• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 37: “Nàng nghĩ rằng bản hầu không nhột sao?”


Trở về trong viện tiểu thư, đương nhiên mấy người các nàng đã bị kêu lên hỏi.


Thật ra cũng không hỏi ra cái gì, nhưng bốn nha hoàn ai cũng run sợ.


Hoắc Nghênh Vân cố ý nhìn chăm chú Hương Vũ, đã thấy gương mặt nhỏ của Hương Vũ trắng bệch giống như không đứng vững, lập tức cũng không nghĩ nhiều. Nàng đuổi mấy nha hoàn khác ra ngoài trước, lại hỏi Hương Vũ thêu đến đâu rồi, phải nhanh một chút. Nàng cười nói: “Sớm làm xong đi, đến lúc đó nhất định sẽ có trọng thưởng.”


Đương nhiên là Hương Vũ liên tục gật đầu tỏ vẻ mình sẽ mau chóng hoàn thành.


Sau đó, đương nhiên là mỗi ngày Hương Vũ đều ở trong viện của tiểu thư thêu thùa, trong lòng của nàng hiểu rõ, mau chóng thêu xong tranh chúc thọ này, có thể hầu gia sẽ sớm sắp xếp cho nàng. Có lẽ là Vạn Tú các, có lẽ là trong viện của hầu gia.


Trong lòng nàng hơi sợ hãi, lại dường như có hơi ngóng trông gặp hầu gia.


Buổi tối, nàng thường hay lén lấy trâm hoa kia ra, thừa dịp Nguyệt Tinh không có ở trong phòng thì vụng trộm nhìn. Nàng nhìn trâm hoa tinh xảo kia, lại nhìn lớp vàng rõ ràng tinh tế trên đó. Kiểu chế tác tinh xảo này, không biết trị giá bao nhiêu bạc.


Nếu như nàng theo hâu gia, sau này vinh hoa phú quý dùng không hết đâu.


Bởi vì trong lòng có chuyện, nên mỗi lần nghe người khác nhắc đến hầu gia, nàng sẽ vểnh lỗ tai lên, cẩn thận nghe chuyện liên quan đến hầu gia.


Mấy người Nguyệt Tinh nhắc đến hầu gia lại lo lắng, sợ hãi, các nàng cảm thấy dường như hầu gia bất mãn với tiểu thư. Hầu gia phạt tiểu thư, vậy các nàng làm nha hoàn sẽ gặp nạn trước, e là ngày tháng sau này không dễ chịu.


Các nàng còn nói, nhìn thấy hầu gia còn không dám ngẩng đầu lên, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ đến chân. Nói nếu hầu gia nhìn một chút, các nàng đã cảm thấy mùa đông khắc nghiệt tới.


Hương Vũ nghe những lời này, mở to hai mắt không nói lời nào.


Nàng muốn nói với bọn họ hầu gia rất đáng sợ, nhưng thật ra vô cùng dễ nói chuyện, hầu gia cũng không dọa người như thế.


Hầu gia sẽ không dỗ dành, nhưng ngài ấy sẽ ôm nàng, bôi thuốc lên đầu ngón tay của nàng.


Nhưng rốt cuộc nàng cũng không nói, đây là bí mật giữa nàng và hầu gia, nàng không thể nói cho người khác biết.


Cô nương còn trẻ tuổi trong lòng có bí mật, bí mật kia lại là nam nhân quyền cao chức trọng, lại có một sự vui vẻ bí ẩn. Nhớ tới người kia, trái tim đều đang run rẩy.


Vào ban ngày, nàng sẽ tập trung thêu tranh chúc thọ, nhưng khi đêm về nàng sẽ lén lấy túi thơm kia ra cẩn thận thêu thùa, nàng muốn thêu xong cho hầu gia.


Hầu gia đối với nàng tốt như thế, nàng hẳn là nên báo đáp hầu gia.


Chỉ tiếc thời gian làm chuyện riêng của nàng quá ít, không dám để người ta nhìn thấy. Dù sao thêu túi thơm cũng là cho nam nhân, ngộ nhỡ bị người khác biết vậy thì chuyện nàng và hầu gia sẽ trở nên ồn ào rồi.


Rất nhiều chuyện nàng cũng không hiểu, nhưng nàng cảm thấy cần ngoan ngoãn nghe lời hầu gia.


Giày vò như thế, cuối cùng cũng có một ngày này, thêu túi cũng xong chín phần rồi, chỉ còn mấy châm cuối cùng thôi. Ngày hôm nay, tiểu thư và mấy tiểu thư khuê các hẹn nhau ra ngoài ngâm thi tác đối, có Nguyệt Tinh và Hoa Mộng đi cùng. Hương Vũ vừa lúc có thời gian rảnh rỗi, có thể ở nhà lén lút thêu túi.


Trước buổi trưa, nàng thêu tranh chúc thọ, đến buổi trưa thấy trong viện không có ai đi lại, ma ma trông coi bên ngoài đều ngáp một cái trở về phòng… Tiểu thư không có ở nhà, bọn họ có thể thừa dịp lười biếng thả lỏng.


Hương Vũ nhìn bốn phía một cái, xác định không có ai nên muốn lấy ra thêu túi thơm.


Nhưng mà ai ngờ lúc này, lại nghe một tiếng “Meo ô” ở bên ngoài.


Hương Vũ hoảng sợ, tay cầm kim thêu dừng lại rất lâu, sau đó nghiêng tai lắng nghe.


Âm thanh này quá quen, đây không phải là thanh âm của báo đen sao?


Bên ngoài lại phát ra tiếng “Meo ô” lần nữa, âm thanh không lớn không nhỏ vừa lúc vang lên trong viện. Có ma ma ở phòng sát vách ồn ào nói: “đây là mèo hoang từ nơi nào đến, lại dám chạy đến viện của tiểu thư giương oai!”


Hương Vũ cắn môi, đôi mắt trong trẻo thăm dò nhìn ra bên ngoài.


Không nhìn thấy báo đen, nhưng mà nàng xác định đây là giọng của báo đen.


Trái tim nàng đập thình thịch nhảy dựng lên, đây chính là báo đen của hầu gia.


Hương Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn buông túi thêu xuống đi ra ngoài. Lúc này ma ma canh cổng cũng đã ngủ gật, đương nhiên không ai chú ý tới khi nàng ra ngoài.


Sau khi đi ra khỏi viện, bên ngoài dây leo xanh um tươi tốt bò lên tường ngoài màu xanh đen, ở cây bên cạnh còn có tiếng kêu ầm ĩ của ve sầu. Nàng nhìn một chút, nhưng vốn không thấy tăm tích của báo đen.


Hương Vũ nhìn sang, phía trước là cây đinh hương dựa sát vào tường viện, chẳng lẽ báo đen chui vào rừng ở phía trước?


Nàng lập tức cất bước đi qua, vừa mới đến gần, đã thấy phía trước từng đợt hương hoa. Nàng còn chưa kịp tìm báo đen, đã thấy phía trước có kiệu mềm, kiệu mềm kia là bốn người khiêng, bốn người khỏe mạnh mặc đồ màu đen.


Hương Vũ nhìn qua lập tức mờ mịt, trong đầu hỗn độn giống như bột nhảo.


Nàng biết kiệu mềm này trong hầu phủ là do tiểu thư thiếu gia dùng, cũng chỉ có hai người nhấc, người bình thường không để dùng bốn người nhấc được.


Đây là hầu gia.


Hương Vũ vố thức siết chặt tay áo, hơi căng thẳng nhìn về phía trước, trong phút chốc miệng đắng lưỡi khô.


Đúng lúc này cổ kiệu này lại dừng trước mặt nàng, đại hán dẫn đầu mặc trang phục màu đen cung kính nói: “Hương Vũ cô nương, mời lên kiệu.”


Trong đầu Hương Vũ mờ mịt, có hơi không dám tin tưởng: “Ta, ta lên kiệu?”


Nàng chưa từng ngồi kiệu, bây giờ bảo nàng ngồi kiệu, nàng không dám ngồi chiếc kiệu lớn bốn người nhấc này đâu.


Như thế lại giảm thọ mất…


Tráng hán xụ mặt, nghiêm túc nói: “Vâng.”


Nhìn như thế, giống như nàng không lên kiệu thì vị vị tráng hán ca ca này này sẽ lấy mạng của nàng ngay.


Tay chân Hương Vũ mềm nhũn, mau tới kiệu.


Đây là lần đầu tiên trong đời nàng lên kiệu, gần như dùng cả tay và chân leo lên.


Sau khi ngồi xuống, nàng không kìm được mà quan sát chiếc kiệu này.


Trong kiệu vô cùng lộng lẫy, xem qua cũng không phải người bình thường có thể sử dụng, nhưng mà lại hơi đơn giản. Kiệu này không giống với kiệu trước kia tiểu thư dùng, bên trong đặt các loại nệm êm màn trướng, túi treo các loại.


Lúc nàng đang quan sát thì cổ kiệu bị nâng lên, Hương Vũ vội vàng nắm lấy tay người bên cạnh.


Cỗ kiệu di chuyển cũng xem như ổn định, không lắc, cho nên Hương Vũ cũng dễ thích ứng.


Nàng dựng thẳng lỗ tai, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, cảm giác phương hướng của cỗ kiệu này quẹo trái quẹo phải, nàng không rõ phương hướng.


Sau đó đến một chỗ, đã nghe tiếng người nói chuyện bên ngoài, giọng nói rất quen thuộc, chính là Vương Nhị Cẩu.


Hương Vũ lập tức hiểu rõ, đây là đi đến cửa chính, chiếc kiệu này muốn đưa nàng đi ra ngoài? :à lệnh của hầu gia sao?


Vương Nhị Cẩu cúi đầu khom lưng với tráng hán mặc đồ đen, cười xòa nói: “Mấy vị đại ca, mọi người chờ chút, ta đi mở cửa cho các vị.”


Tráng hán mặc đồ đen nghe thế chỉ khẽ gật đầu, không hề đáp lời.


Vương Nhị Cẩu vội vàng tự mình đi mở cửa, chiếc kiệu ra khỏi cửa lớn, đi ra ngoài đường còn nghe được âm thanh Vương Nhị Cẩu lấy lòng ở sau lưng.


Trong lòng Hương Vũ cảm thấy khó chịu, nàng không kìm được nhấc lên màn gắm trên chiếc kiệu, len lén nhìn ra bên ngoài.


Nhìn xuyên qua khe hẹp, nàng nhìn thấy Vương Nhị Cẩu vẫn đứng y nguyên trước bậc thang, khom người, vẻ mặt cung kính cười lấy lòng.


Buông màn gấm xuống, trong lòng nàng có cảm giác hơi kỳ lạ.


Trong phút chốc nàng nhớ tới, Vương Nhị Cẩu đã từng vui rạo rực nói chuyện với nàng, hôm nay hầu gia đi qua cửa, hắn lại đi theo làm tùy tùng hầu hạ. Thậm chí, hắn còn dùng giọng điệu hưng phấn mà nói: “Hôm nay ta được mở cửa cho hầu gia.”


Lúc trước nghe được, nàng cũng không cảm thấy gì, cũng sẽ mừng thay cho Vương Nhị Cẩu.


Nhưng mà hôm nay, Vương Nhị Cẩu lại cúi đầu khom lưng với mấy tráng hán đại ca, là bởi vì hắn nhận ra đây là chiếc kiệu của hầu gia. Nịnh bợ kiệu phu hầu gia chuyên dùng chính là nịnh bợ hầu gia, chuyện này cũng không có gì không đúng.


Ngày xưa cảm thấy chuyện này cũng không đáng gì, bây giờ nàng lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.


Nàng nhớ mình từng muốn gả cho Vương Nhị Cẩu thế nào, muốn làm chính thê của Vương Nhị Cẩu, lúc đó cảm thấy có thể gả cho Vương Nhị Cẩu thật tốt biết bao.


Nàng chỉ là một nha hoàn, từ nghèo khổ chịu đói đến khi vào phủ được ăn cơm no, chỉ nhìn thấy viện tử của tiểu thư và hầu phủ to lớn như thế, nàng vô thức chọn nam nhân cũng là Vương Nhị Cẩu, A Phúc, còn có Trần Trung trong chuồng ngựa kia.


Nàng cảm thấy như thế rất tốt, nghèo cũng được giàu cũng được, thời gian cứ như thế trôi qua.


Sau này hầu gia thích nàng, nàng cũng không cảm thấy gì cả. Nhiều nhất là vì thích trâm hoa, cảm thấy nàng có thể vơ vét được bạc từ chỗ hầu gia.


Nhưng mà bây giờ nàng đột nhiên ý thức được, ý thức được hầu gia và Vương Nhị Cẩu chênh lệch thế nào.


Vương Nhị Cẩu đứng trước cửa hầu phủ vẫn xoay người mỉm cười đưa mắt nhìn cổ kiệu này, Hương Vũ lại cảm thấy hoảng hốt.


Ngay trong lúc hoảng hốt này, cũng không biết qua bao lâu, cỗ kiệu dừng lại, có người mời nàng xuống kiệu.


Hương Vũ giật mình, cuối cùng vẫn bước xuống. Sau khi bước xuống, mới phát hiện đây là một viện lạc yên tĩnh, cũng không tính là quá lớn, lại thanh nhã sạch sẽ. Cách bố trí cửa kia, cửa sổ kia không phải người bình thường có thể làm được.


Lúc này có một vị phụ nhân tới dẫn Hương Vũ đi vào. Bà ấy dẫn nàng vào phòng tắm rửa, nói là để cho nàng tắm rửa sạch sẽ.


Trong lòng Hương Vũ căng thẳng, đột nhiên nàng ý thức được gì đó.


Nàng không lên tiếng, im lặng tắm rửa.


Lúc tắm rửa, đậu tắm[1] kia đều là thượng đẳng, tỏa mùi hương thoang thoảng, khi dùng trên người thì trơn nhẵn giống như mỡ, không phải loại ngày thường Hương Vũ sử dụng có thể so sánh được.


[1] Đậu tắm: là thuốc tán được dùng để tắm trong dân gian Trung Quốc cổ đại, lấy bột đậu trộn thêm dược phẩm mà chế thành.


Đợi sau khi tắm rửa xong, thay áo trong bằng lụa màu trắng sữa, lại phủ thêm ngoại bào bằng lụa mỏng. Hương Vũ đi theo phụ nhân kia vào cửa hành lang, dọc theo mười bậc thang trúc mà đi lên, cuối cùng đi đến trước cửa một gian phòng.


Phụ nhân kia cáo lui, chỉ để lại một mình Hương Vũ.


Hương Vũ đứng ở trước cửa, trái tim bỗng co rút lại.


Nàng sợ hãi, sợ mình như Bạch Giản nói, nằm ở trên giường bảy tám ngày sau không dậy nổi, nhưng nàng lại mong chờ.


Hai loại cảm xúc giao thoa với nhau, để nàng đi về phía trước cũng không xong. Nàng kinh ngạc đứng ở nơi đó không biết làm th61 nào cho phải.


Ngay vào lúc này, bên tai vang lên giọng nói của nam nhân: “Vào đi.”


Giọng nói lười biếng tùy ý.


Giọng nói hắn quanh quẩn bên tai, khiến mặt Hương Vũ nóng lên.


Nàng không dám tưởng tượng tiếp theo sẽ như thế nào, trong đầu rối bời, thậm chí nàng nhớ lại mình còn chưa thêu xong tranh chúc thọ và túi thơm. Nếu nàng bị hầu gia giày vò chết trên giường, có phải nàng sẽ không thể thêu xong?


“”Đầu lưỡi bị mèo cắn à?” Giọng nói nam nhân nhàn nhạt hỏi.


“Hầu gia, nô tỳ, nô tỳ sẽ vào ngay.” Hương Vũ nghiến răng, nắm chặt tay, dáng vẻ xem thường cái chết mà bước vào.


Cửa đẩy ra, nàng lại nhìn thấy trong phòng thanh nhã gọn gàng, giữa phòng bày một chiếc bàn vuông, phía trên đó bày những món ăn ngon.


Mà ở cửa sở bên cạnh bàn vuông, ánh nắng từ song cửa sổ gỗ lim chiếu vào, hầu gia uy nghiêm tuấn mỹ kia dát lên màu vàng chói mắt.


Lúc này, ngài ấy đang cầm một quyển sách nhàn tản đọc, ưu nhã cao quý, dường như từ bước họa bước ra.


Á…


Nàng nghĩ rằng nàng sẽ thấy hầu gia nằm trên giường chờ đợi nàng.


Trong phút chốc, nàng ngây ngốc nhìn hầu gia trước mắt, hơi mờ mịt, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng lại có cảm giác chờ mong.


Lúc nhìn kỹ, dường như mái tóc đen như mực thả trên đầu vai, làm mềm mại những góc cạnh uy nghiêm cương nghị lúc trước, nhìn qua đúng là tuấn mỹ vô song.


Nàng cũng không biết có một ngày nàng sẽ cảm thấy hầu gia tuấn mỹ, trước kia nàng vẫn cảm thấy hầu gia là hầu gia, người quản lý vận mệnh sống chết của nàng.


Nàng cất bước, đi vào, sau đó ngoan ngoãn đứng cạnh bàn, khẽ nói: “Hầu gia, nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa?”


Ngay lúc này, Hoắc Quân Thanh lại đứng dậy.


Hắn buông sách trong tay xuống, đứng dậy.


Vóc nguời của hắn vốn cao, lúc này đứng trong gian phòng trúc không quá lớn này thì lại có vẻ cao lớn hơn, cao lớn đến mức gần như che khuất ánh nắng từ bên ngoài song cửa sổ chiếu vào.


Trước mặt Hương Vũ trở nên mờ tối.


“Đây là chuẩn bị cho nàng.” Hoắc Quân Thanh vẩy áo báo, ngồi xuống, nhàn nhạt nói.


“Á, cho nô tỳ ạ?” Hương Vũ hơi kinh ngạc, không dám tin tưởng. Thì ra trước khi hầu hạ hầu gia còn có tiệc rượu có thể ăn?


“Sao, không thích à?” Hoắc Quân Thanh nhíu mày.


“Thích, thích!”


“Vậy còn không ngồi xuống?”


Nhưng mà bữa tiệc này đối với Hương Vũ mà nói nàng không dám nghĩ tới, huống chi đây còn là trước mặt hầu gia, nàng nào có phần ngồi.


Nàng hơi chần chờ mà nhìn hầu gia: “Nô tỳ, nô tỳ có thể ngồi xuống sao?”


Hoắc Quân Thanh: “Thế nào, còn muốn bản hầu ôm nàng?”


Hương Vũ đỏ mặt, vội vàng ngồi xuống.


Sau khi ngồi xuống thì nàng cầm lấy đũa, trước tiên là chia thức ăn cho Hoắc Quân Thanh.


Hoắc Quân Thanh nhìn nàng một cái, trái lại là chịu.


Sau khi hầu hạ hầu gia, Hương Vũ bắt đầu ăn thử vài miếng.


Trên bàn đầu là món ngon mỹ vị, so với thức ăn trước kia trong hậu viện còn ngon hơn nhiều, rất nhiều món Hương Vũ đều chưa từng thấy qua.


Hương Vũ ngồi một bên yên lặng nhấm nháp thức ăn, vừa thầm nghĩ, hầu gia muốn cho nàng ăn no trước rồi muốn thân thể của nàng sao?


Nàng nghe nói trước khi hành hình phạm nhân tử hình đều cho ăn một bữa ngon trước.


Nghỉ đến đây, nàng cũng không câu nệ nữa, thậm chí còn cảm thấy có lẽ đây là thứ nàng nên được trước khi bán mạng? Những món ăn này ăn cũng rất ngon, nàng ăn cái này, nếm thử cái kia, ăn đến say sưa ngon lành.


Chờ khi ăn no rồi, nàng mới thỏa mãn thở phào một cái. Lúc này nàng mới phát hiện hầu gia vốn không ăn, ngài ấy ngồi bên cạnh nhìn nàng, đôi mắt đen yên tĩnh trầm định mang theo vài phần dò xét.


Gương mặt nàng đỏ lên, tay cầm đũa hơi dừng lại: “Hầu, hầu gia, sao ngài không ăn?”


Hoắc Quân Thanh: “Ăn rất ngon sao?”


Hương Vũ: “Ăn rất ngon.”


Hoắc Quân Thanh: “Vậy nàng hầu hạ bản hầu ăn.”


Hương Vũ vội vàng gật đầu, sau đó đi đến chia thức ăn cho hầu gia, nhưng hầu gia lại không động đũa.


Hương Vũ lập tức hiểu rõ, ngài ấy muốn nàng đút ngài ấy ăn.


Nàng ngượng ngùng đến mức tai đỏ bừng, hơi thở trở nên gấp gáp, nhưng mà cuối cùng vẫn động đũa, tự tay đút cho hầu gia.


Hầu gia lại không ăn.


Hương Vũ im lặng một lúc, thu đũa lại, nhút nhát hỏi: “Hầu gia?”


Đột nhiên hầu gia lại nói: “Ăn no chưa?”


Hương Vũ khẽ gật đầu: “Ừm.”


Hầu gia: “Được, vậy chúng ta rời khỏi nơi này.”


Trong lòng Hương Vũ buồn bực, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì. Nàng chỉ cảm thấy tính tình của hầu gia thật mau thay đổi, nhưng mà vẫn đi theo hầu gia ra ngoài.


Khi bọn họ ra ngoài viện tử thì đã có một chiếc xe ngựa chuẩn bị xong dừng ở nơi đó, xung quanh là một đám nô bộc, tất cả đều cúi đầu, cung kính quỳ ở nơi đó.


Hương Vũ hơi không biết làm sao, bình thường mà nói khi tất cả mọi người quỳ xuống thì nàng cũng quỳ ở nơi đó.


Thân là một nha hoàn, nàng phản ứng theo bản năng, đầu gối nàng mềm nhũn.


Hầu gia lại cầm tay nàng: “Theo bản hầu lên xe.”


Hương Vũ đành phải không quỳ, nàng vô thức khẽ gật đầu, sau đó theo hầu gia lên xe.


Trước khi lên xe, lập tức cò người bưng đến băng ghế thêu đề Hương Vũ giẫm lên, đối phương cúi đầu cung kính có thừa, giống như Hương Vũ là thiên kim tiểu thư gì đó.


Hương Vũ chưa từng được người ta hầu hạ qua như thế, trong lòng nàng càng cảm thấy bất an, nhưng mà nàng vẫn đạp lên ghế kia chuẩn bị lên xe. Ai biết xe ngựa này với Hương Vũ mà nói vẫn hơi quá cao, sau khi nàng giẫm lên thì có hơi chênh vênh, đang muốn vịn lấy thanh tay cầm thì hầu gia đã đưa tay kéo nàng lên.


Tay hầu gia rất có lực, nàng chỉ cảm thấy mình bị hầu gia nhấc lên xe.


Lên trên xe, nàng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì đã bị hầu gia ôm vào trong ngực.


Đợi khi nàng ý thức được thì nàng đã ngồi lên đùi hầu gia.


Như thế thật không có quy củ, Hương Vũ vô thức giãy dụa, nhưng sau đó ngẫm lại, nàng hiểu ra. Nàng quyết định duỗi tay ra, cánh tay mềm mại ôm lấy eo của hầu gia.


Cánh lớp cẩm bào tinh xảo hoa lệ kia, Hương Vũ cảm giác được chiếc eo mạnh mẽ rắn chắc của hầu gia, nhìn qua rất có lực.


Trong đầu nàng lại suy nghĩ lung tung, nhớ đến lời Bạch Giản nói, bảy tám ngày không xuống giường được.


Lúc này, đột nhiên nàng cảm thấy thân thể hầu gia cứng đờ, sau đó nghe được giọng nói lạnh lùng của hầu gia: “Buông ra.”


Giọng nói này thật sự vô cùng dọa người, Hương Vũ kinh hãi, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vội vàng buông ra.


Hầu gia thật hung dữ.


Sau khi Hương Vũ buông hầu gia ra, nhìn gương mặt hầu gia trầm như nước, lập tức nàng không được tự nhiên. Hầu gia tức giận, nàng không nên ngồi lên đùi hầu gia.


Nàng liên tục vội vã muốn leo xuống.


Ai ngờ lúc này hầu gia lại ôm nàng lại.


Bàn tay có lực của hầu gia ôm lấy eo nhỏ của nàng.


Hương Vũ vô thức giãy dụa. bàn tay hầu gia giống như cá rời khỏi nước.


Hoắc Quân Thanh ôm vuốt vèo eo mềm mại tinh tế trắng mịn trong ngực kia, sắc mặt khó coi: “Không được phép cử động.”


Hắn cũng không muốn thân thể nàng nhanh như thế, nhưng mà bây giờ nàng lại dựa vào người hắn lắc eo nhỏ, tư thế này thật sự là làm cho người ta phải suy nghĩ nhiều.


Hương Vũ đành phải ngồi yên, ngồi yên thì nàng lại vừa vô tội vừa oan ức. Rõ ràng một giây trước ngài ấy còn ôm nàng, bỗng nhiên một giây sau lại giận tái mặt. Tính cách của hầu gia thật khó lường, vô cùng dọa người.


Quan trọng là nàng đã làm sai chuyện gì sao?


Hay là nói… Nàng không thể ôm eo ngài ấy?


Bởi vì nàng chỉ là một nha hoàn, không thể ôm eo của hầu gia tôn quý sao?


Nhưng mà… Chẳng lẽ ở trên giường làm chuyện đó không cần ôm sao?


Hương Vũ khó hiểu, nàng hơi hối hận khi trước đó tìm Bạch Giản cô nương hỏi mà lại không hỏi rõ ràng.


Có lẽ hầu gia đặc biệt đam mê cấm kỵ vài thứ, nàng vẫn nên hỏi nhiều hơn!


“Tới đây.” Hoắc Quân Thanh đưa tay ra.


“Vâng.” Hương Vũ ngoan ngoãn đứng lên, ngang nhiên xông qua, nhưng lần này lại không hề dám đụng đến eo của hầu gia.


Eo hầu gia chính là mông lão hổ, không thể chạm vào.


Hầu gia cũng không nói tiếp nữa, chỉ nắm vuốt cổ tay nàng.


Xe ngựa vẫn tiếp tục chạy, dựa theo tiếng xe ngựa lộc cộc, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim gọi líu ríu, còn có tiếng ve kêu bên tai không dứt.


Mí mắt của Hương Vũ giật giật, nhịn không được nhìn về phía ngoài cửa sổ, đây là tới nơi nào rồi? Dường như bên ngoài có một mảnh lục sắc xanh um tươi tốt.


Nàng lặng lẽ giương mắt nhìn về phía hầu gia, từ góc độ của nàng chỉ có thể thấy chiếc cằm mạnh mẽ của hầu gia.


Vành môi ngài ấy hơi nhếch lên, giống như nhìn không vui cho lắm.


Nàng đặc tội hầu gia, chọc giận hầu gia, nhưng rốt cuộc xảy ra chuyện gì nàng vẫn không hiểu.


Như thế nàng đành phải nhịn xuống sự tò mò.


Ai biết ngay lúc này, đột nhiên hầu gia nói: “Biết nơi này là nơi nào không?”


Hương Vũ vội nói: “Nô tỳ không biết.”


Hầu gia: “Ngoài thành.”


đôi mắt của Hương Vũ lập tức sáng lên, ngoài thành đó.


Mặc dù nàng làm nha hoàn của tiểu thư, nàng đã từng ra khỏi thành, nhưng cả năm cũng chỉ có một hai lần được theo tiểu thư hầu hạ, đối với nàng mà nói, ra ngoài thành là việc mới mẻ lại hiếm có.


Nhưng mà nàng lại dè dặt nhìn thoáng qua hầu gia lần nữa, không dám tỏ vẻ thích thú.


Hầu gia hỉ nộ vô thường, không biết trong lòng ngài ấy đang nghĩ gì, nàng thật sự không dám.


Hầu gia: “Đầu lưỡi bị mèo cắn sao?”


Hương Vũ vội vàng lắc đầu: “Không có.”


Hầu gia: “Vậy sao không nói lời nào?”


Hương Vũ cúi thấp đầu, khẽ nói: “Nô tỳ sợ chọc hầu gia không vui.”


Hầu gia: “Bản hầu không vui khi nào?”


Không có sao…?


Hương Vũ cắn môi, nàng cảm thấy hầu gia không nói đạo lý.


Nhưng ngài ấy là hầu gia, ngài ấy là lớn nhất, nàng cũng không thể nói cái gì.


Hầu gia lại nhíu mày nâng cằm nàng lên: “Nói, sao bản hầu không vui?”


Đôi mắt sâu thẳm khóa nàng lại, ép hỏi nàng, không cho nàng im lặng/


Hương Vũ muốn khóc, nàng đành phải nói:: “Không phải mới vừa rồi hầu gia tức giận sao?”


Hầu gia: “Bản hầu không có.”


Hương Vũ: “… Được, hầu gia không tức giận, là nô tỳ sai.”


Hầu gia nhìn nàng một phen, lúc này mới dời ánh mắt đi chỗ khác.


Hương Vũ ngoan ngoãn ngồi ở nơi đó không kêu một tiếng, hầu gia cũng không nói chuyện. Trong phút chốc, bầu không khí bên trong xe ngựa có hơi ngột ngạt.


Nhưng vào ngay lúc này, đột nhiên xe ngựa kia đụng vào gì đó, bỗng dưng dừng lại.


Hương Vũ không hề đề phòng chuyện này, thân thể nghiêng một cái, suýt nữa ngã.


Nhưng vào lúc này, cánh tay mạnh mẽ của hầu gia lại ôm lấy thân thể Hương Vũ, sau đó ôm nàng ở trong ngực mình.


Vòng tay ôm ấp rắn chắc mạnh mẽ, lại có mùi hương quen thuộc khiến nàng an tâm. Khuôn mặt nhỏ của Hương Vũ bị ép dán chặt lấy lồng ngực của hầu gia, có thể nghe được tiếng tim đập của hầu gia, bình tĩnh mạnh mẽ, đập thình thịch.


Hương Vũ cảm giác miệng đắng lưỡi khô, có một sự khát vọng khó hiểu, lại có cảm giác yên tâm.


“Sao không ôm bản hầu nữa?” Lúc này hầu gia cúi đầu, gần như là hỏi bên tai nàng.


“Nô tỳ không dám.” Hương Vũ liếm liếm môi, khẽ nói.


Vừa rồi nàng ôm ngài ấy, ngài ấy tức giận như thế, bây giờ nàng sao dám.


Cũng không biết khi nào đột nhiên ngài ấy sẽ giận tái mặt.


“Vì sao không dám?” Hắn hỏi như thế.


Hương Vũ khẽ lí nhí nói: “Nô tỳ sợ…”


Hầu gia lại nói: “Nàng xem bản hầu là lão hổ sao?”


Hương Vũ không thể nói lời này được, ngài ấy là hầu gia, nói cũng là ngài ấy nói, nàng có thể làm sao chứ?


Nàng khẽ cắn môi, cuối cùng nói: “Vậy, vậy vừa rồi sao hầu gia không cho nô tỳ đụng vào…”


Câu hỏi này quá mức to gan, cũng không phải là một người có thân phận nha hoàn như nàng có thể hỏi, nhưng lại bị hầu gia ép, cuối cùng nàng vẫn hỏi.


Hầu gia trầm mặt, nhếch môi, mày kiếm nhướng lên có vẻ nghiêm túc. Hắn cúi đầu nhìn qua Hương Vũ, nhìn như có lời muốn nói.


Tim của Hương Vũ đập rộn lên, nàng cảm thấy dường như hầu gia muốn nói một chuyện rất nghiêm túc, rất quan trọng vậy.


Nàng mở to hai mắt lắng nghe.


Hầu gia nhếch môi, hơi thở nóng bỏng, trầm mặc mà nhìn Hương Vũ.


Trái tim của Hương Vũ cũng treo cao lên, hầu gia… Muốn nói bí mật gì với nàng sao? Hay là có đại sự gì quan trọng?


Trong khoảnh khắc, nàng nhớ đến lời lão ma ma nói trong giấc mộng kia, bà ấy nói nha hoàn không thể biết quá nhiều, biết quá nhiều sống không thọ. Nàng, có phải nàng không nên nghe?


Đang nghĩ ngợi, rốt cuộc nàng lại nghe hầu gia nói.


“Nàng cho rằng bản hầu không biết nhột sao?”


Chương 38: Làm


Hương Vũ vốn dĩ sợ hãi hầu gia.


Nàng tưởng rằng có thể dịu dàng ôm hầu gia nói vài lời ngon ý ngọt riêng tư, như thế thì hầu gia sẽ không tức giận nàng nữa.


Đây là điều duy nhất nàng có thể nghĩ đến.


Nhưng mà nàng không nghĩ tới, nàng ôm eo hầu gia, vậy mà gương mặt của hầu gia trở nên lạnh lùng, còn ra lệnh nàng buông ra.


Điều này khiến nàng bị hù dọa, lập túc rụt người lại. Nàng bắt đầu ý thức được hầu gia chính là hầu gia, đừng nghĩ rằng đó là người nàng có thể dễ dàng dỗ dành.


Hầu gia hỉ nộ vô thường, hầu gia sâu hiểm khó dò, hầu gia chính là hầu gia, không phải một tiểu nha hoàn như nàng có thể dỗ dành được.


Nhưng mà nàng hoàn toàn không nghĩ tới, vậy mà hầu gia lại nói như thế.


Hầu gia… Sợ nhột?


Bởi vì quá kinh ngạc, nên đôi môi mọng nước của nàng hơi mở ra, cứ như thế không thể nào hiểu được mà nhìn hầu gia.


Thì ra hầu gia cũng là người. hầu gia cũng sẽ sợ nhột?


Lúc này, vẻ mặt của hầu gia lại càng trở nên lạnh lẽo, sắc mặt cũng trầm xuống, trong mắt càng hiện ra vẻ không vui: “Tiểu nha đầu,nàng có vẻ mặt gì đó?”


Hương Vũ giật mình, vội vàng tỏ vẻ bình tĩnh như không có việc gì, chớp mắt mấy cái: “Không, không có gì… Nô tỳ chỉ thấy hầu gia thật anh tuấn thôi.”


Hoắc Quân Thanh hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: “A dua nịnh hót.”


Hương Vũ chép môi, dịu dàng nói: “Hầu gia thật sự rất anh tuấn á…”


Hoắc Quân Thanh nhìn sang, chỉ thấy bờ môi đỏ bừng của tiểu cô nương hơi mỏng, chữ “Á” nàng nói cuối cùng lại nâng lên, có cảm giác không nói nên lời.


“Nhìn rất anh tuấn sao?”


“Thật sự rất anh tuấn!”


“Bản hầu muốn nghe tỉ mỉ.”


Trong lòng Hương Vũ hơi dừng lại, nàng cảm thấy giống như mình đào một cái hố không hề nhỏ.


Nhưng mà nếu như đã thọc tổ ong này thì nàng đành phải cố gắng, nàng cố nhớ đến lúc trước khi hầu hạ tiểu thư đọc sách, trong sách nhắc đến những dáng vẻ đẹp mắt kia thế nào. Thế là sau khi nàng nghĩ nát óc, cuối cùng nàng cũng nói: “Hầu gia khí vũ hiên ngang, có tư chất ngọc thụ lâm phong, có dáng vẻ khí phách. Đôi mắt của hầu gia như sao sáng, mày kiếm nhập tấn, nam tử trong thiên hạ có mấy ai có khí thế mạnh mẽ, phong thái cao nhã như hầu gia. Lại có mấy người có thể anh tuấn, tuấn mỹ có thể so với Phan An như hầu gia chứ?”


Đầu lông mày của Hoắc Quân Thanh khẽ nhúc nhích: “Ngậm miệng.”


Hương Vũ lập tức nhu thuận im miệng: “Rõ!”


Hoắc Quân Thanh: “Sau này không được phép nói hươu nói vượn.”


Hương Vũ: “Vâng! Nô tỳ sẽ không dám nữa!”


Hoắc Quân Thanh: “Ngoan ngoãn ngồi đi.”


Vì thế Hương Vũ ngồi xuống lần nữa, lần này là ngồi cạnh hầu gia, nhưng mà so với sự nơm nớp lo sợ ban đầu thì nàng thả lỏng hơn nhiều, cũng bắt đầu động chút tâm tư.


Vậy mà hầu gia cũng sợ nhột đó!


Nàng nghĩ là người có thân phận quý giá như hầu gia cùng với những nô tỳ như các nàng hoàn toàn khác biệt, thì ra hầu gia cũng giống như các nàng vậy.


Vậy mà lại sợ nhột…


Hương Vũ càng nghĩ đến việc này càng không nhịn được cười, cuối cùng lại nhếch môi suýt chút nữa bật cười.


“Cười cái gì?” Đột nhiên Hoắc Quân Thanh nói.


“Không có cười gì cả…” Hương Vũ cười, lại liều mạng nhịn xuống: “Hầu gia sợ nhột thế ạ?”


“Không phải bản hầu sợ nhột.” Hoắc Quân Thanh lạnh nhạt nói: “Là tư thế nàng ôm không đúng.”


“Thật sao?” Trong mắt Hương Vũ tràn đầy vẻ nghịch ngợm, giọng nói nàng dịu dàng, hơi chu môi mà năn nỉ nói: “Hầu gia, để nô tỷ ôm lại có được hay không, lần này chắc chắn sẽ không ôm sai.”


“Không được.” Hoắc Quân Thanh quả quyết cự tuyệt.


Nhưng mà hắn không nghĩ tới tiểu nha hoàn này lại to gan như thế.


Vậy mà Hương Vũ lại nhào thẳng tới, giống như một con chó nhỏ nhào vào ngực hầu gia, sau đó ôm chặt eo hầu gia, ôm chặt không buông.


Hoắc Quân Thanh đẩy nàng ra, nàng lại vội vàng tựa gương mặt nhỏ vào lồng ngực hầu gia: “Hầu gia, đừng đẩy nô tỳ ra, nô tỳ muốn ôm hầu gia.”


Giọng nói trong veo dịu dàng, giống như rời khỏi hầu gia nàng sẽ mất mạng vậy.


Hoắc Quân Thanh chỉ cần dùng một đầu ngón tay là có thể đẩy nàng ra, nhưng mà bây giờ không đẩy được.


Hắn cúi đầu nhìn tiểu nha hoàn này.


Tiểu nha hoàn giống như một con mèo con ngoan ngoãn, nàng dùng khuôn mặt nhỏ dán trên lồng ngực hắn sau đó khẽ cọ.


Đột nhiên trong lồng ngực Hoắc Quân Thanh nổi lên ngọn lửa, hắn khóa nàng lại: “Đây là cố ý quyến…”


Ai biết lời này còn chưa nói xong thì cánh tay của tiểu nha hoàn đã đụng vào một chỗ.


Sắc mặt Hoắc Quân Thanh đột nhiên thay đổi.


Thật ra Hương Vũ cố ý.


Nàng vừa ôm hầu gia, vừa lặng lẽ dò xét xung quanh, rốt cuộc tìm được một chỗ. Nàng cảm giác được cả người hầu gia cứng đờ, thầm nghĩ phải chăng đúng rồi?


Ngay lập tức nàng lại có ý đồ xấu, dùng đầu ngón tay khẽ cào nơi đó cách cẩm bào.


Cuối cùng Hoắc Quân Thanh không chịu nổi nữa, bỗng nhiên hắn đẩy nàng ra, sau đó xoay người sang chỗ khác, mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.


Hương Vũ đáng thương vốn như một con mèo vịn nam nhân khỏe mạnh kia, đột nhiên nàng lại bị đẩy ngã ra một bên, suýt nữa ngã xuống đất.


Nhưng mà may mà lần này nàng không hề sợ hãi, nàng xem trò vui không ngại chuyện khác, thậm chí còn thử thăm dò kêu lên: “Hầu gia, hầu gia?”


Nhưng mà hầu gia vốn không nhìn nàng, hầu gia đang nhìn ngoài cửa sổ xe, thân thể cứng đờ ngồi đó, hai bả vai và phía dưới còn run run.


Sau khi Hương Vũ khó hiểu thì lại giật mình, sau khi giật mình thì phì một tiếng không nhịn được cười.


“Tiểu nha đầu, nếu nàng dám cười thì có tin bản hầu sẽ lập tức ném nàng ra ngoài?” Giọng nói của Hoắc Quân Thanh như nghiến răng mà nói.


“Nô tỳ không cười, nô tỳ không cười!” Hương Vũ vội vàng che kín miệng mình, che chặt.


Qua một lúc sau, cuối cùng Hoắc Quân Thanh cũng thở sâu, quay người trở lại.


Lúc quay người trở lại sắc mặt Hoắc Quân Thanh lạnh lùng, quai hàm căng cứng, không nói một tiếng, nhìn qua có vẻ lạnh lùng xa cách.


Nhưng mà Hương Vũ không sợ như thế nữa.


Trước kia, nàng luôn cảm thấy hầu gia cao cao tại thượng, ngài ấy không phải nam nhân, không phải nữ nhân, thậm chí ngài ấy không phải là người. Ngài ấy chính là hầu gia, hầu gia nắm trong tay vận mệnh của tất cả mọi người.


Nhưng mà bây giờ đột nhiên nàng cảm thấy hầu gia là một người có máu có thịt.


Nàng mím môi, nghiêng đầu nhìn Hoắc Quân Thanh cười.


Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt lườm nàng một chút.


Hương Vũ khẽ ho một tiếng, vội vàng tỏ ra nghiêm túc.


Nhưng mà trong lòng nàng vẫn không nhịn được cười.


Hầu gia… Vẫn rất thú vị.


***


Xe ngựa dừng lại trước một trang viện.


Hương Vũ vừa nhìn thấy trang viện kia, trái tim đều muốn bay lên, thích đến hai mắt tỏa sáng: “Hầu gia, đây không phải là trang viện ở ngoại thành có mẫu đơn sao?”


Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh lạnh: “Không thì còn có thể là nơi nào?”


Hương Vũ nghe thế, ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng, nhưng mà giữa lông mày vẫn toát lên ý cười.


Nàng thích nơi này.


Hầu gia có hơn phân nửa đất đai ở Định Viễn phủ, đương nhiên ở ngoại thành cũng có vài trang viện. Những năm qua, có vài ngày tiểu thư sẽ ra ngoài trang viện ở ngoại thành nghỉ mát mấy ngày, đương nhiên Hương Vũ cũng sẽ đi theo, nàng cũng quen thuộc trang viện mà tiểu thư thường đi.


Trong những trang viện đó, Hương Vũ thích nhất là chỗ này, chỉ vì trong trang viện trồng các loài hoa đến những loài hoa quý, thiên hình vạn trạng thật sự là xinh đẹp chọc người.


Trong phút chốc, hầu gia dẫn theo Hương Vũ xuống xe ngựa, vừa xuống xe ngựa thì có nô bộc mặc quần áo chỉnh tề đến nghênh đón.


Hương Vũ vốn dị còn hơi thẹn thùng, dù sao những năm qua nàng đều đi theo tiểu thư đến, chỉ là một nha hoàn mà thôi.


Mà bây giờ nàng đi theo bên cạnh hầu gia, thân phận này không rõ ràng, không nói rõ được, nàng luôn cảm thấy khó chịu.


Nhưng mà ai biết nàng vốn chỉ suy nghĩ nhiều thôi.


Số lượng nô bộc đến đây nghênh đón hầu gia lớn hơn rất nhiều số nô bộc nghênh đón tiểu thư, nhưng mà những người đó lại cực kỳ quy củ, cúi đầu cung cung kính kính, không hề bởi vì sự xuất hiện của Hương Vũ là lộ vẻ kỳ quái.


Hương Vũ nhìn thấy như thế thì lập tức hiểu rõ. Thứ nhất, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, chưa chắc người ta biết được nàng hầu hạ tiểu thư. Thứ hai, thật ra những người này được huấn luyện rất nghiêm chỉnh, đừng nói chỉ nhìn thấy một nha hoàn, dù cho nhìn thấy một trăm nha hoàn thì người ta cũng sẽ không nhíu mày một cái.


Trong phút chốc, Hương Vũ an phận cúi đầu, nhu thuận đi theo bên cạnh hầu gia vào trang viện, sau khi đi vào lại ngồi kiệu mềm.


Lần này kiệu mềm do hai người khiêng, nhưng mà ngồi vẫn thoải mái như thế. Hương Vũ ngồi trên đó, nhịn không được nhìn từ kiệu ra ngoài trang viện.


Lúc này là tháng bảy cũng là lúc trăm hoa đua nở. Trong vườn trăm hoa khoe sắc năm màu rực rỡ, lại có cầu nhỏ nước chảy lịch sự tao nhã tinh xảo, phong cảnh tự nhiên đẹp không sao tả xiết, nhìn thấy trong lòng vui vẻ.


Thật ra mấy năm nay nàng cũng đã nhìn thấy qua quang cảnh này rồi, nhưng những năm qua đều là tiểu thư ngồi kiệu mềm, nàng và mấy nha hoàn tỷ tỷ vui vẻ ở phía sau, đi đến mu bàn chân đau đớn, sao còn có tâm trạng thưởng thức phong cảnh.


Bây giờ ngồi kiệu nhìn xem xung quanh, ung dung tự tại, tâm trạng khác biệt rất lớn.


Ngồi kiệu mềm đi đến một viện, đã thấy viện này tạo thành từ trúc xanh, lịch sự mà tươi mát, kiểu dáng độc đáo, nhìn qua cũng khiến cho người khác ngóng trông.


Hương Vũ nhìn thấy viện này trái lại hiểu rõ, trúc lâu này khá lớn, một nửa là chỗ ở, một nửa khác là tàng thư lâu, nghe nói trong lâu có rất nhiều thư tịch, rất nổi tiếng ở thành Định Viện. Sau này nàng đi theo tiểu thư qua Sở phủ, thỉnh thoảng khi cô gia Sở Đàm Vân mài mực sẽ nhắc đến trúc lâu này của hầu gia. Nhưng mà trong lời nói lại có vẻ úp mở, cảm thấy hắn làm con rể hầu gia vậy mà không có cơ hội thường xuyên bước vào trúc lâu kia.


Hương Vũ nghĩ tới những điều này lại lén nhìn hầu gia ở bên cạnh, đã thấy hầu gia cũng đã xuống kiệu mềm. Lúc này, gió nhẹ thổi vạt áo ngài ấy bay lên, thân thể ngài thẳng tắp thanh nhã như cây tùng trong vườn.


Bất giác, tim của Hương Vũ đập thình thịch, nàng tò mò vì sao hầu gia lại dẫn nàng tới đây, rốt cuộc hầu gia có muốn thân thể nàng không?


Vừa nghĩ tới hầu gia muốn thân thể nàng, hai má Hương Vũ đỏ lên, thân thể lại hơi mềm nhũn.


Vòng tay vàng cũng cho rồi, trâm hoa thượng đẳng cũng thưởng rồi, đồ ăn ngon cũng ăn rồi, ngay cả kiệu xe ngựa của đã ngồi qua, hầu gia vội vàng muốn thân thể nàng à!


Nếu không muốn thân thể nàng, nàng cũng thấy áy náy không yên tâm.


Ai ngờ nàng còn chưa kịp hỏi, hầu gia đã sai người đưa nàng vào, để nàng “Nghỉ ngơi thêm”, sau đó ngài ấy đi lên lầu.


Hương Vũ chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái, xác định mình không nhìn lầm.


Hầu gia đi rồi, chỉ để lại mình nàng ở chỗ này.


Hương Vũ không biết trong lòng mình có cảm giác gì, tiếc nuối hay mất mác?


Rõ ràng thoát được một kiếp nàng nên vui vẻ chứ, nhưng vậy mà nàng lại khó chịu?


Cũng may lúc này có vú già trong trang viện đi đến dẫn nàng vào phòng, lại nói cho nàng nơi tắm rửa này nọ, để nàng nghỉ tạm sau đó sẽ dùng cơm.


Lúc dùng cơm, Hương Vũ mới phát hiện bây giờ sắc trời không còn sớm nữa, nàng lại hơi đói bụng, trước đó ăn những món kia đi đường một hồi đã không còn lại gì.


Lần này hầu gia không ở bên cạnh, nàng cũng không khách sáo nữa, lập tức ăn như gió cuốn.


Đồ ăn trong trang viện đều là rau xanh và trái cây tươi rói, đương nhiên hương vị tuyệt vời, Hương Vũ ăn đến miệng đầy hương.


Sau khi nếm thử thì vú gì đi xuống, nàng vội vàng nhìn gương chỉnh lại tóc tai.


Chắc là buổi tối hầu gia sẽ tới, sau đó mây đen gió lớn, hầu gia sẽ đưa nàng lên giường làm một hồi?


Nhưng mà không biết nếu như bảy tám ngày sau nàng không xuống giường được thì phải làm sao? Hầu gia sẽ cho người ở đây hầu hạ nàng sao?


Nếu như bảy tám ngày không thể quay về, nàng sẽ nhớ tiểu tỷ muội trong phủ.


Trong phút chốc lại nhớ đến tiểu thư, nàng thở dài, nếu như tiểu thư biết e là sẽ tức chết mất.


Ngay lúc nàng đang miên man suy nghĩ thì sắc trời cũng đã không còn sớm, nàng cũng đã bắt đầu buồn ngủ.


Nhưng mà hầu gia vẫn chưa đến…


Hương Vũ hơi không chịu được.


Rốt cuộc có muốn hay không, hầu gia hãy thẳng thắn đi chứ?


Nàng cũng đã tắm rửa sạch chờ bảy tám ngày sau không xuống giường được, vậy mà ngài ấy lại không có động tĩnh gì?


Nếu không phải Bạch Giản tỷ tỷ nói hầu gia rất lợi hại có thể khiến cho người khác bảy tám ngày không xuống giường được, nàng sẽ nghĩ là phương diện kia của hầu gia không ổn.


Nàng suy nghĩ, cuối cùng vẫn là bất an.


Hầu gia cho nàng đồ trang sức, cho nàng ăn ngon, để cho nàng ngồi kiệu, những thứ này không phải nha hoàn có tư cách hưởng thụ.


Nàng đã hưởng thụ thì phải thật sự làm một nha hoàn thông phòng, nàng không thể nằm ở bên cạnh thong dong tự tại được.


Hương Vũ nắm chặt tay, hạ quyết tâm.


Lúc này hầu gia đang ở trúc lâu phía trên đúng không?


Nàng… Có nên chủ động tìm hầu gia không?


Hương Vũ đã quyết tâm quyết định như thế, nên bằng bất cứ giá nào nàng cũng phải thử một chút.


Bây giờ nàng đang thêu tranh chúc thọ cho tiểu thư, nàng muốn thêu xong ngay.


Sau khi thêu xong thì nàng có thể đi hầu hạ bên cạnh hầu gia rồi?


Trong lòng nàng run sợ nhưng vẫn có chút chờ mong.


Hương Vũ đứng lên lặng lẽ mặc y phục vào, lúc siết đai lưng nàng càng cố ý buộc chặt khiến cho vòng eo mảnh khảnh kia càng trở nên nổi bật, chính nàng nhìn cũng thấy thích.


Hầu gia đối với nàng rất tốt, nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, không thể báo đáp, thứ có thể dùng lấy lòng ngài ấy chỉ có thân thể này.


Dù cho bảy tám ngày không xuống giường được thì cũng là gì chứ, chỉ cần có thể vượt qua nhặt được một mạng là nàng đã qua ải rồi.


Huống chi khi nàng trở thành người của hầu gia thì thân phận địa vị sẽ khác biệt.


Hương Vũ đứng lên lặng lẽ đẩy cửa ra, cửa trúc phát ra tiếng kít một tiếng, nàng vốn cho rằng sẽ kinh động đến nha hoàn nô bộc bên người, nhưng mà ai biết cũng không thấy bóng dáng ai cả.


Điều này khiến cho Hương Vũ to gan hơn một chút, sau khi nàng đóng cửa lại thì đi lên lầu.


lúc này trăng sáng sao thưa, trong bụi cỏ bên cạnh trúc lâu vang lên tiếng dế kêu to trầm thấp, thỉnh thoảng nơi nuôi chó cánh trang viện không xa sẽ vang lên tiếng gâu gâu gâu,


Đêm ngoại ô vừa yên tĩnh lại ồn ào, điều này khiến cho Hương Vũ càng cẩn thận hơn.


Nàng mang giày thêu cẩn thận giẫm lên bậc thang làm bằng trúc, tim đập thình thịch từng cái, thậm chí nàng cảm giác tim gần như nhảy tới cổ họng.


Gió mát hiu hiu thổi qua, nàng còn cảm thấy lạnh.


Đừng thấy bây giờ là mùa hè, nhưng ở ngoại ô không thể so với trong thành được, bên này gió lớn thổi qua, nàng ăn mặc mỏng manh, sau lưng lạnh xuyên tim.


Trong lòng của Hương Vũ ít nhiều gì cũng có chút khổ tâm, thầm nghĩ mặc dù nàng dụ dỗ hầu gia nhưng mà cũng muốn đoan chính thực hiện chức trách của nha hoàn thông phòng, sao bây giờ trông giống kẻ trộm thế này.


Nhưng mà đã ra ngoài rồi, nàng cũng không có đường lui nữa, chỉ có thể kiên trì đi tiếp.


Thật vất vả mới đi đến trên trúc lâu, đã thấy màn che trong trúc lâu khẽ rủ xuống, mà dường như bên trong còn lộ ra ánh sáng, xem ra hầu gia còn chưa ngủ.


Trong lòng của nàng vui mừng, nàng nghĩ có lẽ nên tìm một lý do, đến lúc đó trà trộn đi vào, sau đó bổ nhào qua ôm lấy hầu gia, có lẽ mọi chuyện sẽ xong.


Nhưng đáng tiếc vậy mà nàng không mang theo đĩa nước trà hay trái cây để làm cớ.


Nàng đang lo lắng, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong, lại giống như có giọng nói của nữ nhân.


Hương Vũ nghe vậy, bỗng dưng trái tim lạnh buốt.


Lý do hầu gia không gọi nàng vào hầu hạ là bởi vì đã tìm nữ nhân khác? Là Bạch Giản, Chu Y hay là người trong trang viện?


Trong lòng Hương Vũ đau đớn, tay giấu dưới tay áo nắm chặt thành đấm. Nàng đứng trong gió hè, trong phút chốc không biết nàng nên đi xuống hay là đứng chờ một lúc.


Đang lúc bối rối thì thấy cửa trúc mở ra.


Hương Vũ lập tức hoảng hốt, vội vàng muốn né tránh nhưng không có nơi nào để trốn cả.


Cửa trúc mở ra có hai hai nữ tử mặc trang phục màu lam sậm bước ra, nhìn tư thế có vẻ hiên ngang. Sau khi hai người nọ ra ngoài thì dường như không thấy được Hương Vũ, mắt nhìn thẳng rời đi.


Hương Vũ cứng đờ đứng ở nơi đó, lại không biết phải làm thế nào.


Vận mệnh nàng không tốt như thế, nàng đích thân ra ngoài muốn hầu hạ quyến rũ hầu gia, lại rơi vào kết quả kỳ quái xấu hổ như thế.


Nàng đang đứng ở nơi đó không biết phải làm sao, đã nghe thấy trong phòng trúc vang lên giọng nói: “Vào đi.”


Hương Vũ hít sâu, vội vàng cúi đầu đi vào.


Sau khi đi vào, nàng cũng không dám nhìn khắp nơi, đi vào dập đầu nhu thuận mà nói: “Hầu gia, buổi tối nô tỳ không ngủ được, nhớ đến hầu gia nên muốn xem hầu gia ngủ chưa. Nhưng không nghĩ đến lại thấy hai vị tỷ tỷ hầu hạ hầu gia, là nô tỳ lỗ mãng rồi, xin hầu gia thứ tội.”


Lúc đầu, Hoắc Quân Thanh chỉ nhìn xem phong thư vừa nhận được, đây là mật thư thiên tử tự tay viết từ thành Yến Kinh gửi tới, nghe thấy lời này thì ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi phong thư này, chỉ lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi.”


Hương Vũ khúm núm: “Vâng.”


Sau khi đứng lên, nàng cũng không dám động đậy, chỉ đứng nơi đó ủ rũ cúi đầu, nàng tự biết mình đuối lý.


Sau khi đứng như thế, nàng len lén nhìn về phía hầu gia, lại thấy hầu gia hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào phong thư.


Dưới ánh nến, chiếc mũi của hầu gia thẳng tắp thon dài cao quý, đôi lông mày hất lên dường như muốn vỗ cánh mà bay, môi mỏng nhếch lên khiến cho ngài ấy có thêm vẻ yên tĩnh và trầm ổn. Ngài ấy mặc áo bào rộng màu xanh nhạt ngồi ở đó, dung nhan tuấn mỹ, uy nghiêm trầm tĩnh.


Hầu gia hay mặc y phục màu đen hoặc tím, hiếm khi mặc màu xanh nhạt thế này. Hầu gia thế này có vẻ thật dễ nhìn, hoàn mỹ giống như trong giấc mộng xuất thần.


Lúc nàng nhìn qua, không biết vì do ánh nến hay do nàng nhìn lầm, vậy mà nàng cảm thấy đôi mắt đen như mực của hầu gia lại đen đến phát xanh, xanh đến cao quý mà dụ hoặc, khiến cho người ta không dời mắt nổi.


Hết lần này tới lần khác, lúc này hầu gia lại nâng mắt lên.


Hương Vũ vội vàng muốn dời mắt đi nhưng lại không còn kịp, lại bị hầu gia bắt gặp.


“Nói đi, đi lên làm gì?” Giọng nói của hầu gia lạnh lẽo nhàn nhạt, giống như trời cao ngồi phía trên quan sát chúng sinh.


“Nô tỳ nói, nô tỳ nhớ hầu gia…”


“Thật sao?” Giọng nói của hầu gia càng lúc càng lạnh lẽo đến mức khiến cho Hương Vũ run lẩy bẩy.


Đột nhiên nàng ý thức được mọi chuyện có hơi không đúng.


Trước đó hầu gia không phải như thế, dường như hầu gia hiểu lầm nàng điều gì đó? Là vì nàng lén chạy tới sao? Nhưng nàng không phải cố ý, nàng cũng không nghĩ tới thế mà hầu gia lại tìm hai vị tỷ tỷ xinh đẹp đến hầu hạ.


“Vâng.” Hương Vũ thực sự bị hù dọa, hầu gia chính là hầu gia, dù cho ngài ấy sợ nhột thì ngài ấy vẫn là hầu gia, vẫn nắm sinh tử của nàng trong tay, nàng quá khờ rồi!


Nàng cắn môi, thấp thỏm lo âu, vội nói: “Hầu gia, nô tỳ sai rồi, nô tỳ thật sự không nghĩ tới hầu gia đang bận, cũng không nghĩ tới nô tỳ nhìn thấy hai vị tỷ tỷ kia. Không phải nô tỳ cố ý muốn biết, nô tỳ…”


Trong phút chốc nàng đuối lý, thật sự là rất hận mình, sao lại muốn đi lên? Không phải an phận trốn trong phòng đi ngủ là tốt rồi sao?


Nhưng mà nàng không nghĩ đến sau khi nàng nói những lời này thì vẻ mặt của hầu gia càng lạnh lùng hơn, thậm chí trong đôi mắt thờ ơ còn có vẻ hoài nghi.


Hắn đi lên, ngón tay thon dài tinh tế chậm rãi bóp cổ nàng, trên mặt tỏ vẻ tàn nhẫn: “Nói, nàng nghe nói được gì rồi?”


Đau quá, thở cũng khó khăn, Hương Vũ hoảng sợ: “Nô tỳ, nô tỳ không hề, không hề nghe thấy gì cả…”


Đôi mắt đen như mực của Hoắc Quân Thanh nổi lên sát ý: “Nàng biết gì rồi?”


Hương Vũ rơi nước mắt.


Xem ra hầu gia không muốn để cho người khác biết ngài ý triệu hai vị tiểu thư kia, nhưng lại để nàng thấy được.


Nàng ngàn vạn lần không nên đi lên.


Hương Vũ nghẹn ngào: “Nô tỳ, nô tỳ có thể thề, điều nô tỳ nhìn thấy tuyệt đối sẽ không nói cho người thứ hai. Nếu như nô tỳ để lộ ra một chút…”


Nàng bị hầu gia bóp cổ, thật sự là thở càng khó khăn hơn, nàng khó khăn đưa tay lên, run rẩy thề: “Nô tỳ bị thiên lôi đánh chết không toàn thây.”


Hoắc Quân Thanh nhếch, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn này.


Đôi mắt trong trẻo của tiểu nha hoàn hiện lên sương mù, oan ức lại sợ hãi, nước mắt sáng long lanh chan chứa rơi xuống, lướt qua da thịt trắng như tuyết. Dưới ánh nến, cánh môi như hoa đỏ bừng khẽ rung động, nhìn có vẻ điềm đạm đáng yêu xinh đẹp động lòng người.


Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm cô nương vô cùng đáng thương này.


Chắc là tiểu nha hoàn vô cùng sợ hãi, thân thể đều đang run rẩy.


Thân thể uyển chuyển xinh đẹp, váy áo lụa kia nhẹ nhàng bao lấy thân thể, lại khẽ run rẩy thật sự vô cùng chọc người.


Yết hầu của Hoắc Quân Thanh di chuyển, hơi thở gấp gáp.


Nhưng mà trong tình cảnh này lại khiến cho Hương Vũ sợ hãi không thôi.


Nàng sợ hãi.


Có lẽ hầu gia đối với nàng quá tốt, khiến cho nàng gần như quên đi hầu gia là người đáng sợ cỡ nào.


Bây giờ ngón tay của hầu gia đang bóp lấy yết hầu nàng, rốt cuộc nàng cũng nhớ lại đó là hầu gia, là hầu gia tùy tiện cũng có thể giết người.


Nàng sợ đến mức cả người phát run.


Đặc biệt là bây giờ, hầu gia cúi đầu xuống, ánh mắt u ám khó lường nhìn nàng chằm chằm, hơi thở nặng nề khẽ phun lên mặt nàng.


Hương Vũ cảm thấy khoảng cách tử vong chỉ còn cách một sợi chỉ.


Nàng nín thở, đầu óc trống rỗng.


Nàng cảm thấy thời điểm này trôi qua thật lâu, nàng nghe được tiếng chó sủa cách đó không xa, còn có tiếng sói tru, còn nghe được tiếng khục của người giữ cửa.


Nàng phải chết sao?


Trong khoảnh khắc đó, tay giữ cổ họng nàng đột nhiên buông ra.


Hương Vũ hít được không khí, hai tay che cổ thở dốc từng hơi, giống như một người vừa ngâm nước được leo lên.


Nàng đang thở phì phò lại bị bàn tay mạnh mẽ ôm ngang eo.


“Á…” Nàng không kịp kêu lên một tiếng thì đã bị hầu gia ôm lấy, sau đó bị ném lên giường.


Nàng ngã một cái thất điên bát đảo, còn chưa biết đông tây nam bắc thì đã có một thân thể rắn chắc cường tráng bao bọc nàng lại, một sức mạnh như sóng lớn ngập trời bao phủ lấy nàng.


Lúc đó, một chân xinh đẹp của nàng còn bất lực để lộ ngoài giường, theo màn gấm run run kia mà rung động không ngừng.


***


Hương Vũ cảm thấy thật ra không mất mạng nhỏ đã thỏa mãn lắm rồi, bây giờ bị hầu gia muốn thân thể cũng không đáng kể chút nào, huống hồ nàng đã muốn dâng thân thể cho hầu gia.


Nhưng mà nàng không nghĩ tới, vậy mà hầu gia lại dữ dội như thế, loại chuyện này giống như sóng cuồng… Khác hoàn toàn với những gì nàng biết trong giấc mộng.


Trong mơ hồ, Hương Vũ có cảm giác hầu gia không chỉ muốn nàng một lần.


Sau khi tất cả dừng lại, bên ngoài đã vang lên tiếng gà gáy.


Hương Vũ xoay mặt vào trong cuộn mình lại, nàng khẽ khóc thút thít, nước mắt cũng dần âm thầm rơi xuống.


Đúng là nàng muốn hầu hạ hầu gia, nhưng mà chuyện này quá đau, đau đến nàng run rẩy.


Chuyện này cũng quá mệt mỏi, dù cho nàng thức thêu thùa may vá đến nửa đêm cũng không mệt mỏi như tối nay.


Hương Vũ cảm thấy ủy khuất, cũng cảm thấy hối hận.


Sớm biết thế nàng sẽ không chạy tới đây, sẽ để cho hai vị tỷ tỷ kia hầu hạ cho tốt, nàng không nên ở chỗ này chịu khổ chịu tội.


Lúc này, hầu gia lại đưa tay kéo nàng lại.


Cánh tay ngài ấy vốn mạnh mẽ rắn chắc, nàng vốn không thể chống cự lại được, chỉ có thể dựa theo ngài ấy.


Nhưng cho dù chỉ là một tiểu nha hoàn, trong lòng không vui, không dám nói gì với hầu gia, nhưng nàng cũng sẽ có chút bướng bỉnh. Ví dụ như nàng có thể nhếch môi không nói lời nào, còn có thể nhẹ nhàng rơi nước mắt.


Nàng cụp mắt, sống chết gì cũng không muốn nhìn hầu gia này.


Hoắc Quân Thanh cúi đầu tựa trán hắn vào trán nàng, nhìn chằm chằm vào nàng, qua một lúc lâu rốt cuộc nói: “Tủi thân như thế sao?”


Không nhắc đến chuyện này cũng thôi đi, nhắc đến chuyện này thì nước mắt của Hương Vũ càng rơi nhiều hơn.


Nàng u oán liếc mắt nhìn hắn, sau đó cụp mắt, cũng không muốn nói chuyện.


Đôi mắt trong trẻo ẩn chứa nước mắt, đôi mắt tủi thân, miệng nhỏ bĩu môi đỏ bừng, Hoắc Quân Thanh nhìn nàng thế này thì nhíu mày.


“Sao nào, không thích? Nàng không muốn ở cùng bản hầu?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK