• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lục Nguyệt ôm lấy Tần Ngọc Phượng, hai người cùng nhau khóc.

"Bởi vì cô tuổi nhỏ nên bị đối phương bắt nạt, bắt nạt cô không hiểu chuyện, cô còn cách gì đây? Lúc ấy cô mới lên năm hai."_Tần Ngọc Phượng lau nước mắt, tiếp tục nói: "Lúc ấy cô phải đối mặt với một lựa chọn, nếu cô tiếp tục đi học, vậy thì con không có ai chăm. Còn nếu cô chăm sóc con thì cô chỉ có thể bỏ học. Sau đó cô nghĩ, học tập sau này vẫn có thể tiếp tục nhưng nếu như con có chuyện gì, cô phải giải thích với anh trai và chị dâu như thế nào đây, cô làm sao giải thích với bố mẹ? Tần gia chỉ còn lại cô và con. Nếu như con chết đói, thì cái nhà này chỉ còn lại mỗi cô, vậy còn có ý nghĩa gì? Vì vậy cô lựa chọn nghỉ học, việc cấp bách của chúng ta chính là tiếp tục sống!"


"Sau đó cô mang con rời khỏi quê hương, đi tới một nơi hẻo lánh. Cô nghĩ tất cả các biện pháp để có thể bước chân vào xã hội thượng lưu, cô cần phải tìm được một chỗ dựa thích hợp, mới dám có can đảm tiếp tục điều tra chuyện này! Vì vậy, cô liều mạng mua sắm xa xỉ, chính là muốn gả vào gia đình giàu có, muốn tìm một người giúp cô điều tra chân tướng năm đó. Lục Nguyệt, cô không phải người cô tốt. Cô không có cách nào cho con một cuộc sống tốt, khiến con theo cô phải chịu nhiều thiệt thòi."_Tần Ngọc Phượng nghẹn ngào một lúc lâu, lại nói tiếp: "Nhưng cô thật sự không có cách nào. Thời gian kéo dài càng lâu, càng khó điều tra ra sự thật."

"Năm con năm tuổi, Tần Quốc Dân tìm tới, nói muốn đưa chúng ta đến thành phố Q. Còn nói muốn giúp chúng ta, cô đồng ý. Bởi vì lúc đó Tần Quốc Dân, rất có tiền! Cô còn cho rằng ông ta sẽ xem chúng ta là người họ Tần mà giúp đỡ, chỉ là..."_Tần Ngọc Phượng nở nụ cười lạnh.


"Chỉ là Tần Quốc Dân đưa chúng ta về Tần gia, đồng nghĩa với việc cho chúng ta một chỗ ở, cho chúng ta một hớp canh thừa còn dư lại. Được, cô không quan tâm! Chỉ cần có chỗ ở, là cô có thể tiết kiệm được một khoản tiền, có thể tiếp xúc nhiều thêm một người! Có thể dò hỏi nhiều thêm một ít chuyện!"_Tần Ngọc Phượng tiếp tục nói: "Tần Quốc Dân biết cô vẫn luôn điều tra cái chết của ba, mẹ cùng với nguyên nhân tai nạn xe của anh trai và chị dâu, Tần Quốc Dân chỉ cười lạnh vài tiếng, cũng không quản cô."

"Có điều, nhiều năm như vậy, vẫn không một chút tiến triển. Người năm đó biết chút tin tức, cũng đã chuyển công tác, tìm lại bọn họ là việc khó càng thêm khó. Nhưng may sao con không phải đứa nhóc thua kém, một đường học hết đại học, nếu không, cô cũng không có mặt mũi đi gặp bố mẹ con."_Tần Ngọc Phượng lại lau nước mắt, ngón tay chạm lên bức ảnh khô cứng, nói: "Đến cùng thì chuyện này có liên quan như thế nào đến bình sứ trắng, cô cũng không biết. Cô chỉ biết chị dâu rất coi trọng nó, lúc mang thai con, chị ấy có nói với cô, muốn giữ bình sứ trắng lại rồi đưa cho con. Cô có hỏi qua, bình sứ trắng có phải đồ cổ không? Chị ấy không trả lời cô, chỉ cười cười, mong rằng cái ngày cần phải dùng đôi bình sứ, mãi mãi không đến!"


Tần Ngọc Phượng cầm lấy chiếc bình sứ đang được đặt trên bàn, cẩn thận quan sát.

Chiếc bình không lớn, ước chừng to bằng lòng bàn tay người. Thợ chế tác đúng là cực kỳ tinh mỹ. Hoa văn chạm trổ trên bình là những hình vẽ Tần Lục Nguyệt chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa phía dưới đáy bình còn có một con dấu đặc thù, cũng là thứ Tần Lục Nguyệt chưa từng gặp qua trong mấy năm đại học Tần Lục Nguyệt từng đi tham qua một vài viện bảo tàng, hơn nữa cô cũng có chút ít kiến thức về đồ sứ.

Chương 63:

Nước Z, là một đất nước chuyên về gốm sứ. Nền văn hóa gốm sứ, bắt nguồn từ xa xưa, có lịch sử từ hàng ngàn năm. Hơn nữa, còn được chia thành các trường phái khác nhau. Mỗi một trường phái đều có rất nhiều gia tộc, và mỗi gia tộc lại có một thủ pháp cùng công nghệ đặc thù riêng.
Chiếc bình này được chế tác rất tinh mỹ, từ màu sắc và hoa văn trên mặt sứ, là có thể đoán đây không phải cổ vật quá cổ xửa. Chắc là tác phẩm thuộc thời kì Tống Nguyên. Đương nhiên, đồ vật thời kì Tống Nguyên, cũng coi như đồ cổ.

Thế nhưng không phải thứ gì thuộc về thời Tống Nguyên đều là đồ đáng giá.

Tỷ như, sứ Thanh Hoa. Mỗi một triều đại đều có một phong cách riêng, số lượng tồn đọng qua các thế hệ cũng khác nhau, bởi vậy giá cả cũng không giống nhau.

Chiếc bình sứ trắng này, bên trên không chạm khắc hoa văn Thanh Hoa, nguyên bản chỉ là một màu trắng thuần có, nhìn chung không phải vật đắt giá.

Vậy thì quá kỳ quái đi, tại sao Tần Quốc Dân lại muốn chiếm chiếc bình sức trắng này?

Tại sao trước đây ông ta không ra tay, mà giờ muốn giành giựt với mình?
Tần Ngọc Phượng nhìn ra tâm tư của Tần Lục Nguyệt, bèn giải thích: "Cô vẫn luôn bảo vệ chúng rất tốt, bọn họ không biết đến sự tồn tại của đôi bình sức trắng. Lần trước lúc dọn nhà ra khỏi Tần gia, đoán là ông ta vô tình nhìn thấy."

Tần Lục Nguyệt gật gù: "Chẳng trách. Nhưng, tại sao bọn họ muốn có đôi bình sứ này?"

Tần Ngọc Phương cũng mù mịt: "Cô cũng không biết."

"Có điều dù bất kể nói gì, đây là vật mẹ con muốn đưa cho con. Cũng là vật duy nhất mà Tần gia chúng ta còn giữ lại. Tuổi tác cô đã lớn, phỏng chừng đời này sẽ chẳng bao giờ được gả vào nhà giàu."_Tần Ngọc Phượng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trịnh trọng nói: "Vì vậy, Tần gia sau này phải dựa vào con."

"Cô..."_Tần Lục Nguyệt không nhịn được nói: "Đừng nói như vậy. Cô còn trẻ đây!"
Tần Ngọc Phượng lắc đầu: "Không còn trẻ, cô cũng hơn bốn mươi rồi! Cô không có tài cán gì, mà mấy gia đình giàu có kia lại chả mù, lý nào bọn họ coi trọng cô? Cho nên, Lục Nguyệt, ngàn vạn lần con không được ly hôn với Tông Minh Hạo, có biết không? Chỉ có Tông gia, mới không sợ bị người ta ức hϊếp, dám điều tra tất cả mọi chuyện! Căn cơ của Tông gia thâm hậu đến mức con không tài nào tưởng tượng được! Tuy rằng căn cơ của Nghiêm gia không tệ nhưng so với Tông gia, hệt như đệ tử gặp phải sư phụ."

Tần Lục Nguyệt không hiểu, lắc đầu: "Tại sao nói như vậy ạ?"

"Con đã tới nhà cũ của Tông gia chưa?"_Tần Ngọc Phượng nghiêm túc: "Nơi đó từng là phủ vương gia. Lúc nước Z mới vừa thành lập, vốn dĩ mấy ngôi phủ này đều bị sung công (tịch thu). Nhưng một trạch viện lớn như vậy, Tông gia vẫn được ở lại như trước đây, điều này có hàm nghĩa (ý nghĩa sâu xa) gì con hiểu chứ?"
Tần Lục Nguyệt đăm chiêu, gật gù: "Ý của cô là Tông gia có người phía trên?"

"Đứa cháu ngốc này! Cái gọi là có người, thì có ích gì?"_Tần Ngọc Phượng bất đắc dĩ lắc đầu, nói tiếp: "Theo một nguồn tin tức rất đáng tin cậy, Tông gia tham gia xử lí một vài bộ ngành tối cao cùng cơ mật của nước Z nắm giữ, là có thể làm lung lay một góc của đất nước. Bằng không, tại sao Tông gia cứ mãi sừng sững nhiều năm như vậy không ngã, ngược lại còn cành lá xum xuê?"

Tần Lục Nguyệt hít sâu một hơi: "Con hiểu rồi cô. Con sẽ không rời khỏi Tông gia, mặc kệ có xảy ra chuyện gì đi nữa, mọi khuất nhục con đều có thể nhịn xuống!"

"Ừ, con phải chịu đựng."_Lời Tần Ngọc Phượng ý vị sâu xa: "Chuyện điều tra, cô giao cho con! Cô sẽ đứng ở bên ngoài bảo vệ cho con. Cô không có bản lĩnh gì lớn, vì vậy sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng đến con!"
"Vâng ạ. Con đã biết."_Tần Lục Nguyệt gật gù: "Cô không cần phải làm gì cả!"

"Được, cô biết cô biết."_Tần Ngọc Phượng gật gật: "Được rồi, con mang bình sứ trắng đến biệt viện Tây Trang đi. Bây giờ nhìn lại, chỉ có bên kia là an toàn nhất. Chí ít, Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân không dám có ý định với bên đó. Hơn nữa, có chuyện này, có có thể thử xem."

Tần Lục Nguyệt hỏi: "Chuyện gì vậy ạ?"

"Tông gia có một viện bảotàng tư nhân, bên trong lưu giữ rất nhiều đồ. Hay là, con đến đó nhìn xem Tông gia có tưliệu ghi chép gì về bình sứ trắng này hay không. Làm rõ bí mật về bình sứ trắng là có thể biết lý do mẹcon muốn để chúng lại cho con, cũng rõ ràng nguyên nhân tại sao Tần Quốc Dân và Tần Giai Nhân trămphương phương ngàn kế muốn đoạn đi chúng. Có thể khiến Tần Quốc Dân để bụng đếnvậy thì có thể thấy đôi bình sứ này có một ý nghĩa đặc biệt nào đó."_Lời Tần Ngọc Phượng ý vịsâu xa: "Lục Nguyệt, những chuyện cô có thể làm cho con, cũng chỉ có vậy. Còn lại,đành trông cậy vào con!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK