• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Vương Lan thật sự đạt đên trình độ cao thủ của không biết xấu hổ rồi!

    Bị Giám đốc trách mắng một chút, liền nói hết ra.

    Tần Lục Nguyệt bình tĩnh đáp lại: "Tôi hãm hại cô? Buổi sáng hôm qua, Giám đốc bảo tôi đưa tài liệu của quảng cáo cho cô, quá trình tôi giao cho cô đều làm theo thủ tục, cô cũng đã kí tên xác nhận. Cô có chứng cứ gì mà nói tôi hãm hại cô? Giám đốc nói cô đã hoàn thành chương trình học quảng cáo chuyên nghiệp, vì thế mới mang quảng cáo của Tông Thị giao cho cô! Tại chính bản thân cô không chuẩn bị tài liệu đầy đủ, làm ảnh hưởng đến bộ phận kế hoạch và bộ phận phát triển, bây giờ cô lại ở đây vu oan cho tôi hãm hại cô? Là tại tôi ngăn không cho có chuẩn bị tài liệu sao? Hay là tại tôi làm liên lụy đến công việc của cô?"


   Tần Lục Nguyệt nói xong, cả phòng liền vỗ tay rầm rầm.

  Thực ra, mọi người trong phòng đã thấy không vừa mắt Vương Lan lâu rồi!

  Thân là người mới, phải có bộ dạng của người mới, đừng nên quá kiêu căng tự phụ!

   Vương Lan ỷ mình là họ hàng của Giám đốc, nên rất kiêu căng tự phụ với tất cả mọi người, rất nhiều người giận mà không dám nói gì!

   Bây giờ Vương Lan lại đối đầu với Tần Lục Nguyệt, kì thật trong lòng mọi người đều đồng lòng hy vọng Lục Nguyệt có thể dạy dỗ cô ta một chút.

   Vương Lan thấy tất cả mọi người đều đứng về phía Tần Lục Nguyệt, lập tức nổi khùng lên, chỉ vào mặt Tần Lục Nguyệt tức giận nói: "Cô chờ đấy cho tôi!"

   Nói xong câu đó, Vương Lan tức giận quay người rời đi.

   Bạn lễ tân nào đó trời sinh thích hóng chuyện, nhân lúc Tần Lục Nguyệt đi vào phòng lấy trà mà túm lấy nó, cười hề hề nói: "Tôi đã nói rồi mà, thế nào Vương Lan cũng sẽ đổ hết lỗi lên đầu cô, cô phải cẩn thận một chút. Tôi không thể ở đây lâu, tôi về trước đây!"


  Tần Lục Nguyệt còn chưa kịp nói chuyện, đã không thấy người đâu nữa rồi.

   Tần Lục Nguyệt chỉ biết lắc đầu đầy bất đắc dĩ.

    Quả nhiên, không lâu sau, Giám đốc lại gọi nó vào.

   Mặt Giám đốc đã tốt hơn một chút nhưng lời nói ra lại làm Tần Lục Nguyệt thiếu chút muốn xin nghỉ việc.

   "Lục Nguyệt, quảng cáo này vốn là do cô phụ trách, Vương Lan là người mới, còn rất nhiều chuyện không quen thuộc. Cũng tại tôi quá sốt ruột muốn nhanh nhanh đào tạo Vương Lan thật tốt để hỗ trợ cho cô. Vừa rồi bộ phận kế hoạch và phát triển đã gọi điện qua, nói quảng cáo này có cách khắc phục nhưng vẫn là giao cho nhân viên lâu năm làm thì tốt hơn. Như vậy, quảng cáo này cô làm cùng Vương Lan đi!"_Giám đốc nhã nhặn nói tiếp: "Tiền lương tháng này, tôi tăng cho cô thêm 20%, thế nào?"


    Tần Lục Nguyệt hỏi: "Tôi làm là chủ yếu hay cô ta làm là chủ yếu?"

   Vấn đề này mới là mấu chốt!

   Giám đốc quả nhiên nói: "Đương nhiên Vương Lan làm là chủ yếu."

   Tần Lục Nguyệt lập tức nói: "Thật xin lỗi, Giám đốc, tôi không cách nào để có thể nhận quảng cáo này. Cô cũng biết đấy, tôi và Vương Lan..."

   "Tần Lục Nguyệt, cô là nhân viên lâu năm của công ty, công ty cũng có ý cân nhắc nâng đỡ cô. Bộ phận phát triển bên kia đang tuyển người mới, tôi vốn là muốn đề bạt cô qua đó."_Giám đốc nói tới đây, lại nhìn Tần Lục Nguyệt: "Tôi nghe nói cô rất thiếu tiền?"

   Có thể không thiếu tiền sao?

   Cô bây giờ ở bên ngoài, ăn uống ngủ nghỉ chỗ nào không cần dùng đến tiền cơ chứ? Với lại, được chuyển sang Bộ phận phát triển và mở rộng, đấy vẫn luôn là ước mong của mình.
   Bởi vì hai nơi đó mới thật sự là nơi tốt để rèn luyện!

   Nhưng mà, nếu hợp tác cùng Vương Lan, quảng cáo này chắc chắn không thể làm được.

   Bởi vì, Vương Lan chắc chắn không để cho mình thuận lợi hoàn thành công việc!

   Tần Lục Nguyệt do dự một lúc, nói: "Để tôi suy nghĩ một chút đã!"

   Rời khỏi văn phòng của Giám đốc, Tần Lục Nguyệt vừa quay về chỗ ngồi, di động vang lên.

   Tần Lục Nguyệt nhìn vào màn hình, là cô của nó gọi, nó lập tức vào nhà vệ sinh, ấn nghe: "Cô, có chuyện gì vậy?"

   Lục Nguyệt, cháu mau đến đây, Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân không biết xấu hổ, đang ở trong nhà làm loạn!"_Tần Ngọc Phượng lại nói: "Bọn họ nói chiếc bình sứ trong nhà là của bọn họ! Đúng là buồn cười mà! Đấy là vật mà cha mẹ cháu để lại cho cháu!"
   Tần Lục Nguyệt nghe vậy, liền đứng không vững, phải bám vào bồn rửa mặt.

   Mình biết mà, Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân sẽ không để yên cho mình!

   "Cháu bây giờ lập tức về."_Tần Lục Nguyệt dặn thêm: "Cô hãy tìm cách giữ chân bọn họ lại."

   Chiếc bình sứ kia và vật cuối cùng mà cha mẹ để lại cho mình, không thể để Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân lấy đi được.

   Tần Lục Nguyệt lập tức xin nghỉ, lòng như lửa đốt trở về.

   Vừa vào cửa, đã thấy Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân đang dồn Tần Ngọc Phượng vào góc tường, tư thế gây sự kia, nó nhìn quen luôn rồi.

    Tần Ngọc Phượng thấy Tần Lục Nguyệt đã về, lập tức nói: "Lục Nguyệt, cháu về rồi! Chiếc bình này là cha mẹ cháu để lại cho cháu, cháu nói đi!"

   Tần Lục Nguyệt còn chưa đi vào, Tần Giai Nhân đã dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn nó  nói: "Tần Lục Nguyệt, cô của chị nợ chúng tôi nhiều tiền như vậy, chị cũng phải trả đi chứ?"
   "Nợ tiền? Nợ lúc nào? Lúc các người bán tôi cho Tông gia, không phải đã thanh toán hết rồi sao?"_Tần Lục Nguyệt phản bác

   "Đấy chỉ là đã trả được tiền vay nặng lãi thôi!"_Tần Quốc Dân từ trong túi lấy ra hóa đơn, ném qua cho Tần Lục Nguyệt: "Năm 10 tuổi mày phát sốt, phải đưa vào viện, tiền viện phí đó là do tao trả. Cô mày còn viết giấy nợ, nói về sau sẽ thanh toán đầy đủ."

   Tần Ngọc Phượng nghe vậy, nổi đóa lên: "Tần Quốc Dân, ông có còn là con người không? Năm đó, chính ông nói ông là chú ruột của con bé, ông sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì!"

   Tần Quốc Dân hử lạnh một tiếng, nói: "Không có tiền trả cũng được, nếu không trả tiền, mày phải ly hôn với Tông Minh Hạo! Nếu không muốn ly hôn, thì mày mang tiền ra đây! Không mang được tiền ra, thì chờ bị khởi tố đi!"
   Sắc mặt Tần Lục Nguyệt và Tần Ngọc Phượng lập tức trắng bệch.

   Tần Quốc Dân nói được làm được!

   Ông ta vì ép Tần Lục Nguyệt mà khiến cho Tần Ngọc Phượng phải đi vay nặng lãi, cũng vì chút tiền này mà có thể khởi kiện bọn họ.

   Tần Ngọc Phượng có rất nhiều quá khứ đen tối, nếu còn bị kiện ra tòa, sau này nếu muốn gả vào nhà giàu thì chắc chắn không được nữa.

    Cho nên, Tần Ngọc Phượng không thể bị kiện.

   Tần Ngọc Phượng nhìn Tần Lục Nguyệt với vẻ mặt khó xử. Nhìn thấy vẻ mặt ấy, Tần Lục Nguyệt thở dài trong lòng một tiếng.

   Vì sao, vì sao cứ phải bắt mình đưa ra quyết định?

  Chiếc bình sứ này là di vật của cha mẹ để lại, cho dù ở trong thời điểm khó khăn nhất, mình cũng không hề có ý muốn bán nó đi!
   Cô cũng vậy, thà rằng phải đi vay nặng lãi, cũng nhất quyết không có ý muốn bán chiếc bình sứ này đi. Đây là vật cuối cùng còn sót lại của Tần gia!

   Nếu ngay cả chiếc bình sứ này không còn thì Tần gia sẽ thật sự không còn cái gì cả.

    "Đủ rồi!"_Tần Lục Nguyệt tức giận hét lên: "Chiếc bình sứ này, các  người đừng hòng lấy đi! Không phải các người muốn tiền sao? Được! Tôi đưa!"

   Tần Quốc Dân vô cùng đắc ý quơ quơ tờ giấy nợ trước mặt Tần Lục Nguyệt: "Tiền nợ tổng cộng là 5 vạn! Định đưa lúc nào? Tao không chờ được lâu đâu?"

   Tần Ngọc Phương lập tức nổi giận chấp vấn Tần Quốc Dân: "Năm đó, tôi chỉ vay của ông 5 nghìn, làm sao bây giờ lại có thể biến thành 5 vạn được?"

   "Nhiều năm như vậy, chẳng nhẽ không sinh lãi sao?"_Tần Quốc Dân vô liêm sĩ nói: "Tôi cho vay nặng lãi, đừng nói 5 vạn, 50 vạn cũng có! Nể tình bà cũng là người của Tần gia, tôi mới tính cho bà 5 vạn, Tần Lục Nguyệt nếu cuối tháng này mày không lấy ra được 5 vạn, thì chiếc bình sứ kia tao sẽ mang đi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK