Hôm nay, Nhã Đạt cùng mẫu thân cưỡi ngựa quay về trạm dịch, ai biết nửa đường lại bị dẫn về biệt viện này.
Tất nhiên thằng bé rất phiền, trời đã tối rồi, thằng bé muốn tìm mẫu thân mình! Ai cũng không cho nó tìm mẫu thân, thằng bé sốt ruột với ai đây.
Đây rốt cuộc là ai, chắc chắn không phải người tốt!
Nhưng ai ngờ, lúc này Hoắc Quân Thanh đột nhiên xuất hiện.
Nó rất khó hiểu, không kìm được mà cảm thấy nghi ngờ, nghiêng đầu đánh giá Hoắc Quân Thanh một lúc lâu: “Hoắc thúc thúc, sao thúc lại ở đây?”
Hoắc Quân Thanh nhìn vật nhỏ kháu khỉnh bụ bẫm này.
Từ lúc bắt đầu nhìn thấy thằng bé, chỉ cảm thấy thuận mắt, không hề cảm thấy gì khác, sau này lại yêu thích một cách vô cớ, vậy mà lại có chút không nỡ từ bỏ.
Hôm nay mới biết, cuối cùng là liên quan máu mạch với nhau, phụ tử liền tâm.
Hoắc Quân Thanh nhìn vật nhỏ này, không tự chủ được mà giờ tay, vuốt tóc mềm của thằng bé.
Lúc xoa thế này, tự nhiên nhớ lại, hóa ra tóc thằng bé giống với Hương Vũ, khó trách trước kia hắn lại cảm thấy quen thuộc thân thương như vậy.
Hóa ra mọi thứ trên đời này đều có nguyên nhân của nó.
Thời khắc này, nhìn vật nhỏ này, chút giận dỗi của hắn với Hương Vũ cũng tan thành mây khói.
Bất luận thế nào, nàng ấy cũng đã sinh cho hắn một đứa con.
Nhã Đạt nhìn Hoắc Quân Thanh, chỉ cảm thấy trong mắt Hoắc Quân Thanh dường như lờ mờ mang theo chút ươn ướt, nên cắn môi, nhíu mày, nghi hoặc nói: “Hoắc thúc thúc, thúc đây là sao vậy?”
Hoắc Quân Thanh nghe hai chữ thúc thúc này, bất giác nhói đau trong lòng, hắn nặng nề hít vào, nhìn đứa trẻ này chăm chú: “Nhã Đạt, ta muốn nói với con một việc.”
Nhã Đạt mở to mắt, nghi hoặc nhìn Hoắc Quân Thanh, thằng bé cảm thấy biểu cảm hôm nay của Hoắc thúc thúc không đúng lắm.
Nhất thời nhớ lại mình bị người bí ẩn nào đó bắt đến đây, lập tức cũng có chút sợ hãi.
Lẽ nào nói… Hoắc thúc thúc đích thực là kẻ bắt cóc? Trước kia là mình lơ là mắc bẫy sao?
Nhã Đạt thầm trở nên cảnh giác, thậm chí bất tri bất giác mà lui về sau một bước.
Hoắc Quân Thanh không ngờ đến mấy đánh giá lung tung trong đầu tiểu tử này, hắn nhìn đứa bé nhỏ nhắn đáng yêu tuấn tú này: “Nhã Đạt, kỳ thực ta…”
Nhã Đạt nghe đến đây, da đầu trở nên tê dại, xoay đầu chạy mất.
Nương ơi, đây thật sự là kẻ bắt cóc con nít đó!!
Sống mũi Hoắc Quân Thanh cay cay, đang định nói ra thân phận của mình, ai ngờ tiểu tử này lại quay đầu chạy mất, nhất thời cũng khó hiểu.
Đợi tiểu tử này chạy ra xa, hắn mới nhún người nhảy lên, đuổi theo, tóm lấy thằng bé.
Nhã Đạt: “Cứu mạng, bắt cóc trẻ em, cứu mạng với!”
Vừa hét, vừa đá lung tung.
Hoắc Quân Thanh nhíu mày, bất lực, trực tiếp nhấc nó lên: “Im miệng.”
Mặc dù tiểu tử này bị kinh sợ, nhưng nói thằng bé im miệng thì nó sẽ im miệng sao, Nhã Đạt gào càng lớn hơn, thậm chí khóc nấc lên: “Cứu mạng, cứu mạng a, nương, cứu con với!”
Hoắc Quân Thanh cắn răng, nhịn không được, trầm giọng nói: “Đừng gào nữa, ta là phụ thân của con!”
Nhã Đạt nghe đến đây, ngẩng người một lúc, mở to đôi mắt ngấn nước nhìn Hoắc Quân Thanh một cách không dám tin.
Hoắc Quân Thanh thấy vậy, để thằng bé xuống, trịnh trọng nói: “Nhã Đạt, ta chính là phụ thân thân sinh của con.”
Nhã Đạt: “Thật sao?”
Hoắc Quân Thanh: “Tất nhiên, con xem, chúng ta không phải rất giống nhau sao? Người đi đường đều nói, chúng ta ắt hẳn là cha con.”
Nhã Đạt bừng tỉnh, sau khi ngộ ra, co giò chạy mất.
Hoắc Quân Thanh: “…”
Sau khi Hoắc Quân Thanh bắt Nhã Đạt lại lần nữa, Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Con chạy cái gì?”
Nhã Đạt hắng giọng: “Hóa ra người chính là người cha vong ân phụ nghĩa không việc xấu nào không làm đó của con!”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Hắn hít sâu một hơi.
Đời này, hắn đánh đâu thắng đó bất khả chiến bại, trước giờ chưa từng bị người khác nói thế này.
Nhìn tiểu tử đang vểnh môi nhỏ này, hắn nghĩ, hắn phải từ từ xây dựng lại uy tín của người cha mới được.
***
Hoắc Quân Thanh đã phí không ít lời, xem như cũng thuyết phục được Nhã Đạt, nói với nó mình không phải là kiểu người như thằng bé nghĩ.
Tiểu tử mặc dù không tin, nhưng bây giờ cũng không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời trấn an lại.
Nhã Đạt tất nhiên cũng hỏi đến mẫu thân mình, kêu gào muốn gặp mẫu thân, Hoắc Quân Thanh hơi do dự, lại nói: “Bây giờ, nương con không ở đây, ngày mai con có thể gặp bà ấy.”
Nhã Đạt vểnh cái miệng nhỏ, nghiêng mắt đánh giá người cha này của mình, qua một lúc, mới miễn cưỡng đồng ý: “Được thôi! Có điều…”
Hoắc Quân Thanh vội nói: “Có điều cái gì?”
Nhã Đạt khịt mũi, ủy khuất nói: “Nương con không thể ngủ cùng con, một mình con không ngủ được.”
Hoắc Quân Thanh nhướn mày, có chút nghi hoặc đánh giá đứa trẻ này.
Hắn có chút không hiểu lắm, thằng nhóc ba tuổi, lại còn cần người ôm ngủ sao? Hắn nhớ mình lúc bốn năm tuổi đã có thể cầm kiếm lên ngựa rồi, lúc đó thế nào hắn cũng không muốn ngủ chung với bà hay mẹ cơ?
Nhã Đạt nghiêng đầu đánh giá cha mình, đôi mắt trắng đen phân rõ: “Sao, cha, người không quan tâm Nhã Đạt sao?”
Hoắc Quân Thanh lập tức hiểu rồi.
Nếu hắn không quan tâm nó ngủ, thì chính là bị phán xét thành một người cha không tốt, tiểu tử này có thể lập tức trở mặt không nhận người quen nữa.
Vì vậy hắn chỉ có thể mặt dày, ngồi chồm hổm xuống, xoa đầu tên tiểu tử này: “Tất nhiên là cha quan tâm Nhã Đạt rồi.”
Quân tâm Nhã Đạt, ngủ chung với Nhã Đạt.
…
Ngủ chung với một thằng nhóc, cái này đối với Hoắc Quân Thanh mà nói, là lần đầu tiên.
Đích thân chăm sóc, tắm rửa cho thằng bé trước.
Trước kia cảm thấy Nhã Đạt ba tuổi đã không còn nhỏ nữa, nhưng lúc tắm rửa, Hoắc Quân Thanh mới nhận thức được, đây thật sự là một tên nhóc con, trên người núc ních thịt, mông nhỏ mềm nhỏ, tay nhỏ, chân nhỏ cũng rất mềm mại.
Hắn nhìn thân nhìn nhỏ bé mũm mĩm đó, bật cười khanh khách, đột nhiên cảm thấy, đứa trẻ ba tuổi chắc là nên nên có người ôm ngủ.
Nhã Đạt thấy cha đột nhiên bật cười, tức giận nói: “Sao chứ!”
Hoắc Quân Thanh vừa cười vừa nói: “Nhìn cái mông nhỏ này.”
Vừa nói, hắn bóp cái mông nhỏ một cái, cái mông nhỏ mềm mại bóng loáng nước, cả tay đều là thịt mềm.
Nhã Đạt: “Hừ, con mách với nương con, không được bóp của con!”
Lúc này, Hoắc Quân Thanh mới thôi, cầm khăn mềm lên, giúp thằng bé lau sạch, rồi ôm thằng bé lên giường: “Được rồi, ngủ thôi.”
Nhưng sau khi nằm trên giường, Nhã Đạt cũng không an phận, bắt đầu yêu cầu: “Người kể chuyện cho con đi, bằng không con không ngủ.”
Kể chuyện?
Hoắc Quân Thanh cau mày, hắn chưa từng kể chuyện cho người khác nghe.
Nhã Đạt kháng nghị: “Con muốn nghe chuyện, bằng không người chính là người cha tồi, không phải người cha tốt!”
Hoắc Quân Thanh nhướng mày, bất lực, vì làm một người cha tốt, hắn phải nghĩ ra một câu chuyện.
Vậy nên, Hoắc Quân Thanh nghĩ một hồi, kể một điển cố trong sách, Nhã Đạt mặt đầy xem thường, chun cái mũi nhỏ: “Đây không phải là câu chuyện nghe trong Đào Ký sao?”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Nhã Đạt: “Nương con đều kể con nghe hết rồi, cho là con không biết sao, lại còn lấy truyện trong sách lừa con.”
Hoắc Quân Thanh nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của thằng bé, nhịn không được mà nhào nặn má nó, sau cùng không còn cách nào, đành kể chuyện mình đánh trận lúc trẻ.
Hắn kể cái này, khó tránh khỏi kể nhiều, Nhã Đạt chăm chú lắng nghe, sau đó nhịn không được mà hỏi: “Vậy sau đó thì sao?”
Hoắc Quân Thanh: “Sau đó, chính là đến ngày thứ hai.”
Nhã Đạt: “Ngày thứ hai?”
Hoắc Quân Thanh: “Đúng, bây giờ nhắm mắt ngủ, ngày thứ hai, ta tiếp tục kể chuyện này.”
Nhã Đạt: “Hừ!”
Hóa ra là không kể, thằng bé cũng không muốn nghe nữa.
Hoắc Quân Thanh: “Vậy con kể cho ta một chuyện, thì ta kể tiếp cho con nghe.”
Nhã Đạt không tình nguyện cho lắm nhìn Hoắc Quân Thanh, suy nghĩ chút cảm thấy cũng có thể, chẳng qua nhất thời thằng bé cũng không biết phải kể gì.
Hoắc Quân Thanh: “Kể chuyện lúc nhỏ con sống trên thảo nguyên đi.”
Kỳ thực hắn muốn biết, tình hình Hương Vũ trên thảo nguyên rốt cuộc thế nào, rốt cuộc đã gả đi rồi sao, nam nhân đó chết lúc nào.
Mặc dù Nhã Đạt thông minh, cuối cùng vẫn là đứa trẻ, mà người ta chỉ kể những gì người ta thích, vì vậy một tối này của Hoắc Quân Thanh, nghe Nhã Đạt kể cỏ trên thảo nguyên mềm thế nào, thịt trên thảo nguyên thơm thế nào, sữa trên thảo nguyên nồng thế nào, ngựa trên thảo nguyên cao thế nào, sau cùng nghe thằng bé lẩm bẩm nói: “Con ngựa con của con, con ngựa con của con… con muốn con ngựa con của con…”
Sau cùng không còn tiếng nữa, hắn nhìn qua, người đã ngủ rồi.
Hoắc Quân Thanh hơi nghiêng người, nhìn thứ nhỏ bé ngủ rất ngọt ngào này, tỉ mỉ ngắm nhìn một lúc, trong lòng càng dâng lên cảm giác ấm áp, cảm giác ấm áp đó thậm chí còn mang theo chút chua xót khổ sở.
Hắn nhớ đến Hương Vũ.
Không cần biết thế nào, nàng đã sinh cho hắn một đứa con, một mình nuôi dưỡng thằng bé lớn thế này.
Thậm chí Hoắc Quân Thanh còn nhớ đến sợi dây chuyền vàng sau này hắn tìm được đó, sợi dây chuyền bị đứt đó.
Dựa theo thời gian mà suy đoán, lúc nàng ấy khiến sợi dây chuyền trở thành như vậy, ắt hẳn là lúc bụng nàng to ra rồi.
Hoắc Quân Thanh nặng nề hít vào, ép cảm giác bất thường dâng lên trong lòng xuống, hắn cẩn thận đứng dậy bước xuống giường, đến viện Hương Vũ ở.
Bên ngoài cửa sổ, đám hoa cúc vẫn thoang thoảng như cũ, trong phòng sáng ánh nến, ánh sáng hắt lên rèm cửa sổ màu trắng, nên lộ ra một vầng sáng màu cam nhạt, dịu dàng mà yên tĩnh.
Hoắc Quân Thanh nhớ lại khoảng thời gian trong quá khứ, kỳ thực hắn vẫn luôn có một số cảm giác, cảm thấy nàng vẫn cứ thế ở bên cạnh hắn, có thể ở bên suốt một đời.
Chỉ là trong quá khứ, hắn quá cao ngạo, cao ngạo đến nỗi mắt không nhiễm bụi trần, trước giờ chưa từng nghĩ qua là rốt cuộc bản thân mình cần thứ gì.
Ít nhất cũng chưa từng nghĩ qua, mình nên cưới nàng vào cửa.
Hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng gõ cánh cửa đó.
Trong phòng, không hề có trả lời.
Hoắc Quân Thanh đứng đó: “Hương Vũ, ta biết nàng ở đó.”
Hắn có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ của nàng.
Hoắc Quân Thanh nhìn ánh trăng như nước đó, chậm rãi nói: “Hương Vũ, ta sai rồi, ta xin lỗi nàng, chúng ta đừng gây nhau nữa, chúng ta sống cùng nhau, được không?”
Hương Vũ cũng không ngờ đến lúc này ngài ấy đột nhiên lại tới, nghe thấy giọng nói của ngài ấy, vừa hận vừa đau vừa bất lực.
Cao ngạo như ngài ấy mà cũng có một ngày biết nói lời “sống cùng nhau” thế này ư?
Nhất thời nàng cắn môi, không nói gì.
Trong giọng nói Hoắc Quân Thanh đầy vẻ mệt mỏi: “Mấy năm nay, một mình ta vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ xem bản thân đã làm sai cái gì, bây giờ nghĩ lại, sai ở chỗ không sớm cưới nàng vào cửa.”
Câu này vừa đúng chọc vào tâm tư của Hương Vũ, lập tức cố ý nói: “Thân phận này của ta, thấp kém như vậy, nào xứng gả cho ngài!”
Hoắc Quân Thanh: “Hương Vũ, đừng nói lời giận dỗi.”
Hương Vũ: “Lẽ nào không phải, dù thế nào ngài cũng phải cưới một nữ nhi hầu môn, không đúng sao? Bây giờ cưới rồi, cũng mất rồi, nên là lại đến nói lời ngon ngọt lừa ta!”
Hoắc Quân Thanh: “Cái gì gọi là cưới rồi mất rồi, nàng nói bậy bạ gì đấy?”
Cuối cùng Hương Vũ chịu không nổi nữa: “Đừng cho là ta không biết, mấy ngày trước không phải ngài còn đi viếng mộ phu nhân ngài sao?!”
Lời nói này, nàng dường như thét ra.
Nữ nhân thét, quả nhiên vẫn mềm mại, nhưng xác thực có dùng lực, nhìn ra được nàng cực kỳ buồn bực, cực kỳ căm hận.
Hoắc Quân Thanh nghe được lời này, lại sững sờ, sau đó bừng tỉnh.
“Là Nhã Đạt nói với nàng ư? Thằng bé đã nói những gì rồi?”
“Lẽ nào không phải sao?”
Hoắc Quân Thanh dường như giận đến tái mặt, sau khi suy nghĩ, lại cảm thấy buồn cười.
“Nói lung tung gì đó, nàng biết vợ lớn đó của ta tên gì không?”
Chương 86: Tiêu tan hiềm khích lúc trước
Hương Vũ nghe thấy Hoắc Quân Thanh nói thế, trong lòng lại càng oán hận.
Nàng tức giận đến mức run tay, nghĩ đến nam nhân này thật sự đáng hận, lại bắt nạt nàng như thế, dù sao hắn cũng xem nàng là một tiểu nha hoàn chẳng có gì to tát mà thôi!
Bây giờ vợ cả của hắn không còn nữa, ở một mình đương nhiên là cô đơn thê lương, lúc này tuổi của hắn cũng không còn nhỏ nữa, nàng sinh nhi tử cho hắn nên hắn muốn cốt nhục tình thân. Nhưng mà trước đó thì sao, trước đó hắn làm gì?
Trong phút chốc lại nhớ lại, lúc đó nàng đang mang thai vốn muốn trở về, nhưng hắn lòng dạ hẹp hòi, tìm nàng khắp nơi, đó là muốn mạng của nàng. Nếu như không phải nàng may mắn thì không biết như thế nào đâu!
Nàng lập tức nói với giọng căm hận: “Vợ cả ngươi có tên là gì thì liên quan gì đến ta! Ta dựa vào cái gì mà phải xen vào chuyện nhà các ngươi. Ngày xưa ta chỉ là một thị thiếp, ngươi hỏi ta chuyện này làm gì!”
Hoắc Quân Thanh đứng ở ngoài cửa sổ nghe lời nói nghiến răng hờn dỗi của nàng, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười, lại cảm thấy bất đắc dĩ.
Hắn nghĩ đến mấy ngày nay nàng tự nói với bản thân mình, cũng không phải là hờn dỗi, chỉ không hiểu cơn giận kia từ đâu đến. Đương nhiên hắn có chỗ không phải, nhưng ngày xưa nàng không oán hận như thế, sao bây giờ giống như oán hận chất chứa bao nhiêu năm, giống như nàng vẫn hận hắn.
Bây giờ hắn mới biết lại còn có chuyện hiểu lầm như thế.
Hắn lại nghĩ tới Nhã Đạt, nhóc con này cũng rất biết mách lẻo, nhưng chỉ mách lẻo được một nửa, ngược lại khiến Hương Vũ hiểu lầm như thế.
Sau khi hắn nghĩ rõ ràng chuyện này thì bình tĩnh hơn nhiều, vô thức cũng hạ mình, đứng ngoài cửa sổ dụ dỗ nói: “Hương Vũ, có lẽ giữa ta và nàng có chút chuyện hiểu lầm, nàng để ta vào đi, chúng ta nói rõ ràng được không?”
Hắn càng dỗ dành như thế, Hương Vũ lại càng buồn bực: “Lúc ngài xích khóa ta lại thì có vẻ quyết tâm, giống như muốn ăn ta vậy. Bây giờ ngài tỏ thái độ khiêm nhường như thế là cho ai xem? Trước kia ngài là yên tĩnh làm một hầu gia, ta chỉ là một nô tỳ nho nhỏ, đương nhiên không sánh bằng ngài. Bây giờ ngài là An Định quốc công gia cao cao tại thượng, ta chỉ là một quả phụ thì càng không thể so được. Lúc này ta rơi vào trong tay ngài, ngài muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt thế đất, nếu ngài muốn than thể này thì cứ mạnh mẽ đoạt lấy, sao lại lừa ta như thế!”
Hoắc Quân Thanh nghe lời này, chỉ cảm thấy giọng điệu của tiểu nữ nhân này dịu dàng lại mang theo vẻ kiên cường. Trong phút chốc, khi hắn nghĩ đến chuyện khiến nàng buồn bực thì hắn lại có suy nghĩ, hận không thể đi vào mạnh mẽ kéo nàng, hôn chết nàng muốn nàng.
Nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn chịu đựng, dỗ dành nàng mà nói: “Nàng nghĩ tại sao ta phải cho nàng một chiếc khóa xích?”
Hương Vũ rơi nước mắt: “Ngài không coi ta là người, ngài xem ta là đồ vật, muốn thì muốn, không muốn thì vứt bỏ!”
Hoắc Quân Thanh: “Vậy ta và nàng cùng nhau làm đồ vật là được.”
Hương Vũ: “Ngài lại học từ đâu mà đến lừa ta! Ngài cũng là gạt người thôi!”
Hoắc Quân Thanh thở dài: “Hương Vũ, mấy ngày trước, khi ở biên cương ta tìm được vài thứ, đó là những thứ nàng dùng qua. Lúc đó ta hiểu lầm nghĩ nàng mất rồi, vì sao dựng lên một chiếc mộ gió cho nàng.”
Hương Vũ vốn đang oán hận đến hai má đỏ bừng, hận không thể bổ nhào qua cào Hoắc Quân Thanh, đột nhiên lại nghe được lời này, nàng cũng khẽ giật mình.
Hoắc Quân Thanh: “Hôm đó ta đi tảo mộ vừa lúc gặp được Nhã Đạt, lúc ấy trên bia mộ khắc gì nàng có biết không?”
Hương Vũ nghĩ tới điều gì đó, trong phút chốc tim đập như trống chầu, nhưng lại không dám nghĩ tiếp.
Hoắc Quân Thanh tiếp tục nói: “Khắc là vợ cả Hương Vũ chi mộ.”
Hương Vũ cắn môi, một lát sau mới khẽ nói: “Ta không tin đâu! Ngài lại lừa ta?”
Hoắc Quân Thanh: “vậy bây giờ ta dẫn nàng đi xem.”
Nói xong, hắn muốn phá cửa đi vào.
Hương Vũ thấy như thế, luống cuống khước từ nói: “Không muốn, chắc chắn ngài gạt ta, ta không muốn xem!”
Nàng nhìn dáng vẻ kia của hắn, ít nhiều cũng tin, chỉ là không thể tin được hắn lập một gió cho mình, nàng lại càng chột dạ không dám đối mặt, đành phải kháng cự lung tung.
Hoắc Quân Thanh có suy nghĩ nhanh nhạy nhưng lại không hiểu nữ nhân, lúc này hắn nhìn thấu nhưng lại không cố kỵ, phá cửa đi vào.
Hương Vũ thấy hắn xông tới, lại có hơi luống cuống.
Hắn nói gì mà trên bia mộ khắc tên nàng, còn nói gì mà nàng là vợ cả. Nàng nghe thế thì trong lòng hoảng loạn, cũng không dám tin, cũng không dám đến hỏi, lại không dám nghe hắn nói gì đó, thật sự vô thức muốn trốn tránh.
Bây giờ hắn xông tới, Hương Vũ lại muốn bất chấp tất cả mà trốn tránh.
Hoắc Quân Thanh dùng một đạp đá vỡ cửa, thấy Hương Vũ lại chạy vào trong, hắn lại bước một bước lớn đuổi theo.
Hương Vũ lộn nhào chạy đến bên giường, Hoắc Quân Thanh sải bước tới đè nàng xuống.
“Nói, nàng có tin không?” Hoắc Quân Thanh nghiến răng nói bên tai nàng.
“Không, ta không tin! Ngài gạt người, từ đầu tới cuối ngài đều gạt ta!” Hơi thở nóng bỏng ngay ở bên tai, Hương Vũ hoang mang, thân thể mềm nhũn, không biết làm thế nào cho phải nên cố chấp ngang ngược.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn nữ nhân này, mái tóc đen dài thả ra trải lên đầu vai hẹp gầy, động tác dáng vẻ động lòng người.
Hoắc Quân Thanh càng đè nàng xuống: “Không được nhúc nhích!”
Nhưng mà sao Hương Vũ có thể không nhúc nhích được, nàng xấu hổ thành giận, hắn nói đừng nhúc nhích, nàng càng muốn giãy dụa, nên giãy dụa rất mạnh.
Hoắc Quân Thanh đè nàng, chỉ cảm thấy trước mắt phong tình động lòng người, sao có thể nhịn được nên vung áo choàng lên đè nàng không thả. Hương Vũ càng giãy dụa, Hoắc Quân Thanh chỉ cảm thấy mái tóc kia đung đưa trước mặt, vòng eo nhỏ nhắn phóng túng. Hắn hít vào một hơi, muốn làm gì thì làm.
Hương Vũ đáng thương vốn vẫn đang cố giãy dụa, sau đó nàng hít vào một hơi ngẩng đầu lên, híp mắt, hé môi, cứng đờ ở đó nửa ngày không có động tĩnh, suýt nữa không thở nổi.
Phía trên khẽ cưỡi ngựa chạy chầm chậm, cộc cộc không ngừng, nàng mới từ từ tỉnh táo lại.
Đợi cho cuối cùng kết thúc, Hương Vũ gần như mất hồn mà ngồi phịch ở đó.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu nói: “Ta có lừa nàng sao?”
Hương Vũ quay mặt đi, khẽ nói: “Ngài bắt nạt ta, vẫn luôn bắt nạt ta, ngài xem thường ta!”
Nàng vẫn vô cùng bướng bỉnh, nhưng mà giọng nói kia nghe vào tai Hoắc Quân Thanh lại như làm nũng.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu, dùng răng khẽ cắn lỗ tai nàng: “Ta bắt nạt nàng lúc nào? Ta không muốn kết hôn với nàng? Hay là đối với nàng có chỗ nào không tốt, có gì ủy khuất nàng thì nàng nói đi.”
Hương Vũ ủy khuất, lỗ mũi chua xót, lại cảm giác nam nhân phía trên thật sự nặng nề, nàng bị ép chỉ có thể nằm nhoài ở đây, mặt nàng áp chặt vào chăn đệm, khóc lóc mà nói. “Trong lòng ngài không muốn kết hôn với ta, thân phận ta không tốt, ngài chỉ xem ta là đồ chơi. Ngài vốn không có suy nghĩ muốn cưới, ngài còn muốn cưới thiên kim hầu phủ! Ta là cái gì, chẳng là gì cả!”
Đây là kết luận ban đầu trong lòng nàng, cũng là nàng không bước qua được vực sâu. Trước kia nàng không nhắc đến, sẽ giả vờ mình không để ý, nhưng mà bây giờ cuối cùng nàng lại bị hắn ép nói ra những lời này.
Một khi nói ra, sự ủy khuất kia lại không thể ngăn được: “Ngài thả ta ra, ngài là tên khốn, ngài bắt nạt ta, vừa rồi ngài lại bắt nạt ta!”
Hoắc Quân Thanh: “Thế nào, chê ta hầu hạ không thoải mái? Ta nghĩ là nàng ngóng trông ta bắt nạt nàng đất!”
Hương Vũ nghe lời này, cố gắng dùng chân đạp đá lung tung: “Ngài xem thường ta, nếu ta là thiên kim hầu môn thì ngài sẽ nói với ta những lời này sao. Ngài chỉ cảm thấy ta đê tiện, bản thân ta cũng đáng trách, làm việc hổ thẹn đều bị ngài nhìn thấy, cho nên ngài mới như thế…”
Lần này Hoắc Quân Thanh không chịu nổi nữa, đột nhiên hắn cầm lấy mền gấm, cuốn Hương Vũ lại.
Ban đầu Hương Vũ còn làm ầm ĩ, nhưng lại bị cuốn như thế cũng chỉ trợn tròn mắt: “Ngài, ngài làm gì?”
Hoắc Quân Thanh: “Đi, ta dẫn nàng đi xem một thứ.”
Đi xem một thứ?
Hương Vũ giật mình: “Đi xem cái gì?”
Hoắc Quân Thanh: “Đi xem mộ gió ta lập cho nàng.”
Hương Vũ mở to hai mắt cũng không biết rõ hắn đang nói gì, đi xem mộ gió, đi đâu xem mộ gió?
Nhưng mà rất nhanh sau đó nàng đã hiểu ra, bị dọa sợ mất mật.
Vậy mà Hoắc Quân Thanh lại ôm nàng đá cửa đi ra.
Bên ngoài gió vù vù thổi qua, nàng úp người trong mền gấm, hoảng sợ không thể tin được: “Ta, ta không mặc áo váy! Ta còn…”
Bây giờ nàng chỉ có một chiếc mền gấm! Hắn lại còn muốn kéo mền gấm đi!
Đây là điên rồi sao?
Hương Vũ xấu hổ đến mức gần như muốn cắn chết hắn.
Hoắc Quân Thanh lại không thèm để ý: “Đi xem xong về, nàng sợ cái gì? Chẳng lẽ còn có ai dám nhìn chằm chằm nữ nhân của ta?”
Hương Vũ: “!!!”
Căn bản không phải chuyện này có được không!
Hoắc Quân Thanh ôm nàng trở mình lên ngựa, đi ra khỏi trang viện.
Lúc đầu Hương Vũ còn hận đến mức muốn cắn chết hắn, nhưng bây giờ còn có thể làm gì, chỉ có thể bị ép co lại trong ngực hắn. Ngộ nhỡ nàng ngã xuống hoặc là mền gấm bung ra thì nàng thật sự chết mất.
Chạy một hồi như thế, cuối cùng cũng dừng lại.
Hoắc Quân Thanh ôm nàng xuống ngựa, giẫm lên bãi cỏ, đi đến một chỗ rồi dừng lại.
“Tự mình nhìn xem.”
Hương Vũ vùi mình vào chăn gấm vờ làm đà điểu.
Nng không muốn nhìn, nàng lại không mặc quần áo, nhìn thế nào chứ!
“Không nhìn đúng không?” Đột nhiên Hoắc Quân Thanh nói: “Có phải mền gấm cản trở tầm mắt? Vậy chúng ta lấy nó ra, để nàng nhìn rõ ràng mọi thứ thế nào…”
“Ta nhìn!” Hương Vũ bị hù dọa, hắn là kẻ điên!
Nàng thật sự sợ hắn làm ra chuyện như thế.
Vì thế Hương Vũ được Hoắc Quân Thanh, quấn trong chăn gấm nhìn bia mộ kia.
Trên đó đúng là viết “Vợ cả Hương Vũ chi mộ”, phía dưới còn viết rõ nàng là An Định hầu phu nhân, hầu phu nhân cáo mệnh hầu phủ vân vân.
Hơn nữa nhìn qua chữ viết kia cũng không phải mới, ít nhất cũng dựng được mấy tháng rồi, không thể nào dựng lên gần đây để lừa nàng được.
Ánh trăng như nước soi rọi xuống, xung quanh bia mộ kia trồng đầy hoa cúc, lúc này đã có vài hoa nở tản ra mùi hương thoang thoảng.
Hương Vũ cắn môi, nhìn chữ trên bia mộ kia, nàng nhìn nửa ngày vành mắt đỏ lên, lại dời ánh mắt đi nơi khác.
Bên tai nàng vang lên tiếng thở nhẹ của nam nhân, hắn cũng không nói gì, cứ thế yên tĩnh ôm nàng.
Hương Vũ khẽ dựa vào vai hắn, không dám lên tiếng.
Lúc này, Hoắc Quân Thanh lại nói chuyện.
“Ta chưa từng muốn kết hôn với thiên kim hầu phủ đó, chuyện này phải nói rõ với nàng. Nhưng mà khi đó nghe những tin đồn đó, ta cũng không làm rõ với nàng, đây là ta sai. Chỉ trách ta lúc đó không nghĩ nhiều, cũng không xem ra gì.”
Có lẽ ánh trăng này quá yên tĩnh, giọng nói của hắn cũng không còn nghiến răng nghiến lợi như trước.
Hương Vũ vẫn cắn môi không lên tiếng.
Hoắc Quân Thanh lại nói:: “Đương nhiên ta cũng thừa nhận, lúc ban đầu đúng thật là ta không muốn cưới nàng, ta ở một mình đã quen, không muốn lấy vợ. Nhưng mà sau khi nàng rời đi, trong lòng ta hiểu rõ không có nàng thì một ngày bằng một năm. Lúc đó ta muốn tìm nàng trở về…”
Hương Vũ nghe thế, mặc dù nàng không lên tiếng nhưng trái tim lại nhấc lên.
Hoắc Quân Thanh dừng một lúc mới nói: “Tìm nàng trở về, cưới nàng, cho nàng một danh phận, chúng ta sống cùng nhau.”
Hương Vũ rủ mắt xuống: “Xuất thân ta không tốt, sao có thể xứng với ngài.”
Ngoài miệng nàng nói thế, nhưng cuối cùng trong lòng cũng khó nén được vui sướng.
Hoắc Quân Thanh: “Chuyện xứng hay không xứng chẳng phải đều do ta quyết định sao? Ta muốn cưới nàng thì ai dám ngăn cản? Về phần thân phận của nàng gì đó thì thế nào? Bây giờ ta và tân hoàng đã quyết định, đến lúc đó để y nhận nàng làm nghĩa mẫu. Lần này là ta danh chính ngôn thuận cưới nàng, để nàng nở mày nở mặt gả cho ta.”
Hương Vũ nghe thế lại nhớ tới.
Nàng và tân hoàng là em ruột thịt, nhưng tân hoàng là con nuôi của hắn, bối phận đều chênh lệch một vòng. Mà nước Đại Chiêu lại xem trọng bối phận này.
Chuyện này… Có thể thành thân sao?