Bên trong tân phòng, dưới ánh nến làm lộ ra trướng tỏa ra ánh sáng lung linh đỏ chót. Tất cả đều giống như giấc mộng màu đỏ, mà trong giấc mộng xinh đẹp kia, Hương Vũ thấy được người quen thuộc đến mức làm cho người ta run sợ.
Nàng bắt đầu hơi không dám tin tưởng, chớp đôi mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn qua, đôi môi đỏ bừng run rẩy nhưng lại không dám gọi.
Hoắc Quân Thanh cũng mấy ngày chưa gặp nàng, đương nhiên vô cùng nhớ nhung. Lúc này thấy nàng tháo mũ đội rườm rà lộng lẫy mà rưng rưng bối rối nhìn hắn, tất nhiên hắn thương tiếc, lại sợ sự xuất hiện đột ngột của mình hù nàng nên cố hạ giọng mà nói: “Hương Vũ, là ta.”
Hương Vũ nghe thấy giọng nói này thì cuối cùng cũng hiểu rõ, đây không phải là mộng, là sự thật.
Ngay tức khắc đôi chân nàng mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống nhào về phía Hoắc Quân Thanh.
May mà tay mắt Hoắc Quân Thanh lanh lẹ đỡ lấy nàng, thân thể vững vàng ôm nàng vào lòng.
Cánh tay cứng rắn của Hoắc Quân Thanh ôm chặt nàng, Hương Vũ nhào vào trong ngực hắn khóc lớn, khóc lớn đến không thành tiếng: “Ta nghĩ là ta phải gả cho người khác, ta nghĩ là ta không còn được gặp lại hầu gia nữa…”
Hoắc Quân Thanh thấy nàng khóc to thì nhớ đến những chuyện lúc trước, cũng vô cùng xúc động, nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn dỗ dành nàng mà nói: “Đừng sợ, sau này mỗi ngày ta sẽ chăm sóc nàng, bây giờ nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta không rời xa nhau nữa.”
Hắn nói xong thì cúi đầu hôn lên mắt nàng, đôi mắt kia vốn tinh tế xinh đẹp, bây giờ vì nàng khóc mà đỏ ửng lên, màu đỏ giống như hoa đào nở trên đầu cành đón mưa, kiều diễm ướt át làm cho người ta thương tiếc.
Hoắc Quân Thanh khẽ hôn lên mắt nàng, đuôi lông mày kia, lông mi ướt át kia, khẽ nói: “Hương Vũ đừng khóc, trách ta không nói rõ với nàng, nhưng mà chuyện này cũng bất ngờ, vẫn không có cơ hội nói với nàng. Nương của nàng bất mãn với ta, nàng cũng biết đó.”
Hương Vũ dần ngừng khóc, chui vào ngực ôm eo hắn, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không phải nói gả ta cho người khác sao, sao lại là ngài?”
Đầu ngón tay của Hoắc Quân Thanh khẽ vuốt gò má nàng, giọng nói ầm áp: “Bây giờ ta đã đổi thành tên một chữ Tân thôi, nguyên quán Bắc Lăng, không cha không mẹ, lẻ loi một mình cũng chưa từng hôn phối, được hoàng thượng ban đại ân chọn ta làm phò mã tứ hôn cho nàng.”
A?
Đương nhiên Hương Vũ không thể tin được: “Nhưng mà, nhưng mà như thế thì tước vị của ngài đâu, đất phong của ngài đâu? Không phải ngài mất tất cả rồi sao?”
Vì thế hắn còn gì chứ?
Hoắc Quân Thanh ngày xưa chiến công hiển hách danh chấn triều đình, đất phong màu mỡ, che chở tử tôn, tất cả mọi thứ, tất cả đều không còn?
Hoắc Quân Thanh nhướng mày cười khẽ, nhìn nàng khẽ nói: “Đúng, bây giờ ta chẳng còn gì cả, chỉ có bàn tay trắng thôi, ăn bữa này không còn bữa sau. Hương Vũ công chúa chê ta sao?”
Hương Vũ nghe lời này thì gần như rơi lệ: “Sao ta ghét bỏ hầu gia được, ta nào có tư cách ghét bỏ hầu gia, ta chỉ là…”
Chẳng qua là cảm thấy hắn vì nàng mà từ bỏ nhiều như thế, trong lòng nàng khó chịu.
Hoắc Quân Thanh ôm nàng cười: “Sau này gọi ta là Hoắc Tân, cuộc sống của Hoắc Tân sẽ dựa vào công chúa, mong rằng công chúa thiện đãi.”
Hương Vũ nhớ ngày xưa hắn tôn quý thế nào, kiêu ngạo ra sao, bây giờ lại nói ra lời này. Trong phút chốc trong lòng nàng chua xót không thôi, ôm hắn gần như bật khóc.
Đem tân hôn này, hai người cứ ôm nhau như thế, lại không có làm chuyện vợ chồng mà nói đến nửa đêm.
Hoắc Quân Thanh ôm Hương Vũ nói những chuyện xảy ra gần đây. Một là công chúa Kỳ Nhã vốn không chịu hắn, phải muốn Hoắc Quân Thanh trả giá đắt để tỏ thành ý. Hai là Hoắc Quân Thanh có thân phận cha nuôi của thiên tử, cũng không thể nào cưới muội muội của thiên tử, vì chuyện này nên bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ tước vị đất phong, lấy thân phận khác để làm phò mã của Hương Vũ.
Hắn ôm Hương Vũ, ngược lại nghĩ thoáng ra: “Đất phong này của nàng vừa lúc cạnh bên Định Viễn phủ, đây cũng là nhạc mẫu đại nhân nghĩ kỹ. Sau này trên đời không có Định Viễn hầu nữa, chút đất phong của Định Viễn phủ cũng sẽ hợp nhập vào đất phong của nàng. Hai phu thê chúng ta phụ xướng phu tùy, công chúa hạ lệnh thì phò mã ta đây sẽ cống hiến sức lực vì nàng quản lý đất phong.”
Hương Vũ nghe hắn nói đến tương lại thì vô cùng thích thú, nhưng mà cuối cùng có hơi kiêng kị: ” Nhưng mà, chẳng phải sau này ngài không thể gặp người, cũng không thể đến thành Yến Kinh. Nếu để người khác nhận ra thì phải làm sao bây giờ?”
Hoắc Quân Thanh cười khẽ một tiếng: “Chuyện này có là gì? Bây giờ ta không phải là Hoắc Quân Thanh, ta chính là Hoắc Tân, dù cho dáng vẻ giống Hoắc Quân Thanh thì cũng là Hoắc Tân. Chẳng lẽ bọn họ có thể nghi ngờ thân phận phò mã của ta sao?”
Hương Vũ khẽ giật mình, sau đó hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn ỷ vào không ai dám khiêu chiến thân phận Hoắc Quân Thanh, dù sao ngươi nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận. Đây chính là Hoắc Tân, ai dám nói là Hoắc Quân Thanh, người đó sẽ làm thiên tử không vui.
Nàng nghĩ lại, cũng không nhịn được mà mím môi cười: “Như thế cũng được…”
Hoắc Quân Thanh ôm Hương Vũ: “Không thì thế nào?”
Hương Vũ nghĩ lại, dường như cũng chỉ có một cách như thế.
Thân phận của hai người không thể nào ở cùng nhau được, nhưng nếu nàng từ bỏ thân phận thì nương sẽ không chịu, sẽ càng bất mãn với Hoắc Quân Thanh. Bây giờ Hoắc Quân Thanh từ bỏ thân phận, ít nhiều gì nương cũng sẽ thông cảm một chút, miễn cưỡng xem như vẹn toàn đôi bên.
Đang lúc nói chuyện lại nhắc đến Nhã Đạt, Hoắc Quân Thanh lại nghiến răng: “Vậy mà tiểu tử này lại không nói cho nàng?”
Ngón tay tinh tế của Hương Vũ khẽ ôm eo Hoắc Quân Thanh, lắc đầu: “Không có, thằng bé chỉ nói ta sắp phải lập gia đình, hắn muốn có cha, đây không phải rất tốt sao… Lúc ấy ta cũng không hiểu, chỉ nghĩ là hắn giở tính tình trẻ con, không hiểu chuyện.”
Bây giờ nghĩ lại thật ra thằng bé đã sớm biết, chỉ là ý kia nói không rõ mà thôi.
Hoắc Quân Thanh: “Đứa con bất hiếu này, ngày khác.”
Hắn vừa nói được một nửa bỗng dưng nhớ tới Kỳ Nhã và thái thượng hoàng, lập tức nuốt lời nói xuống.
Bây giờ hắn không phải Định Viễn hầu uy danh hiển hách, chỉ là một phò mã. Lúc này bất kể thái thượng hoàng hay là công chúa Kỳ Nhã, bọn họ chỉ cần nói một câu thì hắn đành phải thành thật nghe theo.
Nếu như hắn giáo huấn tiểu tử này quá mức, chỉ sợ nhi tử không nghe hắn mà thái thượng hoàng và công chúa Kỳ Nhã đều sẽ bất mãn.
Hoắc Quân Thanh suy nghĩ một chút, lại nhớ tới con nuôi của mình.
Bây giờ cũng chỉ có con nuôi của mình mới có thể dùng một chút.
Chương 96: Phò mã
Đêm động phòng hoa chúc, Hương Vũ biết phò mã của mình là Hoắc Quân Thanh thì thích đến rơi lệ. Suốt cả đêm, nàng ôm Hoắc Quân Thanh không chịu buông ra. Từ nay về sau, hai người có thể vui vẻ ở cạnh nhau, người kiêu ngạo khó thuần kia vì thương nàng mà vì nàng từ bỏ tất cả.
Dù sao hắn cũng không phải là người bình thường, đây là từ bỏ gia tộc, từ bỏ công trạng liều mạng đạt được, chẳng khác gì buông xuống tất cả.
Hoắc Quân Thanh lại không quan tâm, hắn ôm Hương Vũ hôn lấy hôn để, nói rất nhiều để dỗ nàng, dỗ đến nàng như mở cờ trong bụng, chỉ hận không thể dính lên người nam nhân này mãi mãi không rời xa nhau mới tốt.
Trong lúc thân mật chung đụng, sau khi Hương Vũ cảm động thì đột nhiên nói: “Ngài là hầu gia thật hay là hầu gia giả?”
Hoắc Quân Thanh vuốt mặt nàng, nhướng mày: “Hầu gia thật? Hầu gia giả?”
Nói gì thế?
Trong mắt Hương Vũ chứa nước mắt: “Tính tình hầu gia cao ngạo lạnh lùng, sao có thể nói với ta những lời dễ nghe như thế? Chẳng lẽ phụ hoàng mẫu hậu tìm một người thế thân lừa gạt ta?”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Hắn bất đắc dĩ nhíu mày, vuốt tóc nàng: “Đồ ngốc.”
Hương Vũ ôm eo hắn: “Ngài là thật không phải giả.”
Nàng cảm giác hầu gia trở về rồi.
Hoắc Quân Thanh nghe thế thì nhịn không được cười lên, ôm nàng, nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng: “Không phải đã nói rồi sao, sau này không được gọi ta là hầu gia nữa.”
Giọng nói Hương Vũ dịu dàng mà nói: “Được, phò mã.”
Hoắc Quân Thanh: “Nàng là công chúa của ta, sau này ta làm phò mã sẽ tận tâm tận lực hầu hạ nàng, biết không?”
Hương Vũ vùi trong ngực hắn, tham lam hít lấy mùi của hắn: “Vâng.”
Hoắc Quân Thanh: “Vậy bây giờ ta hầu hạ nàng trước một chút đi?”
Hương Vũ nhìn bên ngoài, hai người nói đến gần nửa đêm, có phải trời sắp sáng rồi không: “Chàng muốn hầu hạ ta rời giường sao?”
Ánh mắt Hoắc Quân Thanh sâu thẳm, giọng nói khàn khàn: “Làm phò mã, hầu hạ công chúa đương nhiên là hầu hạ trên giường.”
Nói xong thì hắn đè lên thân thể mềm mại của nàng.
***
Hương Vũ bị hầu hạ một phen, ngày hôm sau khi tỉnh dậy thì xương sống thắt lưng chân run rẩy, cả người bất lực, nàng được thị nữ đỡ mới có thể xuống giường.
Trái lại thì phò mã của nàng thần thanh khí sảng, đã ra ngoài cưỡi ngựa đánh quyền. Sau khi hắn trở về tắm một cái thì đang chờ nàng dùng bữa.
Hương Vũ muốn khóc, thì ra lúc làm nha hoàn hầu hạ người vất vả, lúc làm công chúa hầu hạ còn cực khổ hơn. Nàng lại nhìn nam tử khí vũ hiên ngang, thì ra làm phò mã người ta mà vẫn uy phong lẫm liệt như thường.
Ngay lập tức Hương Vũ đứng dậy chuẩn bị dùng bữa, Hoắc Quân Thanh lại đi qua đỡ cánh tay Hương Vũ: “Công chúa, đi chậm thôi.”
Hương Vũ dịu dàng nhìn hắn, lại cùng nhau dùng bữa.
Trong bữa ăn, Hương Vũ luôn luôn vô thức muốn hầu hạ Hoắc Quân Thanh, lúc ăn cá thì giúp hắn bỏ xương, lúc ăn tôm thì muốn lột vỏ cho hắn, thấy chén của hắn trống rỗng lại muốn xới cơm cho hắn. Nhưng mà mỗi lần nàng muốn làm như thế thì hắn sẽ đánh đòn phủ đầu: “Công chúa, Hoắc Tân hầu hạ người đi.”
Hương Vũ lập tức ý thức được, đành phải kiên định dừng lại, hưởng thụ sự hầu hạ của “Phò mã” nhà nàng.
Không thể không nói, được hầu gia uy phong lẫm liệt khi xưa hầu hạ thật sự có cảm giác đặc biệt. Người kiên cường nghiêm túc như thế bây giờ lại dùng giọng nói khàn khàn dịu dàng cẩn thận quan tâm, thật sự là thích đến lòng người ngọt ngào.
Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Quân Thanh lại cùng Hương Vũ đi dạo một vòng quanh phủ, ngắm nhìn hậu hoa viên xinh đẹp, lại bảo quản gia lấy sổ sách ra nhìn xem đất phong này.
Đất phong của Hương Vũ ở Bác Dã, gần sát đất phong Định Viễn phủ của Hoắc Quân Thanh lúc trước. Bây giờ Hoắc Quân Thanh không có ở đây, tạm thời Định Viễn phủ không có chủ, nhưng mà sau này cũng sẽ giao cho Hương Vũ.
Lúc này có hơn mười vị quản gia trình sổ sách lên, dâng lên khế ước khế đất trạch khế các loại. Sau khi Hương Vũ xem qua thì đương nhiên hoa mắt, lại nhìn về phía Hoắc Quân Thanh bên cạnh.
Hoắc Quân Thanh thấy thế thì nhân tiện nói: “Công chúa mệt mỏi, trước tiên đem những thứ này xuống đi, đợi công chúa nghỉ ngơi một lát thì sẽ nhìn kỹ.”
Ngay lập tức các vị quản gia lui ra, Hương Vũ nhìn Hoắc Quân Thanh một chút, cẩn thận đẩy sổ sách kia đến trước mặt Hoắc Quân Thanh: “Chàng xem đi…”
Đương nhiên nàng không hiểu những thứ này.
Hoắc Quân Thanh nhướng mày: “Làm phò mã không dễ dàng, trên giường hầu hạ công chúa, xuống giường còn phải tinh thông mọi thứ.”
Trong phút chốc mặt Hương Vũ đỏ lên, khẽ nói: “Vậy thì trên giường không cần hầu hạ nữa.”
Mặc dù nàng rất thích nhưng hăng quá hoá dở, nàng cũng sẽ mệt mỏi, nghỉ một đêm cũng tốt.
Hoắc Quân Thanh nghiêm mặt: “Trên giường không hầu hạ, xuống giường cũng không phục dịch.”
Hương Vũ giương mắt nhìn hắn, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì dịu dàng hừ một tiếng: “Không phải tối qua chàng dỗ ta, nói ta là công chúa, chàng là phò mã, sau này cái gì cũng nghe ta.”
Hoắc Quân Thanh ôm nàng, để nàng ngồi lên chân mình.
Hương Vũ giãy dụa một chút cũng thuận theo hắn, cứ như thế dựa vào lồng ngực hắn, cánh tay vòng qua phía sau ôm lấy chiếc eo mạnh mẽ rắn chắc của hắn.
Hoắc Quân Thanh ôm lấy nàng, tiện tay lật những sổ sách kia: “Xuống giường ta là phò mà, nàng là công chúa, đương nhiên cái gì ta cũng nghe nàng, nàng muốn ta làm gì ta sẽ làm đó, đảm bảo nghe lời. Lên giường ta là nam nhân, nàng là nữ nhân, ta muốn làm ở đâu thì làm chỗ đó, muốn làm tới lúc nào thì làm tới lúc đó.”
Hương Vũ nghe nói như thế thì trên mặt nóng bỏng, luôn cảm thấy sai sai chỗ nào đó?
Hoắc Quân Thanh nhanh chóng xem xong một chồng sổ sách, cúi đầu xuống, nhéo nhéo gò má nàng: “Công chúa điện hạ, nghĩ gì thế?”
Ngón tay thô ráp của Hoắc Quân Thanh khẽ bóp như thế, Hương Vũ chỉ cảm thấy trên mặt mềm mại hơi ngứa, nhưng nàng vẫn nói: “Chàng cố ý dùng lời nói bắt nạt ta.”
Hoắc Quân Thanh không nhịn được mà cười lên, cúi đầu nhìn nàng một cái. Hắn còn nhớ rõ tiểu nha hoàn yêu kiều động lòng người trước kia, mặc dù bây giờ nàng đã sinh hài tử trở thành công chúa nhưng vẫn dịu dàng đến mức làm cho người ta muốn bóp một cái.
Trải qua nhiều chuyện như thế, nàng thế này rốt cuộc cũng trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, sau này hai người có thể nắm tay nhau cả đời.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu, dùng lỗ mũi mình nhẹ nhàng lướt qua nàng, sau đó nói giọng khàn khàn: “Công chúa, nếu vi thần bắt nạt người thì thế nào?”
Hương Vũ bất đắc dĩ cắn, khẽ đánh hắn: “Chàng…”
Thật ra hắn muốn thế nào cũng được, bây giờ trong lòng nàng đều là ngọt ngào, dù cho bị hắn bắt nạt cũng cam tâm tình nguyện, bắt nạt cả đời của thích, nhưng mà ngoài miệng hắn nói như thế nàng vẫn muốn đánh hắn.
Hoắc Quân Thanh dứt khoát buông sổ sách xuống, lại ôm tiểu công chúa mềm mại xinh đẹp trong ngực hôn một hồi. Hắn hôn đến Hương Vũ phải thở gấp, hai má ửng đỏ thì mới bỏ qua, bắt đầu tập trung xem sổ sách.
Hương Vũ ở bên cạnh cũng không dám nói gì nữa, nàng biết đây là một chuyện phiền phức. Nàng là công chúa, cho dù không cần tự mình quản lý những chuyện này thì ít nhất cũng phải hiểu biết, nhưng nàng lại không hiểu những thứ này, chỉ có thể dựa vào Hoắc Quân Thanh.
Đến lúc xế trưa, Hoắc Quân Thanh xem sơ qua một lượt, sau đó lại dặn dò Hương Vũ một phen, nói với nàng chút nữa những quản gia kia đến thì nói thế nào, lại viết những điều quan trọng ra đặt ở bên cạnh.
Lúc quản gia đi đến, Hương Vũ lại nói một tràng, những quản gia kia nghe thấy thì ngẩn người một chút, sau đó kính nể không thôi, vẻ mặt đều là cung kính.
Hoắc Quân Thanh thấy thế thì nghiêm mặt nói: “Những việc này đều không thể gạt được tuệ nhãn của công chúa, sau này cần phải dụng tâm quản lý, không thể có chút lười biếng. Nếu như bị công chúa phát hiện thì nhất định công chúa sẽ không tha cho các ngươi.”
Đám người bên cạnh đều biết đây là phò mã mới, nghe nói phò mã này không hề có chút lai lịch gì, là tiểu tử nông thôn một bước lên trời. Nhưng không ai ngờ được, khí thế trong lời nói của hắn đúng thật sự làm cho người ta không rét mà run, lập tức không dám nói thêm gì cả, từng người nhao nhao đáp ứng.
Sau đó để cho bọn quản gia kia lui ra, gọi nước đến, cũng để bọn nha hoàn bố trí bữa trưa.
Lúc dùng bữa, Hương Vũ lại đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Nhã Đạt đâu? Sao vẫn luôn không thấy bóng dáng thằng bé?”
Nàng và Hoắc Quân Thanh ở đây thành thân, nàng nhớ rõ Nhã Đạt cũng theo đến. Lẽ ra sau ngày thành thân thì thằng bé phải đến bái kiến nàng và Hoắc Quân Thanh, sao bây giờ còn chưa xuất hiện?”
Hoắc Quân Thanh nhướng mày, suy nghĩ một chút: “Có lẽ là đang bận.”
Hương Vũ cảm thấy không được bình thường: “Bận bịu, bận rộn gì sao? Thằng bé tới bái kiến chàng rồi!”
Hoắc Quân Thanh: “Thật ra cũng không cần bái kiến, dù sao cũng đã bí mật nhận qua rồi, cha con ruột không cần quan tâm những nghi thức xã giao này.”
Hương Vũ nhíu mày: “Chẳng lẽ thằng bé giấu ta việc này sợ ta buồn bực cho nên không dám lại gần?”
Hoắc Quân Thanh sờ mũi: “Có thể như thế, tiểu hài tử nhát gan chột dạ.”
Hương Vũ nghe vậy cũng không để ý, chỉ bảo Hạ ma ma đi qua xem tiểu thiếu gia đang làm cái gì.
Hoắc Quân Thanh: “Chúng ta mặc kệ nó đi, ta dẫn nàng đi cưỡi ngựa có được không?”
Bây giờ Hương Vũ lại được học cưỡi ngựa: “Được, nhưng mà ta tự mình cưỡi.”
Hoắc Quân Thanh: “Không được, thân là phò mã, ta phải bảo vệ công chúa, ta phải ôm công chúa cưỡi.”
Hương Vũ: “Tự ta cưỡi…”
Hoắc Quân Thanh sờ đầu Hương Vũ: “Công chúa, ngoan, nàng hãy cho ta làm tròn chức trách của phò mã, không thì thuộc hạ sẽ châm biếm ta.”
Hương Vũ: “…”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, ở đâu ra nhiều ngụy biện như thế, thuộc hạ người ta chẳng quan tâm công chúa và phò mã cưỡi ngựa thế nào đâu!
Nhưng mà… Vẫn nghe theo hắn đi.
***
Ròng rã một ngày, dùng bữa xem sổ sách, cưỡi ngựa ngắm hoa, Hương Vũ thỏa thích dựa vào trong ngực Hoắc Quân Thanh, gần như không buông ra được. Nha hoàn hầu hạ bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này thì ai cũng xấu hổ đỏ mặt.
Phò mã và công chúa thật ân ái.
Mãi cho đến lúc hoàng hôn mặt trời lặn vẫn không thấy Nhã Đạt đâu, cuối cùng Hương Vũ cũng cảm thấy không đúng: “Nhã Đạt đâu?”
Hoắc Quân Thanh nhíu mày: “Tiểu tử này chạy đi đâu rồi?”
Hương Vũ nhìn hắn như thế thì bất đắc dĩ: “Đây là con của chàng, chàng cũng không quan tâm!”
Sau khi nói xong thì nàng gọi quản gia hỏi thăm, hỏi một lúc thì Hương Vũ kinh ngạc không thôi: “Thằng bé không ở trong phủ? Không thấy khi nào?”
Quản gia: “Không phải nói hoàng thượng triệu kiến gấp sao, bảo ngài ấy hồi kinh rồi sao?”
Hương Vũ: “Làm sao có thể?”
Trước khi đi, rõ ràng là hoàng huynh cố ý bảo Nhã Đạt cùng đi với nàng.
Hoắc Quân Thanh ho khẽ: “Có lẽ hoàng thượng triệu thằng bé có việc gì đó, được rồi, tùy hắn đi thôi.”
Quản gia vội nói: “Lúc ấy có bảy tám thị vệ ngự dụng mặc cung trang cẩm bào nói là cầm thánh chỉ muốn mời thiếu gia vào kinh. Tiểu thiếu gia không muốn đi, nhưng nhóm người đó không nói gì đã…”
Hương Vũ kinh hãi: “Đây, đây là có ý gì?”
Hoàng huynh chạy tới cướp con trai nàng đi? Với tính cách của hoàng huynh sao có thể cưỡng ép Nhã Đạt đi thành Yến Kinh chứ? Chuyện này chẳng lẽ là giả truyền thánh chỉ, bắt cóc Nhã Đạt rồi?
Hoắc Quân Thanh thấy Hương Vũ hoảng sợ lo lắng, đương nhiên là không đành lòng, vội nói: “Mấy người thị vệ kia ta biết, gặp qua rồi, đúng là người trong cung. Bọn họ mang Nhã Đạt đi chắc là có lý do, công chúa không cần lo lắng như thế, tùy Nhã Đạt đi thôi.”
Hương Vũ nghe vậy thì nghi hoặc nhìn về phía Hoắc Quân Thanh.
Đây là ý gì?
Hoắc Quân Thanh ho khẽ, sau đó khẽ nói bên tai Hương Vũ: “Cũng không có gì không bình thường cả, thằng bé không ở đây thì chẳng phải chúng ta càng tự do sao?”
Tiểu tử thúi kia, vậy mà lần này giấu diếm Hương Vũ, làm hại trong đêm tân hôn Hương Vũ khóc sướt mướt, không biết lo lắng bao nhiêu. Tiểu tử thúi này không nên chịu trừng phạt sao?
Hương Vũ hơi mông lung: “Nhưng mà…”
Nhưng mà đó là con trai của nàng, không biết sao lại bị người ta mang đi.
Hoắc Quân Thanh đưa tay ra hiệu cho quản gia lui xuống.
Quản gia còn muốn xem ý của Hương Vũ, dù sao đây mới là công chúa. Ai ngờ Hoắc Quân Thanh vừa liếc qua thì quản gia giật mình một cái, không dám tiếp tục nói gì nữa, vội vàng lui xuống.
Hoắc Quân Thanh ôm Hương Vũ, khẽ dụ dỗ mà nói: “Nàng yên tâm đi, sau khi hoàng thượng tuyên triệu thằng bé thì ta đã phái người nhìn chằm chằm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Hương Vũ: “Nhưng mà, nhưng mà hoàng huynh triệu thằng bé làm gì? Quá bất ngờ, trước đó cũng không nói gì!”
Hoắc Quân Thanh: “Chuyện này cũng không biết được, nhưng mà dù sao ngài ấy cũng là cửu cửu ruột của Nhã Đạt, chắc chắn sẽ không hại Nhã Đạt. Nàng đừng lo lắng quá mức.”
Hương Vũ nghĩ lại cũng đúng, lại nói còn có Hoắc Quân Thanh phái người nhìn chằm chằm, thật sự không cần suy nghĩ nhiều.
Hoắc Quân Thanh thấy nàng dịu lại thì vội nói: “Gần đây ta có vẽ một bức họa, còn nghĩ nếu nàng có thể thêu thì tốt, nàng có muốn xem không?”
Hương Vũ nghe xong thì mắt sáng rực lên, cười nói: “Được.”
***
Cũng là vào ban đêm, sau khi giày vò một phen, Hương Vũ chuẩn bị nằm ngủ, lúc mơ mơ màng màng sắp ngủ thì đột nhiên nàng tỉnh lại.
Nàng nhìn về phía nam nhân bên cạnh: “Có phải chàng không?”
Hoắc Quân Thanh ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cũng sắp ngủ thì nghe nàng nói thế, hắn buồn ngủ mà hỏi: “Cái gì?”
Hương Vũ lại lập tức suy nghĩ kỹ, nàng nắm chăn mền: “Chàng đang gạt ta, là chàng phái người mang Nhã Đạt đi!”
Hoắc Quân Thanh tỉnh cả ngủ, nhưng mà tiếp tục giả ngốc: “Có ý gì chứ? Chẳng lẽ không phải hoàng thượng sao? Ta chỉ phái người đi theo bảo hộ thằng bé.”
Hương Vũ: “Chàng còn gạt ta, chàng đem nhi tử của ta đi đâu rồi?”
Hoắc Quân Thanh: “…”
Hắn không rõ vì sao tiểu công chúa lại đột nhiên thông minh như thế?
Đúng thế, vì trừng phạt tiểu tử kia nên hắn quyết định đưa tiểu tử kia đến lớp học để thằng bé đọc ba trăm bài thơ cổ!
Hoắc Quân Thanh ho một tiếng: “Công chúa, chúng ta từ từ nói.”
Hương Vũ lại không thuận theo, đánh vào lồng ngực hắn: “Chàng quá xấu rồi, chàng quá xấu rồi, chàng làm phò mã cũng xấu, vậy mà bắt cóc con chúng ta! Chàng lại dám gạt ta!”
Hoắc Quân Thanh ôm mỹ nhân trong ngực, đột nhiên hơi đau đầu. Hắn bị phát hiện rồi, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?