíu mày.
Đương nhiên hắn biết nàng không nói thật.
Tiểu nha hoàn này chuyên nói lời a dua nịnh hót, nhưng đáng tiếc nghe quá giả tạo. Nàng nói xong lại khiến người ta xem thấu, nàng không thể thông minh một chút sao?
Nhưng mà hắn cũng không có ý định vạch trần nàng, nhàn nhạt nói: “Nếu như thế thì hãy hầu hạ bản hầu đi ngủ đi.”
Hương Vũ nghe lời này thì giật mình, nàng luôn cảm thấy là lạ ở đâu đó. Sau đó bỗng nhiên nàng nhớ rõ trong ổ chăn nảng còn đặt hộp gỗ, những đồ trang sức kia còn chưa cất gọn vào, đều giấu trong chăn!
Chuyện này không thể được…
Tuy nói thích tiền bạc là bản năng của nha hoàn, nhưng mà nếu để cho hầu gia biết còn không biết ngài ấy nghĩ thế nào nữa. Ngài ấy có cảm thấy cả người nàng tràn ngập mùi tiền, từ đó không thích nàng nữa?
Hương Vũ khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, nhìn qua hầy gia, cười làm lành nói: “Hầu gia, nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa trước?”
Hoắc Quân Thanh: “Không cần, bản hầu đã tắm qua rồi.”
Hắn đã tắm ở thư phòng rồi vốn định ngủ ở thư phòng, vì không ngủ được nên mới ra ngoài.
Hương Vũ: “Vậy, vậy nô tỳ hầu hạ hầu gia.”
Nói xong, Hoắc Quân Thanh ngồi xuống, Hương Vũ nửa quỳ hầu hạ Hoắc Quân Thanh cởi giày.
Nhưng mà lúc cởi giày, trong lòng Hương Vũ tiếp tục quấn lấy sự tính toán nhỏ nhặt kia.
Cho dù thế nào cũng không thể để cho hầu gia biết vậy mà nàng trốn trong chăn vuốt ve đồ trang sức, chuyện này thật sự quá mất mặt xấu hổ.
Vì thế nhất định nàng phải nghĩ cách tìm một cơ hội giấu những đồ trang sức kia tránh cho hầu gia phát hiện.
“Hầu gia, ngài súc miệng chưa? Nô tỳ pha trà cho ngài.” Hương Vũ dịu dàng cười nói như thế.
“Không cần.” Sắc mặc Hoắc Quân Thanh nhìn không tốt, vậy mà tiểu nha hoàn ghét bỏ hắn? Trong miệng hắn có mùi sao? Hắn vẫn luôn rất chú ý đó được không?
“Ừm… Hầu gia, ngài rửa chân chưa, nô tỳ giúp ngài múc nước…” Hương Vũ lại dùng một kế khác.
“Chân bản hầu không sạch sẽ sao?”Mặt Hoắc Quân Thanh trầm xuống, hắn vừa mới tắm qua chỉ mới đi mấy bước, còn chưa đến mức đổ mồ hôi mà?
“Không, chân hầu gia rất sạch sẽ nhưng mà nô tỳ nghĩ hầu gia ngày đêm vất vả, hẳn là nên ngâm nước thì ban đêm mới ngủ ngon.” Hương Vũ cảm giác được hầu gia không vui nên khẽ giải thích.
“Cái này không cần.” Dưới ánh trăng mông lung, đôi mắt sâu thẳm của Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn này, nhàn nhạt nói: “Thế nào, nàng không muốn hầu hạ bản hầu nghỉ ngơi?”
Hương Vũ vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không, chỉ là, chỉ là…”
Nàng lén lút liếc nhìn lên giường.
Nàng phải làm thế nào mới có thời gian dọn dẹp giường, giấu đồ trang sức kia đi đây?
Nhưng mà nàng vừa nhìn như thế lại khiến Hoắc Quân Thanh hiểu lầm.
Đột nhiên Hoắc Quân Thanh nhớ tới vào ban ngày Bạch Giản lén lén lút lút đi tới.
Thị vệ một tay hắn vun trồng đề bạt sẽ làm chuyện này sao? Hoắc Quân Thanh không tin.
Nhưng nhìn nữ nhân mặc quần áo đơn giản, không son phấn trang điểm vẫn toát lên vẻ dụ hoặc, hắn cong môi cười lạnh một cái, cố ý nói: “Vậy thì hầu hạ bản hầu lên giường đi.”
Trong lòng Hương Vũ khổ sở, nàng khẽ nói: “Vâng…”
Ngoài miệng nói vâng nhưng chân nàng vẫn đứng đó, hận lúc này không có một tảng đá nện vào trong viện, như thế thì nhất định hầu gia sẽ ra ngoài xem một chút.
Ai ngờ đang suy nghĩ thì lại nghe ngoài cửa vang lên tiếng “Ngao ô…”
Hương Vũ nghe được thì vui vẻ: “Đây là báo đen! Hầu gia, báo đen đến rồi!”
Hoắc Quân Thanh dùng ánh mắt lạnh lùng nặng nề nhìn thị thiếp này của hắn, vừa rồi khi hắn tới đây, đôi mắt nàng đã từng lóe sáng vẻ mặt mừng rõ chưa? Sao nghe thấy tiếng báo đen lại vui vẻ như thế?
“Sao bản hầu lại không nghe thấy?”
“Nô tỳ nghe thấy, chính là báo đen. Báo đen đang gọi, hầu gia, chúng ta ra ngoài xem một chút đi.”
“Vậy nàng đi xem đi, bản hầu lên giường nghỉ ngơi trước.”
Nói đến đây, Hoắc Quân Thanh cất bước đi lên giường.
Hương Vũ lập tức luống cuống, bước qua chặn Hoắc Quân Thanh lại.
Hoắc Quân Thanh cong môi cười lạnh, sao có thể bị nàng ngăn cản được, sau đó bỗng nhiên hắn xốc màn gấm lên.
Màn gấm thêu vàng phỏng bạc rung chuyển, tua rua vung vẩy, hắn nhìn thấy tất cả mọi thứ trong trướng, bên trong không một bóng người.
Hương Vũ nhìn thấy tất cả, trái tim đều nhấc lên, sắp bị phát hiện sao, sắp bị phát hiện sao?
Đương nhiên Hoắc Quân Thanh không tin, mặt đen lên, đưa tay kéo chăn màn lên, nhưng sau khi nhấc lên vẫn không thấy gì.
Hoắc Quân Thanh nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu nhìn về phía Hương Vũ.
Sao hắn có thể phán đoán sai được, chắc chắn trên giường này có chuyện gì ẩn giấu.
Hương Vũ khẽ thở ra, nàng phát hiện lúc vừa rồi nàng luống cuống chân tay mặc quần áo thì hộp đồ trang sức bị chăn màn phủ lên. Mặc dù chăn màn kia cực mỏng nhưng ít ra không đến mức bị hầu gia nhìn ra.
Trong lòng Hoắc Quân Thanh tràn đầy nghi ngờ mà nhìn Hương Vũ: “Vừa rồi nàng đang làm gì?”
Hương Vũ: “Nô tỳ đang nhớ hầu gia!”
Hoắc Quân Thanh: “Thật sao?”
Hương Vũ thấy hắn như thế, giơ tay lên thề: “Nô tỳ nghĩ sao hầu gia không đến, nghĩ có phải hầu gia quên nô tỳ rồi không. Nô tỳ tuyệt đối không gạt hầu gia nửa câu, nếu nói dối thì để nô tỳ…”
Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt nói: “Để nàng thế nào?”
Hương Vũ nghiến răng: “Để phụ mẫu nô tỳ đều mất, nô tỳ lẻ loi một mình!”
Dù sao nàng cũng không cha không mẹ!
Hoắc Quân Thanh nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của nàng, hắn lại muốn cười.
Nhưng mà…
Hắn đưa tay nắm cằm của nàng, cúi đầu xuống, chóp mũi gần như chạm nàng, nhìn kỹ nàng mà hỏi: “Vừa rồi, trong phòng này ngoại trừ nàng còn có ai?”
Giọng nói của hắn trầm lại lạnh như thế, ánh mắt sâu thẳm như thế làm cho Hương Vũ kinh ngạc nhảy một cái.
Sau lưng nàng lạnh lẽo, nàng bị hù dọa.
“Hầu, hầu gia, ngài đừng dọa nô tỳ, nô tỳ nhát gan. Vừa rồi trong phòng có ai khác sao?” Giọng điệu của nàng cũng thay đổi.
Hoắc Quân Thanh nhìn vật nhỏ dưới tay, nàng phản ứng chân thật như thế.
Hắn tin tưởng nàng không lừa gạt hắn, ít nhất không đến mức gan to bằng trời trở thành nữ nhân của hắn còn dụ dỗ người khác.
Rất tốt.
Răng môi của Hoắc Quân Thanh khẽ động, cắn một cái lên gương mặt nhỏ của nàng, giọng nói khàn khàn: “Nếu như thế thì đêm nay hãy hầu hạ bản hầu cho tốt.”
Mặt Hương Vũ nóng lên, thân thể mềm nhũn trái tim mềm dịu, dịu dàng nói: “Vâng…”
***
Đã có một khoảng thời gian hắn chưa đụng nàng, bây giờ ôm vào ngực hương kiều ngọc non như thế, đến mức khiến hắn đột nhiên nhớ tới đã từng thưởng thức qua tư vị của nàng, điều này khiến hắn muốn ngừng mà không được.
Thậm chí hắn có hơi hối hận, vì sao không đến sớm một chút?
Hoắc Quân Thanh ngồi ôm ngang Hương Vũ lên giường, màn gấm rơi xuống, màn trướng mạ vàng thêu chỉ bạc, phía trên tua rua cũng tạo thành vòng cung như sóng nước.
Nhưng khi cảm giác kích tình dâng trào, đột nhiên Hoắc Quân Thanh cảm thấy người đau đớn.
Hắn bị cái gì đâm vào.
Sắc mặt hắn thay đổi nhìn chằm chằm vào tiểu nữ nhân dưới thân.
Gò má nàng ửng đỏ, đôi mắt mê ly, môi hơi mở ra, hiển nhiên là trầm mê ở trong đó.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, cắn răng nghiến lợi theo cảm giác kia sờ qua, rốt cuộc mò được cây trâm.
“Đây là cái gì?”
Muốn dùng trâm ám sát hắn?
Hương Vũ nhìn thấy cây trâm kia, trong phút chốc cảm giác mê ly đều tan thành mây khói, nàng kinh ngạc há miệng thành hình tròn.
“Hầu, hầu gia…”
Hoắc Quân Thanh kéo chăn mền bên cạnh ra, một tay móc những vật kia ra.
Xoạt xoạt, lập tức vòng tay vàng, trâm vàng cài tóc, trâm hoa đều rải trên giường, hiện lên ánh sáng vàng rực.
“Đây là cái gì?” Giọng nói Hoắc Quân Thanh lạnh lùng, quả thật muốn giết người.
Hắn thật sự xem trọng tiểu nha hoàn này!
Cái gì mà cất giấu nam nhân cất giấu nữ nhân, cái gì mà cất giấu trâm ám sát hắn, đây là hận không thể ôm vàng bạc đi ngủ?
“Hầu gia…” Môi mỏng của Hương Vũ run rẩy: “Nô tỳ, nô tỳ có thể giải thích…”
Vấn đề là nàng giải thích thế nào…?
Chương 48: Tiền của ta ôi tiền của ta
Đối mặt với hầu gia đang tức giận, Hương Vũ cũng muốn giải thích, nhưng nàng phát hiện mình không thể nào giải thích được, chỉ có thể cúi đầu, quỳ trên giường với vẻ mặt chịu tội, nhếch môi không dám nói một lời.
Sắc mặt Hoắc Quân Thanh lạnh lùng, nhìn chằm chằm nàng, hồi lâu sau, đột nhiên nghiêm nghị hỏi: “Vậy giữa ban ngày ban mặt nàng chột dạ cái gì?”
Đột nhiên hiểu ra.
Một tiểu nha hoàn như vậy, lòng dạ lớn bằng lỗ kim châm, lá gan thì lớn như hạt gạo, hôm nay đi theo hắn, chỉ bằng lá gan ấy của nàng, tuyệt đối không thể câu dẫn kẻ khác ngay dưới mí mắt hắn.
Bản thân nghi ngờ nàng làm chuyện kia, quả thực đã đánh giá cao nàng.
Vả lại, Bạch Giản trung thành tận tụy với hắn như vậy, hẳn cũng không có tâm tư làm ra loại chuyện này!
Cánh môi Hương Vũ run rẩy, khẽ nói: “Nô tỳ, nô tỳ không có chột dạ gì cả… Làm sao nô tỳ dám lừa gạt hầu gia bất cứ điều gì…”
Hoắc Quân Thanh hất mặt nói: “Nói thật, không thì bổn hầu…”
Hắn cầm đồ trang sức lên, lạnh nhạt nói: “Sẽ vứt cái này đi”.
Hương Vũ nhớ lại chuyện xảy ra vào ban ngày, cảm thấy cực kỳ chột dạ, nàng cắn môi do dự, có nên nói hay không? Nếu nói ra, ngài ấy sẽ nguôi giận, hay sẽ càng tức giận hơn?
Ai biết trong lúc nàng do dự, Hoắc Quân Thanh đã thẳng tay ném trang sức trong tay ra khỏi màn trướng.
Không biết hắn dùng lực đạo gì, Hương Vũ chỉ biết trơ mắt nhìn món trang sức “Vèo” một cái phá cửa sổ ra ngoài, hòa vào bóng tối.
Hương Vũ nhìn lỗ nhỏ trên cửa sổ, qua lỗ thủng mơ hồ có thể nhìn thấy bóng cây ngoài cửa sổ đang đong đưa, Hương Vũ cứ nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng rỉ máu.
Nàng thấy rất rõ ràng, hầu gia vừa ném một chiếc vòng vàng thật nặng trịch! Cứ thế mà ném à? Không bị rơi hỏng rồi chứ? Không bị người khác nhặt mất rồi chứ ?
Hương Vũ đau lòng đến mức trái tim run rẩy, trong mắt phủ một tầng nước, sắp sửa trào ra.
“Còn không chịu nói, vậy bổn hầu…”
Hoắc Quân Thanh lại cầm một đồ trang sức nữa lên, làm bộ định ném.
Vừa nhìn thấy cái này, Hương Vũ suốt ruột muốn chết, vội vàng nhào tới ôm lấy cánh tay hắn: “Hầu gia, hầu gia, nô tỳ sẽ nói cho lão nhân gia ngài biết mọi chuyện, xin ngài buông tha trang sức của nô tỳ, nô tỳ thấy mà đau lòng chết mất!”
Nếu còn ném như vậy nữa, thà rằng cũng ném nàng ra ngoài luôn đi!
Hoắc Quân Thanh nhìn tiểu nha đầu tham tiền: “Hửm?”
Hương Vũ: “Nô tỳ nói, nô tỳ sẽ nói hết!”
***
Vì vậy, ở bên trong màn trướng, Hương Vũ đàng hoàng quỳ trên giường, kể hết đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.
“… Vậy nên nô tỳ sợ, sợ nếu tiểu thư tức giận với nô tỳ, tới lúc đó há chẳng phải hầu gia sẽ trách nô tỳ không nên qua chỗ tiểu thư lấy đồ sao?” Hương Vũ rầu rĩ nói.
“Vì chuyện này?” Hoắc Quân Thanh đột nhiên cảm thấy khó hiểu, hóa ra khiến hắn bực mình lâu như vậy, chẳng qua chỉ vì một lý do tầm thường như vậy thôi sao?
“Đúng vậy…” Chẳng lẽ chuyện này không đủ lớn? Hương Vũ trợn to đôi mắt ngập nước rụt rè nhìn Hoắc Quân Thanh.
“Vậy nàng…” Ngực Hoắc Quân Thanh hơi thắt lại, cúi đầu, khàn giọng hỏi: “Tại sao ngày đó lại lén lén lút lút với Bạch Giản?”
Hơi thở nóng bỏng của nam nhân lướt qua gò má Hương Vũ, khuôn mặt nàng hơi ửng hồng.
Hơi thở áp bức mạnh mẽ bao trùm xung quanh, không gian nhỏ hẹp bên trong màn trướng trở nên oi bức, khô nóng, khiến Hương Vũ ý thức được rằng nàng và hầu gia đang ở trên giường.
Trên giường luôn là nơi sản sinh ra nhiều ý nghĩ mơ màng.
Hương Vũ liếm môi, nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ không có lén lút cùng Bạch Giản tỷ tỷ… Nô tỳ chỉ muốn học hỏi thêm từ Bạch Giản tỷ tỷ thôi.”
Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm đôi môi bóng loáng mọng nước của Hương Vũ, lúc này hơi thở của hắn càng lúc càng trở nên nặng nề: “Nàng muốn học hỏi cái gì từ nàng ấy?”
Nhớ tới chuyện này, Hương Vũ kỳ thực có chút ủy khuất: “Nô tỳ hỏi Bạch Giản tỷ tỷ cách hầu hạ hầu gia, nô tỳ muốn một lòng hầu hạ hầu gia, Bạch Giản tỷ tỷ cũng hầu hạ hầu gia, nô tỳ muốn làm tỷ muội tốt với Bạch Giản tỷ tỷ, cùng nhau hầu hạ hầu gia thật tốt!”
Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh hơi sững lại, hắn cau mày, đánh giá tiểu nha hoàn.
Nàng nói, là ý mà bản thân hắn muốn, phải không?
“Cùng hầu hạ bổn hầu?” Hoắc Quân Thanh nhướng mày, trong con ngươi trước giờ vốn ung dung thản nhiên lại bộc lộ vẻ khó bề tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy!” Hương Vũ vô cùng thành thật nói: “Dù sao thì nô tỳ mới tới, vẫn nên học hỏi thêm nhiều thứ từ Bạch Giản tỷ tỷ.”
“Ai nói với nàng…” Hoắc Quân Thanh tựa như bật thốt từng chữ ra từ kẽ răng: ” Bạch Giản tỷ tỷ kia của nàng cũng hầu hạ bổn hầu?”
“Chẳng lẽ không phải?” Hương Vũ nhìn dáng vẻ kia của hầu gia, có chút mờ mịt: “Không phải Bạch Giản tỷ tỷ sao?”
Hoắc Quân Thanh nhìn dáng vẻ nghi ngờ kia của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên cơn giận.
Trước đây, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, nhưng hiện tại dù gì cũng là thị thiếp của hắn.
Là thị thiếp, chẳng lẽ không phải nên tranh đoạt ghen tuông sao?
Khi còn nhỏ, Hoắc Quân Thanh thường xuyên lui tới triều đình, đương nhiên biết nữ nhân trong hậu cung luôn là ngươi lừa ta gạt, lục đục với nhau, tất nhiên hắn chán ghét những thứ này. Vậy mà, chỉ là một tiểu thiếp nhỏ bé như vậy, sau khi cho rằng Bạch Giản là nữ nhân hầu hạ hắn, nàng lại không cảm thấy ghen tuông chút nào?
Vì sao lại không có?
Điều này khiến sắc mặt Hoắc Quân Thanh dần trở nên khó coi.
Rốt cuộc nàng xem hắn là cái gì?
Hoắc Quân Thanh rũ mắt, nhìn lướt qua những đồ trang sức kia, thậm chí bắt đầu hoài nghi, nữ nhân này thà ôm những trang sức vàng bạc kia ngủ, còn hơn là ngủ chung với hắn?
“Bổn hầu chỉ hỏi nàng một câu, nàng nhất định phải nói sự thật.” Khi Hoắc Quân Thanh nói lời này, trong con ngươi không thể hiện rõ cảm xúc.
“Hầu gia, nô tỳ tuyệt không hề nói dối một chữ, nếu có nửa câu nói dối, phụ mẫu nô tỳ đều mất…” Hương Vũ giơ tay lên, thành khẩn thề nguyện.
“Im miệng.” Hoắc Quân Thanh không muốn nghe những điều này, phụ mẫu tiểu nha hoàn đã mất từ lâu rồi, tưởng hắn không biết sao?
“Ồ, hầu gia lão nhân gia, ngài hỏi đi.” Hương Vũ không dám nói thêm nữa.
“Những đồ trang sức này quan trọng, hay là bổn hầu quan trọng?” Giọng nói của Hoắc Quân Thanh âm u, lạnh lùng hỏi.
Khi nói những lời này, Hoắc Quân Thanh nghĩ, hắn không muốn quan tâm, nhưng bản thân không thể nào dễ dàng dung thứ cho chuyện này.
Đường đường là Định Viễn hầu, chẳng lẽ lại không quan trọng bằng những món đồ trang sức vàng bạc đó sao?
“Đương nhiên là hầu gia quan trọng.” Hương Vũ nói với lẽ đương nhiên: “Mặc dù nô tỳ rất yêu thích những món trang sức kia, nhưng hầu gia là người mà lòng nô tỳ luôn hướng về. Những món đồ trang sức tầm thường đó làm sao có thể so sánh với hầu gia?
Trang sức là vật chết, hầu gia lại còn sống. Hầu gia yêu nàng, mới có thể tiếp tục tặng nàng thêm nhiều trang sức hơn nữa.
Hơn nữa, nếu chỉ có trang sức, mà không có tình yêu của hầu gia, bản thân nàng sẽ giống như đứa trẻ ôm vàng bạc trong ngực sống giữa phố xá ầm ĩ, tất không phải kết quả tốt.
Liên quan đến chuyện vàng bạc, Hương Vũ cảm thấy bản thân vẫn tính là có hiểu biết.
Hoắc Quân Thanh dò xét đánh giá tiểu nha hoàn, quan sát hồi lâu, nhìn ra vẻ chân thành trong mắt nàng, xác nhận nàng không lừa mình, lúc này mới hài lòng.
Hắn suy nghĩ một lát, tuy rằng tuổi hắn có hơi lớn một chút, nhưng chung quy vẫn rất uy nghiêm tuấn tú, đương nhiên sẽ khiến tiểu nha hoàn nảy sinh nhiều tâm tư.
Thấy sắc mặt hầu gia chuyển biến tốt lên, trong lòng Hương Vũ lập tức khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đi qua, ôm cổ hầu gia như thường lệ nhẹ giọng nói, lại khen ngợi hầu gia tuấn mỹ anh vũ, nói nàng cực kỳ nhớ hắn.
“Đêm dài khó tránh khỏi, nô tỳ luôn nhớ đến hầu gia, nhìn những thứ đồ trang sức kia, liền nhớ ra đây đều là được hầu gia ban tặng, trong lòng ngày càng nhớ hầu gia hơn.”
Nữ nhân mềm mại tựa vào người nam nhân như vậy, kiều mị nhu nhược, những lời nói ra cũng chọc người như vậy, Hoắc Quân Thanh nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên ôm lấy, đè nàng xuống.
Một khi bắt đầu liền không thể kiểm soát, ngược lại tựa như khiến cho trời long đất lở.
Hương Vũ cảm thấy gần như không thể chịu đựng nổi, nàng ôm lấy bờ vai rộng rãi cường tráng của hầu gia, khóc không thành tiếng, lòng nghĩ nam nhân này trời sinh uy nghiêm, mỗi lần xâm nhập thật sự muốn mạng nàng.
Nhất thời, lại nhớ đến món đồ trang sức bằng vàng mà hầu gia đã ném ra ngoài cửa sổ kia, không biết có thể nhặt về được không?
Thật nhớ nó mà!
Nhưng vào lúc này, hầu gia tựa như biết nàng đang phân tâm, thế tiến công đột nhiên trở nên cường mãnh hơn, Hương Vũ không thể nghĩ đến điều gì khác nữa, giống như một con cá ra khỏi nước, bị bắt ở đó đong đưa dao động, khóc không thành tiếng.
***
Một đêm mưa rền gió dữ, ngày hôm sau, khi Hương Vũ giùng giằng bò dậy thì thấy hầu gia đã không còn ở đây nữa.
Nhớ tới đêm qua, nhất thời nàng cảm thấy u mê, nhưng rất nhanh đầu óc liền sực tỉnh, nhớ tới đồ trang sức của mình!
Đó là trang sức bằng vàng, rất đáng tiền!
Lập tức đứng dậy, muốn chạy ra ngoài.
Thu Nương thấy nàng như vậy thì vội vàng đuổi theo sau.
Hương Vũ đi ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cửa sổ mọc đầy tử đinh hương, cây mây và dây leo, Hương Vũ rẽ mấy cây mây và dây leo ra tìm, nhưng giữa đám cỏ dại, lá rụng, bùn đất, không hề nhìn thấy những trang sức kia.
Thu Nương cùng một một vài nha hoàn cũng đi ra theo. Nàng ấy nhìn thấy dáng vẻ tuyệt vọng của Hương Vũ, dè dặt hỏi: “Cô nương, tìm món trang sức bị ném đêm qua sao…?”
Đêm qua, sau khi hầu gia đi vào, âm thanh bên trong lúc to lúc nhỏ, thậm chí còn nghe thấy tiếng hầu gia ném đồ ra ngoài, dường như là đang tức giận, mọi người tự nhiên bị dọa sợ không nhẹ, không ai dám ở gần đó.
Hương Vũ vội vàng gật đầu, nhất thời trong lòng chợt dâng lên một tia hy vọng: “Làm sao, bà nhìn thấy, đã nhặt lại rồi?”
Thu Nương lắc đầu: “Sau đó chúng tôi, chúng ta nghe… Dường như mọi chuyện ngừng rồi, nên muốn qua đó tìm lại cho cô nương, ai biết hoàn toàn không có.”
Lúc hầu gia đang ở bên trong, bọn họ nào dám lại gần, sau đó lúc thì hầu gia gầm nhẹ, lúc thì cô nương thấp giọng kêu, khiến người ta đỏ mặt tim đập, càng không dám đi tới. Cho đến khi bên trong hoàn toàn yên tĩnh, bà mới vội vàng bò dậy, nghĩ muốn xem thứ bị ném ra ngoài cửa sổ, muốn giúp Hương Vũ nhặt đồ về.
Nhưng ai biết được, vốn không có.
Hương Vũ có chút không dám tin, thất vọng nói: “Sao lại không có, ta thấy hầu gia ném ra ngoài cửa sổ, đáng lẽ nên ở chỗ này mới phải!”
Thu Nương buông tiếng thở dài: “Mấy nha hoàn, vú già trong viện tuyệt đối không dám đi nhặt. Sáng nay lúc nô tỳ tỉnh dậy nhớ đến ngay, vội qua đó tìm, nhưng cũng không thấy.”
Nói đến cũng kì lạ, sao có thể không thấy.
Hương Vũ vô cùng thất vọng, lại nhìn về phía phiến đất ngoài cửa sổ kia, rõ ràng nàng nghe thấy động tĩnh, thì hẳn là ném nó ở đây, tại sao lại không có được chứ?
Nhìn thấy nàng như vậy, Thu Nương cũng cảm thấy đau lòng thay cho nàng, vì vậy bà ấy lại dẫn một vài nha hoàn, đến đó tìm lần nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm thấy.
Hương Vũ ngơ ngác nhìn cửa sổ bị thủng một lỗ, lòng tự nhiên thấy buồn bã khổ sở, bước vào nhà.
Một ngày này, canh tổ yến tựa như không còn thơm nữa.
Chỉ ăn canh tổ yến thì có ích gì, ăn vào cũng không thể biến thành bạc. Tính ra, trang sức vẫn tốt hơn nhiều, vốn đã là vàng bạc.
Nàng đang nghĩ như vậy, bỗng nghe thấy tiếng “Ngao ô” truyền từ bên ngoài vào.
Cùng với tiếng kêu này, mấy người Thu Nương bị dọa sợ đến nỗi la hét không ngừng.
“A, một con chó đen lớn!”
“Trời ạ! Đây là một con báo hoang, chạy mau!”
Thu Nương và mấy nha hoàn sợ đến nỗi hồn phi phách tán.
Hương Vũ vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài: “Đừng sợ, đây là báo đen, tính tình nó rất tốt, là một con chó ngoan!”
Vừa nói, nàng vừa ngoắc tay: “Báo đen lại đây, đừng dọa sợ bọn họ”.
Báo đen vẫy vẫy đuôi, trong miệng hàm hồ phát ra thanh âm “Ngao ô”.
Hương Vũ nhìn sang, vừa nhìn một cái, nàng liền mừng rỡ không thôi.
Miệng báo đen đang ngậm món trang sức mà nàng tìm hồi lâu cũng không thấy!