• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55: Bay lên cành hóa phượng hoàng


Kỳ thật Hương Vũ vẫn có chút bối rối với yến tiệc ngày mai, dù sao mấy ngày trước nàng vẫn chỉ là một tiểu nha hoàn, thận trọng dè dặt ở bên cạnh tiểu thư, còn hi vọng được gả cho người tầm thường như Vương Nhị Cẩu, mới chớp mắt đã trở thành nữ nhân của hầu gia, còn có thể được nhập tịch.


Hương Vũ nhớ lại những việc trong mơ, và cảm thấy thế giới này thật quá vi diệu đi mà.


Trong mơ, nàng dựa vào nhan sắc để hầu hạ cô gia, kết quả là chẳng nhận được gì, rơi vào kết cục bi thảm như vậy, sau khi tỉnh lại vẫn bị đời đưa đẩy mà tạo nên cục diện hôm nay, vẫn dùng nhan sắc để được hầu hạ hầu gia, nhưng kết quả là nhận được bao nhiêu vàng bạc, tương lai còn có thể được nhiều vinh hoa phú quý hơn.


Chỉ là, tất cả những thứ này có phải là thật hay không, có phải chỉ là một giấc mơ hay không?


Hương Vũ nghĩ đến đây, trong sự vui sướng tột độ lại nảy ra vài phần bất an, liền mở hộp trang sức ra xem lại số trang sức mà hầu gia đã thưởng cho mình, mỗi một thứ đều cầm lên tay để mân mê một lược để khẳng định là thật, lúc này mới nhẹ nhõm một chút.


Thu Nương tình cờ có mặt ở đây, có thể nhìn ra được tâm tư của nàng, không khỏi thở dài: “Cô nương ngàn tốt vạn tốt, chỉ đáng tiếc là không có một xuất thân tốt, nếu không, với sự sủng ái mà hầu gia dành cho cô nương chắc không chỉ có từng này, e là thậm chí còn được làm chính thất phu nhân nữa cơ.”


Lời của Thu Nương thực sự chọt trúng tim đen, Hương Vũ giật mình một lúc.


Hầu gia có tốt không? Cũng có tốt và cũng có xấu, tốt ở chỗ đôi khi ngài ấy đối xử với nàng vô cùng ôn tồn, xấu ở chỗ hành sự hỷ nộ vô thường, hôm nay ngài ấy sủng nàng nhưng ngày mai ai biết ngài ấy có vứt bỏ nàng không chứ.


Hơn nữa, ở Vạn Tú các, nghe nói có đủ loại nữ tử cao lùn mập ốm, tất cả đều là nữ nhân của hầu gia.


Nàng cứ cúi đầu suy nghĩ ngây ngốc một hồi, trong lòng cảm thấy không thoải mái, nhất thời nắm chặt mấy món đồ trang sức: “Thu Nương, bà nói những lời này chẳng qua là nói đùa thôi đúng không, xuất thân như ta làm sao có thể mơ tưởng tới vị trí ấy cơ chứ? Nói ra chỉ tổ khiến người khác nực cười! Bây giờ ta chỉ mong hầu hạ ở bên hầu gia có thể tích góp được một số, một ngày nào đó hầu gia mà chán ghét vứt bỏ thì ta vẫn còn có một đường lui. Chỉ hận xưa nay ta vẫn luôn ở trong hầu phủ thậm chí còn không đi ra ngoài, cho nên dù có được chút ít phần thưởng nhưng nếu sau này không thể ôm đồm được hết, chỉ sợ rằng không thể bảo toàn được hết.”


Thu Nương nghe vậy cũng có lý, nhất thời suy nghĩ, mặc dù cô nương này bình thường trông có hơi ngốc nghếch, trên thực tế vào thời điểm mấu chốt vẫn là suy nghĩ rất chu toàn. Mặc dù hiện giờ đang được ưu ái, nhưng cũng phải thu xếp một con đường cho tương lai sớm một chút, như vậy mới bảo đảm.


Lúc này Thu Nương hơi trầm ngâm, lại nói: “Cô nương, ta có một đứa cháu trai phía nhà mẹ, là người đáng tin cậy, ngày trước nó từng làm bảo vật cho người ta hoặc là giúp giới thiệu một số cửa hàng, nếu cô nương có thể tin tưởng, cũng có thể nhờ nó giúp đỡ xử lí sang tay.”


Hương Vũ nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội hỏi thêm muốn mua mấy cửa hàng hay là đất đai bên ngoài thì cần bao nhiêu bạc, với cả số trang sức mà nàng có thì đang giá bao nhiêu. Dù gì Thu Nương cũng hiểu biết nhiều, bấm ngón tay tính toán một phen, với những thứ hiện có, nếu đem bán toàn bộ ra ngoài thì có thể mua được một cửa hàng tốt, hoặc là mua được vài mẫu đất.


Hương Vũ tự nhiên thúc giục Thu Nương nhanh chóng đi làm, đưa hết số trang sức cho Thu Nương, nhưng lại khiến Thu Nương bật cười than: “Tốt xấu gì cô nương cũng nên giữ lại một hai món, nếu không, đến lúc đó cô nương quá giản dị thì không được hay cho lắm?”


Hương Vũ không quá coi trọng điều đó, nhưng vẫn giữ lại một cây cài hoa kết ngọc do hầu gia tặng, rồi nói: “Lần sau hầu gia đến, ta sẽ tìm thêm cơ hội làm nũng với hầu gia nhiều hơn, nói không chừng hầu gia lại thưởng thêm cho ta mấy thứ nữa!”


Thu Nương nhìn thấy dung mạo đẹp đẽ, đôi mắt trong veo và bộ dạng đơn thuần của nàng, ai ngờ trong đầu chỉ toàn tính toán đến tiền bạc, bà không khỏi bật cười.


Nhưng rốt cuộc Thu Nương cũng không nói gì, nghĩ rằng nàng ấy có thể có dự


định như vậy cũng tốt, ít nhất cũng có chút trù tính, suy cho cùng, đã là con người thì vẫn nên để lại cho mình biện pháp dự phòng.


Nếu không có kế hoạch gì cả, chỉ biết một mực lấy lòng hầu gia, qua được ngày nào hay ngày đó thì quả là chẳng ra làm sao cả.


Tạm thời cất đồ trang sức vào trong hộp trước, đợi hai ngày nữa dành thời gian đi ra ngoài, nhờ cháu trai bà tìm một tiệm cầm đồ tốt để thế chấp, lúc này tạm thời không nhắc tới nữa.


Vào ngày hôm sau, Thu Nương đã gọi Hương Vũ dậy rất sớm để giúp nàng trang điểm ăn vận, sau khi mọi thứ đã chỉnh tề, lại cài lên cây cài hoa kết ngọc do hầu gia tặng, mấy nha hoàn xung quanh nhìn thấy đều không khỏi cuống quýt tán thưởng.


Giờ đây Hương Vũ đã trang điểm đẹp đẽ, khuôn mặt long lanh như ngọc, hai búi tóc cao, váy dài thướt tha, toàn thân lộ ra khí chất khoan thai, kỳ thực là trong sạch quý phái kiều diễm, khiến người khác nhìn đến tâm trí hỗn loạn, tựa hồ như không dám nhìn thẳng.


Thấy vậy, Thu Nương càng thêm chắc chắn, mình hầu hạ cô nương này, tương lai nhất định không tầm thường, lần này xem như bản thân đã bám víu được quý nhân, càng nảy ra tâm ý phải hầu hạ Hương Vũ cho tốt, như vậy sau này mình mới có một chỗ dựa tốt.


Đột nhiên, có nương tử của Vương quản sự cũng tức là mẫu thân của Vương Nhị Cẩu đến, nói rằng hôm nay trước là gia yến, cả nhà cùng nhau ăn cơm trước, sau buổi trưa mới có khách bên ngoài đến sau.


Sau khi bẩm cáo xong chuyện này, nương tử của Vương quản sự nhướng mắt liếc nhìn Hương Vũ, ánh mắt vừa lướt qua liền kinh ngạc không thôi.


Đây thực sự là Hương Vũ ngày xưa sao?


Ban đầu bà nghĩ nhất định là đúng, nhưng bây giờ đột nhiên lòng không còn đáy nữa, cái vị nữ tử trước mắt có nhìn thế nào cũng rất giống thiên kim một đại môn hộ nào đó, khí phái khắp người còn chói mắt hơn cả tiểu thư trong hầu phủ, sao có thể là nha hoàn Hương Vũ trước đây được chứ!


Nếu muốn nói về thê thiếp, bà ta cũng đã từng gặp qua một số người, thân là nương tử của quản gia hầu phủ, bà đều đã gặp qua mấy vị thiếp thất và phu nhân của quản gia bên ngoài phủ, nhưng không có mấy người sánh được với cái vị mà nhìn cũng khiến người ta chói mắt này đây!


Nương tử của Vương quản sự đang bồn chồn trong lòng, lúc này Hương Vũ nhướng mắt lên, nhàn nhạt nhìn nương tử của Vương quản sự một cái, nhưng không nói gì hết.


Thu Nương ở bên cạnh thấy vậy thì bước tới và nói: “Cô nương vừa ăn sáng xong, phải nghỉ ngơi một lát, làm phiền quản gia phu nhân truyền lời, lát nữa cô nương sẽ đến ngay.”


Nương tử của Vương quản sự chỉ cảm thấy kiểu cách và khí phái của người ta hoàn toàn khác hẳn, lúc này trong lòng càng thêm nghi hoặc, nhưng không dám lộ ra mặt, vội vàng cúi đầu nở nụ cười cung kính rồi cáo lui.


Sau khi nương tử của Vương quản sự đã rời đi, Thu Nương lại cuống quýt khen ngợi: “Cô nương như vậy là đúng rồi, người phải nhớ rằng bây giờ mình không còn là một tiểu nha hoàn nữa, nhất định phải nâng giá lên, người càng nâng cao khí thế thì người khác sẽ càng coi trọng người. Nếu người vẫn cho rằng bản thân vẫn là một tiểu nha hoàn, vậy thì trong mắt người khác, người sẽ luôn là thiếp xuất thân từ tiểu nha hoàn!”


Hương Vũ nghe xong thì nhớ đến phản ứng vừa rồi của Vương quản sự phu nhân, trong lòng cảm nhận được vô cùng sâu sắc, nhất thời nghĩ đến những chuyện trong mộng kia, lại càng thêm tin tưởng.


Lập tức đứng trước chiếc gương đồng lớn, tự ngắm mình một lúc, thấy nữ tử trong gương đồng với làn da trắng sáng như tuyết, kiều diễm quý phái, lại cảm thấy lạ lùng và xa lạ, thậm chí còn cảm thấy mình không thua kém gì tiểu thư.


Nàng nghĩ, có lẽ giữa người với người không có sự khác biệt, chỉ là người nào đầu thai tốt hơn mà thôi.


***


Hôm nay Hoắc Nghênh Vân ăn mặc rất đẹp, nàng cũng không nhờ nha hoàn giúp đỡ, tự tay thoa nhựa của cây bóng nước [1] đậm đặc lên móng tay.


[1] Phụ nữ cổ đại sơn móng tay bằng cách dã nhuyễn hoa có màu, lấy nước quét lên.


Mặc dù thường ngày cũng được sơn, nhưng trước khi xuất môn mà đem quét lên một lớp nhựa phượng tiên nước thế này thì móng tay sẽ trông sáng và đẹp hơn.


Nhẹ nhàng dùng bàn chải nhỏ quét lên bộ móng thon dài của mình, nàng lại nhớ đến Hương Vũ.


Tất nhiên nàng biết rằng bữa trưa hôm nay là đặc biệt vì Hương Vũ.


Hương Vũ sắp trở thành tiểu thiếp của phụ thân, đây đúng là bay lên cành cây, đoán chừng Hương Vũ đang tràn đầy vui sướng, nghĩ đến một tiểu nha hoàn có thể đu bám phụ thân, không biết nàng ta sẽ cười thành bộ dạng gì nữa.


Có điều sẽ nhanh thôi, tiểu nha hoàn sẽ hiểu cái gì gọi là trèo cao té đau.


Hoắc Nghênh Vân nghĩ đến người đệ đệ ngốc của mình liền bật cười, nếu đệ dệ ngốc nhìn thấy Hương Vũ thì không biết sẽ có phản ứng thế nào nhỉ, sợ là sẽ trực tiếp chạy tới lôi kéo Hương Vũ không buông.


Đến lúc đó dù phụ thân có không quan tâm thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể chứa chấp Hương Vũ thêm được nữa.


Hoắc Nghênh Vân chế nhạo thành tiếng, cái gì mà ni cô để tóc tu hành trong am viện chứ? Đến bữa ăn gia đình, nàng sẽ đợi đệ đệ ngốc của mình ra tay trước, sau đó cho nha hoàn của mình vạch trần thân phận của Hương Vũ, đến lúc đó xem nàng ta có thể làm gì!


Phụ thân có muốn giấu giếm cho nàng ta thì e cũng không được.


Cho dù phụ thân có trách giận thì đã sao? Đến lúc đó mình sẽ nghĩ cách, vạch trần chuyện của Vương Nhị Cẩu ra, mình không tin phụ thân còn có thể bảo vệ cho tiểu nha hoàn đó, chỉ sợ là không phải phụ thân nhắm đến mình trước!


Hoắc Nghênh Vân đặt bút vẽ móng trong tay xuống, nhàn nhạt liếc nhìn vài tiểu nha hoàn xung quanh: “Tối hôm qua ta dặn dò các ngươi thế nào đã nhớ hết chưa?”


Mấy người Nguyệt Tinh Lan Nhược cúi đầu và không nói gì.


Đầu ngón tay của Hoắc Nghênh Vân khẽ nhúc nhích, móng tay đỏ tươi nghịch cây cọ vẽ móng: “Đã nhớ hết chưa?”


Trong số mấy tiểu nha hoàn, Nguyệt Tinh bước tới, cung kính nói: “Nô tỳ đã nhớ rồi, tới đó sẽ hành sự theo kế hoạch.”


Lúc này Hoắc Nghênh Vân mới hài lòng, ném cọ vẽ móng sang một bên, đứng dậy, cười nói: “Đi thôi.”


***


Sau khi ra khỏi viện tử của mình, Hoắc Nghênh Vân giữ lại một tâm phúc, nàng không trực tiếp đi tới tiền sảnh mà đợi đệ đệ đi cùng.


Hoắc Nghênh Phong tự nhiên không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng Hoắc Nghênh Vân tốt bụng, ngược lại còn rất cảm kích tỷ tỷ.


Hoắc Nghênh Vân dặn dò đệ đệ: “Nghe nói phụ thân rất sủng ái vị tiểu phu nhân này, nếu đệ có thể nhờ nàng ấy đồng ý giúp đỡ thì coi như xong việc.”


Hoắc Nghênh Phong: “Tỷ tỷ nói rất đúng, đệ sẽ tùy cơ hành động!”


Hoắc Nghênh Vân thở dài: “Nhưng ở trước mặt phụ thân, nếu đệ đi cầu xin nàng ấy, e rằng không tốt, nếu như phụ thân nhìn thấy khó tránh sẽ trách đệ.”


Hoắc Nghênh Phong nghĩ thấy cũng đúng, vội vàng thỉnh giáo Hoắc Nghênh Vân: “Vậy thì làm sao bây giờ?”


Hoắc Nghênh Vân: “Lát nữa tỷ qua đó trước, giả ý cùng nàng ấy ra ngoài đi dạo, lúc đó đệ trốn sẵn ở bên ngoài, nhìn thấy nàng ấy thì tiến lên hành lễ, sau đó liền cầu xin nàng ấy, đệ đã nhắc chuyện của mình trước đó rồi thì khi phụ thân đến, đệ lại nhắc tiếp một lần nữa, nàng ấy sẽ ở một bên nói giúp đệ, sự việc coi như thành công tới nơi rồi.”


Nghe vậy, Hoắc Nghênh Phong khẽ nhíu mày: “Tỷ tỷ, cách này đương nhiên là hay, nhưng như vậy liệu có mạo phạm đến vị tiểu phu nhân kia hay không?”


Hoắc Nghênh Vân khinh thường chế nhạo: “Như vậy đã là gì đâu? Nếu nàng ta đã là tiểu thiếp của phụ thân vậy thì lớn hơn chúng ta một vế, chẳng lẽ đến cái này mà cũng kiêng kỵ sao? Vậy thì mạnh ai nấy sống trong viện tử của mình, sau này không cần qua lại nữa!”


Hoắc Nghênh Phong vốn đang lo lắng cho Hương Vũ, bây giờ nghe tỷ tỷ nói vậy thì liền nghe theo.


Hoắc Nghênh Vân tạm thời kêu Hoắc Nghênh Phong ở lại đình nghỉ mát bên ngoài, nàng tự dắt theo một vài nha hoàn đến phòng khách.


Ai ngờ khi tới phòng khách, Hương Vũ vẫn chưa đến, nàng không khỏi bất mãn nhíu mày một cái, thầm nghĩ tiểu nha hoàn này kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ còn phải bắt nàng và đệ đệ đợi nàng ta sao?


Nàng lập tức nảy ra một kế, nghĩ đến phụ thân sắp tới rồi, nếu như phụ thân tới thì kế hoạch của nàng không tiện thi triển, dù thế nào cũng phải nhanh chóng để Hương Vũ và đệ đệ gặp mặt trước khi phụ thân tới, tốt nhất là để đệ đệ lôi kéo Hương Vũ không buông, còn nàng sẽ nhân cơ hội làm to chuyện lên, nói toạc ra cho cả phủ đều biết, đến lúc đó chắc sẽ thú vị lắm đây.


Vì vậy nàng không dám chậm trễ, nhanh chóng xách váy chạy ra ngoài, nghĩ sẽ ngăn cản Hương Vũ giữa đường.


Ai ngờ đang đi thì nhìn thấy trước mặt có một nữ tử, dáng người yểu điệu dung mạo diễm lệ, trước sau có một đoàn bốn năm nha hoàn vú già hộ tống, lại mơ hồ có vài phần khí thái ung dung.


Lúc đầu vừa nhìn thấy, nàng cứ nghĩ là vị khách của nhà nào đến sớm, nhưng khi nhìn kỹ lại mới hoảng hốt nhận ra.


Đây…thực sự là Hương Vũ sao?


Nàng không thể tin được mà quan sát Hương Vũ trước mắt, nếu không phải là nàng quá quen thuộc với Hương Vũ thì tựa hồ khó có thể nhận ra đây là tiểu nha hoàn ngày xưa.


Còn Hương Vũ hiện tại, sau một phen trang điểm ăn vận và đã nghe Thu Nương thuyết giáo rất nhiều đạo lý về tiếp nhân đãi vật, lúc này mới bước ra khỏi đoàn tùy tùng gồm Thu Nương và mấy nha hoàn khác.


Nàng cũng không ngờ lại gặp tiểu thư ở đây.


Hôm nay rõ ràng là tiểu thư đã sửa soạn rất kỹ, rất có khí phái của thiên kim hầu môn. Nàng ấy cứ thế mà đi về phía mình, trong sự hoang mang, nàng theo bản năng cảm thấy đó là tiểu thư, còn mình là nha hoàn nên vội vàng thỉnh an tiểu thư, đầu gối đang sắp khuỵu xuống, cái đầu cũng sắp cúi xuống.


Nhưng ngay sau đó, nàng tỉnh hồn lại.


Mình đã không còn là Hương Vũ của ngày xưa nữa, hầu gia muốn lấy nàng làm thiếp, là lương thiếp được nhập tịch.


Hầu gia có tước vị, theo luật của nước Đại Chiêu, nếu hầu gia cho nàng nhập tịch thì trước tiên phải thoát khỏi kiếp nô tỳ. Sau khi thoát khỏi thân phận nô tỳ, trở thành thiếp của hầu gia thì khi nàng đi ra ngoài, người khác cũng phải gọi nàng một tiếng tiểu phu nhân, nàng cũng có thể ngồi ngang hàng với tiểu thư.


Đôi tay giấu trong ống tay áo khẽ nhúc nhích, nàng hơi mím môi, khẽ ngẩng đầu lên.


Vào hầu phủ đã được mười năm, bình sinh lần đầu tiên trong đời không cần đi qua hành lễ với tiểu thư.


Còn Hoắc Nghênh Vân đứng hình mất một hồi lâu.


Một nha hoàn không thể lên bàn tiệc mà hôm nay lại cài một bông hoa ngọc lộng lẫy như vậy, mặc một chiếc váy tinh xảo như vậy, thực sự còn công khai chói mắt hơn cả thiên kim tiểu thư chân chính như nàng, nàng ta nghĩ mình là ai? Dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ?


Cứ nhìn như thế mất một hồi, rốt cục nàng cũng cắn môi mở miệng, mang thêm chút châm chọc nói: “Không biết thì còn tưởng là thiên kim tiểu thư nhà nào, chẳng qua chỉ là một tiểu nha hoàn thấp bé mà thôi, bay lên cành hóa phượng hoàng, ngược lại giả bộ cũng giống phết đấy.”


Chương 56: Hương phu nhân


Đương nhiên Hương Vũ biết trong mắt tiểu thư nàng chỉ là một tiểu nha hoàn.


Cái loại thân phận giống y như là dấu ấn trên mặt của phạm nhân bị lưu đày, trong mắt tiểu thư, trước kia nàng từng là nha hoàn thì cả đời này nàng cũng chỉ là một nha hoàn mà thôi. Ngay cả khi bây giờ nàng đã dựa vào hầu gia thì nàng ấy vẫn cảm thấy rằng nàng xuất thân thấp hèn, chính là một nha hoàn.


Thế nên bây giờ, dù hầu gia có sủng ái nàng hơn đi nữa thì tiểu thư vẫn không thích nàng.


Hơn nữa, trước đây nàng từng khiến tiểu thư bị mất mặt, làm sao nàng ấy có thể thích nàng được chứ? Nàng ấy không tìm nàng gây rắc rối thì nàng đã thầm mừng lắm rồi!


Cho nên bây giờ tiểu thư nói chuyện với nàng như vậy, nàng cũng không lấy làm lạ.


Nhưng nàng đã nhớ lời mà Thu Nương nói với nàng, rằng nàng không còn là tiểu nha hoàn Hương Vũ bên cạnh tiểu thư nữa, nàng là ni cô Hương Vũ để tóc tu hành trong am viện, cho nên nàng suy nghĩ một chút, nhìn Hoắc Nghênh Vân một cách khó hiểu, nghi hoặc nói: “Dám hỏi vị cô nương này vì sao mà biết tên của ta vậy?”


Hoắc Nghênh Vân nghe thấy vậy liền kinh ngạc, thế mà nàng ta còn dám giả ngu sao?


Sau khi Hương Vũ nói câu đầu tiên xong thì cũng dần dần thượng đạo, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ đây là thiên kim của quý phủ sao?”


Lúc này sự châm biếm vốn có của Hoắc Nghênh Vân đột nhiên bị nghẹn lại trong cổ họng.


Nàng cau mày nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, chỉ thấy ánh mắt nàng ấy nhìn nàng đúng là rất xa lạ, giống như thật sự không quen biết nàng vậy, mà xung quanh nàng ấy còn mơ hồ toát ra khí chất quý phái, lẽ nào thật sự chỉ là tướng mạo tương đương thôi sao?


Không!


Hoắc Nghênh Vân lập tức hồi thần, làm sao có thể chứ, mấy ngày trước Hương Vũ này còn bị Bạch Giản và Chu Y bắt đi từ chỗ của nàng, làm sao có thể lầm được chứ?


Chẳng qua là nàng ta đang ở đây giả ngu với mình mà thôi.


Nàng khẽ nheo mắt nhớ lại kế hoạch trước đây của mình, dù thế nào đi nữa cũng phải dẫn nàng ta đi đến chỗ của đệ đệ, để đệ đệ làm ầm lên một trận.


Nếu giữa mình và nàng ta xảy ra mâu thuẫn, phụ thân mà trách tội thì chỉ e là sẽ liên lụy đến mình.


Nghĩ đến đây, Hoắc Nghênh Vân chỉ có thể chịu đựng, nhất thời nặn ra một cái mặt cười: “Không sai, ta đúng là thiên kim của hầu phủ, dám hỏi vị phu nhân này là?”


Mặc dù trên mặt Hương Vũ giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra cũng sợ Hoắc Nghênh Vân vạch trần mình, bây giờ thấy nàng ấy nói vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có điều nàng nhớ đến lời dặn dò trước khi ra khỏi cửa của Thu Nương nên nàng không đáp lời, chỉ liếc nhìn Thu Nương bên cạnh.


Thu Nương thầm hiểu ý, bước tới, mỉm cười cung kính: “Phu nhân nhà ta vốn là dòng dõi nho học, sau đó vì mẫu thân bệnh nặng nên mới phát chí nguyện, nếu mẫu thân có thể khỏe lại, nàng sẵn sàng để tóc tu hành và phụng sự Đức Phật. Quả nhiên là sau đó sức khỏe của mẫu thân hồi phục, kể từ đó phu nhân nhà ta đã tu hành ở am Tịnh Vân, lần này vì phu nhân nhà ta có công thêu Chúc Thọ đồ nên đã được hầu gia mời đến hầu phủ.”


Nghe những lời của Thu Nương, Hương Vũ càng thêm yên tâm.


Nếu như kêu nàng bịa ra những lời nói dối như vậy thì đúng là hơi khó, nhưng bây giờ Thu Nương đã giúp nàng nói xong rồi, một là thể hiện được khí phái của nàng, hai là nàng không cần phải nói dối, thật sự quá tuyệt vời.


Hoắc Nghênh Vân nghe mấy lời của Thu Nương mà trong lòng thầm mắng, ai lại không biết lai lịch của ngươi mà ở đó giả bộ làm sói đuôi to, còn có một vú già ở một bên giúp ngươi đáp lời nữa chứ, ngươi tưởng ngươi là ai hả? Ngươi mà cũng xứng ở trước mặt ta giả bộ cao ngạo sao?


Lại nhớ tới vừa rồi mình còn tha thiết tự giới thiệu, đúng là ngu thật mà, thế mà lại rớt giá trước mặt một tiểu nha hoàn ngày xưa.


Hương Vũ tự nhiên nhìn thấy sắc mặt lúc đỏ lúc xanh của Hoắc Nghênh Vân.


Nàng chợt thấy thế này thật là vui.


Phải biết rằng trước kia nàng thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên nhìn tiểu thư, xưa giờ vẫn luôn là nàng quỳ còn tiểu thư đứng, chưa từng biết lúc tiểu thư tức giận ấm ức sẽ như thế này.


Đúng là khiến người khác nhìn mà thấy hả dạ.


Vì vậy, nàng mím môi cười.


Hoắc Nghênh Vân nhìn thấy nàng cười như vậy, chỉ cảm thấy đáy lòng dường như bị đầu kim nhẹ nhàng đâm vào, không phải quá đau, nhưng cũng đủ khó chịu.


Nụ cười ấy nhạt nhạt nhẹ nhẹ, dường như là nhìn thấu hết mọi thảm hại và tủi hờn trong lòng nàng.


Hương Vũ năm xưa là nha hoàn dưới tay mình, vậy mà lại cười như thế trước mặt mình.


Hoắc Nghênh Vân cảm thấy mình đã nhận phải sỉ nhục cực lớn, cái loại mà không biểu hiện ra bên ngoài nhưng lại đủ để khiến người ta cảm thấy nhục nhã ê chề.


Nàng nghiến răng, hơi nhướng quan sát nhìn Hương Vũ: “Hóa ra là Hương phu nhân…”


Hương Vũ hơi hơi cúi đầu, cười nói: “Tiểu thư, thiếp thân mới đến, nếu có gì không phải thì xin đừng trách.”


Hoắc Nghênh Vân càng cảm thấy khó chịu hơn, nàng nhìn chằm chằm vào Hương Vũ, mà nhìn thế nào cũng không thể lý giải được.


Không phải chỉ là một tiểu nha hoàn thôi sao? Cả ngày nàng ta đều ở chỗ mình ngu ngu ngơ ngơ, làm sao lại đột nhiên biến thành như thế này được nhỉ? Không biết còn tưởng rằng là một quý nhân nào đó đến từ thành Yến Kinh cơ!


Nàng thầm cười nhạo trong lòng, nhưng lại nói: “Hương phu nhân nói đùa rồi, người hầu hạ bên cạnh phụ thân, Nghênh Vân gặp mặt đương nhiên cũng nên tôn trọng một chút. Gia yến hôm nay cũng là do phụ thân đặc biệt tổ chức cho người, Nghênh Vân nghĩ người chưa quen đến mới cố ý đến đây tiếp đón người đó.”


Hương Vũ nghe xong tự nhiên biết đó là giả ý, e là trong lòng hận muốn chết mà miệng vẫn còn nói như vậy được.


Nhưng nếu mà tiểu thư đã nói vậy rồi thì nàng cứ giả bộ tin thôi, nàng gật đầu: “Ồ, tiểu thư thật là hiếu thuận.”


Hiếu thuận sao…?


Hoắc Nghênh Vân nghe mà tức đến độ suýt bật cười.


Mặc dù là thượng tịch và còn ở trong phòng của trưởng bối, bọn họ là vãn bối thì dù gì cũng phải kính trọng một chút, gặp mặt thì cũng phải lễ nhượng ba phần, nhưng nếu nói là hiếu thuận thì nàng ta không đủ tư cách đâu!


Nàng ta có mặt mũi nói như vậy thì nàng ta tưởng mình là ai vậy chứ?


Hoắc Nghênh Vân càng ngày càng khinh thường, nghĩ tạm thời cứ để ngươi tự đắc, đợi lát nữa đệ đệ lôi kéo gọi Hương Vũ thì xem ngươi làm thế nào.


Sau khi hạ chủ ý này thì nàng càng thêm nhẫn nhịn, trong khi nói chuyện thì cùng Hương Vũ đi đến phòng khách.


Khi hai người bước đến giàn hoa tử đằng bên ngoài phòng khách, Hoắc Nghênh Vân thấy phía sau rừng trúc có người, liền biết là đệ đệ mình đang đợi ở đó, nàng đảo mắt rồi lấy lòng Hương Vũ: “Hương phu nhân, sợ rằng mất một lúc nữa phụ thân mới tới, bây giờ đang là mùa thu nhưng thời tiết rất oi bức, chi bằng chúng ta đi qua chòi nghỉ mát bên chỗ rừng trúc nghỉ ngơi một chút, được không?”


Trên đường đi, Hương Vũ đã phát hiện ra tiểu thư có hơi niềm nở với nàng.


Tiểu thư đối với nàng, dù sao nàng cũng không tin.


Nàng cảm thấy tiểu thư đối với mình tốt như vậy, không phải kẻ gian thì cũng là trộm, nhất định ẩn giấu ý đồ đen tối.


Vì vậy nàng mới chậm rãi nhìn thoáng qua rừng trúc, rồi buồn rầu: “Thật sao? Trong phòng khách mà cũng oi bức vậy sao?”


Hoắc Nghênh Vân: “Đương nhiên rồi, mặc dù là mùa thu, nhưng lúc này vẫn rất oi bức.”


Hương Vũ suy nghĩ một lúc, có chút không biết nên ứng phó thế nào, nhìn ra phía sau mới phát hiện Thu Nương bị mấy nha hoàn của Hoắc Nghênh Vân cản lại ở cách đó không xa, không thể đi tới.


Nàng cảm thấy có gì đó không ổn bèn chậm rãi nói: “Trong rừng trúc đó mát sao?”


Hoắc Nghênh Vân: “Bên cạnh rừng trúc đương nhiên rất mát mẻ, Lẽ nào người chưa từng nghe nói “nam song thụy khinh khởi, tiêu táp vũ thanh hồi”(*), đây là nói về sự mát mẻ trong rừng trúc đó.”


(*) Trích trong bài thơ “Đình Trúc” của Lý Trung thời nhà Đường. Tạm dịch: Cửa sổ hướng nam thì dễ ngủ, vắng lặng tiếng mưa rơi vọng lại.


Nói đến đây, nàng chợt cảm thấy rất bất lực, tại sao mình lại ở đây tích cực so sánh rừng trúc mát mẻ hay là phòng khách mát mẻ với nàng ta cơ chứ? Sao Hương Vũ này lại ngu ngốc vậy chứ, rừng trúc không mát thì chỗ nào mát nữa?


Hương Vũ gật đầu như chợt tỉnh ngộ: “Thì ra là vậy.”


Hoắc Nghênh Vân cảm thấy nhẹ nhõm: “Đã vậy thì đi theo ta đi.”


Hương Vũ lắc đầu: “Không được.”


Lúc này Hoắc Nghênh Vân thật sự là mất hết kiên nhẫn, Hương Vũ này ngốc nghếch mà sao lại khó dụ như vậy chứ? Không thể cứ trực tiếp đi theo mình sao?


Lúc này nàng chỉ đành miễn cưỡng kiên nhẫn hỏi: “Tại sao lại không được?”


Hương Vũ thở dài: “Tiểu thư nói cũng có lý, vậy ta phải ở đây chờ hầu gia, bằng không nhỡ đâu hầu gia tới phòng khách phải chịu oi bức, há chẳng phải là chúng ta không tốt sao?”


Hoắc Nghênh Vân: “…”


Nàng hít một hơi thật sâu và tiếp tục giải thích: “Chúng ta đến chòi nghỉ mát trước để đợi phụ thân, khi phụ thân đến, chúng ta sẽ…”


Ai ngờ lời nàng còn chưa nói xong, đã nghe thấy Hương Vũ đột nhiên kinh hỉ gọi: “Hầu gia!”


Nghe đến đây, trái tim của Hoắc Nghênh Vân khẽ chùng xuống, nàng nhìn lên, quả nhiên là phụ thân của nàng.


Thế mà phụ thân đã đến rồi…


Vậy chẳng phải là nàng đã mất cơ hội rồi sao?


Hương Vũ đã mỉm cười đi tới: “Nô tỳ bái kiến hầu gia.”


Hoắc Quân Thanh nhìn sang, chỉ cảm thấy phía rừng trúc tĩnh mịch có một nữ tử váy xanh thướt tha mỉm cười ôn nhu động lòng, trong lòng ngực nổi lên một cảm giác khác thường.


Hắn chắp tay đứng đó, chỉ khẽ gật đầu với Hương Vũ và hỏi: “Sao lại đứng ở đây?”


Hoắc Nghênh Vân chỉ cảm thấy lòng nặng trĩu, vội vàng tiến lên định đi qua lấy lệ, ai ngờ Hương Vũ đã bước tới trước, nhẹ giọng thì thào nói ra tất cả mọi chuyện: “Vừa rồi tiểu thư đặc biệt tới đón thiếp, lòng thiếp đơn nhiên là vô cùng cảm kích, kết quả là dẫn thiếp đến đây rồi tiểu thư rủ rê thiếp đi qua chòi nghỉ bên rừng trúc để hóng mát.”


Mặt mũi của Hoắc Quân Thanh khẽ động, quét qua rừng trúc.


Ánh mắt của hắn tinh tường, cư nhiên nhìn ra phía sau rừng trúc có người, hơn nữa còn là một nam tử.


Hắn lập tức nhạt giọng: “Vậy sao?”


Hoắc Nghênh Vân đột nhiên cảm thấy dưới chân mềm nhũn, cố gắng bước tới, cười nói: “Phụ thân, Nghênh Vân chỉ là nhìn thấy thân thể của phu nhân yếu đuối, sợ phu nhân buồn chán nên mới rủ đến rừng trúc đợi phụ thân, nếu phụ thân đã đến rồi thì chúng ta… ”


Tuy nhiên, Hoắc Quân Thanh lại nói: “Nếu con ta đã có lòng hiếu thảo như vậy thì chúng ta cứ đến rừng trúc hóng mát đi.”


Hả?


Nói xong, Hoắc Quân Thanh đã cất bước đi về phía rừng trúc.


Hương Vũ nhìn Hoắc Nghênh Vân, rồi lại nhìn Hoắc Quân Thanh, sau đó nhanh chóng xách váy chạy bước nhỏ đuổi tới phía sau Hoắc Quân Thanh.


Hoắc Nghênh Vân cảm thấy không ổn, nhất thời cảm thấy bộ dạng vừa rồi của Hương Vũ như vậy cứ y như là sợ thiên hạ sẽ không loạn, đây chẳng phải là cố ý bán đứng nàng sao?


Lúc này không còn cách nào khác chỉ đành vội vàng chạy theo.


Mà lúc này ở sau rừng trúc, Hoắc Nghênh Phong đang mặt chau mày ủ đi đi lại lại, chợt nghe thấy tiếng bước chân, nghĩ rằng đó là tỷ tỷ đã mời được tiểu phu nhân của phụ thân qua, y lập tức ho một tiếng định tiến lại nói chuyện với người ta.


Ai ngờ vừa quay đầu lại thì lập tức ngẩn người.


Một người là phụ thân, và người còn lại nỗ lực bám sát phía sau phụ thân, vậy mà lại là…


Hương Vũ?


Sắc mặt y đột nhiên thay đổi, y nhìn Hương Vũ rồi lại nhìn phụ thân, mất một lúc cuối cùng cũng nói: “Hương, Hương Vũ…Là nàng sao? Sao nàng lại…?”


Hương Vũ cũng không ngờ, háo hức đi theo đến đây lại gặp phải Hoắc Nghênh Phong.


Nàng nhớ lại mấy trò vừa nãy của Hoắc Nghênh Vân thì chợt tỉnh ngộ, sau khi hiểu ra thì rất tức giận.


Biết ngay hôm nay sao Hoắc Nghênh Vân lại quái lạ như vậy, hóa ra là sớm đã biết rằng Hoắc Nghênh Phong đang đợi ở đây, lôi nàng qua chính là muốn hãm hại thanh bạch của nàng đây mà!


Lúc này, Hoắc Nghênh Phong vẫn là tiến lên một bước, chuẩn bị kéo tay áo của nàng: “Hương Vũ, sao nàng lại ở đây? Rốt cuộc nàng bị sao vậy?”


Hương Vũ chưa kịp tránh né đã thấy hầu gia giơ tay phất ống tay áo, Hoắc Nghênh Phong vốn đang trên đà bước tới thì bất ngờ bị gió từ ống tay áo thổi ngược trở lại đến nỗi phải thối lui liên tiếp vài bước.


Hương Vũ nhìn cảnh này, sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, nắm lấy tay áo của hầu gia: “Hầu gia, nô tỳ không quen biết vị thiếu gia này! E là ngài ấy đã nhận nhầm người rồi!”


Bắt buộc phải cắt đứt sạch sẽ mọi quan hệ!


Ai nói là quen biết nàng chứ, nàng đang gấp cái gì vậy!


Vì tiền bạc, vì để tồn tại và vì tương lai, dù có đánh chết cũng không được thừa nhận!


Hoắc Nghênh Phong bị gió của ống tay áo hất ra thật xa, vẫn đứng ở đó trợn tròn mắt: “Hương Vũ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK