• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vài ngày hôm sau, hội trường của Thiên Nam Học Viện, tập trung rất đông các đệ tử. Phía bên trên đài, lão viện trưởng Vương Long ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó nói:

- Hôm nay là buổi lễ chào đón những học sinh mới. Ta xin tự giới thiệu, Ta là Viện trưởng của Thiên Nam Học Viện Vương Long. Bởi vì năm nay những vị học sinh mới đã được trải qua một lần khảo hạch, lên số lượng người đã ít đi rất nhiều. Mọi người ở đây đều là những người xuất sắc nhất, nhưng ta hy vọng mọi người sẽ tiếp tục cố gắng nhiều hơn nữa, để có được những thành tích tốt hơn. Bởi vì, trong những năm mọi người học tập, tu luyện ở đây, vẫn sẽ có những cuộc kiểm tra, đào thải những người không có cố gắng, không tiến bộ. Ta mong muốn, toàn bộ số đệ tử ngồi đây bây giờ, sau vài năm nữa cũng vẫn sẽ ngồi đây, không người nào phải dời đi...

Lão Viện trưởng lải nhải mãi không thôi, phía dưới đám đệ tử đã bắt đầu không muốn nghe. Thiên Tà và Huyền Nguyệt cũng có mặt ở đây, nhưng đứng trong một góc khuất người. Lúc này, Thiên Tà đang gối đầu trên đùi Huyền Nguyệt để ngủ, mà Huyền Nguyệt thì cũng đang vuốt ve khuôn mặt của hắn. Hai người hoàn toàn không biết trên khán đài đang có bốn ánh mắt chăm chú nhìn hai người.

Có vẻ như lão viện trưởng cũng đã thấy đám đệ tử phía dưới đã mất đi kiên nhẫn, lão nhanh chóng kết thúc phần diễn thuyết của mình, nói:

- Để chào mừng mọi người gia nhập Thiên Nam Học Viện, chúng ta đã sắp xếp Cầm nữ Diệp Mộng Kỳ đến biểu diễn một khúc nhạc để chào đón mọi người.

Phía dưới đám đệ tử nghe xong bắt đầu ồn ào lên. Cả đám bắt đầu bình luận, chém gió đủ kiểu.

- Công tử, dậy đi, mỹ nữ ra rồi.

Huyền Nguyệt gọi Thiên Tà dậy, dù sao hai ngày hôm nay tới đây là theo ý của Thiên Tà muốn đến xem mỹ nữ.

Thiên Tà dụi dụi mắt tỉnh dậy, hỏi:

- Mỹ nữ ra rồi sao, ai vậy?

- Chính là Cầm nữ Diệp Mộng Kỳ.

- Hừm, hình dáng nàng thế nào, có đẹp bằng Tiểu Nguyệt Nguyệt không.

- Công tử nhìn lên trên đài thì biết thôi.

Trên đài cao, Diệp Mộng Kỳ chậm rãi bước tới, nàng mặc một bộ đồ màu xanh, đeo khăn che mặt lên không thấy rõ khuôn mặt. Hai tay ôm một cây đàn che trước ngực.

- Hừ... Sao ai cũng che mặt hết vậy, mỹ nữ mà lại che mặt thì ai nhìn được dung mạo của nàng ra sao.

Huyền Nguyệt đứng bên cạnh nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ lạ. Nàng cũng mang khăn che mặt, nhưng là do hắn bảo mang, lý do là không muốn tên nam nhân nào khác nhìn thấy dung mạo thật của nàng ngoài hắn ra. Nhưng nàng cũng chỉ nhìn hắn một chút, cũng không nói gì, dù sao hắn nói vậy là hắn cũng yêu thích nàng, muốn chiếm làm của riêng.

Phía dưới đám người bắt đầu ồn ào lên.

- Cầm nữ, cuối cùng ta cũng được tận mắt nhìn thấy nàng.

- Còn được nghe nàng đánh đàn nữa. Nghe nói nàng đàn rất giỏi.

- Ngươi bị ngu ah, không giỏi sao lại được mệnh danh là Cầm nữ.

-....

Diệp Mộng Kỳ đặt cây đàn xuống bàn, nói

- Lần này vì chúc mừng mọi người gia nhập Thiên Nam Học Viện, ta sẽ đàn một khúc nhạc chúc mừng cho mọi người.

Giọng nói trong trẻo vang lên, phía dưới đám người cũng im lặng lại, tập trung nghe đàn, dù sao muốn được một lần nghe Cầm nữ đàn cũng vô cùng khó.

Tiếng đàn dần dần vang lên, mọi người bắt đầu chìm đắm vào trong từng tiếng đàn. Thiên Tà cũng lắng tai nghe, mặc dù nàng đàn khá tốt, nhưng với người đã từng nghe qua vô số cao thủ tuyệt đỉnh đánh đàn như hắn, cũng rất nhanh phát hiện ra trong tiếng đàn của nàng có tạp âm. Nhưng với tuổi tác như nàng, đàn được như vậy cũng đã là rất giỏi. Thiên Tà khẽ lắc đầu. Nhưng hắn không ngờ tới động tác lắc đầu này của hắn đã bị một đôi mắt chú ý.

Tiếng đàn chấm dứt, mọi người cũng dần dần tỉnh lại, Huyền Nguyệt cũng tỉnh táo lại từ trong tiếng đàn, nói:

- Kinh khủng tài nghệ đánh đàn, tiếng đàn vang lên khiến người ta không tự chủ được lạc vào bên trong không thể thoát ra. Quá kinh khủng rồi.

Đám người cũng dần dần vỗ tay vang dội, miệng không ngừng kêu hay. Lúc này, phía trên đài cao, một cô gái mặc đồ màu đen tiến đến phía Diệp Mộng Kỳ nói nhỏ gì đó. Cô gái mặc đồ đen kia chính là Độc Y Phương Hân, cũng là chủ nhân ánh mắt nhìn hắn từ đầu tới giờ. Diệp Mộng Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiên Tà, nói:

- Không biết vị đệ tử bên kia vì sao vừa rồi nghe ta đàn lại lắc đầu, không phải là do Ta đánh đàn khó nghe chứ.

Lập tức vô số ánh mắt nhìn về phía Thiên Tà. Đa số đều là khinh thường.

Không đợi Thiên Tà trả lời, Diệp Mộng Kỳ tiếp tục nói:

- Ta nghe nói vị bạn học này cũng biết đánh đàn, không biết có thể lên đây biểu diễn một khúc.

- Mọi người thấy có được không.

- Được... Được...

Thiên Tà thấy vậy cũng không còn cách nào, bất đắc dĩ đi lên. Lúc đi ngang qua Phương Hân có nói một câu khiến hắn hiểu ra mình bị nàng gài.

- Gian phu dâm phụ, xem ngươi làm thế nào.

Cười khổ đi đến bên cạnh Diệp Mộng Kỳ, vừa ngồi xuống bên cạnh thì nàng nói

- Vị bạn học này tại sao nghe ta đánh đàn lại lắc đầu, có thể nói ra lý do không.

Thiên Tà nhìn nàng một chút rồi gật đầu nói:

- Mỹ nữ, nếu ta nói tiếng đàn của nàng còn tạp âm nàng có tin không?

Diệp Mộng Kỳ nghe hắn nói xong cực kỳ kinh ngạc. Nàng biết tiếng đàn của mình cũng thật sự là chưa tốt, nhưng rất nhiều người nghe cũng không phát hiện, chỉ có một vài người nhìn ra, nhưng họ là những người trình độ đánh đàn cao hơn nàng, mà trên đại lục này những người đó chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Không lẽ người trước mắt này cảnh giới đánh đàn cao hơn mình.

- Chúng ta so tài một ván được chứ?

- Không có hứng thú.

- Một ván thôi, đã rất lâu không có ai so tài với ta rồi.

Nhìn ánh mắt tha thiết của nàng, Thiên Tà cũng mềm lòng đồng ý.

- Vậy ngươi có cầm của mình chứ.

Thiên Tà suy nghĩ một chút rồi gật gật đầu, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra một cây cầm, dáng dấp cực kỳ cổ xưa. Toàn thân nó được bảo phủ bởi một màu đen bóng, dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến nó phát ra những tia sáng.

Diệp Mộng Kỳ nhìn cây đàn trước mặt, thầm than một câu, cầm tốt.

- Tên của nó là gì vậy?

- Thiên Ma Cầm.

- Chúng ta bắt đầu đi, ta phải nói trước, ta đánh đàn không phải rất giỏi, chỉ là biết một chút. Mỹ nữ cũng đừng chê cười ta.

Diệp Mộng Kỳ gật đầu, cũng bắt đầu tập trung lại. Hai tiếng đàn cùng một lúc vang lên, khiến mọi người không khỏi kinh ngạc, nói:

- Đây là... Cầm nữ đang đấu cầm.

- Tên tiểu tử kia là ai vậy?

- Tại sao Cầm nữ lại đấu Cầm với tên tiểu tử kia.

-.....

- Mặc kệ hắn là ai đi. Ta đoán Cầm nữ sẽ thắng.

-....

- Câm miệng, không nghe thì cút....

-....

Một tên to con gào lên, đám người bắt đầu tập trung lại nghe đàn. Diệp Mộng Kỳ ngón tay nhanh chóng lướt trên dây cầm, âm thanh uyển chuyển tao nhã truyền ra, khiến mọi người tinh thần chấn động say mê nhìn nàng. Tiếng đàn như rửa sạch tâm linh của mỗi người, như mùa xuân đến khiến cây cối đâm trồi nảy lộc. Thiên Tà mỉm cười, đã nàng đàn một khúc vui vẻ, thì sao mình không đàn một khúc đau khổ, xem ai sẽ thắng.

Hai tiếng đàn một vui vẻ ấm áp, một đau khổ tĩnh mịch đan xen vào nhau. Khiến phía dưới mọi người nghe khi khóc khi cười, khi vui khi buồn. Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.

Trận so tài rất nhanh thì kết thúc, nhưng phải thật lâu sau mọi người mới tỉnh lại, một người xoa nước mắt trên mặt, mà nụ cười thì lại vui vẻ, hỏi:

- Ai thắng ai thua vậy.

Hắn hỏi câu này cũng là câu khiến mọi người vô cùng thắc mắc, không ai biết kết quả của trận so tài này. Đồng thời trong lòng cũng cực kỳ khiếp sợ. Không ngờ người này lại có thể đánh đàn bất phân thắng bại với Cầm nữ.

Trên đài cao, Diệp Mộng Kỳ nhìn Thiên Tà, nói:

- Cầm kỹ của Công tử đây thật cao siêu, Mộng Kỳ bội phục. Sau này mong chỉ giáo nhiều hơn.

- Không phải là đấu hòa thôi sao. Ta cũng không phải rất giỏi cầm, nàng thiên phú về cầm rất tốt.

- Đa tạ.

- Đúng rồi, cây Thiên Ma Cầm này ta dữ cũng không có phát huy tác dụng lớn nhất, không bằng tặng nó cho nàng đi, hy vọng nàng sẽ không làm mai một nó.

Thiên Tà nói xong cũng không đợi nàng trả lời, mà đi xuống đài cao. Đi ngang qua chỗ Phương Hân, nhìn nàng, nói:

- Độc Y Phương Hân đúng không, nàng rất giỏi.

Lúc này, trong một căn phòng

- Tiểu tử này đúng là thiên tài, cầm nghệ sánh nhang với Cầm nữ.

- Đúng vậy, lần này Bắc Viện nhặt được bảo ah. Thiên Nam Học Viện cũng nhận được bảo.

- Tiểu tử kia hình như không phải chủ tu Cầm. Vậy mà cầm đạo cũng cao siêu như vậy.

Mấy lão giả ngồi trên ghế bàn luận ầm ĩ, chính là lão Viện trưởng và mấy người Chủ của các viện.

- Được rồi, mọi người thường xuyên chú ý đến tên tiểu tử này một chút. Đừng cho hắn gặp rắc rối gì trong học viện. Kẻ này không phải dạng dễ trêu đùa đâu.

- Lần trước Tiên Y và Độc Y tranh giành tên tiểu tử này, ta nghĩ họ cũng không phải vui đùa. Đừng để tên học sinh nào đi chọc hắn, không lúc gì hai người bọn họ nổi giận sẽ rất ghê gớm.

Mọi người nhớ tới Độc Y chiến tích, không khỏi rùng mình một cái. Có lần Độc Y đầu độc cả học viện, toàn bộ số học viên và Trưởng lão bị tiêu chảy vài ngày, nếu như không có Tiên Y kịp thời về giải độc, chỉ sợ toàn bộ Thiên Nam Học Viện sẽ chìm trong mùi hôi thối. Phải đổi thành Phân Tiểu Học Viện cũng lên.

- Viện trưởng yên tâm.

Phía bên kia.

Thiên Tà đã đi lại chỗ Huyền Nguyệt, thấy nàng ánh mắt cực nóng nhìn mình, hắn kỳ quái hỏi ;

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, làm sao vậy.

- Công tử đánh đàn giỏi như vậy.

- Chỉ biết một chút mà đánh ngang tay với Cầm nữ.

- Hừm... Bản Công tử mọi thứ đều tinh thông, sau này tiểu Nguyệt Nguyệt sẽ biết.

Huyền Nguyệt nghi ngờ nhìn hắn.

- Mọi thứ tinh thông, sao lần trước người luyện đan...

- Khục.... Khục... Đó chỉ là một sai lầm. Đúng vậy, là một sai lầm. Được rồi, chúng ta đi về thôi.

Hai người vừa đi vừa cười đùa, phía sau lưng có vài ánh mắt, vài người tâm tình lộn xộn nhìn hai người.

--- Chương này đọc hơi dắt, m.n chịu khó chút, dù sao bản nhân cũng chưa được sờ thử cái àn dây lên tả không được ----

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK