• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 65: Sự kỳ vọng của hầu gia


Liên tiếp hai ba ngài, Hương Vũ vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hầu gia, không biết có phải vì do ngài ấy bệnh hay không mà Hương Vũ vẫn luôn cảm thấy hầu gia bây giờ không giống với trước kia.


Hầu gia trước kia có góc có cạnh, sắc sảo tàn khốc, nói chung là khiến người ta hoảng sợ trong lòng, nhưng bây giờ Hương Vũ cảm thấy, mình không sợ ngài ấy nữa.


Nàng thích dáng vẻ hầu gia bật cười, nụ cười rất nhẹ, trong mắt sẽ lộ ra vẻ ấm áp như ánh mặt trời, nụ cười khiến cho lòng người thoải mái lâng lâng.


Có lúc hầu gia uống thuốc xong rồi ngủ, nàng sẽ ở bên cạnh hầu gia, dùng tay nhẹ nhàng đo gương mặt ngài ấy, nhìn dáng vẻ này của ngài ấy, quyền cao chức trọng, thành thục uy nghiêm, nam tử kiểu này, vốn dĩ là mặt trời trên cao, cao không thể với tới được.


Nhưng bây giờ, ngài ấy chính là đang ở bên cạnh mình, có thể mặc ý cho mình sờ mó.


Bất luận là một đời đó trong mơ, hay là đời này mười năm trước, trước giờ Hương Vũ đều không dám nghĩ bản thân có thể có được phúc phần thế này.


Thỉnh thoảng trong lúc nàng ở bên cạnh hầu gia, cùng nhau dùng bữa, thấp giọng nói chuyện, trong mắt ngài ấy thậm chí còn có vẻ dịu dàng và nâng niu, điều này khiến cho Hương Vũ dường như có một loại ảo giác, dường như bản thân có thể là người có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngài ấy, cùng ngài ấy ngắm mặt trời mọc rồi lặn, cùng ngài ấy trải qua xuân qua thu tới, cuối cùng cùng ngài ấy già đi.


Ý niệm này hiện lên trong lòng, nếu nàng không xuất thân là một tiểu nha hoàn thấp kém, hoặc ngài ấy không phải là hầu gia cao cao tại thượng gì đó, vậy thì tốt biết bao.


Thậm chí nàng có thể không cần vàng bạc đồ trang sức ngài ấy thưởng cho, chỉ cần cùng ngài ấy an hưởng những ngày nghèo khó bình phàm.


Nhưng đây chỉ là suy nghĩ mà khi nàng nghĩ đến thì trong lòng run rẩy xấu hổ mà thôi.


Nàng biết thế này là hổ thẹn đến nỗi không thể nói với người khác.


Nói ra, mọi người đều sẽ cảm thấy nàng điên rồi.


Thân phận này của nàng, có thể ở bên cạnh hầu gia làm một tiểu thiếp thì nên biết đủ rồi.


Hầu gia vẫn là không biết tâm ý của nàng, đối với nàng dường như là vẫn bảo sao làm vậy, có lúc uống thuốc, nàng không ở đây, phải gọi nàng đến cùng mới uống.


Kỳ thực lúc này, ngài ấy đã không cần ăn kẹo nữa, nhưng vẫn muốn nắm tay áo nàng, nhìn nàng, sau đó mới chịu uống.


Hương Vũ cảm thấy rất buồn cười, lúc buồn cười trong lòng lại dâng lên cảm giác ngọt ngào như mật, nàng hỏi hầu gia vì sao.


Hầu gia nói chính là muốn nhìn, cảm giác nhìn thấy nàng, thuốc đó không đắng nữa.


Ngài ấy chỉ nói một câu như vậy, lúc nói còn thờ ơ, nhưng trong lòng nàng lại suýt vì vậy mà khóc.


Trước mắt tất cả đều tốt đẹp như vậy, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ đây là giả.


Hầu gia không phải chó nhỏ làm ổ cạnh chân nữ nhân, mà là chim ưng xưng hùng xưng bá ngạo mạn, bây giờ ngài ấy dịu dàng động lòng như vậy, chẳng qua là vì ngài ấy bệnh rồi, người bệnh, tóm lại sẽ không tự cảm thấy mình trở nên ấm áp.


Hai ngày này, cơ thể hầu gia tốt lên rồi, Hương Vũ cảm thấy, nam nhân bên cạnh rõ ràng đã thay đổi rồi, lại trở nên cứng rắn sắc sảo, thậm chí đến cả chóp mũi cao đó cũng mang theo vài phần khí tức cao ngạo.


Nàng có chút mất mát, hóa ra nam nhân cùng nàng thân mật ôm ấp đó không còn nữa, hầu gia tôn quý đó lại chiếm lấy như cũ rồi.


Lúc hầu gia triệu kiến thuộc hạ thương lượng sự việc, nàng lặng lẽ rời khỏi, trở về viện tử của mình, một mình ngồi ở đó buồn rầu.


Thu Nương thấy vậy, tất nhiên sẽ hỏi.


Hương Vũ do dự một lúc, vẫn là nói thẳng ra tâm sự của mình.


Thu Nương vẫn bật cười: “Tiểu phu nhân, đừng giận nô tì nói thẳng, hầu gia mãi mãi là hầu gia, là chim ưng bay cao, ngài ấy vĩnh viễn không thể giống một nam nhân bình thường cùng nữ nhân dịu dàng chân thành, nếu ngài ấy có thể như thế, thì làm gì có Định Viễn hầu năm đó uy danh hiển hách, nhỏ tuổi đã vang danh thiên hạ.”


Hương Vũ biết, nhưng càng biết, càng có chút khó chịu: “Thu Nương, bà nói đúng, từ trước đến nay ngài ấy không phải là ta, cũng không thể thuộc về ta, là ta tự si tình vọng tưởng rồi.”


Thu Nương thở dài, an ủi nàng: “Tiểu phu nhân, người chính là nghĩ quá nhiều rồi, kỳ thực trên đời này làm gì có nhiều phiền muộn như vậy, bây giờ hầu gia sủng người, cái gọi là đàn bà chín muồi, nhân sinh cực tốt, người hưởng thụ đi, phong quang không xảy ra hai lần, nhớ tích lũy ngân lượng, không phải là được rồi sao?”


Ngân lượng?


Trong lòng Hương Vũ cảm thấy an ủi, nàng nhớ lại hầu gia đã hứa thưởng cho nàng núi vàng sáng chói, nàng lại thấy tinh thần tốt lên một chút.


Không có một người nam nhân ấm áp ở bên cạnh một đời, nàng còn có thể có vàng có bạc.


Thu Nương nhìn nàng thế này, biết đã khuyên thông rồi: “Thêm nữa, dù hầu gia quyền cao chức trọng, nhưng chung quy tuổi cũng đã hơi lớn một chút, còn người bây giờ bất quá cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi. Nô tì nghe nói hầu gia đã ba mươi hai rồi, tuổi này cũng có thể làm cha của người luôn rồi, người băn khoăn cái gì chứ? Tự mình giữ ngân lượng, sau này xuất phủ rồi, nói không chừng tìm được một nam nhân trẻ tuổi hưởng dụng, há chẳng phải quá đẹp sao?”


Hương Vũ kinh ngạc nhìn Thu Nương, vẫn là xấu hổ nhìn Thu Nương.


Bà ho nhẹ: “Cũng không có gì, nô tì chỉ là tiện miệng nói thôi, dẫu sao người cũng xinh đẹp mỹ miều, nếu thật sự muốn tìm, chẳng phải nam nhân sẽ xếp hàng cho người lựa sao?”


Hương Vũ không hứng thú với mấy nam nhân trẻ tuổi đó, bây giờ trong lòng nàng toàn là hầu gia, mặc dù tuổi hầu gia có hơi lớn, nhưng tinh thần và thể xác cường tráng, ngài ấy có bờ vai rộng, cả người ngài ấy tràn đầy sức lực, tối muộn ngài ấy dày vò mình chết đi sống lại như muốn luôn cái mạng nhỏ của mình. Có lúc ngài ấy uy nghiêm, có lúc ngài ấy dịu dàng, thỉnh thoảng lúc ngài ấy bật cười, trong mắt dường như có ánh mặt trời ấm áp, hầu gia thế này, khiến cả trái tim nàng đều tan ra.


Dù cho có sinh sau trẻ tuổi, dù cho dung mạo tuấn mỹ đến đâu đi nữa, bọn họ ở trước mặt hầu gia đều mất đi màu sắc, trở nên nhạt nhòa nhàm chán.


Chẳng qua Thu Nương khuyên nhủ thế này, trong lòng nàng cũng hiểu rõ, hầu gia không phải là nàng, bây giờ tất cả chẳng qua chỉ là tạm bợ mà thôi, thân phận hầu gia như thế, sớm muộn cũng sẽ cưới một phu nhân vào cửa thôi.


Nàng vẫn là nghĩ về chuyện vàng bạc nhiều hơn vậy, cái này mới là chính đáng.


Thu Nương thấy nàng nghĩ thông rồi, tự nhiên cũng vui vẻ yên tâm, liền nói với nàng: “Tiểu phu nhân, cửa hàng hương liệu đó đã nhượng lại rồi, bây giờ không phải phu nhân đã có thêm một vài món sao, nô tì đã kêu cháu trai đi xem thử rồi, nếu có ruộng nương nào tốt, để nó quan sát một chút, rồi mua cho người. Chẳng qua cái này cũng phải xem duyên số, ruộng mà thật sự tốt, người ta cũng không muốn nhả ra.”


Lập tức Hương Vũ kinh hỉ không thôi, tự nhiên hiểu rõ đạo lí mà Thu Nương nói: “Đó là tất nhiên, cái này cứ đợi đi, vẫn chưa phải vội.”


Vậy nên, hai người thương lượng, đợi qua hai ngày nữa sẽ thầm lén ra ngoài, để Hương Vũ xem xét cửa hàng hương liệu đó của mình, rồi lấy lại khế trạch.


Hương Vũ lại đang tính toán, nên cho cháu trai Thu Nương bao nhiêu ngân lượng để cảm ơn người ta, nhưng Thu Nương vẫn ngại ngùng: “Cũng không có gì, chẳng qua là tiện tay nên giúp đỡ thôi.”


Chẳng qua cũng không quá khước từ, dẫu sao cháu trai bà cũng vì cái này mà chạy đi mấy chuyến, sau này sợ là còn phải để cháu trai bà chạy đi nhiều nữa.


Hơn nữa, Thu Nương cũng có tâm tư riêng của bà, bà cảm thấy Hương Vũ là một quý nhân, có ý nâng đỡ Hương Vũ cho tốt, bà cũng hy vọng cháu trai mình có thể dựa vào Hương Vũ, thành trợ thủ đắc lực bên người Hương Vũ, sau này nói không chừng nửa đời sau còn có thể dựa vào cái này.


Sau khi cùng Thu Nương nói chuyện một phen, trong lòng Hương Vũ dễ chịu hơn nhiều, dẫu sao không có hầu gia, nàng vẫn còn có ngân lượng, chỉ cần không thiếu ngân lượng thì không sợ gì nữa.


Tạm thời sau khi Thu Nương lui xuống, Hương Vũ an tâm trở lại, lúc này hầu gia đang bận, cũng không cần nàng hầu hạ. Nàng lấy kim chỉ ra, nhớ lại hôm nay lúc quay về vẫn thấy Bạch Giản, Bạch Giản nhìn thấy nàng lại bày ra dáng vẻ cung kính, quả thực là bất đắc dĩ.


Nàng muốn thêu cho Bạch Giản một cái túi thơm, bây giờ phải nhanh chóng động tay mới được.


Cứ vậy đại khái thêu được một lúc, ngoài trời cũng chập tối rồi, đến lúc dùng cơm tối, Thu Nương đã kêu tiểu nha hoàn đóng cửa lại rồi, lúc này lại nghe thấy nha hoàn bên ngoài truyền đến, ngoài cửa viện có người đến cầu kiến.


Tất nhiên Hương Vũ kinh ngạc, nghĩ không biết ai lại đến giờ này, liền cho người gọi vào.


Dáng vẻ người đó lại lén lén lút lút, sau khi vào, Hương Vũ nhìn mặt mũi của người đó, vô cùng kinh ngạc.


Đây rõ ràng là Nguyệt Tinh, chỉ là trên cổ chi chít vết bầm, trên mặt còn có dấu đỏ.


“Ngươi… làm sao thế này?” Vốn dĩ Hương Vũ muốn gọi nàng ấy là Nguyệt Tinh, nhưng nhưng nhớ đến thân phận hiện giờ của mình, cuối cùng vẫn không gọi.


“Hương phu nhân, cầu xin người cứu mạng Lan Nhược!” Nguyệt Tinh trực tiếp quỳ xuống đó.


“Ngươi nhanh đứng lên, rốt cuộc là thế nào?” Hương Vũ vội vàng đến đỡ dậy.


Nguyệt Tinh đi đến, vốn dĩ cũng sợ Hương Vũ bây giờ bay lên cành cao rồi, sẽ không nhận bọn họ, bây giờ thấy Hương Vũ còn định vươn tay dìu nàng dậy, biết thế này là vẫn có hi vọng, liền bật khóc.


Hóa ra, hai ngày nay Hoắc Nghênh Vân không vui trong lòng, làm mất một món trang sức, nên nghi ngờ hạ nhân làm, bèn thẩm vấn mấy nha hoàn bên người một phen.


Nguyệt Tinh cũng vậy, tốt xấu có người làm chứng, nhưng Lan Nhược thì không có ai làm chứng, bị người khác nghi ngờ, nên bị đánh cho một trận.


“Đánh đến nỗi không xuống được giường, trâm vàng của tiểu thư xem như tìm được rồi, lại hóa ra là không cẩn thận rơi vào kẽ hở giữa bàn và tường, nhưng tiểu thư chính là tiểu thư, nàng ấy tất nhiên sẽ không quan tâm đến mạng sống của Lan Nhược, bây giờ Lan Nhược sốt lên, chỉ e là sắc thuốc không kịp nữa!”


Nói đến đây, Nguyệt Tinh ủ rũ khóc lớn, vừa khóc vừa nói: “Hương phu nhân thân phận cao quý, tất nhiên không giống bọn nô tì, vốn không muốn nhọc lòng phu nhân, nhưng chỉ là Nguyệt Tinh thật sự không biết nên cứu mạng Lan Nhược thế nào nữa, chỉ đành cầu xin phu nhân cứu mạng, cho Lan Nhược một con đường sống!”


Lời nói này của nàng ấy rất hàm súc, ý định ban đầu là nói, không muốn liên lụy Hương Vũ, khiến mọi người nghi ngờ thân phận của Hương Vũ, nhưng bây giờ cùng đường rồi.


Hương Vũ nghe lời này, thật là đau lòng không thôi, Lan Nhược và nàng là tỷ muội cùng nhau trưởng thành, lúc này lại chịu đau đớn như thế, nàng nghe được, tất nhiên cũng khó chịu, lại nhớ đến Hoắc Nghênh Vân căm hận nàng như vậy, sợ là vì mình mà liên lụy người vô tội, tìm mấy tỷ muội nha hoàn đến phát tiết giận dữ.


Nàng suy nghĩ, đưa Bạch Giản đến trước, hỏi nàng ấy có thuốc trị thương không, quả nhiên nàng ấy có, nên đưa thuốc này cho Nguyệt Tinh, để nàng ấy thoa thuốc cho Lan Nhược trước: “Ngươi về trước, thoa thuốc cho nàng ấy, nói nàng ấy nhẫn nại chốc lát, ta sẽ nghĩ cách cứu nàng ấy.”


Nguyệt Tinh tất nhiên mang ơn, nén nước mắt, gật đầu nói: “Được, Hương Vũ, toàn bộ đều dựa vào người.”


Đợi sau khi Nguyệt Tinh đi rồi, Hương Vũ lập tức thương lượng chuyện này với Thu Nương và Bạch Giản, kết quả tất nhiên là, hai vị này đều bảo nàng đi tìm hầu gia.


“Cũng không cần phải nói nhiều quá, chỉ cần nhắc chuyện này một chút là được rồi.”


Hương Vũ cũng nghĩ vậy, cũng không quan tâm trời đã tối, vội vàng ăn mặc cẩn thận, rồi qua chỗ hầu gia.


Lúc đến chỗ của hầu gia, lại thấy sương chiều trĩu nặng, gió thu quét qua, khóm trúc xào xạc, trên người cũng có vài phần khí lạnh.


Hương Vũ tự mình đi tới hậu sảnh, biết hầu gia còn chưa trở về, vẫn đang ở thư phòng, dường như đang bàn việc với mấy vị khách đó, tất nhiên nàng cũng không tùy tiện đi tới, chỉ đành đợi.


Lúc này đợi được một lúc, sắc trời đã tối xuống, khóm trúc dưới tường viện đều đã trở thành bóng đen, Hương Vũ bắt đầu lo lắng.


Mấy người Nguyệt Tinh, Lan Nhược cùng nàng trưởng thành, cho dù bình thường tiểu cô nương người ta có xích mích gì, cũng rất nhanh chóng hòa hợp lại, xem như quan hệ cực tốt. Bây giờ mình dựa vào hầu gia rồi, cho dù lông cánh nhất thời không cứng, không thể dìu dắt bọn họ, cũng ít nhất không thể liên lụy bọn họ.


Trong lòng nàng hiểu rõ, Hoắc Nghênh Vân đối xử với Lan Nhược như thế, chính là nhằm vào nàng.


Thế nào nàng cũng không thể ngồi nhìn không quan tâm.


Nếu tiếp tục chậm trễ thế này, lỡ Lan Nhược có mệnh hệ gì, sao nàng có thể xứng đáng với lương tâm của mình đây?


Nghĩ thế này, Hương Vũ càng gấp gáp, chính là muốn dứt khoát đi tới thư phòng, dẫu sao nàng cũng không phải chưa từng tới.


Ai ngờ vừa đi được hai bước, thì thấy thị nữ ở trước mặt mời nàng tới, hóa ra là hầu gia bảo nàng qua.


Nàng lập tức trở nên cực kỳ vui mừng, vội vàng bước đi, xuyên qua rừng trúc lay động xào xạc đó, đến thư phòng của hầu gia.


Trong thư phòng, hầu gia đang ngồi trước thư án, hơi cúi đầu, nhìn thư hàm trong tay, trong ánh nến lay động, ánh đỏ lờ mờ như một tấm vải nhẹ lắc lư, tôn lên vẻ uy nghiêm cương nghị, thâm thúy xa xôi của nam nhân lãnh đạm kia.


Hương Vũ càng cảm thấy, trước mặt đây là hầu gia, không phải là hầu gia bị bệnh phải ăn kẹo đường kia nữa.


Là cùng một người, nhưng cũng không phải.


Cảm giác mất mát lại lần nữa nhẹ nhàng ùa tới, chẳng qua rất nhanh đã chảy xuống tim, biến mất không vết tích.


Nàng nghĩ, người này vốn dĩ là vậy, hầu gia bị bệnh trước đó vốn dĩ chính là một giấc mơ, nếu bản thân đắm chìm trong giấc mơ, ngược lại người không giống chính là mình.


Ánh mắt hầu gia ở trong sách, dịch chuyển lên người nàng.


Lúc ngài ấy chậm rãi ngước mắt lên, hàng lông mày đen thẳng nhẹ nhướn lên, dưới ánh đèn nhàn nhạt đó trông cực kỳ tuấn mỹ, thấy được tim mình nhảy lên một nhịp, dường như bị cái gì đó làm lay động.


Lòng ngực Hương Vũ hơi căng thẳng, hô hấp dường như cũng dừng lại ở khoảnh khắc này.


Nàng nhẹ nhàng nắm chặt tay, nặng nề hít vào một hơi.


Nàng nghĩ, hầu gia bệnh rồi, nàng cũng bị hầu gia làm cho bệnh rồi.


Nàng bắt đầu vọng tưởng một thứ mà nàng không thể có được.


Nhưng hầu gia không thể là nàng, sao có thể đây, vĩnh viễn sẽ không.


Hương Vũ liều mạng vứt bỏ ý niệm trong đầu này, nàng nói với bản thân mình, vàng vẫn là tốt nhất.


Nghĩ đến vàng, một số ý niệm vốn có tan thành mây khói, trên đời này không có gì tốt hơn vàng.


Hoắc Quân Thanh bình tĩnh nhìn Hương Vũ.


Vừa nãy màn đêm buông xuống, bóng trúc đu đưa, một mình hắn ở thư phòng đọc sách, ngày trước đã quen thanh tịnh, tối nay lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, vẫn cảm thấy thiếu thứ gì đó.


Vẫn luôn nghe nói nàng ở sân sau chờ mình, hắn mới bừng tỉnh, lập tức cho người gọi nàng tới.


Bây giờ nàng đứng trước mặt hắn, sự khó chịu mơ hồ vừa nãy, cuối cùng cũng rõ nguyên nhân rồi, hóa ra là do không có nàng.


Lúc nhìn qua, tóc đen mềm mại phủ trên đôi vai gầy, nàng hơi cắn môi, làn da mịn màng trong trẻo, tỏa ra ánh sáng trong suốt hệt như vầng trăng từ từ rủ xuống bên ngoài cửa sổ.


“Nàng đã đợi một lúc lâu rồi à?” Hoắc Quân Thanh khàn giọng lên tiếng.


“Ưm…” Hương Vũ cúi đầu: “Đã đến từ sớm, nghĩ là hầu gia đang bận nên không dám quấy rầy, nên ở phía sau đợi.”


Nàng cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.


Hoắc Quân Thanh nghĩ tới dáng vẻ nàng mỏi mắt chờ mong mình, ắt hẳn là nhớ mình rất nhiều mới đến nỗi thế này.


Thậm chí hắn nghĩ đến mấy nữ tử khuê các ngóng trông phu quân mình quay về, e là trông chờ rất mỏi mòn.


Lập tức có gì đó kỳ lạ hiện lên trong lòng, hắn ho nhẹ một tiếng, bảo nàng lại gần đến trước mặt.


Hương Vũ ngoan ngoãn đến gần, đôi mắt trong suốt long lanh đỏ mắt chờ mong nhìn hắn.


“Nhớ ta đến thế sao?” Hoắc Quân Thanh thấp giọng nói.


Lúc hắn nói thế này, một cơn gió thổi tới qua song cửa sổ, thổi tắt ánh nến trên thư án, theo đó là tiếng trúc xào xạc, toàn bộ đều trở nên mịt mù.


“Nhớ hầu gia.” Nàng ngước mặt lên, thấp giọng nói: “Vừa nãy ở sân sau, vẫn luôn muốn gặp được hầu gia, có việc muốn nói với hầu gia.”


Lúc này Hương Vũ đã đi đến trước mặt Hoắc Quân Thanh, Hoắc Quân Thanh cúi đầu hỏi, khoảng cách hai người càng lúc càng gần, ngay cả trong ánh sáng mờ mịt thế này, vẫn có thể nhìn rõ được hàng mi đen như mực của ngài ấy, chính là rũ uống như thế.


“Chuyện gì? Nàng nói đi.” Cơ thể Hoắc Quân Thanh hơi cứng đờ, hắn nhẹ nhàng siết tay lại.


Không biết thế nào lại nhớ đến năm đó, hắn mười sáu tuổi, lưng đeo cung, tay cầm giáo, cưỡi ngựa trên sa mạc Bắc Địch, lúc đó có mười mấy binh tướng Bắc Địch tập kích hắn.


Đó là lần đầu tiên hắn đơn độc ở gần địch, cũng là lần đầu tiên hắn giương cung đả thương người.


Lần đó, hắn thở một hơi, giết chết ba mươi người.


Lần đầu tiên giết người, lòng bàn tay cầm cung của hắn còn đổ mồ hôi.


Hắn cắn môi, nhìn chằm chằm nữ nhân nhỏ bé trước mặt.


Chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi, nhưng lúc này tim của hắn lại vì lời nàng chuẩn bị nói mà đập nhanh.


Gió đêm nổi lên, mành trúc lắc lư, Hương Vũ muốn nói rồi lại thôi.


Hoắc Quân Thanh: “Nói, rốt cuộc có chuyện gì?”


Giọng nói khàn khàn siết chặt, giống như lửa được đốt trong gió núi.


Hương Vũ nghe Hoắc Quân Thanh nói như vậy, cuối cùng lấy hết dũng khí: “Hầu gia, cầu xin ngài cứu lấy Lan Nhược!”


Chương 66: Thư phòng hầu gia


Lúc Hoắc Quân Thanh nghe được lời này còn nghĩ rằng mình nghe lầm.


Hắn chăm chú nhìn nàng, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy khẩn cầu


Hắn yên lặng nhìn nàng, giọng nói khàn khàn: “Nàng vừa mới nói gì?”


Hương Vũ không nghĩ tới những lời nói nàng thật vất vả lấy dũng khí nói vậy mà hầu gia lại không nghe thấy, nàng đành phải lặp lại lần nữa: “Hầu gia, cầu ngài cứu Lan Nhược. Lan Nhược là thiếp thân là tỷ muội từ nhỏ, bây giờ tỷ ấy bị thương rồi. Nếu để lỡ sẽ mất mạng, hoặc ngày mai sẽ tùy tiện bị bán ra ngoài.


Hoắc Quân Thanh lập tức không nói gì.


Hương Vũ cảm giác được hắn trầm mặc, trái tim nàng hơi nâng lên, lo âu ngước mắt nhìn sang.


Hoắc Quân Thanh nhìn thấy đôi mi đen như mực khẽ nhấc lên, giống như hồ điệp nhấc cánh.


Đúng là một nữ nhân có dáng vẻ vô cùng đẹp.


Nhưng mà đột nhiên vào lúc này Hoắc Quân Thanh có hơi không cam tâm, dựa vào cái gì.


Dựa vào cái gì mà vào lúc này nàng lại nói chủ đề không hề liên quan thế chứ.


“Nàng tha thiết tìm đến bản hầu chỉ muốn nói chuyện này?” Hoắc Quân Thanh hơi ngẩng đầu, chống tay, lạnh nhạt nói.


“Vâng, đúng thế.” Hương Vũ ngoan ngoãn gật đầu. “Vốn muốn ngày mai đến, nhưng mà thiếp thân thật sự rất sợ, ngộ nhỡ Lan Nhược có chuyện gì thì thiếp thân sẽ áy náy cả đời.”


Hoắc Quân Thanh cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.


Hắn trầm mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, trúc mùa thu đìu hiu, hắn chỉ cảm thấy mình chưa từng thảm hại như thế này.


Hắn là ai, là tướng quân thiếu niên chiến công hiển hách, xoay người lên ngựa Bắc Địch lui binh ba ngàn dặm. Trên đời này hắn muốn gì mà không có, làm sao đến mức như thế!


“Hầu gia!” Hương Vũ nhìn hắn với vẻ đáng thường, dè dặt dò xét: “Hầu gia không vui sao? Thật ra thiếp thân biết Lan Nhược khiến chủ tử không vui, kết cục chính là gieo gió gặt bão, nhưng thiếp thân thật sự là…”


Nàng cúi đầu, nước mắt sắp rơi xuống.


Rốt cuộc đó cũng là Lan Nhược cùng nhau lớn lên với nàng, sao nàng có thể nhìn thấy nàng ấy bị nàng liên lụy!


Hương Vũ khẽ cầu khẩn nói: “Thật ra phạt tỷ ấy thế nào cũng được, chỉ cần hầu gia khai ân tốt xấu gì cũng nên giữ lại mạng nhỏ của tỷ ấy.”


Đúng lúc này, đột nhiên Hoắc Quân Thanh nói với giọng lạnh lùng: “Lan Nhược là ai?”


Hương Vũ vội vàng lặp lại câu chuyện một lần nữa, nói Lan Nhược là ai: “Tỷ ấy lớn lên từ nhỏ với thiếp thân, cho nên thiếp thân không còn cách nào khác mới đến cầu xin hầu gia. Nếu không thì cũng không dám quấy rầy hầu gia vào lúc này.”


Nàng nói lời này là muốn tỏ ý mình quan tâm hiểu chuyện, nhưng nghe vào tai Hoắc Quân Thanh lại là cực kỳ khó nghe.


Quả nhiên, nếu như không phải Lan Nhược kia thì nàng cũng hoàn toàn không đi gặp hắn.


Hắn hít sâu một hơi, nhìn qua hoàng hôn nặng nề ngoài cửa sổ.


Đương nhiên Hương Vũ nhìn ra trên mặt hầu gia có vẻ nghiêm nghị, nàng bắt đầu thấp thỏm không yên: “Hầu gia… Chuyện này… Rất khó sao?”


Hoắc Quân Thanh: “Không khó.”


Hương Vũ: “Vâng?”


Hoắc Quân Thanh: “Bản hầu sẽ phái người đưa nàng ta ra ngoài, bố trí thích đáng.”


Lúc đang nói, hắn phân phó mấy câu với Vương quản gia, đương nhiên Vương quản gia nghe lệnh đi ra ngoài.


Hương Vũ nghe thấy thì vui mừng, nói một tràng: “Hầu gia, thiếp thân ở đây thay Lan Nhược cám ơn ngài!”


Nói xong thì muốn quỳ xuống.


Hoắc Quân Thanh cũng không ngăn cản, cứ như thế nhìn nàng quỳ xuống.


Sau khi Hương Vũ dập đầu đàng hoàng thì đứng dậy.


Hoắc Quân Thanh cứ thế nhìn nàng quỳ xuống trước mặt hắn, qua rất lâu mới nhàn nhạt nói: “Dùng bữa tối chưa?”


Hương Vũ suy nghĩ rồi lắc đuầ.


Nàng phát hiện trong đầu nàng chỉ nghĩ về Lan Nhược, dường như còn chưa ăn bữa tối.


Hoắc Quân Thanh thấy vậy, nhân tiện nói: “Nếu như thế thì cùng bản hầu dùng bữa đi.”


Hương Vũ nhìn Hoắc Quân Thanh, thật ra nàng muốn trở về nói tin tốt này cho Nguyệt Tinh biết.


Mặc dù nàng thích hầu gia nhưng lúc này cũng không muốn ở cùng ngài ấy!


Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh trầm xuống: “Sao, không muốn à?”


Hương Vũ vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên thiếp thân sẵn lòng!”


Thế là buổi tối được bày lên rất nhanh, Hương Vũ hầu hạ Hoắc Quân Thanh dùng bữa. Hoắc Quân Thanh cũng không từ chối, hễ Hương Vũ chia cho hắn thì hắn không hề từ chối.


Hương Vũ thấy vậy thì cảm thấy nhất định hầu gia bận rộn nửa ngày đói bụng rồi, nên càng chia nhiều thức ăn cho hắn.


Đột nhiên, Hoắc Quân Thanh không ăn, yên lặng nhìn qua nàng: “Nàng muốn cho bản hầu ăn bể bụng rồi làm quả phụ sao?”


Hương Vũ hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, sau đó ngoan ngoãn thu đũa lại: “Thì ra hầu gia ăn no rồi.”


Ăn no rồi thì nói, nếu như ngài ấy không ăn chắc chắn nàng sẽ không chia thức ăn cho ngài ấy.


Hương Vũ cảm thấy hầu gia thật ngốc, sao lại ngốc như thế, nhưng mà Hương Vũ không dám nói.


Hoắc Quân Thanh nói ngay: “Thôi, nàng đi về trước đi.”


Hương Vũ khẽ thở ra: “Rõ!”


Nói xong ngẩng đầu muốn đi.


Đột nhiên trong lòng Hoắc Quân Thanh có chút không vui: “Dừng lại.”


Hương Vũ lại vội vàng dừng lại.


Hoắc Quân Thanh: “Nàng cứ vội vàng rời đi thế sao?”


Hương Vũ: “…”


Nàng chậm rãi xoay người nhìn về phía hầu gia.


Hầu gia vẫn luôn có tính cách khó lường hỉ nộ vô thường, nhưng nàng cảm thấy ngài ấy chưa từng kỳ lạ như hôm nay.


Hầu gia sao thế?


Nàng nhìn ngài ấy, chẳng lẽ bệnh còn chưa hết?


Đương nhiên Hoắc Quân Thanh nhìn ra suy nghĩ của nàng, cười lạnh một tiếng: “Bản hầu rất khỏe.”


Nói xong thì hắn ra lệnh cho Hương Vũ: “Nàng ngồi đó đi, chờ bản hầu phân phó, không được đi.”


Hương Vũ nghe lệnh ngồi trên ghế con ở một bên cũng không động đậy, cứ thế yên tĩnh ở đó.


Thật ra Hoắc Quân Thanh rất bận rộn, hắn ngồi xuống lần nữa, cầm công văn và phong thư trên thư án xem qua.


Mấy ngày gần đây hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh của Bắc Địch, biết công chúa Kỳ Nhã có động tĩnh tai mắt của hắn có truyền tin tức đến. Mấy ngày trước, dường như công chúa Kỳ Nhã rời khỏi vương đình Bắc Địch, không biết tung tích.


Mấy năm nay, vương đình Bắc Địch cũng xem như thái bình, thủ đoạn của công chúa Kỳ Nhã sắc đá, xử lý chư vương Bắc Địch ổn thỏa, có thể khiến bà ấy rời khỏi vương đình nhất định là chuyện đại sự.


Nhưng mà bây giờ trong nước Bắc Địch cũng không xảy ra chuyện gì.


Điều này khiến cho người ta khó hiểu.


Hoắc Quân Thanh lại nghĩ đến chuyện của hoàng thượng và công chúa Kỳ Nhã, chuyện này khiến cho người ta phải suy nghĩ nhiều.


Hắn thả phong thư văn kiện này xuống, lại xem công văn, lâu lâu cầm bút lên phê bình chú giải trả lời. Không biết từ lúc nào ánh tráng đã lên cao chiếu xuống trước song cửa sổ.


Lâu lâu hắn sẽ nghiêng đầu nhìn nữ nhân bên người kia.


Quả nhiên nàng vẫn yên lặng ngồi trên ghế không nhúc nhích.


Nàng như thế khiến cho hắn an tâm hơn rất nhiều.


Hầu kết của hắn khẽ nhúc nhích, cuối cùng mở miệng nói: “Bên trên giá sách có chút sách, nàng muốn xem gì thì tùy tiện lấy xem đi.”


Hương Vũ suy nghĩ: “Thiếp thân có thể xem tranh không?”


Hoắc Quân Thanh: “Có thể.”


Hương Vũ mím môi cười: “Thiếp thân muốn tìm một bức họa để mô phỏng.”


Mắt của Hoắc Quân Thanh hơi sáng lên: “Thêu cái gì?”


Hương Vũ: “Còn chưa nghĩ ra, nhưng chắc là thứ có thể mang theo bên người, tốt nhất nên thanh nhã một chút.”


Hoắc Quân Thanh nhìn nữ nhân trắng nõn mềm mại này, trong đáy lòng dường như dâng lên sự ngọt ngào.


Cũng không ngọt lắm, nhàn nhạt, nhưng sự nhạt ngọt đó lại dần tản ra toàn thân.


Hơn qua mươi năm qua hắn chưa từng nếm qua mật ngọt, đây là lần đầu ăn mật ngọt nàng cho.


Quả thật ngọt.


Trong mắt của Hoắc Quân Thanh hiện lên ý cười: “Nếu như thế thì tự mình tìm đi, bên kia đều là tranh.”


Hương Vũ gật đầu: “Vâng vâng! Tạ ơn hầu gia!”


Hoắc Quân Thanh nhìn dáng vẻ vui sướng của nàng, xoay đầu lại nở nụ cười.


Hắn thu lại nụ cười, lần nữa nhìn văn kiện vừa viết được một nữa, dừng lại một chút vậy mà lại thiếu như chút sắc bén.


Hắn viết xong một phong thư lại quay đầu nhìn, Hương Vũ đang nhón mũi chân lấy một quyển sách. Giá sách kia cao, nàng không với tới, dáng vẻ rất bối rối.


Hoắc Quân Thanh đứng dậy đi qua giúp nàng lấy xuống.


Đương nhiên Hương Vũ không ngờ tới, nhất thời mím môi cười.


Hoắc Quân Thanh: “Vừa ngốc lại thấp.”


Hương Vũ vẫn cười, nàng cảm thấy mình không thấp, cảm thấy có lúc hầu gia vô cùng quan tâm nhưng mà hầu gia chỉ độc miệng thôi.


Nàng nhớ tới mình còn một chuyện khác, nên cong mày cười mà nói: “Hầu gia, còn có một việc thiếp thân cũng phải cầu lão nhân gia ngài.”


Hoắc Quân Thanh: “Lão nhân gia, lão nhân gia, một ngày nàng gọi bản hầu là lão nhân gia mấy lần, bản hầu rất già sao?”


Hương Vũ: “Ưm…”


Đúng thật là hắn không già, không có chút nào già cả, trái lại đang ở độ tuổi phong nhã hào hoa nhất của nam nhân.


Hoắc Quân Thanh: “Sau này không được gọi thế nữa.”


Hương Vũ: “Biết…”


Hoắc Quân Thanh lại nói: “Vừa rồi nàng nói có chuyện gì?”


Hương Vũ ấp a ấp úng: “Hầu gia… Thiếp thân có thể xuất phủ một chuyến không?”


Hoắc Quân Thanh: “Làm cái gì?”


Hương Vũ: “Hầu gia thưởng cho thiếp thân một cây trâm, thiếp thân vô cùng thích, nhưng cái vòng chụp phía trên hỏng rồi, thiếp thân muốn cầm đi sửa.”


Hoắc Quân Thanh: “Chút chuyện nhỏ này để thuộc hạ làm là được.”


Hương Vũ lại ấp a ấp úng, mặt đỏ rần: “Nhưng mà thiếp thân muốn đi ra ngoài xem một chút…”


Hoắc Quân Thanh nhìn thấy nàng như thế: “Nếu như thế thì nàng đi đi.”


Nói xong lại nói: “Thấy thích cái gì thì cứ việc mua.”


Hương Vũ thấy hắn đồng ý thì đương nhiên vui vẻ, trong mắt tỏa ra ánh sáng: “Vâng, tạ ơn hầu gia!”


Trong phút chốc Hương Vũ vô cùng thích thú, nàng hận không thể nhanh chóng trở về vui chơi, nói cho Thu Nương tin tức tốt này.


Nhưng mà ai ngờ hầu gia lại không cho nàng đi. Sau đó nàng buồn ngủ mà hầu gia vẫn còn bận rộn, nên để nàng nằm sau tấm bình phong trên giường nghỉ ngơi.


Lúc này Hương Vũ mới phát hiện trong thư phòng lại có thêm một tấm bình phòng, vậy mà sau tấm bình phong lại sắp xếp một cái giường, trước đó chưa từng thấy, giống như là mới đặt vào.


Nàng cũng buồn ngủ, không kịp suy nghĩ nhiều đã muốn nằm đó đi ngủ.


Lúc nằm xuống, nàng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu nhìn hầu gia một chút, hầu gia vẫn ngồi ở chỗ đó.


Hầu gia còn ngồi nàng lại nằm xuống trước, như thế không thích hợp lắm?


Nhưng mà đây là hầu gia bảo nàng nằm xuống…


Hương Vũ ló đầu bối rối nửa ngày.


Lúc này chợt nghe hầu gia nói: “Nàng lén nhìn cái gì đấy?”


Hương Vũ vội vàng rụt đầu về, nằm ở đó vờ ngủ.


Qua một hồi lâu, nàng phát hiên hầu gia vẫn im lặng, hẳn là chuyên tâm xử lý công sự, nàng cũng không lên tiếng nữa.


Nàng dùng tay nắm chặt góc chăn, nàng nghĩ hầu gia bảo nàng ngủ thì nàng ngủ, dù sao nàng cũng không gây cản trở, cũng không phải nàng muốn lười biếng không hầu hạ hầu gia.


Đương nhiên nàng không biết nam nhân ngồi trước thư án sẽ thỉnh thoảng rời mắt khỏi phong thư, công văn mà nhìn vào bình phòng.


Cho dù hắn không nhìn thấy nhưng nghĩ đến chuyện nàng ở trong phòng hắn ngủ yên thì cảm thấy vô cùng an tâm, chút bực bội trước đó cũng tan thành mây khói.


Trễ một chút nữa, Vương quản gia tự mình đến đáp lời nói qua mấy ngày nữa trong phủ mở tiệc chiêu đãi quan viên phủ Định Viễn hầu. Hoắc Quân Thanh trầm mặt, ra hiệu cho ông ta nói khẽ một chút, lại cho ông ta hồi bẩm bảo tự mình ông ta định đoạt là được.


Sau khi Vương quản gia nói xong thì muốn rời đi, đột nhiên Hoắc Quân Thanh lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Trong phòng bếp có thức ăn khuya không?”


Ăn khuya?


Vương quản gia nghẹn họng, có hơi không dám tin tưởng đây là câu hỏi của hầu gia nhà ông ta.


Xưa nay hầu gia là người không dùng thức ăn khuya, sao đột nhiên ngài ấy lại thay đổi rồi? Là bởi vì bệnh sao?


Vì thế Vương quản gia thử thăm dò hỏi: “Hầu gia muốn dùng cái gì?”


Ai ngờ Hoắc Quân Thanh lại lạnh nhạt nói: “Bảo phòng bếp làm chút thức ăn nữ nhân thích là được.”


Nữ nhân?


Vương quản gia càng hoảng sợ, sau khi hoảng sợ thì khóe mắt nhìn qua phía bình phong, trong phút chốc lại giật mình.


Là Hương phu nhân ngủ trong thư phòng của hầu gia!


Hoắc Quân Thanh thấy ông ta như thế, vẻ mặt khó lường, ánh mắt lạnh xuống.


Vương quản gia bị dọa vội vàng thu hồi ánh mắt, hầu gia a hầu gia, vạn năm không mở lòng, vừa mở lòng thì cũng thôi đi, lại là bình giám chua lớn. Ông là một ông lão, vậy mà nhìn nhiều một chút ngài ấy lại như thế!


Ông ta vội vàng cáo lui ra.


Sau khi rời khỏi thì ông đóng cửa lại, ông liên tục lắc đầu nghĩ đến nhi tử ngốc của mình, trước đó còn nhớ thương Hương Vũ.


Nó cũng không tè dầm nhìn xem Hương Vũ có thể nhớ thương nó sao? Đó là người trong lòng hầu gia!


Mà Hương Vũ nằm ở sau bình phong ngủ thật ngon lại cảm giác bên cạnh có người, sau đó nàng bị người ta đụng đụng.


Nàng mơ mơ màng màng xoay người, đẩy ra: “Nguyệt Tinh, đừng giận, buồn ngủ.”


Chẳng những người kia không lùi mà còn ôm nàng lên, tay khẽ bóp gò má nàng: “Thức dậy, ăn khuya.”


Ăn khuya?


Hương Vũ lập tức tỉnh dậy khỏi giấc mộng, đôi mắt mơ màng mở to nhìn qua người trước mắt.


Trước mắt là hầu gia, ngài ấy vừa nói gì? Nói ăn khuya?


Hoắc Quân Thanh nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, đột nhiên cảm thấy càng thêm yêu. Một vật nhỏ như thế, ngốc gần chết khiến cho người ta hận không thể vò nát nàng mới tốt.


“Không ăn? Không ăn vậy bản hầu ăn một mình.” Nói xong, Hoắc Quân Thanh muốn đứng dậy.


Hương Vũ vội vàng kéo góc áo hắn: “Hầu gia, thiếp thân muốn ăn.”


Nàng vừa tỉnh, người còn mơ hồ, nói chuyện đều dịu dàng mang theo vẻ buồn ngủ.


Hoắc Quân Thanh nhìn nàng, dáng vẻ không quan tâm mà nói: “Đã muốn ăn thì đúng lúc bản hầu dùng không hết, nên thưởng cho nàng mấy miếng.”


Hương Vũ không để ý hắn nói như thế, vội vàng đứng lên.


Thức ăn khuya phải để tâm làm, kiểu dáng cũng không nhiều nhưng trông rất ngon. Hơn nữa còn có thêm một bát canh tổ yến táo đỏ.


Nàng hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua hầu gia.


Hầu gia mới vừa nói đó là bữa ăn khuya của hầu gia, đúng lúc ăn không hết nên để cho nàng ăn một chút, nhưng mà bình thường hầu gia cũng ăn cái gì này?


Không phải chỉ nữ nhân mới ăn cái này sao?


Đương nhiên Hoắc Quân Thanh cũng cảm thấy ánh mắt của nàng, trên mặt cũng có vẻ không được tự nhiên, giọng nói lạnh lùng: “Vương quản gia này, bây giờ làm việc càng không ra dáng, bản hầu thích ăn những thứ này sao?”


Hương Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, thấy thế nào cũng cảm thấy hắn nói láo.


Hoắc Quân Thanh tức giận nói:: “Có ăn hay không? Không ăn thì nói bản hầu lập tức đổ.”


Hương Vũ vội vàng nói: “Thiếp thân ăn, hầu gia, ngài tuyệt đối đừng đổ!”


Lúc này Hoắc Quân Thanh mới coi như thôi.


Đương nhiên là hương vị của bữa ăn khuya vô cùng ngon, đặc biệt nghĩ đến tổ yến này có thể là hầu gia đặc biệt chuẩn bị cho nàng thì lại càng có cảm giác đặc biệt.


Sau khi ăn xong đầu tiên là rửa mặt, sau đó Hương Vũ giúp hầu gia mài mực, lại cầm một quyển sách đến ngồi cạnh ngài ấy. Ngài ấy ngồi đó xử lý công vụ chất chồng mấy ngày nay, mà nàng thì ở bên cạnh tùy ý đọc sách.


Lâu lâu ngẩng đầu lên nàng sẽ lặng lẽ nhìn về phía ngài ấy, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, cánh mũi cao thẳng và đôi môi khẽ mím tạo thành mũi kím chập trùng, nhìn thấy khiến cho người ta lóa mắt.


Lúc này xung quanh phòng rất yên tĩnh, chỉ có lâu lâu vang lên tiếng lật sách cùng với âm thanh dế kêu như có như không ở bên ngoài.


Hương Vũ rủ mắt xuống nhìn qua quyển sách trước mặt, trong lòng nàng vẫn đang suy nghĩ. Thân phận nàng hèn hạ như thế nhưng đời này lại có thể ở cùng hầu gia thật sự không hề thấy tiếc nuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK