• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tông Minh Hạo thay quần áo, hai tay đút trong túi quần, từ trên lầu đi xuống, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu nhàn nhã, vừa đi nói khích: "Ngiêm tiểu thư tự nguyện đi làm việc, đây đúng là một tin tức thú vị."

"Hừ, anh cũng trốn ở nước ngoài mười mấy năm đấy thôi? Chúng mình cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân!" Nghiêm Nặc lại bật chế độ hờn dỗi: "anh trở về tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, tôi kiếm chỗ đi làm, có gì không đúng?"

"Ok ok ok, em nói gì cũng đúng cả."_Tông Minh Hạo đôi mắt rũ xuống, dáng vẻ bất đắc dĩ, đổi chủ đề: "Anh cả của em có phải đã lâu không về rồi đúng không?"

Nghiêm Nặc bĩu môi một cái: "Anh ấy có khác gì anh đâu, chết sống trốn ở nước ngoài không chịu về, chuyện trong nhà đều giao hết cho anh hai, bản thân thì không chịu làm bất cứ một việc gì."


Tông Minh Hạo khẽ nở nụ cười, không đấu võ mồm với Nghiêm Nặc nữa, quay đầu nói với Tần Lục Nguyệt: "Tôi đến công ty, các cô cứ chơi đi."

Tần Lục Nguyệt gật đầu: "Ừ."

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có gì đó đang dần thay đổi trong mắt họ.

Sau khi Tông Minh Hạo đi, Nghiêm Nặc dạo một vòng quanh phòng, nói: "Câu ở nhà không thấy buồn chán à?"

"Không."_Tần Lục Nguyệt trả lời: "Mình có rất nhiều phải làm, như vậy, sao buồn chán được?"

Nghiêm Nặc đứng trước mặt của Tần Lục Nguyệt nói: "Nhưng một mình mình ở nhà rất buồn, rất chán. Anh hai luôn bận rộn với công việc, không chơi với mình. Bố mẹ thì ngày ngày chỉ biết bồi dưỡng tình cảm, rải thức ăn cho chó (phát cẩu lương – show ân ái cho mọi người xem, làm cho mọi người cảm thấy ghen tị). Cả nhà từ trên xuống dưới chỉ biết một mực cung kính mình, không ai dám nói chuyện mới mình quá mội hai câu. Lục Nguyệt, mình rất cô đơn."


Tần Lục Nguyệt gật đầu: "Ừ, Mình hiểu."

"Cậu thì sao? Từ trước tới giờ, cậu chưa bao giờ cảm thấy cô đơn sao?"_Nghiêm Nặc hỏi.

Tần Lục Nguyệt kéo Nghiêm Nặc lên vườn hoa trên lầu ba, người giúp việc mang cà phê và bánh ngọt đến, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, thưởng thức bữa trà chiều.

"Mình đương nhiên cũng có những lúc cô đơn, nhưng nếu như bận rộn, mình sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."_Tần Lục Nguyệt chầm chậm trả lời: "Nhất là bây giờ, mình mới biết có rất nhiều, rất nhiều chuyện buộc mình phải đi, không được dừng lại. Tiểu Nặc, nếu như cậu muốn đi làm chung với mình, cậu cũng sẽ rất bận đấy."

"Tốt, Mình cũng chán cảnh nhàn rỗi của chính mình rồi. Bận rộn thì bận rộn!"_Nghiêm Nặc bày ra vẻ hoàn toàn không có vấn đề gì: "Có cậu làm bạn là được rồi!"


Tần Lục Nguyệt mỉm cười, không nói gì.

Nghiêm Nặc ở biệt viện Tây Trang đến tối, Nghiêm Sâm lái xe tới đón, cô mới lưu luyến rời đi.

Nghiêm Sâm thấy Nghiêm Nặc thích Tần Lục Nguyệt như vậy, cũng phá lệ coi trọng nó.

"Hôm nay thật sự cảm ơn Tần tiểu thư đã chăm sóc Tiểu Nặc."_Nghiêm Sâm cười với Tần Lục Nguyệt: "Nếu như sau này có gì cần giúp đỡ, xin cứ nói."

"Tốt, vậy tôi không không khách khí."_Tần Lục Nguyệt cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, lập tức gật đầu, cười: "Vậy tôi không tiễn nữa! Tạm biệt!"

Nghiêm Sâm và Nghiêm Nặc vẫy tay với Tần Lục Nguyệt, lái xe rời khỏi biệt viện Tây Trang.

Vừa lên xe, Nghiêm Nặc hỏi Nghiêm Sâm: "Anh hai, có phải anh lại đi gặp Mễ Khả Nhi không?"

Nghiêm Sâm không trả lời.

Nghiêm Nặc bĩu môi một cái, ánh mắt sắc bén nhìn Nghiêm Sâm: "Thật không hiểu anh đang nghĩ cái gì nữa. Mễ Khả nhi kia rõ ràng là một trà xanh chính hiệu, anh còn coi cô ta là bảo bối! Em nói này, người phụ nữ như Tần Lục Nguyệt mới là tốt nhất! Em muốn đợi Tần Lục Nguyệt ly hôn với Tông Minh Hạo, sau đó sẽ giới thiệu cho anh cả!"
Nghiêm Sâm đưa tay xoa đầu Nghiêm Nặc: "Cô ngốc. Thích một người đâu cần lý do. Khả Nhi làm như vậy cũng có thể thông cảm được. Ai bảo anh không xuất sắc bằng Tông Minh Hạo? Từ nhỏ đến lớn, Tông Minh Hạo và anh cả vẫn luôn tỏa sáng nhất. Cho nên Khả Nhi thích Tông Minh Hạo, cũng là chuyện thường tình."

"Cắt!" Nghiêm Nặc chen ngang, quay đầu nhìn Tần Lục Nguyệt phía xa, lần thứ hai vẫy tay với nó, nói với Nghiêm Sâm: "Đợi anh hai trở về, em nhất định sẽ làm mối cho Lục Nguyệt và anh hai! Tông Minh Hạo không quý trọng, vậy hãy để cho người khác quý trọng là được rồi!"

"Em đừng lo chuyện bao đồng! Không phải em muốn đi làm sao? Đi thôi, công chúa nhỏ của anh, anh sẽ đưa em đi mua sắm một số cần thiết để đi làm!"_Nghiêm Sâm cưng chiều véo mũi Nghiêm Nặc: "Mẹ gọi điện thoại cho anh, nói phải chuẩn bị cho em thật tốt, không được để cho em chịu thiệt thòi."
Lúc này Nghiêm Nặc mới thấy vui vẻ: "Thế còn tạm được."

Cuối tuần cứ trôi qua như vậy.

--

Thứ hai đi làm, Tần Lục Nguyệt cảm thấy áp lực rất lớn!

Không cần đoán, cuối tuần qua đi, chắc chắn sẽ có một đống tin đồn đang chờ nó.

Quả nhiên, vừa đến công ty, còn chưa kịp quẹt thẻ, nó đã bị cô gái ở quầy lễ tân kéo qua một bên, kích động nói: "Tần Lục Nguyệt! Cô thành thật khai báo cho tôi, rốt cuộc làm sao mà cô quen biết được với đai thiếu gia của Tông gia? Cô đừng hòng lừa tôi! Vài lời trên diễn đàn kia của cô một chữ tôi cũng không tin! Trong hai năm qua, cuộc sống của cô ngoại trừ Trần Cao ra thì vẫn là Trần Cao, làm sao có thể có cơ hội quen biết một người đàn ông ưu tú như thế!"

Cô gái ở quầy lễ tân hỏi dồn dập, nước miếng bắn tung tóe, chỉ thiếu bay vào mặt Tần Lục Nguyệt nữa thôi.
Tần Lục Nguyệt ngoáy ngoáy lỗ tai, quyết đinh quẹt thẻ trước, mới trả lời: "Tôi với anh tà chỉ là bạn bè bình thường, các cô suy nghĩ nhiều rồi! Mễ Khả Nhi cũng đến dự cuộc họp thường niên của công ty chúng ta đúng không? Vì vậy, có thêm một đại thiếu gia của Tông gia nữa cũng có sao đâu?"

"Cô đang nói đùa cái gì vậy! Mễ gia có thể so với Tông gia sao? Cô cho rằng chúng tôi không theo dõi tình hình kinh tế qua báo chí?"_Cô giá lễ tân kêu lên: "Tông gia là một gia tộc như thế nào chứ? Cả cái tính S này của chúng ta phải dựa vào Tông gia để chống đỡ GDP đấy! Mễ gia nhiều nhất cũng chỉ đóng góp được một nửa GDP cho tỉnh S! Có thể so sánh sao?"

"Vâng vâng vâng, Tông gia rất lợi hại."_Tần Lục Nguyệt bất đắc dĩ trả lời: "Nhưng mà, tôi phải nhắc nhở cô, gia tộc thứ hai chống đỡ GDP của tỉnh S cũng đưa một nhân vật quan trong đến Công ty Quảng cáo Hưng Minh của chúng ta đấy! Cô không đi chuẩn bị một chút hả?"
Cô gái lễ tân tỏ vẻ hoài nghi: "Cô đùa tôi đấy à! Tỉnh S chúng ta chỉ có hai đại gia tộc, một là Tông thị, hai là Nghiêm gia. Cô đừng bảo, nhị thiếu gia của Nghiêm gia sẽ tới Công ty Quảng cáo Hưng Minh làm việc đấy chứ? Oa, Nghiêm nhị thiếu, một trong thập đại công tử của tỉnh S! Nếu như anh ta thật sự đến công ty chúng ta thì tất cả các cô gái trong công ty chắc chắn sẽ không ngồi yên được một phút giây nào đâu nhỉ?"

Tần Lục Nguyệt vỗ một cái vào đầy cô ấy: "Cô lại suy nghĩ nhiều rồi, là Nghiêm gia đại tiểu thư!"

Tần Lục Nguyệt vừa dứt câu, Giám đốc đã hưng phấn đã đi tới, nói với tất cả mọi người: "Làm phiền mọi người đứng dậy, ông chủ muốn giới thiệu với mọi người một chút."

Mọi người đứng lên cùng một lúc, ngay ngắn, chỉ thấy ông chủ cung kính mời một người đến.
Tần Lục Nguyệt thấy Nghiêm Nặc một thân đồng phục đi làm, lập tức mỉm cười.

Trông một đám người, Nghiêm Nặc nhìn thấy nó cũng cười tươi.

Ông chủ thấy Nghiêm Nặc bên cạnh nở nụ cười, mồ hôi trên trán rốt cuộc cũng biến mất đi vài phần (chắc ý câu này là 'căng thẳng giảm đi không ít'), mời Nghiêm Nặc lại, rồi tuyên bố với mọi người: "Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố một vài điều như sau. Thứ nhất, mọi người nhiệt liệt chào mừng Phó Giám đốc bộ phận kế hoạch – Tiểu thư Ngiêm Nặc!"

Toàn bộ người của công ty đều sững sờ.

Bộ phận kế hoạch không phải chỉ có mỗi Giám đốc thôi sao?

Lúc nào lại xuất hiện thêm Phó Giám đốc rồi?

Nhưngông chủ đã nói như vậy, mọingười chỉ biết nhiệt liệt vỗ tay, trong lòng đặt nhiều dấu hỏi: Nghiêm Nặc này là ai?Tông Minh Hạo thay quần áo, hai tay đút trong túi quần, từ trên lầu đi xuống, muốn bao nhiêu nhàn nhã có bấy nhiêu nhàn nhã, vừa đi nói khích: "Ngiêm tiểu thư tự nguyện đi làm việc, đây đúng là một tin tức thú vị."
"Hừ, anh cũng trốn ở nước ngoài mười mấy năm đấy thôi? Chúng mình cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân!" Nghiêm Nặc lại bật chế độ hờn dỗi: "anh trở về tiếp nhận sản nghiệp của gia tộc, tôi kiếm chỗ đi làm, có gì không đúng?"

"Ok ok ok, em nói gì cũng đúng cả."_Tông Minh Hạo đôi mắt rũ xuống, dáng vẻ bất đắc dĩ, đổi chủ đề: "Anh cả của em có phải đã lâu không về rồi đúng không?"

Nghiêm Nặc bĩu môi một cái: "Anh ấy có khác gì anh đâu, chết sống trốn ở nước ngoài không chịu về, chuyện trong nhà đều giao hết cho anh hai, bản thân thì không chịu làm bất cứ một việc gì."

Tông Minh Hạo khẽ nở nụ cười, không đấu võ mồm với Nghiêm Nặc nữa, quay đầu nói với Tần Lục Nguyệt: "Tôi đến công ty, các cô cứ chơi đi."

Tần Lục Nguyệt gật đầu: "Ừ."

Ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có gì đó đang dần thay đổi trong mắt họ.
Sau khi Tông Minh Hạo đi, Nghiêm Nặc dạo một vòng quanh phòng, nói: "Cậu ở nhà không thấy buồn chán à?"

"Không."_Tần Lục Nguyệt trả lời: "Mình có rất nhiều phải làm, như vậy, sao buồn chán được?"

Nghiêm Nặc đứng trước mặt của Tần Lục Nguyệt nói: "Nhưng một mình mình ở nhà rất buồn, rất chán. Anh hai luôn bận rộn với công việc, không chơi với mình. Bố mẹ thì ngày ngày chỉ biết bồi dưỡng tình cảm, rải thức ăn cho chó (phát cẩu lương – show ân ái cho mọi người xem, làm cho mọi người cảm thấy ghen tị). Cả nhà từ trên xuống dưới chỉ biết một mực cung kính mình, không ai dám nói chuyện mới mình quá mội hai câu. Lục Nguyệt, mình rất cô đơn."

Tần Lục Nguyệt gật đầu: "Ừ, Mình hiểu."

"Cậu thì sao? Từ trước tới giờ, cậu chưa bao giờ cảm thấy cô đơn sao?"_Nghiêm Nặc hỏi.
Tần Lục Nguyệt kéo Nghiêm Nặc lên vườn hoa trên lầu ba, người giúp việc mang cà phê và bánh ngọt đến, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, thưởng thức bữa trà chiều.

"Mình đương nhiên cũng có những lúc cô đơn, nhưng nếu như bận rộn, mình sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."_Tần Lục Nguyệt chầm chậm trả lời: "Nhất là bây giờ, mình mới biết có rất nhiều, rất nhiều chuyện buộc mình phải đi, không được dừng lại. Tiểu Nặc, nếu như cậu muốn đi làm chung với mình, cậu cũng sẽ rất bận đấy."

"Tốt, Mình cũng chán cảnh nhàn rỗi của chính mình rồi. Bận rộn thì bận rộn!"_Nghiêm Nặc bày ra vẻ hoàn toàn không có vấn đề gì: "Có cậu làm bạn là được rồi!"

Tần Lục Nguyệt mỉm cười, không nói gì.

Nghiêm Nặc ở biệt viện Tây Trang đến tối, Nghiêm Sâm lái xe tới đón, cô mới lưu luyến rời đi.
Nghiêm Sâm thấy Nghiêm Nặc thích Tần Lục Nguyệt như vậy, cũng phá lệ coi trọng nó.

"Hôm nay thật sự cảm ơn Tần tiểu thư đã chăm sóc Tiểu Nặc."_Nghiêm Sâm cười với Tần Lục Nguyệt: "Nếu như sau này có gì cần giúp đỡ, xin cứ nói."

"Tốt, vậy tôi không không khách khí."_Tần Lục Nguyệt cũng không phải loại người bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, lập tức gật đầu, cười: "Vậy tôi không tiễn nữa! Tạm biệt!"

Nghiêm Sâm và Nghiêm Nặc vẫy tay với Tần Lục Nguyệt, lái xe rời khỏi biệt viện Tây Trang.

Vừa lên xe, Nghiêm Nặc hỏi Nghiêm Sâm: "Anh hai, có phải anh lại đi gặp Mễ Khả Nhi không?"

Nghiêm Sâm không trả lời.

Nghiêm Nặc bĩu môi một cái, ánh mắt sắc bén nhìn Nghiêm Sâm: "Thật không hiểu anh đang nghĩ cái gì nữa. Mễ Khả nhi kia rõ ràng là một trà xanh chính hiệu, anh còn coi cô ta là bảo bối! Em nói này, người phụ nữ như Tần Lục Nguyệt mới là tốt nhất! Em muốn đợi Tần Lục Nguyệt ly hôn với Tông Minh Hạo, sau đó sẽ giới thiệu cho anh cả!"
Nghiêm Sâm đưa tay xoa đầu Nghiêm Nặc: "Cô ngốc. Thích một người đâu cần lý do. Khả Nhi làm như vậy cũng có thể thông cảm được. Ai bảo anh không xuất sắc bằng Tông Minh Hạo? Từ nhỏ đến lớn, Tông Minh Hạo và anh cả vẫn luôn tỏa sáng nhất. Cho nên Khả Nhi thích Tông Minh Hạo, cũng là chuyện thường tình."

"Cắt!" Nghiêm Nặc chen ngang, quay đầu nhìn Tần Lục Nguyệt phía xa, lần thứ hai vẫy tay với nó, nói với Nghiêm Sâm: "Đợi anh hai trở về, em nhất định sẽ làm mối cho Lục Nguyệt và anh hai! Tông Minh Hạo không quý trọng, vậy hãy để cho người khác quý trọng là được rồi!"

"Em đừng lo chuyện bao đồng! Không phải em muốn đi làm sao? Đi thôi, công chúa nhỏ của anh, anh sẽ đưa em đi mua sắm một số cần thiết để đi làm!"_Nghiêm Sâm cưng chiều véo mũi Nghiêm Nặc: "Mẹ gọi điện thoại cho anh, nói phải chuẩn bị cho em thật tốt, không được để cho em chịu thiệt thòi."
Lúc này Nghiêm Nặc mới thấy vui vẻ: "Thế còn tạm được."

Cuối tuần cứ trôi qua như vậy.

--

Thứ hai đi làm, Tần Lục Nguyệt cảm thấy áp lực rất lớn!

Không cần đoán, cuối tuần qua đi, chắc chắn sẽ có một đống tin đồn đang chờ nó.

Quả nhiên, vừa đến công ty, còn chưa kịp quẹt thẻ, nó đã bị cô gái ở quầy lễ tân kéo qua một bên, kích động nói: "Tần Lục Nguyệt! Cô thành thật khai báo cho tôi, rốt cuộc làm sao mà cô quen biết được với đai thiếu gia của Tông gia? Cô đừng hòng lừa tôi! Vài lời trên diễn đàn kia của cô một chữ tôi cũng không tin! Trong hai năm qua, cuộc sống của cô ngoại trừ Trần Cao ra thì vẫn là Trần Cao, làm sao có thể có cơ hội quen biết một người đàn ông ưu tú như thế!"

Cô gái ở quầy lễ tân hỏi dồn dập, nước miếng bắn tung tóe, chỉ thiếu bay vào mặt Tần Lục Nguyệt nữa thôi.
Tần Lục Nguyệt ngoáy ngoáy lỗ tai, quyết đinh quẹt thẻ trước, mới trả lời: "Tôi với anh tà chỉ là bạn bè bình thường, các cô suy nghĩ nhiều rồi! Mễ Khả Nhi cũng đến dự cuộc họp thường niên của công ty chúng ta đúng không? Vì vậy, có thêm một đại thiếu gia của Tông gia nữa cũng có sao đâu?"

"Cô đang nói đùa cái gì vậy! Mễ gia có thể so với Tông gia sao? Cô cho rằng chúng tôi không theo dõi tình hình kinh tế qua báo chí?"_Cô giá lễ tân kêu lên: "Tông gia là một gia tộc như thế nào chứ? Cả cái tính S này của chúng ta phải dựa vào Tông gia để chống đỡ GDP đấy! Mễ gia nhiều nhất cũng chỉ đóng góp được một nửa GDP cho tỉnh S! Có thể so sánh sao?"

"Vâng vâng vâng, Tông gia rất lợi hại."_Tần Lục Nguyệt bất đắc dĩ trả lời: "Nhưng mà, tôi phải nhắc nhở cô, gia tộc thứ hai chống đỡ GDP của tỉnh S cũng đưa một nhân vật quan trong đến Công ty Quảng cáo Hưng Minh của chúng ta đấy! Cô không đi chuẩn bị một chút hả?"
Cô gái lễ tân tỏ vẻ hoài nghi: "Cô đùa tôi đấy à! Tỉnh S chúng ta chỉ có hai đại gia tộc, một là Tông thị, hai là Nghiêm gia. Cô đừng bảo, nhị thiếu gia của Nghiêm gia sẽ tới Công ty Quảng cáo Hưng Minh làm việc đấy chứ? Oa, Nghiêm nhị thiếu, một trong thập đại công tử của tỉnh S! Nếu như anh ta thật sự đến công ty chúng ta thì tất cả các cô gái trong công ty chắc chắn sẽ không ngồi yên được một phút giây nào đâu nhỉ?"

Tần Lục Nguyệt vỗ một cái vào đầy cô ấy: "Cô lại suy nghĩ nhiều rồi, là Nghiêm gia đại tiểu thư!"

Tần Lục Nguyệt vừa dứt câu, Giám đốc đã hưng phấn đã đi tới, nói với tất cả mọi người: "Làm phiền mọi người đứng dậy, ông chủ muốn giới thiệu với mọi người một chút."

Mọi người đứng lên cùng một lúc, ngay ngắn, chỉ thấy ông chủ cung kính mời một người đến.
Tần Lục Nguyệt thấy Nghiêm Nặc một thân đồng phục đi làm, lập tức mỉm cười.

Trông một đám người, Nghiêm Nặc nhìn thấy nó cũng cười tươi.

Ông chủ thấy Nghiêm Nặc bên cạnh nở nụ cười, mồ hôi trên trán rốt cuộc cũng biến mất đi vài phần (chắc ý câu này là 'căng thẳng giảm đi không ít'), mời Nghiêm Nặc lại, rồi tuyên bố với mọi người: "Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố một vài điều như sau. Thứ nhất, mọi người nhiệt liệt chào mừng Phó Giám đốc bộ phận kế hoạch – Tiểu thư Nghiêm Nặc!"

Toàn bộ người của công ty đều sững sờ.

Bộ phận kế hoạch không phải chỉ có mỗi Giám đốc thôi sao?

Lúc nào lại xuất hiện thêm Phó Giám đốc rồi?

Nhưngông chủ đã nói như vậy, mọingười chỉ biết nhiệt liệt vỗ tay, trong lòng đặt nhiều dấu hỏi: Nghiêm Nặc này là ai?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK