• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Nói xong câu đó, Tần Quốc Dân lôi Tần Giai Nhân đi ra ngoài.

   Tần Giai Nhân đi qua Tần Lục Nguyệt bỗng dừng lại, nghiến răng nói với nó: "Tần Lục Nguyệt, tất cả những thứ bây giờ cô có, đều là của tôi"

   Tần Lục Nguyệt không nói một lời nhưng Tần Giai Nhân bỗng cười cười, ghé sát vào tai Tần Lục Nguyệt nói: "Cô chẳng lẽ không muốn biết, Trần Cao vì sao lại phản bội cô?"

    Tần Lục Nguyệt trợn trừng mắt.

   Cô ta đang nói cái gì vậy?!

   Tần Giai Nhân cười phá lên: "Tần Lục Nguyệt, chúng ta cứ chờ mà xem!"

   Nói xong, Tần Giai Nhân không quay đầu lại, cùng Tần Quốc Dân rời đi.

   Đợi Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân đi hết, Tần Ngọc Phượng mới nói với Tần Lục Nguyệt: "Lục Nguyệt, xin lỗi, cô lại làm liên lụy đến cháu rồi!"

   Tần Lục Nguyệt tựa vào tường, một tay vịn vào, cố chống đỡ cho cơ thể mình không ngã xuống, một lúc lâu sau mới trả lời: "Được rồi, cô đừng nói như vậy! Năm đó, cô cũng là vì cháu mới phải đi mượn tiền của họ! Thu dọn một chút đi, 5 vạn kia, cháu sẽ tìm cách trả được."


   "Cháu có cách gì? Tiền của cháu không phải đều đưa Trần Cao hết rồi sao?"_Tần Ngọc Phượng nói đến đây, đột nhiên nhớ ra, hưng phấn nói: "Cháu có thể tìm Tông Minh Hạo..."

   "Cô!"_Tần Lục Nguyệt biết Tần Ngọc Phượng muốn nói cái gì, lập tức chặn lại: "Cô cảm thấy nếu cháu mở miệng xin tiền Tông Minh Hạo, tương lai có thể dứt ra hoàn hảo với anh ta sao? Cháu đối với Tông gia mà nói, chắng qua cũng chỉ là một vật dùng để giải vận xui mà thôi, ngày kết hôn đó cháu đã biết, Tông gia một chút cũng không thích cháu! Lúc bệnh tình của Tông Minh Trạch tốt lên, cũng là lúc cháu sẽ ly hôn với Tông Minh Hạo! Nhưng nếu có quá nhiều ràng buộc với Tông gia, chỉ sợ lúc ấy không thể dễ dàng mà dứt ra được."

   Tần Ngọc Phượng lập tức hiểu ra nói: "Cháu nói có lý. Nhưng mà 5 vạn này..."


   "Cháu sẽ nghĩ ra cách thôi!"_Tần Lục Nguyệt thở dài, xem ra quảng cáo kia nó không muốn nhận cũng phải nhận rồi.

   Ai bảo nó thiếu tiền chứ!

   Tần Lục Nguyệt lái xe đến công ty nhưng vì vội vàng nên cũng không đỗ xe ở ngoài mà lái thẳng vào bãi đỗ xe của công ty.

   Sau đó vội vàng đi tìm Giám đốc, nói: "Quảng cáo kia tôi nhận, nhưng tôi yêu cầu tiền thưởng năm nay phải đưa trước cho tôi."

   Giám đốc nghe vậy nhướn mi nói: "Tốt! Vậy bây giờ cô đi sang bộ phận kế hoạch và mở rộng, hôm nay đích thân Phó tổng của họ đến để đốc thúc kế hoạch lần này. Vương Lan đã qua đó rồi, cô đi chuẩn bị một chút rồi đi, chút nữa phải họp rồi. Lục Nguyệt, tôi rất coi trọng cô! Nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở cô, quảng cáo Tông Thị lần này, rất quan trọng với công ty chúng ta."


   "Tôi hiều rồi, Giám đốc."_Tần Lục Nguyệt cũng không lãng phí thời gian, lấy vài thứ trên bàn rồi vào thang máy, đi đến bộ phận kế hoạch và phát triển.

   Vừa gõ cửa, Tần Lục Nguyệt đã được 2 vị đồng nghiệp tiếp đón, nhưng nó nhìn quanh ra sao cũng không thấy bóng dáng Vương Lan đâu.

   Cuộc họp quan trọng như vậy cô ta cũng có thể đến muộn, thật không hiểu Giám đốc nghĩ như thế nào mà dám để cho cô ta làm quảng cáo này.

   Không sợ làm mất lòng với Tông Thị sao?

   Mặc dù công ty đối tác này chỉ là công ty con của Tông Thị, nhưng vẫn là bám vào Tông Thị mà.

   "Lục Nguyệt!"_Giám đốc bộ phận phát triển vẫy tay với Tần Lục Nguyệt: "Đến đây, đến đây, quảng cáo này, tôi vẫn muốn cô làm."

   Tần Lục Nguyệt đi nhanh qua, nói: "Tôi hôm nay chỉ đến để hỗ trợ Vương Lan thôi, tôi không phải đảm nhiệm chính. Phải chuẩn bị tài liệu gì, cũng phải hỏi ý kiến của cô ấy."
   Giám đốc bộ phận phát triển tỏ vẻ khinh thường nói: "Được rồi, chúng tôi ai cũng biết người phụ trách quảng cáo này trong 2 năm qua, vẫn luôn là cô mà."

   Tần Lục Nguyệt bất đắc dĩ nói: "Giám đốc đã nói rồi, quảng các lần này, do Vương Lan phụ trách, tôi chỉ hỗ trợ thôi."

   Hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng bước chân vang lên.

   Tần Lục Nguyệt lập tức đứng thắng, chờ nghênh đón khách.

   Cửa phòng họp mở ra, một đoàn người nối tiếp đi vào. Tất cả mọi người của công ty Hưng Minh, lập tức khom lưng kính trọng chào đối phương.

   Nhìn thấy Tần Lục Nguyệt, đối phương sửng sốt một chút, sau đó ngay lập tức lấy lại được bình tĩnh nhìn kĩ mặt Tần Lục Nguyệt một lúc lâu, vẻ mặt lại có chút kinh ngạc.

   "Vương tổng, đây chính là người của bộ phận hậu cần của công ty chúng tôi Tần Lục Nguyệt, những tài liệu quảng cáo trước kia thực hiện để hợp tác cùng quý công ty, đều do cô ấy phụ trách hết, lần này bởi vì đổi người nên mới xảy ra sai sót..."_Giám đốc bộ phận kế hoạch và Giám đốc bộ phận phát triển thay phiên nhau giải thích: "Cô ấy là nhân viên lâu năm của công ty chúng tôi, nhất định sẽ khiến mọi người hài lòng."
   Vương tổng vừa nghe thấy tên Tần Lục Nguyệt, nét mặt lại càng trở nên cổ quái.

   Đáy lòng Tần Lục Nguyệt đang cầu thầm.

   Đối phương chỉ là người phụ trách một công ty nhỏ, chắc chăn sẽ không nhận ra có đâu nhỉ?

   Chuyện mình kết hôn với Tông Minh Hạo, mọi người trong công ty của mình cũng không một ai biết cả mà!

   Tuy rằng đám cưới của mình và Tông Minh Hạo được phát trực tiếp trên cả nước nhưng cũng chỉ là vài đoạn ngắn thôi, lại không phát liền nhau, hơn nữa hôm đó mình còn chùm khăn, hẳn là không ai nhận ra mới đúng!

   Bọn họ chắc chắn không nghĩ mình là thiếu phu nhân của Tông gia đâu?

   Vương tổng rốt cuộc cũng ngồi xuống, sẵn sàng nghe kế hoạch đã chuẩn bị lại của công ty quảng cáo Hưng Minh một lần nữa.
  Ở trong cuộc họp, Tần Lục Nguyệt đưa ra tất cả các kế hoạch mà mình đã chuẩn bị, sau đó lại dựa vào kinh nghiệm của bản thân nêu lên một số ý kiến bổ sung.

   Có những ý kiến bổ sung này của Tần Lục Nguyệt, Vương tổng rất hài lòng, nghe xong kế hoạch, Vương tổng gật đầu hài lòng nói: "Kế hoạch này cứ làm như vậy đi! Chúng ta cũng hợp tác lâu rồi, những quảng cáo sau này đều phải nghiêm khắc dựa vào tiêu chuẩn này."

  Người của công ty quảng cáo Hưng Minh nghe xong câu đó, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

   Tốt quá! Rốt cục cũng qua rồi!

   "Tần tiểu thư, nếu tiện thì cô có thể cùng chúng tôi ăn trưa không?"_Vương tổng bỗng dưng quay sang hỏi Tần Lục Nguyệt.

   Theo quy tắc thì Tần Lục Nguyệt không thể ăn cơm cùng bộ phận kế hoạch và phát triển.
   Bộ phận hậu cần chỉ phụ trách chuẩn bị tài liệu, còn công lao chính vẫn là thuộc về bộ phận kế hoạch và phát triển!

   Nhưng mà bây giờ Vương tổng đã mở miệng mời, tất nhiên Giám đốc 2 bộ phận kia cũng không từ chối, nói với Tần Lục Nguyệt: "Lục Nguyệt, cô cứ đi cùng với chúng tôi đi! Có gì tôi bảo với Giám đốc của cô một tiếng là được."

  Bọn họ đã nói đến mức này, Tần Lục Nguyệt cũng không tiện từ chối nữa.

   Dù sao, sớm muộn mình cũng sang bộ phận phát triến làm việc.

   Bây giờ tiếp xúc nhiều một chút cũng có lợi!

   Giám đốc bộ phận kế hoạch và Giám đốc bộ phận phát triển đưa Vương tổng vào phòng nghỉ, những người còn lại tranh thủ sửa lại tài liệu trong tay một chút, rồi nói với Tần Lục Nguyệt: "Lục Nguyệt, cô vất vả rồi!" - "Lục Nguyệt, may là có cô!" - "Lục Nguyệt, hợp tác vui vẻ!" - "Lục Nguyệt, hi vọng lần sau vẫn có thể hợp tác với cô. Có cô ở đây, làm việc rất thoải mái!"
   Tần Lục Nguyệt mỉm cường đáp lại: "Nào có, nào có!"

  Phía sau, Vương Lan cuối cùng cũng cầm tài liệu đi đến, ngạc nhiên hỏi: "Này này, tại sao mọi người đều đi hết cả rồi? Không phải là phải họp sao? Không phải là cùng công ty đối phương bàn lại về kế hoạch quảng cáo mới sao? Tôi đã chuẩn bị tài liệu xong hết cả rồi!"

   Mọi người trong phòng họp đều dùng ánh mắt quái lạ nhìn Vương Lan, sau đó đều lắc đầu rời đi.

  Vương Lan thấy tất cả mọi người đều không để ý đến cô ta, lập tức chĩa mủi nhọn về phía Tần Lục Nguyệt: "Này, chẳng lẽ Giám đốc không nói cho cô, tôi mới là người đảm nhiệm chính sao? Cô chỉ hỗ trợ cho tôi thôi! Cô đây là vượt quá chức phận, làm thay việc của người khác! Tôi sẽ nói cho Giám đốc!"

   Tần Lục Nguyệt lắc đầy, tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Tùy cô!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK